[HiếuHuy] Hương Hoa Của Lòng Anh
Tập 1: Hương hoa anh đào
*đây là suy nghĩ*
(đây là nói nhỏ)
/đây là chỉ hành động/
"biểu cảm hoặc cảm xúc"
[Giới thiệu qua các nhân vật]
Ngô Kiến Huy
Là một omega có hương hoa anh đào. Cậu năm nay 19 tuổi, hiện đang là sinh viên năm 2 khoa Văn học.Câu là một người có tính cách dịu dàng, học giỏi, có vẻ ngoài dễ thương nhưng rất lý trí. Không tin vào tình yêu của Hiếu. Là kiểu omega không cần được bảo vệ nhưng luôn có người muốn che chở
Trần Minh Hiếu
Là một alpha (trapboy) đẹp trai nổi tiếng, lăng nhăng "yêu cho vui". Anh năm nay 20 tuổi, hiện là sinh viên năm 3 khoa Kinh tế. Luôn lấy lý do không thích mùi pheromone của các omega khác lên chia tay. Nhưng rồi lại sụp đổ trước mùi pheromone hương hoa anh đào của Huy
Phạm Lưu Tuấn Tài
Là một alpha đẹp trai. Năm nay 20 tuổi, hiện là sinh viên năm 3 khoa Kinh tế. Là bạn thân kiêm quân sư tình yêu của Hiếu và đang crush ngược An. Cùng đẩy thuyền Hiếu-Huy và chèo thuyền riêng của mình
Đặng Thành An
Là một omega dễ thương, vui vẻ, hoà đồng. Năm này 19 tuổi, hiện là sinh viên năm 2 khoa Văn học. Là bạn thân của Huy, luôn bảo vệ Huy. Đang được Tài theo đuổi
Lê Dương Bảo Lâm
Là một beta mạnh mẽ, vui vẻ, hài hước với bạn bè. Nhưng khi ai đó động đến bạn của cậu thì trở lên hung dữ, nóng nảy và hiếu chiến. Năm nay 19 tuổi, hiện là sinh viên năm 2 khoa Nghệ thuật. Là bạn thân của Huy và An. Luôn cùng với An bảo vệ Huy
Trường Giang
Đầu bếp của căn tin trường, đồng nghiệp của Kiều Minh Tuấn. Năm nay 40 tuổi, là một người khó tính, rất yêu quý Huy. Luôn chứng kiến và dõi theo truyện tình yêu của Hiếu-Huy và Tài-An.
Kiều Minh Tuấn
Làm phục vụ trong căn tin trường, đồng nghiệp với Trường Giang.Năm nay 35 tuổi, là một người vui vẻ, hiền lành. Luôn chứng kiến và dõi theo truyện tình yêu của Hiếu-Huy và Tài-An
Phạm Bảo Khang
Là một beta hoà đồng, vui vẻ. Năm nay 20 tuổi, hiện là sinh viên khoa Kinh tế. Là bạn thân của Hiếu và Tài
Và một còn một số nhân vật khác nữa
[Tại sân trường của Đại học X]
Trần Minh Hiếu
Tối nay có một em omega mới chuyển sang khoa Sinh khá oke
Trần Minh Hiếu
Tao định tán tỉnh em nó
Phạm Lưu Tuấn Tài
Mày lại trap nữa à?
Phạm Lưu Tuấn Tài
Tuần trước chia tay đôi song sinh còn chưa đủ?
Trần Minh Hiếu
Cuộc sống phải muôn màu mới thú vị
Trần Minh Hiếu
Mấy bé đó biết tao không nghiêm túc mà
Phạm Bảo Khang
Mày trap cả đống rồi
Phạm Bảo Khang
Có ngày gặp quả báo bị trap ngược lại cho xem
Trần Minh Hiếu
Tao mà bị ai trap ngược... tao cạo đầu livestream
Phạm Bảo Khang
Mày nhớ mồm đó /đồng thanh/
Phạm Lưu Tuấn Tài
Mày nhớ mồm đó /đồng thanh/
[Chiều muộn, tại thư viện Đại học X]
Không gian tĩnh lặng, Ánh nắng chiếu rọi qua những ô cửa kính dài, hắt lên sàn nhà một màu vàng dịu. Trong cái không khí tưởng chừng lạnh lẽo của thư viện, có một góc lại mang theo mùi hương ấm áp kỳ lạ
Trần Minh Hiếu ngẩng đầu khỏi chiếc laptop, tháo tai nghe. Cậu ngửi thấy gì đó. Một mùi hương rất nhẹ như hoa anh đào đầu mùa không nồng, không hăng, chỉ mong manh lướt qua như gió xuân thổi nhẹ qua gáy
Trần Minh Hiếu
(Gì vậy trời?)
Trần Minh Hiếu
(Ai xịt nước hoa ở thư viện sao?)
Cậu liếc quanh và rồi bắt gặp một omega ngồi gần cửa sổ. Da trắng, tóc nâu nhạt, cổ áo sơ mi hơi trễ để lộ tuyến tuyến trống chưa bị đánh dấu. Bên cạnh cậu ấy là khăn giấy mỏng đã lau mồ hôi, đặt tạm lên bàn có thể vì mệt mỏi hay hạ được huyết nhẹ và cơ thể vô thức tiết chút pheroomne dù rất nhẹ nhưng mùi đó khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái. Trái tim bỗng nhảy lên một nhịp lạ thường
Trần Minh Hiếu
*Mình... muốn lại gần cậu ta*
[Sau khi ra khỏi thư viện, cậu liền nhắn tin cho Tài]
Trần Minh Hiếu
💬 Tao thấy một omega có mùi như hoa anh đào, vừa gặp ở thư viện
Trần Minh Hiếu
💬 Tao muốn biết cậu ta là ai?
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Mùi hoa anh đào?
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Mày đang nói mùi trà sữa mới hay gì?
Trần Minh Hiếu
💬 Nghiêm túc
Trần Minh Hiếu
💬 Tao thấy khác lắm
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Khác là sao mày?
Trần Minh Hiếu
💬 Kiểu mùi hương đó làm tao dễ chịu... mà còn thấy muốn tiếp xúc
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Mày bị sốt không?
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Từ khi nào mà trapboy lại đi cảm nắng mùi pheromone
Trần Minh Hiếu
💬 Tao không chắc nữa
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Mày thử miêu tả cậu ta xem sao
Trần Minh Hiếu
💬 Tóc nâu nhạt, da trắng, dáng người nhỏ, nhìn kiểu khá mọt sách
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 À... là Ngô Kiến Huy đấy
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Sinh viên năm 2 khoa Văn học. Là một omega học khá giỏi, hơi trầm tính, kín đáo nhưng rất dễ thương
Trần Minh Hiếu
💬 Mày biết à?
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Biết chứ
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Mày định tán cậu ta à
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Tao nhắc trước không dễ đâu
Trần Minh Hiếu
💬 Sao? "khó hiểu"
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Cậu ta có hai người bạn thân là Đặng Thành An và Lê Dương Bảo Lâm
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Bọn họ thương cậu ta lắm bảo vệ như trứng mỏng
Trần Minh Hiếu
💬 Lại còn có bảo kê sao?
Trần Minh Hiếu
💬 Nghe thử thách đấy
Trần Minh Hiếu
💬 Tao phải làm quen được cậu ta
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Mày định trap hả?
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Quên đi. Trap không nổi đâu
Trần Minh Hiếu
💬 Tao muốn nghiêm túc lần này
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Nếu mày nghiêm túc thì tao sẽ giúp
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Nhưng mà... đừng để pheromone đánh lừa cảm xúc
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Pheromone chỉ là phải ứng sinh học mà thôi
Trần Minh Hiếu
💬 Tao không chỉ ngửi. Tao nhìn. Tao xem
[Sáng hôm sau tại hành lang khoa Văn học]
Huy đang đi cùng An, cả hai cười nói vui vẻ. Hiếu bỗng dưng chặn trước mặt, có chút căng thẳng nhưng cố gắng bình tĩnh
Trần Minh Hiếu
Anh là Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em có thể... cho anh làm quen không? "hồi hộp"
Trần Minh Hiếu
Anh không biết vì sao nhưng từ lần đầu gặp em
Trần Minh Hiếu
Anh nghĩ... anh đã thích em mất rồi
Cả Huy và An đồng loạt khựng lại. An nhìn từ đầu đến chân, nheo mắt
Đặng Thành An
Đây không phải là trapboy nổi tiếng khoa kinh tế đây sao?
Đặng Thành An
Nghe nói anh ta trap người khác đến lần thứ 30 rồi đó Huy
Ngô Kiến Huy
"lạnh nhạt" Xin lỗi
Ngô Kiến Huy
Tôi không có hứng với kiểu người như anh
Trần Minh Hiếu
"Lúng túng" Khoan đã anh nghiêm túc
Trần Minh Hiếu
Anh muốn thật lòng lần này
Ngô Kiến Huy
Danh sách omega từng khóc vì anh còn lưu trên group chat trường đấy
Ngô Kiến Huy
Tôi không cần thêm lý do để từ chối
Đặng Thành An
/Kéo tay Huy/ Đi thôi Huy
Đặng Thành An
Đừng tin anh ta
Đặng Thành An
Cái lần này của trapboy nghe chán lắm
Huy lướt qua không thèm ngoảnh đầu lại nhìn Hiếu. Để lại Hiếu đứng chôn chân giữa hành lang. Không ai từng từ chối Hiếu theo cách dứt khoát như vậy. Nhưng kỳ lạ là Hiếu không cảm thấy tự ái hay tổn thương, ánh mắt lần đầu mang rõ vẻ nghiêm túc thực sự. Cậu chỉ thấy một điều mình phải thay đổi để xứng đáng với người đó
Trần Minh Hiếu
(Mình sẽ chứng minh cho em ấy thấy )
Trần Minh Hiếu
(Mình không còn là trapboy nữa )
[Chiều tối hôm đó tại căn tin của trường]
Hiếu ngồi một mình với vẻ mặt bực bội như đang suy nghĩ điều gì đó
Trường Giang đầu bếp lâu năm của căn tin đặt đĩa cơm chiên xuống trước mặt cậu
Trường Giang
Món đặc biệt dành cho cậu "Cơm trap thất bại"
Trần Minh Hiếu
/Giật mình/ Chú biết cháu sao?
Kiều Minh Tuấn
/Vừa bê bát canh/ Ở đây ai mà không biết trapboy trăm trận trăm thắng?
Kiều Minh Tuấn
Nhưng nay nhìn bộ dạng chắc là thua trận đầu rồi
Trần Minh Hiếu
/Thở dài/ Lần đầu tiên cháu ngửi được một mùi pheromone khiến cháu thấy dễ chịu
Trần Minh Hiếu
Không phải vì hấp dẫn sinh lý... mà là giống như... muốn bảo vệ
Kiều Minh Tuấn
Ai lại có thể làm cậu trapboy đây suy tư vậy?
Trần Minh Hiếu
"Ngại ngùng" Em ấy tên Ngô Kiến Huy
Kiều Minh Tuấn
Là cậu bé đó sao?
Kiều Minh Tuấn
Cậu bé đó rất tốt bụng, hiền lành và đáng yêu
Trần Minh Hiếu
"Ngạc nhiên" Chú biết em ấy sao?
Kiều Minh Tuấn
Cậu bé đó hay ăn ở đây lắm
Kiều Minh Tuấn
Lúc nào ăn xong cũng khen món ăn ngon
Kiều Minh Tuấn
Anh Giang quý cậu bé đó lắm
Trường Giang
Cậu định trap cậu nhóc ấy sao?
Trường Giang
/Mặt nghiêm lại/ Đừng có làm tổn thương cậu nhóc đó chứ
Trần Minh Hiếu
"Lúng túng" Dạ không có đâu
Trần Minh Hiếu
Cháu thích em ấy thật
Trần Minh Hiếu
Cháu muốn được ở bên và bảo vệ em ấy
Kiều Minh Tuấn
Anh Giang này đừng doạ thằng bé chứ /Cười/
Kiều Minh Tuấn
Nếu muốn cậu nhóc đó thích cháu thì trước hết hãy thay đổi bản thân đi
Trường Giang
Hãy bắt đầu bằng việc trở thành một người xứng đáng trước đã
Hiếu gật đầu đồng ý. Cậu biết điều đó là đúng. Ngô Kiến Huy không phải là người dễ chạm vào, và điều đó lại khiến cậu càng muốn tiến gần hơn đến Huy hơn
Bắp mê 2H🦀🌽
Lần đầu viết truyện nên có gì không hay mọi người góp ý cho mình nha
Bắp mê 2H🦀🌽
Cảm ơn mọi người nhiều lắm!
Tập 2: Bắt đầu từ một hương hoa
[Tối hôm đó tại phòng trọ của Hiếu]
Trần Minh Hiếu nằm ngửa trên giường, một tay đặt lên trán, mắt nhìn trần nhà
Trần Minh Hiếu
Cái mùi hương đó nhẹ như gió thơm như hoa... nhưng không phải pheromone...
Trần Minh Hiếu
Omega không trong kỳ thì đâu có tỏa mùi?
Trần Minh Hiếu
Em ấy rõ ràng rất bình thường lúc đó
Hiếu đang trầm tư suy nghĩ thì bỗng điện thoại kêu lên. Là Tài gọi
Phạm Lưu Tuấn Tài
📱 Vẫn chưa quên cái mùi bữa đó à?
Trần Minh Hiếu
📱Mà tao chắc luôn là không phải pheromone thật
Phạm Lưu Tuấn Tài
📱Có thể là tinh dầu á
Phạm Lưu Tuấn Tài
📱Mấy omega khoa Văn hay dùng túi thơm á, chiết xuất từ hoa hoặc từ tuyến pheromone giúp thư giãn
Trần Minh Hiếu
/Hiếu chống người ngồi dậy, mắt sáng lên/
Trần Minh Hiếu
📱Tinh dầu...ờ đúng ha nên không khiến tao bốc hỏa chỉ thấy bình yên
Trần Minh Hiếu
📱Em ấy... dùng hương đó để tự bảo vệ mình sao?
Phạm Lưu Tuấn Tài
📱Tao nghĩ vậy
Trần Minh Hiếu
*Thì ra là vậy...* "nụ cười khẽ hiện trên môi"
[Tối hôm đó, trước ngày mà Hiếu nhìn thấy Huy ở thư viện, tại phòng của Huy]
Huy đứng trước bàn học, tay cẩn thận nhỏ vài giọt tinh dầu hoa anh đào vào bình trà sứ
Ngô Kiến Huy
Pheromone của mình... từ nhỏ đã mang mùi hoa anh đào
Ngô Kiến Huy
Mẹ từng nói đó là mùi hiếm nhẹ, dịu dễ khiến người khác thấy an tâm
Ngô Kiến Huy
Nhưng… không phải ai cũng chỉ muốn an tâm /cười gượng/
Cậu ngừng tay, ngước nhìn lọ tinh dầu trên kệ. Nhãn mác lọ tinh dầu có tinh dầu hoa anh đào dịu nhẹ, chống lo âu
Từng có một alpha... chỉ vì ngửi ra pheromone thật, mà cố tình lại gần. Nói thích, nhưng ánh mắt lúc đó chỉ có sở hữu, không có yêu thương cậu
Ngô Kiến Huy
Mình đã ghét cảm giác đó
Ngô Kiến Huy
Cảm giác trở thành mùi hương để người ta chạy theo
Ngô Kiến Huy
/Cậu mím môi, đậy nắp chai tinh dầu lại, thở ra một hơi dài/
Đó là lý do vì sao cậu học cách che đi. Dùng tinh dầu cùng mùi để khiến pheromone thật bị lu mờ. Để những ai đến gần… nghĩ rằng chỉ là hương trà, hương tinh dầu chứ không phải là pheromone của cậu
[Sáng sớm hôm sau tại thư viện]
Hiếu đến từ sớm, ôm cuốn "Tháng Năm Rực Rỡ" của tác giả Nguyễn Nhật Ánh lên tầng 3. Cậu không đọc sách văn thường bao giờ, nhưng hôm nay lại muốn thử.
Trần Minh Hiếu
"Những hồi ức đẹp thường đến từ những người không ngờ nhất"
Trần Minh Hiếu
Hừm, câu này hay phết đấy
Bỗng nhiên một làn hương hoa anh đào mờ nhẹ thoảng qua mũi
Lại là nó… chính là mùi hôm đó. Nhưng lần này... có gì đó khác. Nhẹ hơn, sâu hơn. Như đang cố giấu một tầng thật phía sau lớp ngụy trang
Hiếu ngẩng lên nhìn. Ở lối vào, Ngô Kiến Huy vừa bước vào, áo sơ mi trắng, túi vải nhỏ bên hông, tóc nâu mềm rũ xuống trán
Huy bước lặng lẽ qua dãy bàn, không để ý ai. Rồi nhẹ nhàng mở túi, lấy ra bình trà nhỏ. Mùi hương từ đó lại lan tỏa một lần nữa
Trần Minh Hiếu
*Tinh dầu thật rồi nhưng... lẫn trong đó có một thứ gì đó sâu hơn khó nắm bắt hơn* /nghĩ thầm/
Hiếu từng ghét pheromone của omega vì mùi nồng nên luôn thay người yêu như thay áo. Nhưng mùi này lại khiến cậu muốn đến gần, muốn giữ lấy. Dù chỉ là thoáng qua, cũng không muốn ai khác chạm vào. Hiếu không bước tới, chỉ khẽ nghiêng đầu, mỉm cười trong yên lặng
Trần Minh Hiếu
Ừ cứ thế này... được rồi /cười thầm/
Một nhóm sinh viên bắt đầu đứng dậy, ghế xê dịch khe khẽ trong không gian tĩnh. Hiếu nhìn theo, rồi lặng lẽ gấp sách, bước đi như thể rời khỏi một cơn mộng giữa ban ngày.
[Buổi trưa hôm đó tại căn tin]
Hiếu ngồi ăn một mình ở bàn sát cửa sổ. Khay cơm trước mặt chỉ có rau luộc và canh bí. Không thịt. Không nước chấm
Những tiếng cười đùa, tiếng khay va chạm, tiếng bước chân quen thuộc của đám bạn náo nhiệt không còn quanh cậu nữa
Trường Giang
/Đứng sau quầy, khoanh tay nhìn ra, chau mày/
Trường Giang
Tuấn… thấy thằng nhóc đó chưa?
Trường Giang
Bình thường ồn ào như ong vỡ tổ
Trường Giang
Ghẹo người này trêu người kia từ đầu dãy đến cuối dãy
Trường Giang
Nay lại không mở miệng câu nào ngồi như tượng đá
Kiều Minh Tuấn
/Khẽ bật cười, gật đầu/
Kiều Minh Tuấn
Cơm chỉ có rau không đòi thêm thịt không ghẹo ai
Kiều Minh Tuấn
Chắc lại suy nghĩ về cậu nhóc mà nó đang theo đuổi rồi
Cả hai cùng bước tới bàn của Hiếu
Kiều Minh Tuấn
Ủa gì vậy con trai?
Kiều Minh Tuấn
Mất khẩu vị hay thất tình sao mà ăn uống kiểu vậy
Trần Minh Hiếu
Dạ… con chỉ muốn yên tĩnh chút
Trần Minh Hiếu
Không có gì đâu ạ
Trường Giang
/Khoanh tay nhìn Hiếu từ trên xuống/
Trường Giang
Lâu nay chú thấy mày lượn lờ trong căn tin trêu người này ghẹo người kia
Trường Giang
Hôm nay im re vậy là có chuyện
Trần Minh Hiếu
Dạ không chú
Trần Minh Hiếu
Chắc... con đang suy nghĩ vài thứ thôi
Kiều Minh Tuấn
Suy nghĩ về cậu nhóc đó sao
Trường Giang
Mày lại làm gì người ta rồi bị tạt nước hả?
Kiều Minh Tuấn
Trời ơi anh Giang nhẹ nhẹ thôi!
Kiều Minh Tuấn
Tụi nhỏ đang lớn mà biết suy nghĩ rồi
Trần Minh Hiếu
/Cười khẽ/ Không phải con bị tạt... mà là con tự nhận ra... có người khiến con muốn dừng kiểu sống cũ
Kiều Minh Tuấn
Trapboy trứ danh của trường mà cũng có lúc muốn cải tà quy chính rồi sao?
Trường Giang
Bác nói thiệt
Trường Giang
Muốn thay đổi không khó nhưng phải kiên định
Trường Giang
Đừng để người ta thấy rồi lại thất vọng
Kiều Minh Tuấn
Chú Giang nói đúng đó
Kiều Minh Tuấn
Còn nữa... con thay đổi vì người đó cũng được
Kiều Minh Tuấn
Nhưng quan trọng hơn... là hãy sống cho bản thân mình thấy vui và không hối hận là được
Trần Minh Hiếu
/Gật đầu mặt nghiêm lại/
Trần Minh Hiếu
Con hiểu rồi
Trần Minh Hiếu
Cảm ơn chú Giang chú Tuấn
Kiều Minh Tuấn
/Vỗ vai Hiếu cười tươi/
Kiều Minh Tuấn
Ừ mai nhớ ăn thịt nghe chưa
Kiều Minh Tuấn
Đừng để chú Tuấn buồn vì con trai mình ốm đó nha~
Trường Giang
Thằng này mà lại ốm á?
Trường Giang
Lo tập trung học cho tử tế
Trường Giang
Mấy chiêu cũ không xài được nữa đâu
Hiếu cười nhẹ, cúi đầu một cách thật lòng. Lần đầu tiên, trong ánh mắt của cả hai người lớn, cậu không còn là “trapboy” nữa mà là một thằng nhóc đang học cách trưởng thành
Nắng trưa dần dịu xuống, trải dài bóng cây bên lối đi nhỏ sau thư viện. Hiếu rời khỏi căn tin, bước chậm rãi giữa khoảng sân vắng, đầu vẫn còn nghĩ về lời dặn dò của chú Tuấn và chú Giang. Gió thổi nhẹ, thoảng đưa hương hoa quen thuộc đâu đó
Một mùi hương không phải từ pheromone… nhưng khiến lòng cậu dịu lại
Trần Minh Hiếu
Em ấy... đang ở đâu đó gần đây sao?
Hiếu ngẩng lên nhìn về phía dãy Văn học, rồi bước tiếp, biến mất sau khúc cua để lại một khoảng sân trống im ắng. Bên kia tòa nhà ấy, câu chuyện khác cũng đang bắt đầu
Huy ngồi ở bậc thang cuối cùng, tay cầm ly trà hoa anh đào, mắt nhìn bầu trời chiều nhạt nắng. Negav ngồi cạnh, chống cằm, lắc lắc chiếc bút trong tay. Từ phía sau, Lâm bước tới, áo khoác cột ngang hông, trên tay cầm hai cây xúc xích nướng, vừa nhai vừa cau có
Đặng Thành An
Ê Huy~ tao hỏi thiệt
Đặng Thành An
Sao lúc nào mày cũng dùng tinh dầu hoa anh đào vậy?
Đặng Thành An
Không phải mùi pheromone thật của mày cũng là mùi đó sao?
Ngô Kiến Huy
/Cúi đầu khẽ cười nhẹ/
Ngô Kiến Huy
Ừm là mùi thật... nhưng tao không muốn ai ngửi ra.
Ngô Kiến Huy
Nên mới dùng tinh dầu để che đi
Lê Dương Bảo Lâm
/Nhíu mày giọng gắt nhẹ/
Lê Dương Bảo Lâm
Che cái gì mà che?
Lê Dương Bảo Lâm
Có cái mùi tự nhiên thơm gần ch.ế.t mà cũng đem giấu
Lê Dương Bảo Lâm
Mày rảnh ghê đó Huy
Đặng Thành An
Tại Huy không muốn ai thích vì mùi hương mà
Ngô Kiến Huy
/Nhẹ giọng tay siết ly trà/
Ngô Kiến Huy
Tao chỉ muốn... nếu có ai thích mình thì là vì con người tao chứ không phải là vì pheromone
Ngô Kiến Huy
Tao sợ bị hiểu lầm
Lê Dương Bảo Lâm
/Ngồi xuống cạnh Huy, đập tay lên đầu gối Huy nhẹ một cái, giọng cộc lốc/
Lê Dương Bảo Lâm
Nghe cũng hợp lý
Lê Dương Bảo Lâm
Nhưng tao nói trước ai dám lợi dụng cái mùi đó để tới gần mày là tao đập đó nha
Đặng Thành An
Haha! /Cười lớn/
Đặng Thành An
Mày định đứng canh từng đứa tới gần Huy hả?
Lê Dương Bảo Lâm
Ờ cần thì tao xông vô lớp hỏi từng đứa một
Lê Dương Bảo Lâm
Huy không biết tự bảo vệ mình thì tao với mày lo
Huy cười khẽ, không nói gì. Tay vẫn giữ ly trà hoa anh đào, ánh mắt nhìn xuống ánh chiều vàng đang loang trên nền bậc thang đá
Ngô Kiến Huy
Không biết... anh ấy thích mùi hương... hay thích người đang mang mùi hương đó
Ngô Kiến Huy
Nhưng nếu một ngày biết sự thật liệu anh ấy còn muốn đến gần không
Đặng Thành An
/Xì một tiếng chống cằm chọt nhẹ vai Huy/
Đặng Thành An
Thích rồi thì còn quan trọng mùi gì nữa~
Đặng Thành An
Nhìn trapboy hôm nay cứ như bị thôi miên vậy haha
Lê Dương Bảo Lâm
/Liếc qua giọng gằn nhẹ/
Lê Dương Bảo Lâm
Mà mày chắc chưa?
Lê Dương Bảo Lâm
Nếu Huy buồn vì cái tên đó thì tao không để yên đâu
Huy không đáp. Chỉ cười khẽ. Nhưng trong lòng cậu, lời của Lâm và Negav như những cái neo giữ lại dù sóng gió nào cũng không đơn độc
Tối đến, Hiếu đi đến bóng của trường. Đèn cao áp bật vàng nhạt. Tài đang một mình dẫn bóng, chạy dọc đường biên rồi sút nhẹ vào khung gôn trống. Trên khán đài, Hiếu ngồi chống tay sau lưng, ngửa mặt lên trời đêm. Gió thổi nhẹ, mùi mồ hôi, mùi cỏ tươi quyện vào nhau. Tài đá xong, thở hổn hển leo lên khán đài, ngồi xuống cạnh cậu
Phạm Lưu Tuấn Tài
Mày bị gì vậy?
Phạm Lưu Tuấn Tài
Thấy mày trầm tĩnh tao tưởng mình nhìn nhầm
Trần Minh Hiếu
Tao nghĩ nhiều lắm... tao thấy mình sống như vậy quá lâu rồi
Trần Minh Hiếu
Toàn theo bản năng
Trần Minh Hiếu
Giờ... gặp một người khiến tao muốn dừng lại
Phạm Lưu Tuấn Tài
/Gác tay lên đầu gối/
Phạm Lưu Tuấn Tài
Vậy thì mày phải sống khác đi
Phạm Lưu Tuấn Tài
Không phải để em ấy thích... mà để chính mày tin là mày xứng đáng
Trần Minh Hiếu
Tao đang tập đây không đụng không gạ không trap
Phạm Lưu Tuấn Tài
Vậy thì tiếp tục đi tình cảm mà không cần pheromone
Phạm Lưu Tuấn Tài
Chỉ cần khi đứng cạnh nhau tim không muốn rời
Tiếng bóng rổ từ sân bên vọng lại từng nhịp đập đều đều như nhịp tim ai đó. Gió thoảng nhẹ qua gáy. Không lạnh, chỉ đủ khiến lòng tĩnh lại một chút. Hiếu khép mắt, ngả đầu ra sau. Một nụ cười khẽ hiện nơi khóe môi.
Trần Minh Hiếu
"…Mình sẽ bắt đầu lại... từ hương hoa nhỏ ấy"
Bắp mê 2H🦀🌽
Cùng đón chờ tập tiếp theo nha 🦀🌽
Tập 3: Bí mật và chúng ta gọi nhau là bạn
[Buổi chiều, sân trường Đại học X]
Gió nhẹ, trời thu lành lạnh. Sân trường lác đác sinh viên đi bộ ngang qua khu nhà D, nơi khoa Văn học học tập
Hiếu đứng từ xa, tay đút túi áo khoác, mắt nhìn về phía hành lang tầng 2
Trần Minh Hiếu
Em ấy học ở dãy đó... lớp 2A
Trần Minh Hiếu
Hôm nay học tiết 3 giờ chắc đang ra về
Đúng lúc đó, một nhóm sinh viên bước ra. Giữa họ, Huy lặng lẽ đi ở giữa, ôm chặt chiếc túi vải quen thuộc bên hông. Vẫn áo sơ mi trắng, tóc gọn gàng bước chân nhẹ như gió thoảng. Không nói chuyện với ai, chỉ gật đầu khi cần
Trần Minh Hiếu
/Khẽ bước lùi vào sau gốc cây, không để lộ măt/
Trần Minh Hiếu
Chỉ nhìn thôi... một chút thôi cũng thấy lòng bình yên
Bỗng điện thoại rung lên, tin nhắn đến từ Tài
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Ê mày đâu rồi?
Trần Minh Hiếu
💬 Tao đang ở khu D vô tình đi qua
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Đang rình crush đúng không?
Trần Minh Hiếu
💬 Tao có rình đâu...
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Thôi không chọc nữa
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Mà mày tính đi đâu sau tiết học chưa?
Trần Minh Hiếu
💬 Chắc ghé quán nước gần cổng sau của trường
Phạm Lưu Tuấn Tài
💬 Ờ tao bận tý nhắn mày sau
Hiếu cất điện thoại, đứng yên thêm một lúc. Huy đã khuất sau cầu thang. Cậu thở dài, rời bước
[Tối đó, tại quán nước gần cổng sau]
Quán yên tĩnh. Ánh đèn vàng rọi nhẹ lên bàn gỗ. Hiếu ngồi một mình sát cửa kính, cầm sổ tay cũ của Tài ghi chép đủ loại lời khuyên về cách cư xử với omega một cách tử tế, trước giờ cậu chưa từng quan tâm. Dù phần lớn là lý thuyết, nhưng giờ đây, từng dòng chữ lại trở nên sống động đến lạ
Trần Minh Hiếu
/Đang đọc quyển sổ/
Trần Minh Hiếu
"Có người không cần ai bên cạnh, vì từng bị tổn thương khi cần một người nhất"
Trang giấy dừng lại nơi ấy. Đôi mắt ấy bỗng khựng lại. Và khi tiếng chuông cửa vang lên khẽ khàng, cậu ngẩng đầu lên, là Huy
Huy bước vào, đơn giản, sạch sẽ, gọn gàng. Gọi trà hoa cúc rồi lặng lẽ ngồi vào bàn góc trong. Không ai đi cùng. Không ai chào hỏi
Ánh sáng hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng của Huy có chút mệt mỏi, chút trống rỗng, nhưng vẫn dịu dàng đến mức khiến người khác không thể rời mắt
Điện thoại của Hiếu bỗng rung lên, là tin nhắn đến từ Khang
Phạm Bảo Khang
💬 Nghe nói mày định thay đổi bản thân để phù hợp với ai đó hả
Trần Minh Hiếu
💬 Sao mày biết?
Phạm Bảo Khang
💬 Tài kể tao nghe hết rồi
Trần Minh Hiếu
💬 Hai đứa mày cứ nói xấu tao đi nha
Phạm Bảo Khang
💬 Vì thấy mày thật lòng theo đuổi em ấy nên tao sẽ kể cho mày nghe chuyện này
Phạm Bảo Khang
💬 Nhưng đừng kể lung tung
Trần Minh Hiếu
💬 Chuyện gì? /Lòng đầy thắc mắc/
Phạm Bảo Khang
💬 Hồi năm nhất, Huy từng bị một alpha lớn hơn trong câu lạc bộ sinh viên quấy rối
Phạm Bảo Khang
💬Nhưng vì tên đó là người giỏi ăn nói thân thiện bên ngoài không ai nghi ngờ
Phạm Bảo Khang
💬 Huy có báo cho cho mọi người nhưng không ai tin
Phạm Bảo Khang
💬 Ngay cả giáo vụ cũng bảo chỉ là hiểu lầm
Phạm Bảo Khang
💬 Sau đó em ấy dần rút lui khỏi mọi hoạt động, né tiếp xúc, bắt đầu dùng tinh dầu để không ai nhận ra pheromone thật của mình
Hiếu ngước mắt lên nhìn, Huy vẫn lặng lẽ, thầm lặng. Tay ôm tách trà, ánh mắt xa xăm như lạc vào khoảng trời riêng mà chẳng ai chạm đến được
Hồi tưởng - Năm nhất, học kì đầu tiên
Trời mưa nhẹ. hành lang khu B vắng vẻ, nước đọng thành từng vũng nhỏ dưới chân. Cậu sinh viên năm nhất Ngô Kiến Huy với cái tên vẫn còn lạ lẫm trong danh sách lớp, ngồi thu mình ở băng ghế gần phòng câu lạc bộ học thuật liên khoa
Huy ôm chặt chiếc túi vải, ánh mắt đỏ hoe, vai khẽ run lên. Không phải vì lạnh, mà là vì sợ
Cánh cửa phòng câu lạc bộ khép lại phía sau lưng. Bên trong giọng nói quen thuộc của thầy phụ trách vẫn còn văng vẳng
Thầy phụ trách câu lạc bộ
Thầy nghĩ em cảm nhận nhầm
Thầy phụ trách câu lạc bộ
Sinh viên alpha đó không phải người như vậy
Thầy phụ trách câu lạc bộ
Em ấy luôn gương mẫu
Ngô Kiến Huy
/Cắn môi/ Em không nhầm
Ngô Kiến Huy
Anh ta ôm em từ phía sau
Ngô Kiến Huy
Em bảo dừng lại nhưng anh ta không nghe
Ngô Kiến Huy
Rõ ràng là...
Thầy phụ trách câu lạc bộ
/Ngắt lời, thở dài/ Kiến Huy nghe thầy
Thầy phụ trách câu lạc bộ
Em nên cẩn thận với cảm xúc và... pheromone của mình
Thầy phụ trách câu lạc bộ
Có thể em đã vô tình làm em ấy hiểu nhầm
Ngô Kiến Huy
Vậy là lỗi của em à? /Giọng run lên/
Thầy không đáp, chỉ nhìn cầu với ánh mắt khó xử. Rồi nhẹ nhàng mời Huy ra về, không một lời an ủi, không một hành động can thiệp
Cánh cửa đóng lại. Tiếng mưa vẫn rơi đều ngoài hiên, nhưng lòng Huy lạnh hơn tất cả những cơn gió cuối thu
Cũng từ hôm đó, Huy nghỉ sinh hoạt câu lạc bộ, bắt đầu dùng tinh dầu hoa anh đào để che đi mùi pheromone của mình. Không đến gần alpha, không bắt chuyện với ai, lặng lẽ đi học, lặng lẽ về nhà. Như một bóng mờ không tồn tại trong đám đông
[Vào một buổi chiều khác, ghế đá sau thư viện]
Gió nhẹ đưa hương cỏ non. Mặt trời sắp lặn, vệt nắng cuối ngày in nghiêng qua hàng cây. Trên chiếc ghế đá cũ, ba người ngồi cạnh nhau thân thuộc như đã là một phần của nhau từ lâu
Lê Dương Bảo Lâm
/Vừa mở chai nước vừa nói/ Ê Huy
Lê Dương Bảo Lâm
Sao mặt mày mới nghe chữ "câu lạc bộ" là tái mét vậy
Lê Dương Bảo Lâm
Vẫn chưa quên vụ năm nhất à?
Huy thoáng khựng lại, tay siết chặt mép túi vải. Gió lùa qua mang theo chút mùi hoa anh đào thoảng qua không khí
Ngô Kiến Huy
Không phải chưa quên... mà là không muốn nhớ
Đặng Thành An
/Ăn bánh/ Hồi đó tao cũng mới vào trường
Đặng Thành An
Thấy mày lúc nào cũng ngồi ở hàng cuối lớp không nói chuyện với ai
Đặng Thành An
Cứ tưởng mày lạnh lùng nên tao không dám bắt chuyện
Đặng Thành An
Ai ngờ là tự xây bức tường vô hình để bảo vệ mình
Ngô Kiến Huy
Tại tao không biết phải tin ai
Ngô Kiến Huy
Là omega mà lên tiếng chống lại một alpha... thì người bị nghi ngờ luôn là mình
Không gian lặng đi một chút. Gió thổi qua những tán lá, rơi xuống vài chiếc lá khô màu vàng nâu như cảm thông những với những gì Huy đã chịu đựng
Lê Dương Bảo Lâm
Mày biết không Huy
Lê Dương Bảo Lâm
Hồi mới chuyển về trường tao nghe kể loáng thoáng mất chuyện cũ mà tức gần ch.ế.t
Lê Dương Bảo Lâm
Lúc đó chỉ ước quay lại năm nhất vác bút vẽ đi đập vào vặt thằng khốn đó
Huy cười khẽ, nụ cười nghiêng như nếp gấp giữa hai mùa
Ngô Kiến Huy
Mày vẫn dữ như hồi nhỏ nhỉ
Ngô Kiến Huy
Nhưng mà không cần đâu chỉ cần mày ngồi đây là đủ rồi
Đặng Thành An
Nhưng mà thiệt lòng
Đặng Thành An
Lâm bỏ trường cũ chuyển về đây cũng vì lo cho mày đấy
Đặng Thành An
/Khẽ nghiêng người, tựa vào vai Huy/
Đặng Thành An
Tao cũng là omega và tao hiểu
Đặng Thành An
Không bao giờ là lỗi của mày
Đặng Thành An
Tụi mình không yếu đuối chỉ là chưa gặp đúng người để tin tưởng
Lê Dương Bảo Lâm
/Bật cười và nói lớn/
Lê Dương Bảo Lâm
Thế thì để ta đây làm chỗ dựa cho hai người
Lê Dương Bảo Lâm
Đứa nào động vào là sụm nụ liền
Huy và An bật cười thành tiếng
Ngô Kiến Huy
Cảm ơn hai đứa mày nhiều lắm
Ngô Kiến Huy
Giờ chắc tao không còn phải sợ một mình nữa rồi
Huy cúi người, nở nụ cười nhạt nhưng thật lòng. Không phải nụ cười xã giao thường thấy, mà là một nét cười yên lòng. Thứ cảm xúc chỉ có khi người ta biết rằng mình được yêu thương và an toàn
Đặng Thành An
/Đẩy hộp bánh về phía Huy/
Đặng Thành An
Thế thì ăn bánh đi vị mày thích đó
Lê Dương Bảo Lâm
/Giành miếng to nhất/
Lê Dương Bảo Lâm
Còn cái này là phần tao
Lê Dương Bảo Lâm
Vì tao là người lắng nghe hai đứa mày trút hết drama
Ba người cùng cười, không to nhưng đủ làm nắng cuối ngày như mềm hơn. Không ai nhắc lại chuyện cũ nữa. Vì hiện tại họ đã có nhau, một tình bạn không cần quá lời, nhưng bền bỉ như rễ cây ngầm dưới đất, âm thầm giữ nhau lại giữa đời chông chênh
Khoảnh khắc đó yên bình như chiều thu. Ba người, ba màu sắc, bà kiểu tính cách. Nhưng khi ngồi cạnh nhau, lại hóa thành một bức tranh dịu dàng
Huy không còn nhìn cuộc đời qua lớp sương nữa. Cậu đã có bạn, có người để nói, có người để lắng nghe. Và cậu bắt đầu tin có lẽ thế giới không hoàn toàn tệ như cậu từng nghĩ
[Trở lại với hiện tại, quán nước gần cổng sau]
Hiếu vẫn ngồi yên. Không tiến lại gần, không bắt chuyện. Chỉ im lặng quan sát người con trai đang ngồi một mình kia. Không còn là ánh mắt đầy tò mò, mà là trầm lặng và thấu hiểu
Trần Minh Hiếu
Em ấy không chọn cô đơn mà là chỉ đang tự bảo vệ mình
Hiếu đặt tiền xuống bàn, rồi đi trước khi Huy kịp nhìn thấy. Nhưng trong lòng một điều đã trở nên rất rõ ràng
Trần Minh Hiếu
"Mình sẽ không bước vào thế giới của em ấy bằng tiếng gọi bản năng nữa. Mình muốn gõ cửa... bằng trái tim"
Bắp mê 2H🦀🌽
Cùng đón chờ tập tiếp theo nhaa
Bắp mê 2H🦀🌽
Các bạn thấy truyện như nào thì hãy bình luận cho mình biết với nhá
Bắp mê 2H🦀🌽
Ý kiến, đánh giá của mọi người là động lực của mình đó
Download MangaToon APP on App Store and Google Play