Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ RhyCap ] Mùa Hạ Của Năm 17

#1 _ Những Ngày Nắng Tháng Năm

"Có những người bước qua tuổi mười bảy cùng ta, nhưng không đi cùng ta đến cuối con đường"
____________________
Lớp 11A1 vào những buổi chiều tháng Năm luôn ngập tràn ánh nắng vàng ươm như rót mật
Ánh nắng nghiêng qua cửa sổ, chiếu lên mặt bàn học, làm lấp lánh những hạt bụi phấn đang lơ lửng trong không khí yên tĩnh
Quang Anh không để ý đến những điều đó
Cậu chỉ chăm chăm vào bài tập Văn cô giao hôm trước mà vẫn chưa hoàn thành
Giờ ra chơi, cô giáo chủ nhiệm gọi cậu lại
GVCN
GVCN
Quang Anh, cô cảm thấy dạo này em hơi chểnh mảng trong việc học tập
GVCN
GVCN
Để em tập trung hơn cô quyết định sẽ đổi chỗ ngồi của em
GVCN
GVCN
Để cô xem
Cô liếc mắt nhìn một vòng quanh lớp
GVCN
GVCN
Hmmm..ngồi cạnh Đức Duy nhé?
GVCN
GVCN
Thằng bé học khá tốt môn Văn, ngồi cạnh thằng bé chắc em cũng sẽ tiến bộ hơn
Cô nói với ánh mắt hiền hậu nhưng kiên quyết
GVCN
GVCN
Quyết định vậy nhé!
Quang Anh nãy giờ vẫn im lặng
Khi nghe cô giáo bảo sẽ ngồi cạnh Đức Duy, cậu chỉ khẽ nhếch môi
Ánh mắt liếc sang góc cuối lớp nơi Đức Duy vẫn ngồi, im lặng như mọi ngày
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Đức Duy ngồi lưng thẳng tắp, khuôn mặt không một biểu cảm
Cứ như một pho tượng được điêu khắc giữa lớp học ồn ào
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Cậu ta chẳng nói nhiều, cũng chẳng thân thiết với ai"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Chắc cũng như mình thôi, không thích ồn ào.."
Quang Anh thầm nghĩ, trong lòng không khỏi thắc mắc vì sao cô giáo lại bắt cậu ngồi gần người đó trong khi có nhiều phương án khác
____________
Ngày đầu tiên ngồi cạnh, cả hai không trao đổi câu nào
Tiếng quạt trần quay đều đều hòa với mùi giấy vở mới thoảng nhẹ, tạo nên một khoảng lặng khó tả
Buổi học thứ ba, khi đang tìm bài tập trong tập vở của mình, Quang Anh lật nhầm một trang giấy từ quyển bài tập Văn của Đức Duy
Một mẩu giấy nhỏ rơi ra
Không tiêu đề, không tên tuổi, chỉ là một mẩu giấy nhỏ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//tò mò mở ra đọc//
✏" ...Tôi thích người ấy. Không phải vì người ấy đẹp, hay giỏi, hay đặc biệt... Mà vì chỉ cần nhìn thấy cậu ấy mỗi sáng, tôi cảm thấy thế giới này, dù hỗn loạn, vẫn còn một chỗ để tim mình nhẹ bẫng đi vài phần"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đứng hình//
Tim Quang Anh đập dồn dập đến mức cậu không thở nổi một giây
Cậu ngẩng lên, ánh mắt lúng túng bắt gặp Đức Duy đang giương mắt nhìn ra cửa sổ
Đôi mắt xa xăm, chẳng quan tâm đến vạn vật xung quanh, cũng không hề hay biết bí mật nhỏ của bản thân vừa bị lộ
Quang Anh thấy thế chỉ lặng lẽ gấp tờ giấy lại, không trả lời, cũng không hỏi
Buổi học tiếp tục, nhưng ánh mắt Quang Anh thường xuyên dừng lại ở góc cuối lớp lâu hơn một chút
Trong lòng bỗng đọng lại một thứ cảm xúc lạ lùng, khó tả
.
Ra chơi, Quang Anh quyết tâm phải bắt chuyện bằng được với Đức Duy
Cậu cất tiếng, chất giọng hơi khàn khàn, trầm thấp
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ê, tờ giấy hồi nãy... là của cậu à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//quay lại//
Đôi mắt cậu nhìn thẳng vào Quang Anh, không hề có sự né tránh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh ngạc nhiên vì câu trả lời quá nhanh, quá ngắn gọn như chẳng hề bận tâm
Cậu hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao cậu không viết tên nhỉ? Để người ta biết là của cậu?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//khẽ cười//
Nụ cười rất nhẹ, như thể giấu đi một bí mật
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì tôi không chắc người đó có muốn nhận hay không
Quang Anh nhìn kỹ khuôn mặt người con trai đối diện
Lần đầu tiên thấy cậu bạn không chỉ là "bức tường im lặng" mà còn có cả một thế giới riêng sâu thẳm, bí ẩn bên trong
Quang Anh thở dài, nụ cười khẽ nở trên môi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ...thế thì thôi
.
Những ngày tháng ấy bắt đầu trôi đi trong im lặng
Nhưng trong lòng Quang Anh, có một thứ tình cảm mới mẻ bắt đầu nảy mầm
Một cảm giác khiến cậu không biết gọi tên
Chỉ biết rằng, mỗi buổi chiều ngập tràn ánh nắng đều trở nên đặc biệt hơn
____________________
END

#2 _ Không Lời Gọi Tên

Tờ giấy đó Quang Anh vẫn giữ, không bao giờ trả lại
Còn Đức Duy cậu cũng không hỏi. Có thể là cậu quên
Hoặc cũng có thể là... cậu biết, nhưng cố tình giả vờ không biết
Và thế là, câu chuyện giữa họ cứ thế im lặng trôi
Không bắt đầu cũng chẳng kết thúc
.
Từ hôm đó, Quang Anh bắt đầu đến lớp sớm hơn
Nhưng không phải để học
Cậu ngồi vào chỗ, mở vở ra, nhưng mắt thì cứ lặng lẽ nhìn chậu xương rồng nhỏ đặt ở góc bàn của Đức Duy
Chậu cây tròn tròn, màu đất nung, có một vết nứt nhỏ bên hông như bị va chạm đâu đó
Cây xương rồng không cao, nhưng mọc rất kiên cường
Mấy nhánh nhỏ vươn ra hơi nghiêng như vươn mình về phía ánh sáng mờ qua cửa sổ
Nó giống Đức Duy quá đỗi
Im lặng, khép mình, không hoàn hảo, nhưng lặng lẽ tồn tại giữa thế giới này như thể chẳng cần ai hiểu
Cả hai vẫn không nói chuyện
Chỉ là sau giờ học, Quang Anh không còn vội vã cất sách như trước
Cậu cố tình chậm lại, sắp xếp từng quyển vở cẩn thận, chờ đến khi Đức Duy đứng dậy
Họ cùng bước ra khỏi lớp
Không nói gì, không nhìn nhau
Mỗi người vẫn đi theo đường riêng, nhưng khoảng cách giữa hai cái bóng lúc nào cũng đủ gần để cảm nhận được sự hiện diện của người còn lại
Cứ như một thói quen mới được hình thành
Không ai chào ai, không ai mở lời, nhưng họ biết... người kia đang đi cùng mình
.
Một buổi chiều cuối tháng Năm, trời đổ mưa bất chợt
Mây kéo đến nhanh, xám xịt, và chỉ vài phút sau, cơn mưa xối xả trút xuống, làm mờ hết những con đường nắng từng lấp lánh
Cổng trường đông nghẹt - học sinh túa ra như ong vỡ tổ, vội vàng tìm chỗ trú dưới mái hiên
Quang Anh bước ra trước nhưng không mang dù
Áo sơ mi trắng mỏng bắt đầu thấm nước, dính vào vai và lưng cậu, vẽ nên từng đường nét cơ thể cao gầy nhưng rắn rỏi
Mái tóc ướt sũng dính xuống trán, nước mưa chảy dọc theo gò má lạnh và tê
Cậu không dừng lại, không ngoái đầu về sau
Cứ thế bước ra khỏi cổng trường, hòa vào màn mưa trắng xóa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Phía sau, Đức Duy đứng dưới mái hiên, tay cầm một cây dù nhỏ màu vàng nhạt
Cậu nhìn theo bóng lưng Quang Anh càng lúc càng mờ đi trong làn mưa như bụi
Một bước
Hai bước
Đức Duy bước đến, giơ dù lên
Nhưng rồi...dừng lại
Tay cậu hơi run, ngón tay siết lấy cán dù, khựng lại giữa không trung
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cắn môi//
Ánh mắt cậu dao động một thoáng
Gió lạnh lùa vào tay áo khiến cậu rùng mình, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích thêm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Cố lên Hoàng Đức Duy"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Kêu cậu ấy thôi mà, có gì phải sợ cơ chứ"
Chỉ cần gọi một tiếng "Quang Anh" thôi
Chỉ cần gọi... là có thể che chung một chiếc dù
Là có thể bước cùng nhau, như bao lần đã đi cạnh mà chẳng một lời
Nhưng Đức Duy không gọi
Cậu không dám
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Mắt vẫn nhìn theo dáng người kia, mỗi lúc một xa dần trong màn mưa trắng xóa
Cổ họng nghẹn đắng bị như ai bóp chặt
Đức Duy chỉ lặng lẽ cúi đầu
Cất giọng thật khẽ như thể chỉ nói cho bản thân nghe
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu ấy sẽ không bao giờ thích một người như mình đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tốt nhất vẫn là nên giữ khoảng cách với người ta vậy..
Sự ngập ngừng, tự ti của Đức Duy đã tạo ra một khoảng cách rất nhỏ giữa họ
Nhưng cũng là cả một sự im lặng kéo dài suốt mùa thanh xuân
____________________
END

#3 _ Mắt Chạm Mắt, Tim Chạm Tim

.
Buổi sáng hôm đó, bầu trời phủ một màu xám nhẹ
Trời không nắng cũng không mưa, cái kiểu thời tiết khiến người ta chẳng thể đoán nổi mình đang ở giữa mùa nào
Từng cơn gió bấc thổi, không mạnh, nhưng cũng không lặng
Nó chỉ trôi qua mặt người ta rất khẽ, như một cái chạm vô tình, đủ để khiến lòng chộn rộn mà chẳng hiểu vì sao
Quang Anh bước vào lớp sớm hơn thường ngày
Cũng không có chuyện gì đặc biệt
Chỉ là bản thân cậu tự cảm thấy muốn đến sớm
Lớp học vắng, ghế chưa đầy một nửa
Ánh sáng nhạt xuyên qua khung cửa sổ, rải đều lên những dãy bàn dài
Quang Anh vừa kéo ghế, ánh mắt chợt dừng lại
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hửm..?
Trên mặt bàn của cậu là một mẩu giấy nhỏ, được gấp gọn
Không tên, không hình vẽ
Mảnh giấy trống trơn bên ngoài, nhưng gọn gàng, như thể người để lại đã cân nhắc kỹ lưỡng từng đường gấp
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngồi xuống, mở ra//
Nét chữ hiện lên gọn gàng, đơn giản, thẳng thắn
Là nét chữ mà Quang Anh đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần trên những bài văn mẫu dán ở bảng tin lớp
Là nét chữ khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa cảm thấy xa cách
Chính là của Đức Duy
✏ "Nếu có một nơi mà thời gian dừng lại, thì mình mong đó là lúc cậu quay sang cười với mình. Chỉ một lần thôi cũng được..."
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đọc xong, bàn tay khẽ run//
Không phải vì bất ngờ, mà vì..trái tim như bị ai đó chạm khẽ
Lúc ấy không có tiếng gió, cũng không có tiếng chân của học sinh đang bước vào lớp
Tất cả như lùi ra sau để nhường chỗ cho sự im lặng đang nở rộ bên trong cậu
Quang Anh gấp tờ giấy lại cẩn thận rồi nhét vào túi áo sơ mi
Gương mặt không chút biểu cảm, không mỉm cười, cũng không nhíu mày, chỉ im lặng
Là lần đầu tiên Đức Duy "nói" điều gì đó rõ ràng hơn với Quang Anh
Nhưng trong suốt tiết học hôm đó, Đức Duy vẫn không nhìn Quang Anh lấy một lần
Ánh mắt vẫn dán lên bảng, nét mặt bình thản như mọi ngày không chút biểu cảm, không chút dao động
Tựa như chính cậu cũng chẳng chắc mình vừa làm gì
____________
Đến giờ ra chơi, lớp học bắt đầu nhốn nháo
Bạn bè gọi nhau í ới, tiếng ghế kéo xẹt xẹt, tiếng vở lật loạt xoạt
Nhưng một góc nhỏ nơi cuối lớp vẫn lặng như tơ
Quang Anh khẽ nghiêng đầu, giọng cậu thấp và chậm, chỉ đủ cho người ngồi bên cạnh nghe thấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao lần này cậu cũng không viết tên người cậu muốn gửi?
Đức Duy đang gạch chân một đoạn văn tay cậu hơi khựng lại
Chỉ một giây thôi gần như không ai nhận ra, nếu không quan sát rất kỹ
Đức Duy ngẩng lên, không chút né tránh, không sự ngạc nhiên
Ánh mắt cậu bình tĩnh, giọng nói không đổi, chậm rãi đáp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì đâu có gì chắc chắn người đó sẽ muốn nhận
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//tròn mắt nhìn Duy//
Trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần ngẩng lên… là có thể nhìn thấy ánh mắt của nhau
Là có thể chạm vào suy nghĩ vừa thoáng qua tim người kia
TUNG...TUNG...TUNG
Chuông báo hết giờ ra chơi vang lên, đánh vỡ không khí vừa chạm đến lưng chừng
Đức Duy cúi đầu xuống, tiếp tục ghi chép như chưa từng nói gì
Còn Quang Anh, mắt vẫn nhìn lên bảng, nhưng đầu óc thì đã rời khỏi những dòng chữ được thầy giáo giảng
Tay cậu chạm nhẹ lên túi áo nơi cất giữ tờ giấy của cậu bạn ngồi cạnh
.
Đôi khi, người ta chẳng cần một lời tỏ tình rõ ràng
Chỉ cần một ánh nhìn đủ lâu
Một câu nói tưởng như mơ hồ…
Nhưng trái tim lại nghe thấy rất rõ
.
Đó là buổi sáng đầu tiên Quang Anh không còn nhìn cây xương rồng trên bàn của Đức Duy nữa
Vì lần đầu tiên, cậu nhận ra
Điều khiến bản thân ngẩn ngơ suốt bao ngày qua không phải là một cái cây, mà là người đã đặt nó ở đó
____________________
END

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play