Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AllDomic] [AllDương] Sắc Dục Ái

"Đừng gọi Thành An hãy gọi anh yêu"

An × Dương
Chiều muộn, sân trường tiểu học đông đúc tiếng gọi nhau í ới, tiếng cười con trẻ xen lẫn tiếng còi xe ngoài cổng.Đặng Thành An đứng tựa vào chiếc Mercedes đen bóng, kính râm che gần hết nửa gương mặt góc cạnh. Bộ vest đắt tiền khiến anh nổi bật hoàn toàn giữa đám phụ huynh giản dị. Anh không quen thuộc với nơi này chẳng thường xuyên đi đón cháu trai nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Chính lúc đó, cánh cổng trường bật mở, từng lớp học lần lượt thả học sinh ra. Một bóng dáng mặc sơ mi trắng, quần tây đen, bước ra dẫn đầu một nhóm học sinh thầy giáo chủ nhiệm lớp 4A6.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Đi thẳng về nhà nhé, đừng nghịch ngợm giữa đường. Hôm nay có bài tập Toán, đừng quên.."
Giọng nói dịu dàng, nụ cười ấm. Thành An liếc nhìn qua lần đầu… rồi không dời mắt được nữa.
Cậu thanh niên ấy,Trần Đăng Dương! Có nét mềm mại nhưng không yếu đuối, ánh mắt sáng, sống mũi cao, làn da trắng mịn lộ ra dưới cổ áo sơ mi hé mở. Cổ tay mảnh, bàn tay gọn gàng cầm theo xấp bài kiểm tra, mỗi cử động đều khiến An thấy... lạ lẫm. Thứ gì đó dội vào trong ngực.
"Cháu về rồi đây!" Một cậu nhóc bỗng chạy tới kéo áo Thành An. "Chú An, đây là thầy Dương lớp cháu!"
Đăng Dương quay lại, lịch sự gật đầu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Chào anh. Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Bảo Minh. Hôm nay bé vẽ rất đẹp. Cảm ơn gia đình đã ủng hộ em ấy! "
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thành An đưa tay ra. "Tôi là Đặng Thành An. Cảm ơn thầy đã chăm sóc cháu tôi."
Dương bắt tay,cảm giác bàn tay lớn kia siết lấy tay mình khiến tim cậu thoáng lỡ một nhịp.
Tối đó, Dương không hiểu vì sao lại cứ nhớ đến ánh mắt sắc sảo của người đàn ông kia. Trong phòng tắm, hơi nước mờ kính, cậu dựa đầu vào tường, ngón tay vô thức lướt qua cổ mình,nơi ánh nhìn của anh ấy như từng chạm vào.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Điên rồi. Mình nghĩ linh tinh cái gì thế này…"
Còn với Thành An, tối hôm đó, khi về đến penthouse cao cấp, thư ký đưa anh hợp đồng cần ký. Nhưng anh chỉ ngồi im lặng trước cửa kính, nhìn thành phố lên đèn.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Tên thầy giáo đó… là gì nhỉ?"
Bảo Minh cất tiếng "Dạ? À.. Trần Đăng Dương"
An nhếch môi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Tra lý lịch đi. Từng nét."

"Đừng gọi Thành An hãy gọi anh yêu"

An × Dương
Chiều thứ Sáu, trời âm u từ trưa. Cơn mưa đổ ào ạt đúng lúc học sinh tan học, phụ huynh chen chúc ngoài cổng với dù và áo mưa. Dương đứng trong phòng giáo viên, tay nắm lấy ly trà gừng nguội ngắt. Cả người cậu mệt mỏi, đầu nhức như búa bổ.
Cúm nhẹ, bác sĩ nói vậy sáng nay, nhưng Dương vẫn cố dạy đủ tiết vì không muốn nghỉ giữa chừng. Dạy học là thế một lần vắng mặt là cả kế hoạch xáo trộn.Cậu gắng đứng dậy cầm cặp về, nhưng bước chân chợt lảo đảo. Trước khi kịp phản ứng, mắt cậu tối sầm lại.
"Thầy Dương!" Một giọng nói hốt hoảng vang lên. Cậu nhóc Bảo Minh cùng mấy học sinh chạy lại, vừa lúc một bóng người cao lớn từ hành lang sải bước đến. Bộ vest thấm nước mưa nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, lo lắng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Em ấy sao rồi?"
"Chú.. Chú An?" Bảo Minh cất tiếng
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Tránh ra. Để tôi bế cậu ấy! "
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Ưm… em… à không… học sinh…"
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Im đi. Em sốt 39 độ rồi, còn định dạy cái gì nữa?"
Giọng người đàn ông trầm thấp, pha chút bực mình nhưng dịu dàng đến lạ. Dương nhận ra người trước mặt, giật mình ngồi dậy nhưng lại suýt ngã xuống.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Anh… sao lại ở đây?"
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Tôi đến đón cháu. Vừa kịp thấy em ngã quỵ. Em nghĩ tôi có thể bỏ đi sao?"
Cơn sốt kéo dài đến tối. Dương tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ sạch sẽ, ấm áp, có mùi gỗ nhẹ nhàng. Cậu hoảng hốt ngồi dậy, chăn trượt khỏi vai, lộ ra cổ áo sơ mi bị mở đến khuy thứ ba.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Em tỉnh rồi?"
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cửa.
Thành An bước vào, áo sơ mi trắng, tay cầm khay cháo nóng. Gương mặt lạnh thường ngày bỗng dịu lại.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Anh đưa em về nhà à?"
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Không. Tôi đưa em về… nhà tôi."
Dương đỏ mặt.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Sao lại là nhà anh?"
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Vì tôi muốn chăm em. Em nghĩ tôi yên tâm khi để người bệnh nằm một mình trong căn hộ trống rỗng à?"
Dương nghẹn lời. Lòng hoang mang, tim lại đập loạn. Mắt nhìn theo từng động tác chăm sóc của người đàn ông ấy gấp khăn, bưng cháo, rót nước. Cẩn thận, chậm rãi... dịu dàng
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Em đừng nhìn tôi kiểu đó."
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Kiểu gì?"
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Kiểu khiến tôi muốn hôn em đến không thở nổi"
Im lặng bao trùm. Rồi thật chậm, Thành An bước đến, ngồi cạnh giường, ngón tay vuốt nhẹ lên gò má đang đỏ của Dương.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Em từng nghĩ đến tôi chưa?"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Làm sao em…"
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Tôi đã nghĩ về em. Từ lần đầu gặp. Và mỗi lần sau đó. Mỗi câu nói của em, mỗi cái liếc mắt. Em không biết mình quyến rũ đến mức nào đâu, Trần Đăng Dương."
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Nếu em cho phép…"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Ưm… chỉ một chút thôi…"
Nụ hôn nhẹ như cánh hoa, nhưng mang theo hơi ấm như thiêu đốt. Cánh tay Thành An vòng qua kéo Dương lại, khiến cậu ngã hẳn vào lồng ngực anh cảm nhận được rõ ràng nhịp tim run rẩy của chính mình.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
"Ở lại đây đêm nay đi. Làm ơn..."
Và đêm đó, dưới ánh đèn vàng ấm áp, căn hộ sang trọng lần đầu chứng kiến một buổi tối không chỉ có im lặng, mà là tiếng thở gấp, tiếng gọi tên, tiếng nhịp đập lồng ngực dồn dập hòa làm một.
End.

"Thư Kí Riêng Của Anh"

Hiếu × Dương
Trần Minh Hiếu (28 tuổi): Chủ tịch trẻ tuổi, lạnh lùng, kiệm lời, luôn nghiêm túc trong công việc, nhưng lại dành sự dịu dàng hiếm thấy cho một người. Trần Đăng Dương (22 tuổi): Thư ký riêng mới nhận việc, lễ phép, tận tụy, có thân hình nhỏ nhắn và đôi mắt lúc nào cũng ánh lên sự trong trẻo.
Văn phòng tầng 26 của công ty HD luôn yên tĩnh tuyệt đối. Không ai dám làm phiền vị chủ tịch trẻ tuổi, nhất là khi ánh mắt của anh đủ sắc để khiến bất kỳ ai rút lui ngay tức khắc.Chỉ có một người Trần Đăng Dương, thư ký mới đến là được anh gọi vào phòng thường xuyên.
Hôm nay, Dương bước vào với tập hồ sơ trong tay. Cậu rụt rè đặt lên bàn, lí nhí.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Bản dự thảo hợp đồng em đã chỉnh sửa theo ý anh… ạ.”
Minh Hiếu không ngước mắt khỏi màn hình laptop, chỉ gật nhẹ. Dương quay lưng bước đi thì bị gọi lại:
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
"Đăng Dương"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Dạ?"
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
“Tối nay em rảnh không?”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“… Dạ… có.”
Minh Hiếu nhìn cậu, cài lại nút áo sơ mi đang lệch rồi nói.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
"Tôi cần em.. Ở lại tăng ca."
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Vâng.."
22h30
Mười giờ đêm. Cả công ty đã tắt đèn, chỉ còn căn phòng Chủ tịch sáng nhẹ. Dương mang cà phê đến, đặt lên bàn. Tay vừa buông ly, đã bị Minh Hiếu kéo mạnh vào lòng. Cậu ngã vào ghế, cả người ép sát ngực anh.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Chủ tịch…”
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
“Ở đây không có ‘chủ tịch’. Gọi tên tôi.”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“… Anh Hiếu…”
Minh Hiếu cười nhẹ, tay anh luồn ra sau lưng Dương, kéo sát hơn, hơi thở nóng rực lướt qua cổ cậu.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
“Cả ngày nay em né tránh ánh mắt tôi. Vì sao?”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Em… sợ bị anh nhìn thấu mất.”
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
“Em không cần sợ.”
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
"Tôi đã thấy hết từ hôm đầu tiên em bước vào phòng tôi.”
Hiếu thì thầm vào tai Dương
Chiếc áo sơ mi của Dương bị tháo dần, từng cúc một. Minh Hiếu cúi xuống hôn lên vai, lên xương quai xanh đang run nhẹ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Anh Hiếu.. Đây là.. Phòng làm việc.."
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
“Càng kích thích hơn.”
Anh ngắt lời, ánh mắt đầy khát vọng.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
“Em nghe tiếng máy in ở ngoài kia không? Hãy cố gắng đừng rên to quá…”
Da thịt va chạm, nhịp thở hòa lẫn. Cậu run lên mỗi khi bị chạm sâu. Tay nắm lấy áo anh, miệng mấp máy gọi tên.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"A~ Chậm.. Thôi"
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
"Yên tâm, anh sẽ khiến em nhớ mãi chiếc ghế này khi bước vào phòng.."
Dương nằm gọn trong vòng tay Minh Hiếu, gối đầu trên đùi anh. Cả hai chưa ai mặc lại đồ. Trong ánh đèn mờ, anh vuốt tóc cậu, giọng trầm ấm
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
"Từ giờ, đừng gọi tôi là Chủ tịch trước mặt riêng hai ta. Anh ghét sự xa cách đó.”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Vậy.. Em là gì.. Của anh?"
Minh Hiếu cúi xuống, hôn lên trán cậu.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
“Là thư ký.Là người yêu.Là người mà nếu ai dám nhìn lâu quá,anh sẽ đuổi việc ngay.”
______

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play