Cảnh Quay Không Bao Giờ Cắt-?
Không Phải Là 1 Bộ Phim-?
tgia bel
thì mih tính làm truyện về otipi của mih mà mih lười, à kh mih bí ý tưởng với tên â. với cả cũng là lần đầu viết truyện nên mih kbt nhiều lắm mong mb giúp đỡ nhiều hơn nhe💗
tgia bel
giờ thì mih sẽ viết tạm 1 vài thứ cho mb coi tạm chớ đọc mỗi gth thì hơi kì🤗💔
tgia bel
à mà th mih lười quz🤗💔. nào có ý tưởng r làm sau hihi🦥
bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye bye 🤗🥵🥰😍😭💗💕😡👈⁉️💔😨💤👉❗️☀️❤️🔥☀️🆘😭👈😨👉☀️💤👐🤗❗️❗️🤗🤍💗👈😍🥵😍
vô nê, nhưng mà tớ sẽ đổi tính cách của bọn họ nhé ạ-?😭 tại tớ thích Duệ Kỳ cti đg iu. và diễn biến cũng sẽ khác ạ👉👈
Năm năm trước, tại biệt thự nhà họ Lại – ngập rượu mạnh, thuốc ph.iệ.n và âm nhạc thác loạn – Tô Tân Hạo ngã gục dưới lưỡi d.a.o lạnh lẽo của chính những người gọi anh là “bạn thân”.
Không ai cứu anh. Họ đứng đó, mắt đỏ ngầu vì thuốc, cười như đi.ê.n trong tiếng m.á.u chảy tràn thảm đỏ.
Tân Hạo đã ch#t vào đêm ấy.
Nhưng không bao giờ rời đi.
Năm năm sau.
“Lệ Qu.ỷ Trong Gương” – dự án kinh dị hot nhất mùa hè – được công bố sẽ quay tại chính căn biệt thự ấy. Đạo diễn, biên kịch, ánh sáng, tổ thiết kế… đều là bạn cũ của Tân Hạo, nay đã là những người thành danh trong nghề.
Ricky, diễn viên trẻ vừa nổi lên từ một bộ phim kinh dị, được chọn đóng vai nam chính: một cậu trai đến biệt thự cũ vì được bạn anh mời tới.
Ngày đầu đến biệt thự, Ricky không cảm thấy sợ hãi gì. Trái lại, anh thấy phấn khích. Mọi thứ thật như phim: sàn đá lạnh, rèm nhung cũ sẫm màu, hành lang dài đến rợn người.
Ricky (Duệ Kỳ,Thẩm Tứ)
/lẩm bẩm/ “Thiết kế quá đỉnh... Mà chắc được dàn dựng lại hết rồi.”
Một giọng trầm vang lên phía sau:
???
“không ai chạm vào nơi này từ khi ta ch#t.”
Ricky quay lại. Một người đàn ông bước ra từ bóng tối trên cầu thang. Tóc đỏ như máu. Mắt đỏ rực như tàn tro. Áo khoác dài màu đỏ lượn theo từng bước chân chậm rãi. Áo trong đen. Quần đen. Đẹp đến mức không thật.
đạo diễn
//vỗ vai Ricky// “Giới thiệu với cậu – đây là Tân Hạo, Diễn sâu lắm, cẩn thận bị dọa sợ đấy.” /quay sang Tân Hạo/ “đây là Ricky người sẽ vào vai lệ qu.ỷ tên giống cậu”
Ricky (Duệ Kỳ,Thẩm Tứ)
//cười, chìa tay// “Tiền bối, chào anh! Em là Ricky, mong được học hỏi!”
Tân Hạo không bắt tay. Anh chỉ nhìn Ricky bằng ánh mắt lạnh như nước đá, rồi quay lưng bước đi.
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
/lạnh nhạt/ “Không có vai diễn nào ở đây cả. Đây là... nghi lễ.”
Ricky ngẩn người. Rồi tự bật cười
Ricky (Duệ Kỳ,Thẩm Tứ)
“Chắc nhập vai quá sâu.?”
Đêm đầu tiên quay ngoại cảnh. Cả đoàn ngồi ăn tối trong phòng khách.
Bạn bè cũ của Tân Hạo – bắt đầu nhìn Ricky bằng ánh mắt lạ.
Thường Phi Bạch
/liếc Ricky/ “Nhìn nó kỹ chưa? Cái ánh mắt, cái khí chất... Nó đang cosplay lại thằng Tân Hạo đấy!”
Lại Hoành Phát
/cười khẩy/ “Hay là h.ồ.n Tân Hạo nh.ập vào thằng nhóc đó rồi? Hahaha.”
Chúng chẳng hề sợ. Chỉ thấy tức cười. Và bọn chúng bắt đầu trò chơi bẩn thỉu.
Tối đó, Ricky được mời ăn "đạo cụ bữa tối" – một phần cơm kỳ lạ.
Anh ăn vài miếng, rồi nô.n ra. Bên trong là gạo sống, nhét đầy bụng gà quay.
Lại Hoành Phát
/cừoi/ “Chắc Tân Hạo ‘thật’ không quen ăn đồ sống nhỉ? hay chúng ta chơi 1 trò chơi nhé-?~”
họ lôi ra những khẩu súng nước tự chế – bên trong chứa m.á.u chó đen.
Thường Phi Bạch
“Qu.ỷ thì sợ m.á.u chó đúng không? Vậy thử xem cậu diễn viên này phản ứng ra sao.”
Ricky bị bắn tới tấp, người ướt đẫm mùi tanh ngấy, vừa ho sặc vừa cố giữ bình tĩnh.
Ricky (Duệ Kỳ,Thẩm Tứ)
/mếu máo/ “Đây là... thử thách nhập vai đúng không...?”
Không ai trả lời.
Chỉ có một người đang đứng từ trên tầng cao nhìn xuống. Không cười. Không nói. Đôi mắt đỏ như máu.
Tô Tân Hạo.
Đêm đó, gương trong phòng Ricky bắt đầu mờ ảo. Trong phản chiếu không còn là anh, mà là ai đó… đang tiến lại gần, từng bước, từng bước.
Hồn Giấy, Mắt Gương
Gương trong phòng Ricky không phản chiếu cậu nữa.
Nó phản chiếu một người khác — đứng ngay phía sau, tóc đỏ dài lòa xòa, áo khoác chạm gót, đôi mắt như máu vừa trào khỏi mạch.
Ricky quay phắt lại. Trống rỗng.
Không khí đặc quánh mùi tanh và hương gỗ cũ. Gió lùa khe cửa nhẹ đến nỗi tưởng như ai đó vừa lướt qua gáy cậu.
Ricky (Duệ Kỳ,Thẩm Tứ)
/thở gấp/ “...Mình chưa cắt cảnh đúng không? Hay đang bị troll quay lén?”
Cậu bước ra hành lang, định xuống phòng hoá trang. Nhưng ánh đèn bỗng tắt phụt. Mọi thứ tối sầm.
Chỉ còn tiếng bước chân da chạm sàn đá:
Một bóng người lướt ra từ khúc rẽ hành lang.
Tóc đỏ rực. Mắt đỏ rực. Áo khoác đỏ rực.
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
"Ngươi ăn bữa cơm của ta. Uống máu hiến tế của ta. Giờ... ngươi thấy ta trong gương."
Ricky (Duệ Kỳ,Thẩm Tứ)
“Tiền bối à, em... em chỉ là diễn viên. Không biết mấy người kia làm gì, em không liên quan…”
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
/nhìn chằm chằm Ricky/ "Ngươi không giống bọn chúng. Không có mùi máu. Không có mùi phản bội."
Ricky rùng mình, một phần vì sợ, một phần... vì ánh mắt kia. Có gì đó trong mắt Tân Hạo — không chỉ hận thù, mà còn cô đơn. Như thể anh đã nhìn Ricky từ rất lâu, rất lâu rồi.
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
"Ngươi... đến đúng lúc."
Ricky (Duệ Kỳ,Thẩm Tứ)
“Đúng lúc... gì cơ?”
Tân Hạo tiến lại gần, từng bước kéo dài như hút lấy hơi thở của cả hành lang.
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
"Năm năm trước, ta bị phản bội, chết tại nơi này. Nhưng hồn không siêu thoát. Máu tan trong đất. Hận tan trong gương."
Ricky (Duệ Kỳ,Thẩm Tứ)
/khẽ nói/ "Anh không đi được?"
Tân Hạo im lặng. Rồi hỏi ngược lại
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
“Ngươi tin vào duyên âm không?”
Ricky (Duệ Kỳ,Thẩm Tứ)
“Em... chưa từng nghĩ đến.”
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
/áp sát, thì thầm/ "Vậy để ta dạy ngươi cách kết một mối duyên... với một người đã chết."
Gió ngừng thổi. Không gian đặc quánh như thể mọi chuyển động đều bị kéo chậm lại. Ricky sững người.
Tân Hạo cúi xuống, rất khẽ, rất gần — để rồi trong sự tĩnh lặng hoàn toàn, môi anh chạm vào môi Ricky, lạnh như tuyết đầu mùa, mềm như nỗi buồn chưa kịp gọi tên.
Không đau. Không cưỡng ép. Chỉ là... kỳ lạ đến nao lòng.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Ricky, nhưng cậu không lùi lại. Trái tim đập sai nhịp, như thể nhận ra một thứ từng thuộc về mình... nhưng đã bị lấy đi từ kiếp nào.
Nụ hôn rất ngắn, nhưng kéo theo một điều gì đó bị đánh thức. Gương sau lưng nứt vỡ. Một vệt sáng mảnh từ lòng gương phóng ra, xuyên qua ngực Ricky, rồi lặng lẽ biến mất như chưa từng tồn tại.
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
/thì thầm/ "Ngươi đã thuộc về ta... từ bây giờ."
Một tiếng thét vọng lên từ tầng dưới. Máu bắt đầu thấm từ bậc thang lên sàn đá.
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
/mắt anh hơi sáng lên/ "Đừng sợ, Ricky. Ta sẽ bảo vệ ngươi. Dù là người... hay quỷ."
Sàn nhà dưới chân Ricky lạnh buốt như băng. Nụ hôn kia vẫn còn vương lại nơi đầu môi cậu — không phải ảo giác, mà là một vết ấn vô hình đang dần khắc vào máu thịt.
Trong thoáng chốc, bóng Tô Tân Hạo tan vào sương. Không tiếng động. Không ánh sáng. Nhưng Ricky biết… anh ta chưa đi. Cậu cảm nhận được anh đang đứng sau tấm gương nứt, lặng lẽ theo dõi từng nhịp thở mình.
Ricky (Duệ Kỳ,Thẩm Tứ)
“Tô Tân Hạo…” /lẩm bẩm cái tên đó như một câu thần chú, vừa sợ hãi vừa… kỳ lạ thay, muốn được gọi thêm lần nữa./
Đêm hôm đó.
Ricky thiếp đi trong một căn phòng không có đèn, không có âm thanh, chỉ có ánh trăng xuyên qua rèm rách chiếu lên mặt gương đã vỡ. Và rồi… cậu mơ.
Một giấc mơ không có đầu, cũng chẳng có tiếng.
Chỉ có một bàn tay lạnh, chạm nhẹ vào ngón tay cậu giữa màn đêm. Dẫn cậu đi qua hành lang phủ khói hương, nơi từng cánh cửa bật mở là một mảnh ký ức đẫm máu:
— Một chàng trai mặc áo khoác đỏ, quỳ dưới bàn thờ, đôi mắt vẫn mở khi bị đâm từ phía sau
— Một nhóm người cười lớn trong phòng khách, tay lắc thuốc, miệng nói về “diễn xuất” như một trò tiêu khiển.
— Một x.á.c người không đ.ầu tr.eo lửng lơ trước gương... và ánh mắt vẫn đang nhìn Ricky.
Giấc mơ đứt đoạn. Nhưng bàn tay ấy vẫn không buông cậu.?
Ricky tỉnh dậy với một tờ giấy dán trên trán. Là b.ùa trấn h.ồn, chữ đỏ nhòe m.á.u.
Cậu giật nó xuống. Trong phòng không còn ai. Nhưng trên sàn, có dấu giày màu đỏ… dẫn ra hành lang.
Và ở cuối hành lang, Tô Tân Hạo đang đứng quay lưng lại, áo khoác bay lặng lẽ dù không có gió. Anh không quay đầu, nhưng lên tiếng:
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
"Ngươi đã thấy rồi phải không?"
Ricky (Duệ Kỳ,Thẩm Tứ)
“Thấy gì ạ-?..”
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
/quay lại, mắt sáng lên như than hồng sống dậy/ “Kiếp trước. Lúc ta ch.ế.t. Ngươi đã ở đó."
Ricky (Duệ Kỳ,Thẩm Tứ)
/lùi một bước/ “…Không… không thể nào. Em chưa từng… em không biết anh là ai.”
Tân Hạo bước đến gần, dừng lại trước mặt Ricky, nâng cằm cậu lên bằng hai ngón tay lạnh như nước đá. Anh nhìn vào mắt Ricky như thể đang tìm lại một điều gì đó đã mất từ rất lâu.
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
"Vậy tại sao ngươi lại khóc trong giấc mơ của ta?"
Ricky không đáp được.
Tim đập dồn dập. Trong khoảnh khắc ấy, cậu không còn biết mình là ai, đang sống ở thời đại nào, đang quay phim hay đang sống lại một câu chuyện đã từng xảy ra.
Chỉ biết… ánh mắt Tân Hạo đau như gió mùa đông, nhưng trong đó có một niềm mong đợi chưa từng tắt.
Chiếc Gương Không Phản Chiếu
Ricky im lặng.
Câu hỏi ấy không nên có câu trả lời. Không phải vì cậu không biết, mà vì… tim cậu đã biết trước miệng cậu.
Tô Tân Hạo buông cằm Ricky ra, bước lùi lại một bước, nhưng ánh mắt anh vẫn ghìm chặt lấy cậu như thể bất cứ khi nào Ricky quay đi, anh sẽ tan biến.
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
/trầm giọng/ "Ngươi vẫn chưa nhớ."
Ricky (Duệ Kỳ,Thẩm Tứ)
/lắp bắp/ “Em... em không hiểu gì cả. Em chỉ là diễn viên. Em... không quen anh. Trước đây chưa từng-.”
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
/mắt khẽ tối lại/ "Vậy ngươi có muốn nhớ không?"
Anh xoè tay ra. Trên lòng bàn tay là một mảnh gương nhỏ, sắc bén, đẫm m.á.u đã khô.
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
"Cắt từ gương ký ức. Chạm vào… và ta sẽ cho ngươi thấy ngươi đã từng là ai."
Ricky chần chừ.
Nhưng như thể có một sợi dây vô hình kéo bàn tay cậu tiến lại gần mảnh gương đó — lạnh đến rùng mình, nhưng cũng ấm như đã chờ đợi cậu từ rất lâu rồi.
Ngón tay cậu chạm vào.
Và thế giới vỡ tan.
MỘT THẾ GIỚI KHÁC.
Không phải phim trường. Không phải biệt thự.
Mà là một gian phòng cũ kỹ, với gió lùa qua cửa sổ chạm vào hai người đang ngồi quay lưng với nhau — một người áo khoác đỏ, người còn lại… tóc đen, mặc áo trắng giản dị, tay đang viết lách loạt kịch bản bằng bút lông.
Người đó là Ricky.
Hay đúng hơn… là một ai đó mang khuôn mặt của Ricky, nhưng ánh mắt thì dịu hơn, buồn hơn, như thể đã quen với việc phải tiễn người mình yêu đi vào cõi ch.ế.t.
Tân Hạo (ký ức)
/từ ký ức, giọng vang/ "Thẩm Tứ… Nếu có kiếp sau, ta muốn làm người một lần nữa. Không giàu. Không nổi bật. Chỉ cần được bên ngươi."
Thẩm Tứ (ký ức)
/Người-kia giọng giống Ricky, nhưng khàn/ "Anh hứa rồi… là không đụng tới bọn họ nữa. Anh đã hứa mà, Hạo."
Tân Hạo (ký ức)
"Ta đã giữ lời. Nhưng bọn họ không giữ m.ạng."
Một tiếng súng vang lên.
Màu đỏ tràn ra, như ai đó hắt máu lên màn hình giấc mơ. Mọi thứ rối loạn, xoay cuồng.
Ricky bật dậy, thoát khỏi ký ức, mảnh gương rơi khỏi tay cậu, vỡ tan thành bụi.
Cậu thở dốc. Trán vã mồ hôi. Và trước mặt cậu, Tô Tân Hạo vẫn đứng yên — không hỏi gì, không thúc ép, chỉ nhìn Ricky bằng đôi mắt nhuốm một thứ đau thương dịu dàng.
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
/khẽ/ "Giờ ngươi hiểu rồi."
Ricky (Duệ Kỳ,Thẩm Tứ)
/giọng hơi run/ “Em… là người đã hứa sẽ chờ anh?”
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
"Và ngươi đã giữ lời. Dù trong kiếp này, ngươi không còn nhớ. Ta vẫn tìm được ngươi."
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
/nghiến răng/ “Ta đã tha. Nhưng chúng lại muốn ch.ế.t.”
Ricky (Duệ Kỳ,Thẩm Tứ)
/lắp bắp/ “Anh... Anh không định giết tất cả bọn họ đấy chứ…?”
Tô Tân Hạo quay lại, đôi mắt đỏ ấy ánh lên sự quyết tuyệt — nhưng khi nhìn Ricky, nó trở lại bình thường.
Tô Tân Hạo (Tô Tinh Hạo)
"Ta chỉ giết kẻ đã giết ta." /hạ thấp giọng/ "Và ta sẽ giữ ngươi lại. Dù phải đánh đổi cả cõi âm."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play