Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[OhmNanon] Ánh Mắt Ta Vô Tình Chạm Vào

Chap 1 : Lễ cưới của 2 kẻ xa lạ

Tiếng nhạc du dương vang lên trong sảnh cưới sang trọng. Từng ánh đèn pha lê lấp lánh như muốn xoá đi bầu không khí ngột ngạt giữa hai người đứng trên lễ đài.
Nanon siết nhẹ bó hoa cưới trong tay, đôi mắt khẽ liếc nhìn người đàn ông đứng cạnh mình. Ohm – người chồng hợp pháp chỉ cách cậu một cánh tay – vẫn giữ nguyên ánh mắt vô cảm từ lúc bắt đầu buổi lễ. Không một cái nhìn, không một nụ cười.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
"Xin mời chú rể trao nhẫn cho cô dâu."
Tiếng người dẫn chương trình vang lên khiến Nanon chớp mắt, miễn cưỡng đưa tay ra. Ohm lướt mắt qua bàn tay cậu, động tác lạnh lùng, đeo chiếc nhẫn mà anh từng tuyên bố sẽ “không bao giờ dùng nó để ràng buộc ai”.
Nanon cười gượng. Cậu đã quen với sự vô tâm ấy, nhưng không có nghĩa là tim không đau. --- Cuộc hôn nhân này là một thỏa thuận. Gia đình Ohm đang bị điều tiếng, còn gia đình Nanon thì cần cứu lấy công ty sắp phá sản. Chỉ cần hai bên kết thông gia, cổ phiếu tăng, scandal tạm lắng. Hôn lễ liền diễn ra nhanh như chớp mắt, không có tình yêu, chỉ có ép buộc. Ohm phản đối. Rất rõ ràng.
Ohm
Ohm
“Tôi không cưới ai tôi không yêu. Đừng biến tôi thành trò hề.”
Nhưng quyền lực của ông nội anh còn lớn hơn lòng tự trọng. Một buổi họp gia tộc, một mệnh lệnh, và Ohm xuất hiện tại lễ cưới với gương mặt đóng băng.
Còn Nanon – cậu không phản kháng. Cậu gật đầu chấp nhận.
Nanon
Nanon
“Em hiểu rồi ạ. Nếu có thể giúp được ba mẹ, em đồng ý.”
--- Đêm tân hôn. Căn phòng rộng đến lạnh lẽo. Nanon ngồi ở mép giường, mặc bộ đồ ngủ trắng, ánh mắt lén nhìn Ohm đang cởi vest ngoài.
Nanon
Nanon
"Anh có muốn… ngủ giường không? Em có thể nằm sofa."
Ohm không quay lại, chỉ buông một câu cộc lốc.
Ohm
Ohm
“Làm gì cũng được. Miễn đừng phiền tôi.”
Nanon mím môi. Cậu gật đầu, lấy một chiếc chăn mỏng rồi bước về phía sofa. Bàn chân chạm sàn lạnh buốt. Tim cậu cũng lạnh theo. --- Một giờ sáng. Nanon vẫn chưa ngủ được. Cậu quay mặt vào thành ghế, cố nuốt cái nghẹn ở cổ họng. Từ khi còn nhỏ, cậu đã luôn là người nhường nhịn. Sống vì người khác, quen với việc chịu thiệt. Nhưng lần này… cậu không chắc mình có thể chịu được bao lâu.
Nanon
Nanon
“Cưới một người không yêu mình, rồi mong đợi gì?”
Giọng Ohm bỗng vang lên giữa đêm yên tĩnh.
Ohm
Ohm
" Cậu đang khóc à? "
Nanon giật mình, lắc đầu vội vã dù biết Ohm không thể thấy.
Nanon
Nanon
"Không… Em không sao."
Một thoáng im lặng.
Ohm
Ohm
"Đừng khóc. Tôi không thích phiền phức."
Rồi anh quay mặt vào tường, giọng dửng dưng như chưa từng hỏi han điều gì.
Nanon khẽ khàng nói, như một thói quen vô thức:
Nanon
Nanon
“Chúc anh ngủ ngon.”
Không có tiếng đáp.
Cậu siết chặt mép chăn, thở thật khẽ. Ngoài cửa sổ, gió thổi qua tán cây, như thì thầm điều gì đó với một người đang cố chịu đựng một cuộc hôn nhân không có lấy một tia hy vọng.
_
Hết chap 1

Chap 2:Bữa sáng không ai đụng đũa

Ánh nắng len qua khe rèm cửa, rọi lên khuôn mặt còn say ngủ của Nanon. Cậu chớp mắt, khẽ xoay người rồi lập tức nhăn mặt vì cơn đau lưng.
Chiếc sofa cứng ngắc không dành cho giấc ngủ dài. Nhưng Nanon đã quen. Cậu chỉ lặng lẽ ngồi dậy, xếp chăn gọn rồi bước vào bếp.
Bữa sáng hôm nay có trứng chiên, bánh mì nướng và một ly cà phê đen – theo đúng khẩu vị mà cậu lén nghe quản lý Ohm kể lại.
“Cậu ấy không ăn ngọt, ghét đồ ăn dầu mỡ.”
Nanon cố nhớ từng chi tiết nhỏ, như thể nếu đủ tinh ý, Ohm sẽ… để ý lại một chút.
---
Khi Ohm bước ra khỏi phòng, tóc anh còn ướt, tay cài nút cổ áo sơ mi. Ánh mắt lướt qua bàn ăn nhưng không dừng lại. Anh đi thẳng ra cửa, chuẩn bị rời đi.
Nanon
Nanon
“Anh không ăn sáng sao?” – Nanon gọi khẽ, tay vẫn cầm bình nước cam.
Ohm dừng chân. Không quay lại.
Ohm
Ohm
“Không có thói quen ăn sáng với người lạ.”
Nanon siết chặt bình nước. Giọng cậu nhỏ dần.
Nanon
Nanon
“Em… không phải người lạ. Em là vợ anh.”
Không khí ngưng đọng trong vài giây.
Ohm bật cười, tiếng cười nhẹ nhưng sắc lạnh.
Ohm
Ohm
“Phải rồi. Vợ hợp đồng.”
Cánh cửa đóng lại sau lưng anh.
Cả buổi sáng, Nanon chỉ quanh quẩn dọn dẹp trong nhà. Không ai sai cậu làm, nhưng cậu cần bận rộn để không nghĩ đến chuyện mình vừa bị gọi là “người lạ”.
Cậu thử gọi về nhà, giọng mẹ dịu dàng:
Mẹ Nanon
Mẹ Nanon
“Con ráng nhẫn nhịn chút, vì ba mẹ, vì công ty... nó sẽ quen thôi con à.”
Phải. Quen thôi mà.
Quen với việc sống cạnh một người chưa từng muốn nhìn mình. Quen với sự lạc lõng trong chính căn nhà của mình.
___
Chiều đến, Nanon quyết định mang cơm đến công ty cho Ohm. Hộp cơm gỗ được bọc cẩn thận, bên trong là món cá hồi nướng mà cậu tỉ mẩn nấu suốt buổi trưa. Cậu bước vào tòa nhà lớn, cúi đầu chào từng nhân viên với nụ cười nhỏ.
Nanon
Nanon
“Xin lỗi, tôi mang cơm cho Giám đốc Ohm.”
Lễ tân nhìn hộp cơm, rồi liếc cậu một cái đầy ngờ vực, nhưng vẫn gọi điện thông báo.
Nanon đứng đợi ngoài hành lang tầng cao, nơi có phòng giám đốc – và rồi cậu nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong.
Một giọng nam trầm ấm vang lên trước:
Kittan
Kittan
“Lâu rồi không gặp. Em vẫn như xưa.”
Ohm đáp lại, giọng trầm nhưng không còn lạnh như mọi khi:
Ohm
Ohm
“Anh thì thay đổi nhiều quá. Không nghĩ là anh sẽ tới.”
Nanon bước tới gần hơn, tim đập nhanh. Qua lớp kính mờ, cậu thấy một người đàn ông cao ráo, áo sơ mi màu kem đang đứng sát cạnh Ohm, cười rất nhẹ.
Kittan
Tên người yêu cũ mà Nanon từng nghe quản lý nhắc tới – người duy nhất từng khiến Ohm thật sự mỉm cười.
Ohm không đẩy Kittan ra. Ngược lại, ánh mắt anh trở nên mềm lại, gần như là ấm áp.
Nanon lùi lại, bàn tay siết chặt quai hộp cơm. Cậu quay đi thật nhanh, cố giấu đi đôi mắt đang ươn ướt.
___
Tối hôm đó, Ohm về nhà muộn. Khi bước vào phòng, đèn vẫn còn sáng. Trên bàn ăn là hộp cơm vẫn còn nguyên – chưa ai đụng đến.
Nanon đã ngủ gục bên sofa, tay vẫn ôm chiếc gối nhỏ. Mắt cậu sưng nhẹ, như vừa khóc.
Ohm nhìn cậu vài giây.
Rồi quay mặt đi, bước vào phòng mà không nói gì.
_
Hết chap 2

Chap 3 : Có lẽ em là người dư thừa

Ohm bước vào công ty với vẻ mặt bình thản, nhưng trong đầu anh vẫn còn vương hình ảnh Nanon nằm ngủ co ro trên sofa tối qua. Không hiểu sao, ánh mắt đỏ hoe đó cứ lặp lại trong tâm trí, khiến anh thấy bực.
Ohm
Ohm
“Mình đâu có làm gì sai… Cậu ta khóc là việc của cậu ta.”
Anh tự nhủ như vậy, nhưng khi bước vào phòng, thấy Kittan đang ngồi đợi, tim anh lại lặng đi một nhịp.
Ohm
Ohm
“Anh chờ lâu chưa?” – Ohm cởi áo vest, treo lên móc.
Kittan
Kittan
“Không lâu. Anh có mang cà phê, chỗ cũ em thích.” – Kittan mỉm cười, đặt ly cà phê lên bàn làm việc.
Ohm liếc nhìn. Ly latte ấm, có hình trái tim trên lớp bọt sữa.
Hồi trước anh rất thích mấy thứ đó. Còn bây giờ…
Ohm
Ohm
“Anh vẫn nhớ mấy chuyện cũ đó hả?”
Kittan
Kittan
Kittan nhún vai: “Chỉ nhớ những gì liên quan đến em thôi.”
Câu nói nhẹ như không, nhưng Ohm lại thấy lòng mình khựng lại.
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra. Nanon đứng ở ngưỡng cửa, tay cầm một chiếc túi giấy nhỏ.
Nanon
Nanon
“Ohm… Em mang thuốc cảm. Hôm qua thấy anh hắt hơi...”
Câu nói tắt lịm giữa không trung khi ánh mắt cậu bắt gặp Kittan
Nanon
Nanon
“Ồ… Xin lỗi, em không biết là có khách.”
Ohm im lặng
Kittan
Kittan
Kittan cười nhạt: “Là người yêu cũ thôi mà, không cần tránh.”
Câu nói đó như con dao xoáy vào tim Nanon. Cậu cúi đầu, đặt túi thuốc lên bàn rồi lùi lại.
Nanon
Nanon
“Em… đi trước”
Cánh cửa khép lại sau lưng cậu. Không ai gọi cậu quay lại. Không một ánh mắt níu kéo.
___
Nanon bước nhanh vào thang máy, hai tay siết chặt. Cậu không khóc. Đã tự dặn lòng là không được khóc nữa. Nhưng sao ngực lại đau đến vậy?
Nanon
Nanon
"Người yêu cũ thôi mà."
Phải. Cậu chỉ là người thay thế. Một cái tên lạ trong cuộc đời Ohm. Một người chồng hợp pháp nhưng không được gọi là người yêu.
Cậu ngẩng đầu, hít sâu.
Nanon
Nanon
“Phải mạnh mẽ lên, Nanon. Mày sống vì gia đình, không phải vì tình yêu”
___
Tối đó, Nanon vẫn nấu cơm như mọi khi. Vẫn là những món Ohm từng thích – hay đúng hơn là những món cậu đoán là anh sẽ thích.
Bảy giờ tối. Không thấy Ohm về.
Chín giờ. Cậu nhắn tin:
Nanon
Nanon
💬 : Anh có về ăn tối không ạ?
Seen .Không trả lời
Mười một giờ. Cơm nguội lạnh. Nanon vẫn ngồi đó, chờ.
Một giờ sáng, tiếng cửa mở khẽ. Ohm bước vào, mùi rượu phảng phất.
Nanon
Nanon
“Anh uống à? Có sao không?” – Nanon vội đứng dậy, đỡ lấy áo khoác của Ohm.
Ohm
Ohm
“Bỏ ra.” – Anh gạt tay cậu ra, ánh mắt lạnh lùng.
Nanon sững lại.
Nanon
Nanon
“Em chỉ lo cho anh thôi mà…”
Ohm nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng gắt:
Ohm
Ohm
“Cậu lo làm gì? Chúng ta đâu phải vợ chồng thật sự.”
Nanon cứng người. Tim như rơi xuống một vực sâu.
Nanon
Nanon
“Nhưng em là vợ anh… Trên giấy tờ, trên danh nghĩa…”
Ohm cười khẩy, bước qua cậu.
Ohm
Ohm
“Vậy thì cứ làm tốt vai trò ‘trên danh nghĩa’ đi. Đừng xen vào đời sống của tôi”
Cửa phòng đóng sầm lại.
Nanon đứng giữa phòng khách, bóng cậu kéo dài dưới ánh đèn vàng mờ nhạt.
Nanon
Nanon
“Thì ra… em là người dư thừa thôi sao...”
_
Hết chap 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play