[Hoài Thủy Trúc Đình]: Ký Ức Thứ Hai
Chương 1 : Chẳng biết là ai
Ta tên Vương Quyền Phú Quý. Cái tên nghe như ngậm vàng sinh ra, thực chất lại là một lời nguyền.
Cha — một người luôn nhìn ta như món nợ cắt lòng chẳng thể trả.
Thứ duy nhất ta học được trong Vương Quyền Sơn Trang là cách gói ghém tổn thương mà sống như không có gì.
Từ nhỏ, ta đã hiểu rõ hai chữ “người thừa”.
Không ai dạy ta cách yêu, chỉ dạy ta cách im lặng.
Thế nên ta chọn cách bỏ đi — một mình giữa thế giới hỗn độn, để gió biết rằng còn có kẻ không sợ bị cuốn trôi.
Gió lạnh quẩn trên mặt sông Lạc Thủy. Sương sớm buông tơ trắng mờ, vắt ngang lòng nước như dải lụa của trời thu vừa rơi xuống.
Trên triền đồi cỏ úa, Đông Phương Hoài Trúc và Đông Phương Tần Lan cẩn thận bước qua những tảng đá phủ rêu xanh, tay xách giỏ thuốc. Ánh mắt Hoài Trúc nhu hòa, dịu như sương sớm, còn Tần Lan thì hay càu nhàu, chốc chốc lại quay sang nhắc khẽ:
Đông Phương Tần Lan
“Tỷ tỷ, nếu không về trước giờ Thìn, phụ thân biết được… lại không yên đâu.”
Đông Phương Hoài Trúc
“Mấy cụm ngân thảo cuối mùa kia, nếu bỏ qua hôm nay… có khi phải đợi sang năm.”
Đông Phương Hoài Trúc
*khẽ cười*
Vừa dứt lời, ánh mắt nàng khựng lại.
Một vật gì trắng bệch đang trôi giữa sông — ban đầu cứ tưởng một chiếc áo rách hay mảnh vải xô, nhưng khi dõi kỹ, một bàn tay người đã cứng lại lặng lẽ nổi theo dòng.
Đông Phương Hoài Trúc
“… Tần Lan. Có người dưới sông.”
Đông Phương Tần Lan
“Cái gì?!”
Cả hai cùng lao xuống sông. Đôi hài dính bùn, vạt váy ướt lạnh, nhưng tay họ vẫn níu lấy thân người đang nửa chìm nửa nổi ấy mà kéo lên bờ.
Gương mặt bị nước lạnh táp đến trắng bệch, môi tím tái, vết máu khô lại từng mảng quanh ngực. Trên tay hắn còn có một mảnh ngọc vỡ dính tơ vàng — như vật hộ thân. Cơ thể lạnh ngắt, mạch tượng loạn lạc, nhưng… chưa tắt.
Đông Phương Tần Lan
“Mặt mũi trắng bệch thế này… còn cứu được không?”
Hoài Trúc không đáp, chỉ đặt tay lên ngực hắn.
Một nhịp đập – yếu ớt, như tiếng trống từ cõi xa mờ vọng về.
Nàng rút trong tay áo ra một viên Tĩnh Phong hoàn quý giá, cạy miệng hắn, truyền thuốc. Rồi, trong khoảnh khắc áp tay lên ngực hắn… nàng giật mình.
Không phải do kinh mạch đảo loạn.
Mà là — một cảm giác không tên.
Tựa như… đã từng ôm người này trong tay, từng nắm lấy những ngón tay nhỏ bé này…
… đã từng nghe hơi thở ấy cất tiếng khóc đầu đời — rồi tắt lịm.
Đông Phương Hoài Trúc
“… Kỳ lạ…”
Đông Phương Hoài Trúc
*thì thầm*
Đông Phương Tần Lan
“Sao vậy tỷ tỷ?”
Đông Phương Hoài Trúc
“Không biết.
Nhưng ta có cảm giác... nếu lần này không cứu hắn, cả đời ta sẽ ân hận.”
Đông Phương Hoài Trúc
*nhìn hắn thật lâu*
Chương 2 : "Trở về trước lúc mình được sinh ra"
Vương Quyền Phú Quý
“Ư… đau quá… đầu như muốn nổ…”
Vương Quyền Phú Quý
*lầm bầm*
Hắn mở mắt, ngơ ngác nhìn quanh căn phòng xa lạ. Mùi thuốc nhè nhẹ, ánh sáng mờ mờ chiếu qua song cửa.
Vương Quyền Phú Quý
“Ơ, đây là đâu nhỉ?”
Hắn nhúc nhích thử tay chân – rồi lập tức nhăn nhó.
Vương Quyền Phú Quý
“Trời ơi, sao tay chân cứng đơ thế này, chẳng nhúc nhích được luôn!”
Cửa phòng mở nhẹ. Một cô gái tóc cột lệch ló đầu vào.
Đông Phương Tần Lan
Ngươi tỉnh rồi à?!”
Đông Phương Tần Lan
*giật mình*
Vương Quyền Phú Quý
“Ờ… chắc vậy…”
Vương Quyền Phú Quý
*mắt nheo lại*
Đông Phương Tần Lan
“Ngươi nhớ gì không? Ngươi trôi lềnh bềnh gần bờ sông. Tụi ta vớt lên, ngỡ chết rồi chứ.”
Đông Phương Tần Lan
*tiến tới gần, nhíu mày*
Vương Quyền Phú Quý
“Chắc... chưa tới số.”
Vương Quyền Phú Quý
*thở dài*
Đông Phương Tần Lan
“Ngươi đói không? Ta đi lấy chút cháo.”
Vương Quyền Phú Quý
“Ừ, cảm ơn…”
Cô vừa xoay người bước ra, thì cánh cửa lại mở lần nữa. Một nữ nhân áo nhạt, ánh mắt điềm đạm bước vào. Là Hoài Trúc.
Đông Phương Hoài Trúc
“ Tần Lan , đợi một chút. Ta vào xem thương thế của hắn đã.”
Tần Lan lập tức đứng qua một bên, nín thở theo dõi.
Hoài Trúc ngồi xuống mép giường, đặt tay lên cổ tay Phú Quý, ngón tay trắng thon bắt mạch một cách điềm đạm. Phú Quý lặng thinh ngó lên trần nhà, không dám thở mạnh.
Đông Phương Hoài Trúc
“Mạch ổn định, tuy yếu nhưng không đứt đoạn. Nội thương nhiều, phải tịnh dưỡng ít nhất nửa tháng.”
Vương Quyền Phú Quý
“Ờ… đa tạ cô nương cứu giúp.”
Vương Quyền Phú Quý
*lắp bắp*
Đông Phương Hoài Trúc
“Ngươi tên gì?”
Phú Quý khựng lại một chút, ánh mắt chớp chớp, rồi trả lời tỉnh bơ
Vương Quyền Phú Quý
“Phú Quý.”
Khoé môi Hoài Trúc khẽ động. Nhưng nàng kìm được, không cười ra tiếng.
Tần Lan thì không có tu dưỡng đến thế. Cô nàng bật cười khúc khích như thể vừa nuốt nhầm hạt tiêu:
Đông Phương Tần Lan
“Phú Quý… cái tên nghe ra đã thấy khí chất đại phú hộ ba đời rồi. Cha mẹ ngươi chắc đặt tên lúc đang đếm bạc hả?”
Đông Phương Tần Lan
*vừa cười vừa nói*
Vương Quyền Phú Quý
“Ờ, ước mơ của phụ thân ta đó. Phú Quý vinh hoa suốt đời. Nghe có chán không?”
Vương Quyền Phú Quý
*trề môi*
Đông Phương Tần Lan
“Ngươi bị thương mà cái miệng vẫn khỏe quá ha. Cũng coi như là có phúc khí.”
Đông Phương Hoài Trúc
“Ngươi nghỉ ngơi đi. Đừng nói nhiều quá.”
Đông Phương Hoài Trúc
*đứng dậy*
Phú Quý khẽ gật, còn Tần Lan thì vẫn chưa nín cười hẳn.
Hoài Trúc vừa rời khỏi phòng, để lại khoảng không yên tĩnh trong căn phòng thoang thoảng mùi thuốc bắc. Tần Lan đứng nán lại, tay ôm bát cháo, mắt thì không ngừng nhìn người đang nằm trên giường như thể đang xem một con cá lóc biết nói.
Vương Quyền Phú Quý
“Ờ… mà… ta đang ở đâu vậy?”
Đông Phương Tần Lan
“Sơn trang Thần Hỏa"
Vương Quyền Phú Quý
“À... cô thì sao? Tên gì?”
Vương Quyền Phú Quý
*ngập ngừng*
Đông Phương Tần Lan
“Tần Lan .Đông Phương Tần Lan"
Phú Quý khựng lại, mắt trừng to như nai giữa đường cái, suýt nắm lấy tay cô lay lay.
Vương Quyền Phú Quý
“…Tên này… không thể nào…”
Vương Quyền Phú Quý
*nói khẽ*
Đông Phương Tần Lan
“Gì vậy? Ngươi lại sốt à?”
Đông Phương Tần Lan
*ngạc nhiên*
Vương Quyền Phú Quý
“Còn nãy… người lớn tuổi hơn cô, bắt mạch cho ta ấy, là ai?”
Đông Phương Tần Lan
“Tỷ tỷ ta. Đông Phương Hoài Trúc. Người giỏi nhất Sơn trang đó.”
Phú Quý ngây ra một thoáng. Hắn khẽ ngồi nhổm dậy chút xíu, rồi lại ngả lưng xuống, mắt nhìn lên trần nhà như thể có thiên cơ hiện ra.
Vương Quyền Phú Quý
“Đừng nói là… ta xuyên về quá khứ thiệt nha…”
Vương Quyền Phú Quý
*lẩm bẩm*
Đông Phương Tần Lan
“Hở? Ngươi nói gì đó?”
Vương Quyền Phú Quý
“À không! Ý ta là… hai cô nương quả thật… rất xinh đẹp!”
Tần Lan nhìn hắn như nhìn người từ trên núi xuống, ánh mắt đầy hoài nghi.
Vương Quyền Phú Quý
“Xong đời… mẹ ta đang ở ngay đây, còn ta thì nằm trần như con mắm…”
Chương 3 :Gặp lại "cố nhân"
Sơn trang Vương Quyền – sáng sớm, sương chưa kịp tan.
Trên mái ngói uốn cong, có một người mặc áo trắng đứng lom khom như mèo đói.
Vương Quyền Hoằng Nghiệp, thiếu chủ Vương Quyền gia – kẻ từng một tay trấn yêu khắp ba vùng, giờ đây mắt mở trừng trừng, tóc rối như ổ quạ, tay trái cầm thanh kiếm vẫn chưa tuốt vỏ, tay phải cầm… một chiếc hài.
Vương Quyền Hoằng Nghiệp
“Tổ cha nó… cái gì vậy? "
Dưới sân, có năm bóng người đang lố nhố tụ tập. Mặt ai nấy đều quạo như bị gọi dậy lúc chưa kịp ăn sáng. A Túy gào lên đầu tiên:
Vương Quyền Túy
“Hoằng! Nghiệp! Huynh xuống đây cho ta!!”
Dương Nhất Thán
“Huynh làm cái giống gì trên mái nhà vậy hả?! Tính tự thiêu tế trời à?!”
Nhất Thán ngửa cổ nhìn lên, tay cầm quạt che nắng
Dương Nhất Thán
“Tại sao khi sống thì lạnh lùng nghiêm túc, mà chết xong sống lại lại… đần như bò thế?”
Đặng Nhất Thạc
“Không phải đâu…”
Đặng Nhất Thạc
*Rùng mình*
Đặng Nhất Thạc
“Là hắn đang nghĩ chúng ta là ma.”
Cả đám yên lặng một giây.
Lý Tự Tại ve vẩy lá bùa vàng trong tay , khẽ nói :
Lý Tự Tại
“Ta tưởng người đầu óc tỉnh táo nhất trong đoàn là huynh, ai dè…”
A Túy chép miệng, tay chống nạnh:
Vương Quyền Túy
“Huynh không nhớ cái mặt ta hả? Cái mặt mà mỗi lần ta ăn vụng là huynh rượt theo cả buổi chiều đó?”
Trên mái, Hoằng Nghiệp lắp bắp:
Vương Quyền Hoằng Nghiệp
“Không… không thể nào. Các ngươi… đều chết rồi…”
Lý Tự Tại
“Thì huynh cũng chết rồi mà? Định giả bộ tỉnh hơn bọn ta à?”
Dương Nhất Thán quạt nhẹ một cái:
Dương Nhất Thán
“Chắc huynh ấy nghĩ mình là nam chính, nên chỉ có mình trọng sinh?”
Hoằng Nghiệp đứng đực trên mái, tay siết chặt chiếc hài:
Vương Quyền Hoằng Nghiệp
“Tức là… tất cả… đều trở lại? Cả Đoàn Mặt Nạ?”
Cả đám nhìn nhau, rồi cùng gật đầu.
Lý Tự Tại
“Ờ, trừ Trương Chính , Thanh Mộc Viện với Khứ Trạc. Ba người đó chưa thấy đâu.”
Đặng Nhất Thạc
“Khứ Trạc và Mộc Viện thì không biết.
Còn Trương Chính á… tám phần là đang cãi nhau với Diêm Vương coi ai lạnh hơn.”
Vương Quyền Túy
“Thôi dẹp đi! Hoằng Nghiệp, huynh mà không xuống là ta gọi cha tới rầy huynh đó!”
Trên mái, thiếu chủ run nhẹ:
Vương Quyền Hoằng Nghiệp
“Đừng… đừng kêu phụ thân…”
Cả bọn bật cười ầm dưới sân.
Lý Tự Tại
“Quen biết nhau hơn mười năm, giờ mới thấy Vương Quyền Hoằng Nghiệp sợ phụ thân mình thật sự…”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play