[Phatsu] Bản Tình Ca Dang Dở
Chap 1.
Wendy🎀
Lại thêm một tác phẩm mớii.
Wendy🎀
Nhưng vấn đề là bí cái kia quá với lại nghiện cp này nên phải viết..
Wendy🎀
Thui thì viết truyện mới nào có ý tưởng viết tiếp bộ kia nhaa.
Wendy🎀
Còn giờ thì vào truyệnn.
Em - Hoàng Lê Bảo Minh, là một cậu nhóc vừa tròn 16 tuổi với tài năng nghệ thuật trời ban và năng khiến về âm nhạc đã được mẹ truyền dạy từ khi còn nhỏ nên em đem lòng yêu thích âm nhạc và có ước mơ được biểu diễn trước toàn khán giả. Ngoài ra em còn có năng khiến với loại nhạc cụ mang tên piano, vì thế trong phòng em luôn có một tủ kính dùng để trưng bày các giải thưởng mà em đạt được cùng với loại nhạc cụ này. Nếu tính sơ qua thì em đã học chơi piano kể từ khi còn rất nhỏ rồi đấy.
Hắn - Nguyễn Nhật Phát, vốn là con trai cả của Nguyễn Gia và sẽ là người kế thừa tập đoàn sau này. Hiện tại hắn đang học năm nhất trường đại học Kinh Tế Quốc Dân để kế thừa tập đoàn. Hắn còn có một giọng hát nổi bật với chất giọng trầm ấm và khả năng xử lí nốt nhạc hoàn hảo đã giúp hắn tạo nên những bản hit vượt ngoài sức mong đợi, vì những bản hit đó hắn viết trong những lần bản thân cảm thấy áp lực nên đã đưa vào bản nhạc như một biện pháp giải toả áp lực cho bản thân.
Nhớ cái lần đầu tiên hắn gặp em, đã là chuyện của 2 năm trước rồi.
Lúc đó, em tham gia cuộc thi piano cấp quốc gia mà hắn lại là ban giám khảo của cuộc thi đó.
Hắn vẫn nhớ mãi hình bóng cậu nhóc nhỏ nhắn trong bộ trang phục tông màu trắng ngà đang ngồi trên sân khấu cùng với đôi bàn tay nhỏ xinh chơi đùa trên những phím đàn.
Cả khán phòng tràn ngập trong âm thanh du dương, nhưng mang đến cảm giác quen thuộc lạ kì khiến ai cũng phải nán lại để thưởng thức.
Khoảnh khắc đó được hắn in sâu trong tâm trí không thể nào phai nhạt được và cũng từ đó trái tim hắn dường như đã lỡ một nhịp khi nhìn thấy, nghe thấy những gì trước mắt mình.
Khi đến phần nói sơ qua về nội dung bài thi của mình, em đã không ngần ngại nói ra với thái độ thoải mái và tự tin kèm theo đó là một nụ cười tươi trên khuôn mặt xinh đẹp ấy làm cho hắn dù muốn quên cũng chẳng thể quên được.
Hoàng Lê Bảo Minh
Bài thi của em không phải như những thí sinh khác là sử dụng bản nhạc của các nghệ sĩ nổi tiếng, mà thay vào đó em đã sử dụng chính bản nhạc do em viết để gửi tặng tới những người đã giúp em trong những bước đi đầu tiên trước khi chạm tới cuộc thi này.
Hoàng Lê Bảo Minh
Vậy nên, dù cho em có thi trượt em vẫn sẽ tự hào vì em đã làm được điều mà bản thân em hằng mơ từng đêm ạ.
Lời nói của em đã được ban giám khảo gửi tặng lời khen vì nó chân thực, không giống với những thí sinh khác chỉ nêu chung chung đại khái nội dung.
Và kết quả em nhận được hoàn toàn xứng đáng với công sức mà em đã nỗ lực từng ngày, giải nhất cuộc thi piano cấp quốc gia đã chứng minh được năng lực và sự cố gắng không ngừng của em như thế nào.
Giới truyền thông lúc đó đã xôn xao ca ngợi một tài năng trẻ như em, quả xứng với câu nói “Tài Không Đợi Tuổi” em là một đoá hoa hồng quý hiếm ngàn năm có một.
Vậy mà bây giờ hắn lại gặp em trong tình cảnh em bị tai nạn do bị xe tông trúng, cả cơ thể nhỏ bé kia phải băng bó khắp nơi còn em đang trong tình trạng chưa rõ sống chết ra sao.
Gia đình hắn và em vốn là bạn thân với nhau nhưng vì một biến cố từ đầu năm nay ba mẹ em đã không may mất sớm trong lúc lái xe tới địa điểm diễn ra cuộc thi mà em tham gia.
Di chúc ba mẹ em để lại là muốn gia đình hắn nhận em làm con nuôi để em có cuộc sống đủ đầy, được đi học và được thực hiện ước mơ còn đang dang dở.
Chap 2.
Em nằm ở bệnh viện cũng được 2 tuần rồi, trong suốt 2 tuần đấy hắn liên tục lui tới chăm sóc em vì một phần do trách nhiệm được ba mẹ giao và một phần là vì hắn lo lắng, không yên tâm giao em cho bất kì ai chăm sóc cả.
Hôm nay, hắn tới muộn hơn thường ngày khoảng 2 tiếng vì một số việc trên công ty nên tới muộn.
Tay hắn cầm theo một bó hoa hướng dương em thích và một hộp cháo để nhỡ em có tỉnh lại hắn cho em ăn.
Mải suy nghĩ nãy giờ cuối cùng hắn cũng tới phòng bệnh của em, vừa mở cửa bước vào hắn đã thấy em tỉnh lại từ bao giờ và đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nguyễn Nhật Phát
//cầm hộp cháo để lên bàn// có vẻ như em ổn rồi thì phải.
Hoàng Lê Bảo Minh
//ngước lên nhìn hắn// anh là ai vậy ạ?.
Nguyễn Nhật Phát
Một người quen của ba mẹ em và được giao trọng trách tới đây chăm sóc cho em thôi.
Hoàng Lê Bảo Minh
Vậy tên anh là gì ạ?.
Nguyễn Nhật Phát
Nguyễn Nhật Phát.
Hoàng Lê Bảo Minh
Còn tên của em là-
Đột nhiên đầu em đau đớn đến lạ khiến em khuỵu xuống đưa hai tay ôm lấy đầu mình.
Hắn thấy vậy liền ôm em vào lòng vỗ về để em quên đi cơn đau, nhưng hình như em chẳng nhớ gì về mọi thứ xung quanh thì phải.
Khi em đã ổn định hơn hắn đi gọi bác sĩ vào khám cho em thì mới biết, do vụ tai nạn đầu em bị va đập mạnh xuống nền đường nên đã gây ra mất trí nhớ.
Thế nên bây giờ hắn cần phải giúp cho em nhớ lại tất cả trong khoảng thời gian là 3 tháng nếu không em sẽ bị ảnh hưởng đến cả trí nhớ hiện tại và sau này.
Nguyễn Nhật Phát
//đi lại ngồi cạnh giường bệnh của em// em thấy ổn hơn chưa?
Hoàng Lê Bảo Minh
Đầu em vẫn còn đau lắm, nhưng em chẳng nhớ tên mình là gì nữa rồi…
Nguyễn Nhật Phát
Nếu em không nhớ được thì đừng cố.
Nguyễn Nhật Phát
Bởi thời gian sẽ cho em câu trả lời thôi
Nguyễn Nhật Phát
Tên của em là Hoàng Lê Bảo Minh, hãy nhớ đến cái tên này và cả tên của anh nữa.
Hoàng Lê Bảo Minh
Hoàng Lê Bảo Minh?.
Trong đầu em bây giờ còn quá mơ hồ về những gì hắn vừa nói, nhưng cái tên Hoàng Lê Bảo Minh có thật là tên của em hay không thì em cũng chẳng tài nào nhớ được.
Cơn đau đầu đó lại đến nữa rồi, lần này đầu em đau hơn trước rất nhiều khiến em bật khóc.
Hắn ôm em vào lòng dỗ dành cho em vơi bớt đi cơn đau, miệng thì an ủi em hết lời.
Nguyễn Nhật Phát
Bảo Minh ngoan, đừng cố nhớ ra mọi thứ.
Nguyễn Nhật Phát
Bây giờ thứ em cần là nghỉ ngơi còn lại để anh lo.
Nguyễn Nhật Phát
Ăn chút cháo rồi đi ngủ nhá.
Hoàng Lê Bảo Minh
Một chút thôi nhá?.
Nguyễn Nhật Phát
Ừm ăn một chút rồi mai anh mua kẹo cho chịu không?
Hoàng Lê Bảo Minh
Vậy anh đút cho em đi ạ tay em đau lắm.
Hắn đút cho em từng muỗng cháo một, cố gắng mãi cuối cùng cũng hết được một nửa, nửa còn lại để hắn ăn nốt.
Em thì đã ngủ say giấc sau khi được hắn dỗ dành rồi, tranh thủ lúc em ngủ đi mua một ít kẹo cho em để lúc nào em dậy không quấy nhiễu hắn nhiều.
Tối nay hắn phải ngủ lại đây rồi.
Chap 3.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn tối qua phải ngủ ở sofa trong phòng bệnh của em để tiện chăm sóc em hơn những lúc mà em cần hắn còn có thể giúp chứ để em một mình thì không ổn.
Hắn đã đi ra ngoài cổng bệnh viện mua cho em một hộp cháo trắng thịt bằm để em ăn sáng còn uống thuốc nữa.
Mở cửa bước vào phòng bệnh hắn đã thấy em đang ngồi dựa lưng vào gối nói chuyện với một cậu nhóc chắc tầm tuổi em và có một người nữa nhìn khá quen mắt.
Hoàng Lê Bảo Minh
Anh Phát về rồi đấy ạ.
Nguyễn Nhật Phát
Ừ cháo của em đây lát nữa nhớ ăn đấy.
Hoàng Đức Duy
À em chào anh, em là Hoàng Đức Duy bạn của Su ạ.
Nguyễn Nhật Phát
Chào em, anh là Nguyễn Nhật Phát.
Nguyễn Nhật Phát
Còn cái thằng kia thì khỏi giới thiệu.
Nguyễn Quang Anh
Bạn bè với nhau mà mày vậy à Phát.
Cậu - Hoàng Đức Duy, là bạn cùng lớp với em Su nhà ta, Duy nổi tiếng với thành tích thủ khoa đầu vào và luôn đạt giải quán quân cùng với đó là á quân nên được rất nhiều người ngưỡng mộ trong trường. Ban đầu nghe tin em bị tai nạn Duy lo lắng muốn vào thăm nhưng vì em lúc đó chưa tỉnh nên chưa thể vào thăm được, à mà Duy hiện tại đang là người yêu của Quang Anh nữa đấy.
Gã - Nguyễn Quang Anh, là phó chủ tịch công ty của Nguyễn Gia mà hắn đang điều hành đồng thời cũng là bạn thân của hắn. Vì cậu cứ năn nỉ gã đòi tới thăm em nên hắn mới phải đưa em tới đây, nhưng không ngờ lại gặp hắn và bắt gặp hình ảnh chủ tịch công ty Nguyễn Gia đang đút cháo cho một em mèo nhỏ đấy. Gã và cậu đang trong mối quan hệ yêu đương với nhau điều này đã được hai gia đình đồng ý rồi.
Nguyễn Nhật Phát
//đút cháo cho em ăn//.
Hoàng Lê Bảo Minh
//ngoan ngoãn há miệng ra ăn từng muỗng cháo//.
Hoàng Đức Duy
Đi thăm người bệnh tưởng đâu đi ăn cơm tró á…
Hoàng Lê Bảo Minh
Âu ó âu (đâu có đâu).
Nguyễn Nhật Phát
Ăn hết đi rồi hẵng nói.
Nguyễn Quang Anh
Lần đầu thấy chủ tịch Nguyễn nhẹ nhàng vậy đấy.
Hoàng Lê Bảo Minh
Bộ anh Phát là chủ tịch hả anh Quang Anh???.
Nguyễn Quang Anh
Ừm nó là chủ tịch mà.
Hoàng Lê Bảo Minh
Nghe ngầu vậyy //vỗ tay như mấy đứa con nít//.
Nguyễn Nhật Phát
Ăn nốt rồi anh cho Bảo Minh kẹo nhá.
Hoàng Đức Duy
Nhìn như dỗ em bé ăn dặm ha.
Hoàng Đức Duy
Anh Phát sắp thành bảo mẫu của em Su rồi kìa //nựng má em//
Cho những ai chưa biết thì em Su nhà ta nhảy lớp nên bé hơn cậu 1 tuổi và trong lúc hắn đi mua cháo em đã hỏi tên và nói chuyện với gã và cậu rồi nha.
Nguyễn Nhật Phát
Em bé này quấy nhiễu lắm.
Hoàng Lê Bảo Minh
Ơ em ngoan màa.
Nguyễn Quang Anh
Nhìn Su như em bé thật chứ chẳng đùa.
Hoàng Đức Duy
Bé bé xinh xinh thấy yêu ghê ý.
Hoàng Lê Bảo Minh
Su biết Su đáng yêu rồii.
Nguyễn Nhật Phát
Thế em Su ăn nốt cháo đi này.
Hoàng Lê Bảo Minh
Dạ đút cho em.
Cứ thế cả buổi sáng 4 con người trò chuyện rồi bay trò trêu nhau để em Su nhà ta vui hơn và giúp em gợi lại kí ức đã đánh mất.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play