Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ All Thụy ] Vương Phi Của Thiên Mệnh

Chapter 1

Gió lạnh tràn qua hành lang đá, kéo theo từng cánh tuyết nhẹ rơi xuống mái ngói phủ rêu. Giữa sân nhỏ bên góc đông vương phủ, một thiếu niên áo trắng đang cặm cụi nhóm bếp thuốc.
Một giọng nam trầm ấm vang lên phía sau, lẫn trong tiếng bước chân đều đều.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Lại thức sớm?
Thiếu niên không quay lại, chỉ đáp nhẹ
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Thuốc cốt hàn cần nấu từ canh năm. Nếu để muộn, hiệu lực giảm phân nửa.
Người vừa đến là Tây Vương – Vương Lỗ Kiệt, cao lớn, áo bào đen thêu kim tuyến. Ánh mắt hắn nhìn thiếu niên như dõi theo thứ gì đó đã đánh mất từ lâu.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ngươi... chẳng giống mấy tên y lang khác chút nào.
Hắn ngồi xuống bậc đá, tự nhiên chống tay nhìn
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Bọn họ thấy ta thì khúm núm, còn ngươi thì chỉ biết lườm ta với hỏi đúng ba câu: uống thuốc chưa, ngủ đủ chưa, hôm nay có ho không.
A Thụy phì cười, không giấu vẻ châm chọc
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Thì Vương gia đến để trị bệnh, không phải để người ta vỗ béo lòng tự ái chứ?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ngươi đúng là độc mồm!
Lỗ Kiệt cau mày, nhưng khoé môi lại cong cong.
Một lúc sau, hắn nghiêng đầu nhìn kỹ mặt A Thụy
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Này... Rốt cuộc ngươi thật sự không nhớ gì sao? Ngay cả tên đầy đủ cũng không?
A Thụy khựng tay, đặt ấm thuốc lên lò, im lặng vài nhịp mới đáp
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Chỉ nhớ mơ hồ có ai đó từng gọi ta là ‘Hàm Thụy’. Chỉ thế thôi.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Không nhớ ta luôn?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Ta từng biết ngài à?
Lỗ Kiệt mím môi, ánh mắt tối đi
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Không phải... Nhưng cảm giác ấy… Khi nhìn ngươi, ta luôn cảm thấy như đã gặp rồi, đã từng rất gần. Mà không tài nào nhớ ra.
A Thụy cười nhẹ, đặt tay lên lồng ngực mình
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tôi cũng có cảm giác ấy. Như thể trong tim mình... đã từng có một người rất quan trọng. Nhưng giờ, khi cố tìm lại, chỉ thấy một khoảng trắng trống rỗng.
Hai người lặng đi trong tiếng gió
Lỗ Kiệt lên tiếng phá vỡ sự im lặng
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Vậy… nếu ta bảo ngươi ở lại phủ ta, mãi mãi thì sao?
A Thụy ngước nhìn hắn, mắt dừng lại nơi ánh tuyết lấp lánh trên tóc hắn.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vương gia nói vậy là đang giữ người chữa bệnh, hay giữ một người không rõ thân phận?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Có khác gì đâu "trả lời thật khẽ"
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ngươi... khiến ta cảm thấy không muốn buông tay lần nữa.
A Thụy hơi sững lại.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Lần nữa?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
À..."lảng đi"
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ta chỉ buột miệng. Có lẽ... ta từng đánh mất thứ gì rất quý.
A Thụy siết chặt cổ tay áo, cúi đầu thật thấp, không để hắn thấy ánh mắt mình hơi đỏ.
Một cơn đau chớp qua trong đầu. Tiếng ai đó vang vọng
'Lỗ Kiệt, chàng đừng rời bỏ ta nữa… Đừng nhìn người khác bằng ánh mắt ấy…'
A Thụy bỗng đứng bật dậy, ôm đầu.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Đầu... đau quá...
Lỗ Kiệt lập tức đỡ lấy cậu
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
A Thụy! Ngươi sao vậy? Ngươi nhớ ra gì sao?
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không... Chỉ là... có gì đó... như một giấc mơ cũ… Rất lạnh. Và chàng… cũng ở đó. "run rẩy lắc đầu"

Chapter 2

Tử Dương Thành – phủ Nam Vương.
Tiếng vó ngựa dội xuống đường đá. Một đoàn người áo giáp đỏ dừng lại trước cổng chợ phía Nam. Giữa đám đông, một người ngồi ngược ánh chiều tà, lưng thẳng, áo choàng bay phấp phới trong gió như muốn thiêu cháy cả bầu trời – Nam Vương Dương Bác Văn.
Cách đó không xa, một thiếu niên câm đang thu dọn rổ rau rơi đổ bên vệ đường. Mặt bị bụi bẩn che khuất, tay chân vụng về, dáng vẻ yếu đuối. Nhưng đôi mắt… lại trong veo đến lạ.
Một tên lính va phải thiếu niên, định đá cậu văng ra, nhưng Dương Bác Văn bỗng nói
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Dừng tay
Tên lính khựng lại
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đỡ y dậy
lính
lính
... Vương gia? Là một tên ăn xin thôi mà…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đỡ.Y.Dậy
Giọng Dương Bác Văn không lớn, nhưng lạnh đến buốt da.
Tên lính vội kéo thiếu niên đứng lên. Dương Bác Văn tiến lại gần, nhìn kỹ mặt cậu, rồi hỏi
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ngươi tên gì?
Thiếu niên lắc đầu
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Câm sao?
Cậu khẽ gật đôi mắt rũ xuống như mèo bị thương
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Có người thân không?
Lắc đầu
Dương Bác Văn im lặng mấy giây, rồi ra lệnh
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đưa y về phủ. Từ nay là người của bản vương.
-----
Ba ngày sau - Phủ Nam Vương
A Thụy – trong thân phận "tiểu câm", nay làm việc trong vườn thuốc. Mỗi ngày đều phải dậy sớm, pha trà, sắc thuốc, đưa giấy bút đến cho Dương Bác Văn – người lúc nào cũng lạnh mặt như băng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tiểu câm, mang giấy vào
A Thụy bước vào phòng, đặt giấy lên bàn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ngồi xuống "giọng trầm như ra lệnh"
A Thụy ngập ngừng, rồi làm theo
Dương Bác Văn gác kiếm sang một bên, không nhìn thẳng cậu, hỏi
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ngươi có biết chữ không?
A Thụy gật đầu
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Viết cho ta câu này: ‘Ngươi là ai?’
Cậu cầm bút, viết ngoan ngoãn.
Dương Bác Văn nhìn nét chữ quen thuộc kia, lòng thoáng khựng lại.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
'Chữ viết này… rất giống người đó'
Nhưng hắn lắc đầu xua đi ý nghĩ đó. Người kia… đã chết rồi. Chết trong lễ hợp hôn giả dối đó. Hắn chưa bao giờ thật sự xem người ấy là phu thê, chưa từng… quan tâm đến cảm xúc người đó.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ngươi không sợ ta à? "đột ngột hỏi"
A Thụy lắc đầu
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tại sao?
Cậu cầm bút viết
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
'Ngài không dữ. Chỉ là buồn'
Dương Bác Văn bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp khiến người nghe khó phân rõ là mỉa mai hay… đau lòng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ngươi nhìn ta nhiều như vậy, ngươi có nhớ ai từng khiến ngươi viết ra câu này không?
A Thụy khựng tay. Trong đầu thoáng lên một hình ảnh – một buổi chiều mưa, có người từng ôm cậu thật chặt, trong lòng ấm như lửa, rồi cất giọng run rẩy
“Đừng bỏ ta… Hàm Thụy, ta sai rồi.”
A Thụy nắm chặt cây bút, tim đập mạnh như muốn vỡ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tiểu câm
Dương Bác Văn đột ngột nghiêng đầu nhìn cậu chăm chăm
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ngươi có từng yêu ai chưa?
Cậu hoảng hốt, mặt thoáng đỏ lên
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Có phải "khẽ nhíu mày"
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ta… khiến tim ngươi đau không rõ lý do?
A Thụy giật mình nhìn hắn.
Hắn chậm rãi nói tiếp
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ta cũng vậy. Mỗi khi nhìn ngươi, tim ta đau – như thể… ta từng phụ ngươi rất nhiều.
----
Gió lùa qua rèm, khiến ánh nến nghiêng ngả.
Trong lòng A Thụy, một câu hỏi chưa lời đáp lặng lẽ vang lên
“Ngươi rốt cuộc là ai trong cuộc đời ta?”

Chapter 3

Trời đổ mưa. Cả kinh thành lặng trong màn sương lạnh.
Trương Hàm Thụy được người trong phủ Nam Vương đưa đến Hoàng y viện – nơi chăm sóc các vương gia khi có vấn đề sức khoẻ bất thường. Thân là “người câm”, cậu được chọn để mang thuốc sang viện phía Tây – nơi Tây Vương Trương Quế Nguyên đang tịnh dưỡng sau trận chiến biên ải.
Vừa bước vào cổng viện, cậu đã cảm nhận được khí lạnh khác thường. Không phải từ thời tiết, mà là từ chính người đang ngồi yên dưới hiên mái cong, trong bộ áo choàng đen thêu xà văn vàng kim.
Trương Quế Nguyên
Hắn không nhìn cậu. Đang đọc sách, nhưng nét mặt nghiêm lạnh khiến không ai dám lại gần.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Thuốc
A Thụy đặt bát lên bàn đá, cúi đầu định rời đi
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dừng lại
Giọng nói ấy – âm trầm, lạnh băng – khiến cậu cứng người.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ngươi là người mới? "hỏi nhưng không nhìn"
A Thụy khẽ gật.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Câm sao?
Cậu gật tiếp
Trương Quế Nguyên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào cậu như mũi kiếm sắc bén.
Và đúng khoảnh khắc đó… tim Hàm Thụy run lên.
Ánh mắt này… Cậu đã từng thấy. Không, không chỉ thấy. Cậu từng chết chìm trong đó – như bị hút vào vực sâu không đáy. Đau, nhói, và buốt lạnh.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ngẩng mặt lên
A Thụy ngập ngừng ngẩng mặt
Hắn nhìn chằm chằm cậu vài giây, rồi đột ngột nói
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Giống. Rất giống
Cậu nghiêng đầu. Ánh mắt Quế Nguyên vẫn không rời cậu, giọng hắn như gió thoảng
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Có một người từng quỳ trước mặt ta… nắm lấy tay ta, khóc nói: ‘Cho dù người không yêu ta, ta cũng vẫn ở bên người.’ Giống y hệt ngươi.
A Thụy ngỡ ngàng, cắn môi. Bàn tay cậu hơi run, lặng lẽ viết lên mảnh giấy
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Ngài từng yêu người đó sao?
Trương Quế Nguyên khẽ cười, nụ cười như tan giữa sương mù
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không. Ta từng nghĩ mình hận y.
Câu trả lời ấy… khiến cậu nghẹn lại.
Hắn lại hỏi
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ngươi cảm thấy… nếu một người từng được gả vào vương phủ, từng gọi ta là ‘phu quân’, nhưng cuối cùng chết vì lạnh trong đêm ta không về, thì có đáng không?
A Thụy giật mình. Cậu viết run rẩy
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Người ấy… tên là gì?
Quế Nguyên trả lời không chút ngập ngừng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Trương Hàm Thụy
Trái tim A Thụy như bị bóp nghẹt.
Hắn nhìn cậu, bỗng nghiêng đầu
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ngươi... tên là gì?
Cậu viết
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Hàm Thụy
Hắn khựng lại
Một khoảng im lặng dài bao trùm.
Trương Quế Nguyên chậm rãi đứng dậy, bước đến trước mặt cậu, nâng cằm cậu lên.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không thể nào...
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Là ngươi thật sao? Hay ông trời đang trêu ta một lần nữa?
A Thụy không biết phải trả lời thế nào. Cậu không nhớ được, nhưng tim cậu… run lên từng hồi rõ rệt.
Người này… từng khiến ta yêu đến tận xương, và chết cũng không hối tiếc.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play