Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Lichaeng - 50 Năm

Chương 1 : Gạo trằng trăng thanh, tình đắm như sông nước

Nam Kỳ Lục Tỉnh - Cần Thơ, năm 1975... Nắng ban mai rọi qua kẽ lá dừa, chiếu lên tà áo bà ba màu thiên thanh, phơi nhẹ trên giàn tre sau nhà. Gió sông rì rào, cuốn theo hương lúa mới, nghe thơm thơm đến lạ. Cái xứ này nghèo thì nghèo thiệt, mà tình người thì thiệt tình, ngọt như nước dừa xiêm. Ở cái vùng rạch Láng Sen, không ai là hổng biết tới vựa gạo Lệ Phác - cái vựa lớn nhứt vùng Cần Thơ. Mà chủ vựa thì còn nổi tiếng hơn... Lạp Lệ Ân - người thanh niên hơn ba mươi, cao lớn, mặt chữ điền, ánh mắt hiền như búng nước, giọng trầm trầm như tiếng rao khuya của mấy ghe cá. Và bà chủ nhỏ của ổng... chính là cô giáo Ái Nhi – người con gái tóc dài tới eo, hay bận áo dài trắng tinh, cưỡi chiếc xe đạp mini chạy quanh mấy con lộ đất đỏ để đi dạy chữ.
Phác Ái Nhi
Phác Ái Nhi
Ân ơi... mai em qua xóm Rạch Mường dạy mấy nhỏ lớp bổ túc, anh qua rước em nghen.
Lạp Lệ Ân
Lạp Lệ Ân
Ừa, rước chớ. Trời ơi.. em đi xa vậy anh đâu có yên bụng. Cái xứ đó hồi xưa có vụ mất trâu, anh nhớ hoài.
Phác Ái Nhi
Phác Ái Nhi
Hổng sao đâu, em có mang theo cây thước gỗ bản bự, ai giỡn hổng dui em phang cho tỉnh luôn á.
Lạp Lệ Ân
Lạp Lệ Ân
Ờ.. nhỏ này thiệt là, mới thương chưa được 2 mùa mà dám đe chồng tương lai hả...
Phác Ái Nhi
Phác Ái Nhi
Chồng nào, chồng nào?! Ai nói cưới?
Lạp Lệ Ân
Lạp Lệ Ân
Chớ anh rước em về ăn Tết với má anh năm rồi, em còn mặc đồ đỏ xinh muốn xỉu, má còn hỏi em "Con dâu má đó hả", em cười hổng dám ngầng mặt...
Phác Ái Nhi
Phác Ái Nhi
...hông có nói nữa... quê muốn chết..
Nhi với Ân thương nhau không ồn ào, mà cái kiểu thương của người miền Tây: chơn chất, bền bỉ, nằm tay rồi cùng nhau đi chợ nổi, qua ruộng, về vựa, tới lớp học. Cô Nhi dạy chữ miễn phí, hổng lấy một cắc nào. Nhiều đứa nhỏ nhà nghèo học xong lớp ba lớp bốn, quay lại gọi cô là má hai. Còn Ân, ngoài chuyện buôn bán, còn lo mấy bữa ăn sáng cho đám nhỏ cô dạy. Có bữa Nhi đi dạy về thấy trong góc lớp có túi bánh tét nóng, nằm xôi đậu xanh, với miếng giấy nhỏ
Lạp Lệ Ân
Lạp Lệ Ân
Miếng giấy nhỏ : Thương em, giảng bài có mệt. Nhớ ăn...Ân nè.
Rồi tới cái ngày trời đất long trời lở đất đó...
Giờ đây đã về chung 1 nhà ăn cơm chung bàn, cãi lộn chung nhà...
Tháng Chín, mùa nước nổi về, ghe xuồng đầy mặt sông. Cô Ái Nhi lúc đó... đang mang thai hơn 6 tháng. Bụng lùm lùm, đi đâu cũng chống cái dù che nằng, mà mặt vẫn tươi rói. Mới sáng Ân đã vuốt tóc vợ hỏi...
Lạp Lệ Ân
Lạp Lệ Ân
Nhi nè... em muốn sinh con gái hay con trai?
Phác Ái Nhi
Phác Ái Nhi
Miễn nó giống anh là được... Đừng giống em, hay khóc lắm.
Cả vùng ai cũng mừng cho đôi vợ chồng trẻ. Cái thai này là kết tinh của một mối tình thiệt đẹp, thiệt lành. Ai cũng nghĩ rằng đứa bé sẽ rất phúc hậu bởi phúc phần của cha mẹ
Nhưng rồi... ngày định mệnh tới. Đêm đó, Ân đi Sài Gòn buôn hàng – đúng ra là chỉ đi 2 ngày, mà vì có thêm mối bên Chợ Lớn nên ở lại thêm một bữa. Đêm yên, trời không trăng, mây trùm kín như áo tang. Ân ngủ ở nhà người anh trai hơn 10 mấy tuổi trong hẻm nhỏ gần đường Nguyễn Trãi.
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
cô Nhi ơi cô Nhi, tàu Lệ Ân chìm ngay bến sông khi đang đi rồi cô ơi
Nàng đang ngủ trong nhà, nghe người gọi thì bật dậy, hay tin thì lật đật ôm bụng chạy ra ngoài cảng
Phác Ái Nhi
Phác Ái Nhi
Lệ Ân...hức... Lệ Ân của em. Trời Phật phù hộ cho Lệ Ân... hức
Nàng đang chạy tới ngã ba sông. Như có người chờ sẵn mà xông ra ép nàng vào gốc cây mé sông
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
* bóp cổ Ái Nhi * mày phải trả giá, rồi Lệ Ân sẽ thấy xác mày trôi đi á ha hahahaha
Phác Ái Nhi
Phác Ái Nhi
* vùng vẫy * đừng mà, thả tôi ra. Tôi đắc tội gì với các người. Làm ơn thả tôi ra, xin các người. Lệ Ân đang gặp nguy...
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
ahahhahaha cô tưởng tàu nó chìm thật à, ahahahahahah. Mày chết đi * bóp chặt cổ nàng tới tắt thở *
Phác Ái Nhi
Phác Ái Nhi
Aa đừng, đừng... * ngã quỵ *
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Tụi bây quăng con nhỏ này xuống sông cho tao. Lần này Lệ Ân mày chỉ có sống không bằng chết. * mắt giận dữ *
Khoảng 2 giờ sáng... Mồ hôi đổ ướt lưng áo. Ân bật dậy. Tim đập mạnh như ai đánh trống trong lồng ngực. Trong mơ, ổng thấy Nhi đứng bên sông, áo dài trằng dính máu, nước mắt rơi không thành tiếng. Chỉ tay về phía ngã ba sông
Phác Ái Nhi
Phác Ái Nhi
Lệ Ân... về mau... về lẹ nghe mình... em chờ không kịp...
Lệ Ân quơ áo, chụp đèn pin chạy ra ngoài. Gọi xe máy, không có. Chạy bộ hơn một cây số mới đón được một chiếc xe lam về bến xe miền Tây. Cả đường về... trời đổ mưa. Về tới Cần Thơ... thì nhà trống hoác. Chỉ còn mấy đứa nhỏ đứng nép góc sân, mắt đỏ hoe. Một bà cụ hàng xóm nhìn Lệ Ân, lắc đầu:
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Lệ Ân... có người tối qua chạy ra báo... ghe mày bị chìm giữa sông... Nhi nó nghe tin, bầu bì bụng mang, chạy ra bến giữa khuya... Ai ngờ...
Lạp Lệ Ân
Lạp Lệ Ân
Ai ngờ sao bà?! Nói đi bà, nói lẹ đi!!! * hốt hoảng *
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
...Nó bị cướp giật giữa đường... bị hại mất tích rồi con...
Lạp Lệ Ân
Lạp Lệ Ân
* chết trân *
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Đêm qua thằng hầu nhà mày nó chạy theo, tới nơi thì đã không thấy vợ mày. Chỉ còn tiếng bọn cướp cười ha hả
Không kịp nghe hết câu, Lệ Ân quăng cái nón lá, chạy thẳng ra bến, gào tên vợ trong mưa
Lạp Lệ Ân
Lạp Lệ Ân
* vừa chạy vừa khóc * Nhi ơi... Nhi... mẹ con em đâu rồi... về với Ân đi nghen... đừng bỏ Ân... Nhi ơi!!!

Chương 2 : Hiện tại, trong gió ngược của kiếp trước

Chùa Long Tâm – bên sườn đồi vùng ven miền Tây, tháng Ba năm 2025... Ánh nắng buổi sớm chiếu rọi qua từng nhành mai vàng còn sót lại sau Tết. Tiếng chuông chùa ngân dài, trầm mặc. Sân chùa lát gạch tàu cũ kỹ, sạch bong, thơm mùi nhang trầm, râm ran tiếng chim sẻ ríu rít đậu bên cây lộc vừng. Ở một góc sân sau, có một người con trai đang lom khom hái rau rền, bỏ vô cái rổ tre. Người ta gọi cô là Lệ Sa– không phải tu sĩ, không phải cư sĩ, chỉ là một người con gái trẻ sống hiền lành, ăn chay, và... tình nguyện ở lại chùa làm việc thiện. Người trong vùng hay xầm xì
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Con bé này lạ lắm, không tu mà y như gió thoảng qua sông, không động một lá...
Lệ Sa không nói nhiều. Sáng làm vườn, chiều phụ thầy nấu ăn, tối về chòi tranh sau vườn mà đọc sách. Chùa không nhận tiền cúng, cũng chẳng buôn bán. Nhưng Lệ Sa xin thầy trụ trì cho trồng mấy công đất rau củ, rồi đem bán ngoài chợ. Không lấy lời. Gạo, rau, củ, quả – người nào khó khăn tới xin, ổng cũng cho. Mặt lúc nào cũng tươi, nhưng ánh mắt... lúc nào cũng như đang nhớ một người không rõ tên.
Chuyển cảnh - Gia tộc Phác, nhà tổ ở Cần Thơ Gia đình Thái Anh thì ngược lại. Cô gái này sống giữa chốn phố thị, thuộc dòng dõi họ Phác, một trong những gia tộc lớn còn sót lại từ thời Lục tỉnh Nam Kỳ. Trong nhà tổ vẫn còn bàn thờ bằng gỗ mít, trên nóc có đôi lân đồng đúc từ thời Pháp thuộc, mạ vàng đã tróc đi phân nửa, nhưng bức hoành phi (Nhân - Lễ - Trung - Tín) thì vấn sáng rỡ. Thái Anh, người con gái nhỏ nhất của dòng họ, mới 19. Con gái nhà giàu, nhưng lại không mang cái vẻ tiểu thư yểu điệu. miệng thì nhoi nhoi, nói không ngưng nghỉ
Thái Anh
Thái Anh
Trân Ni ơi, cái ông bán tàu hủ khen tao đẹp gái tao mua cho ổng thêm 3 miếng luôn
Trân Ni
Trân Ni
Ổng mà khen thêm 1 câu chắc mày bứng cái nhà đem cho ổng quá
Miệng thì nói nhí nhố vậy, nhưng tâm tánh lại... rất đẹp. Mỗi lần đi chợ là mua thêm đồ về phát cho trại mồ côi. Có bữa đi ngang thấy con mèo ho lao, bế nó về bắt thuốc Nam đắp như người ta đắp cho bà cố.
Nhưng trong nhà họ Phác có một bí ẩn... Đó là một căn phòng cổ năm cuối dãy nhà gỗ lim - được khóa từ thời ông cố nội của Thái Anh. Không ai dám mở. Khóa không hư. Cửa không mục. Nhưng mỗi lần có ai đụng vào là khóa rớt xuống, mở ra... thì lạnh sống lưng. Ông ngoại của Thái Anh kể
Ông ngoại Thái Anh
Ông ngoại Thái Anh
Phòng đó... không phải cấm, mà là chờ.
Thái Anh
Thái Anh
Chờ cái gì ngoại ?
nàng hỏi khi còn học lớp 6.
Ông ngoại Thái Anh
Ông ngoại Thái Anh
Chờ người mở nó bằng cái tâm, chớ không phải cái tay.
Từ đó về sau, không ai dám hỏi nữa. Nhưng tới tuổi 19, Thái Anh bắt đầu mộng mị, nhiều đêm thấy mình mặc áo dài trắng, đứng bên bến nước... ôm bụng bầu, chờ ai đó trong đêm mưa.
Gia đình rốt cuộc cũng mời thầy Đức Lực - một vị thầy nổi danh xem chuyện tâm linh bằng đạo đức, không bói ra tiền, không mê tín. Khi thầy tới, chỉ nhìn một lần căn phòng, rồi cười nhè nhẹ
Đức Lực
Đức Lực
Cái này không phải phong ấn, mà là nhân duyên chưa tới.
Đức Lực
Đức Lực
Có mở cũng vô ích, vì chủ phòng chưa về.
Mẹ Thái Anh
Mẹ Thái Anh
Làm gì để chủ phòng về, thầy ?
Đức Lực
Đức Lực
Không làm gì cả... chỉ sống tử tế, và một ngày, cô bé này sẽ mở được phòng đó khi gặp người nên gặp.
Rồi thầy dẫn cả hai mẹ con và Trân Ni lên chùa Long Tâm - chùa nổi tiếng vì không nhận tiền, chỉ nhận lòng. Lúc đó, Thái Anh mới lần đầu gặp Lệ Sa...
Lệ Sa đang cắt rau húng quế thì nghe tiếng cười như chuông leng keng từ phía sau Không biết can đảm ở đâu mà nàng lại đi tới làm quen Lệ Sa 1 cách rất tự nhiên
Thái Anh
Thái Anh
Ủa, chị trồng rau hả? Tốt quá dạ
Cô ngẩng đầu lên - bắt gặp ánh mắt của Thái Anh. Không chớp. Mà... lạ lắm, cái ánh nhìn đó... như đã từng thấy, như từng vẽ trong mộng.
Thái Anh
Thái Anh
Chị tên gì? * nàng hỏi, tay nghịch nghịch cọng rau *
Lệ Sa
Lệ Sa
Chị tên Lệ Sa, còn em ?
Thái Anh
Thái Anh
Em tên Thái Anh... Mà chị bao nhiêu tuổi
Lệ Sa
Lệ Sa
Chị 19
Thái Anh
Thái Anh
Ủa hai đứa mình bằng tuổi nè trùng hợp ghê ha
Thái Anh
Thái Anh
Lạ hơn... là giây phút đó, cơn gió nhẹ nổi lên, cây bồ đề rung lá, một chiếc lá rơi đúng ngay bậc thềm chỗ họ đứng. Thầy trụ trì từ xa nhìn lại, mỉm cười. Rồi quay đi, niệm một câu lặng lẽ
Thầy Trụ Trì
Thầy Trụ Trì
Duyên khởi... đã bắt đầu.
Thầy Trụ Trì
Thầy Trụ Trì
GTNV Trân Ni – bạn thân của Thái Anh, không phải máu mủ ruột rà, nhưng gắn bó như một linh hồn đồng hành. Hồi nhỏ là con gái giúp việc trong nhà, nhưng từ khi Thái Anh biết phân biệt đúng sai, hai đứa đã chung giường chung bàn học, chung cả đôi dép nhựa. Thái Anh từng nói
Thái Anh
Thái Anh
Ni ơi, sau này có chuyện gì... tao chết mày cũng phải kể lại cho con tao nghe hết nha. Nhớ nghen, kể thiệt kỹ. Tao mà không nhớ nổi thì mày phải nhớ cho tao.
Trân Ni
Trân Ni
* Ni bật cười, vỗ vai con bạn như trai * Biết rồi bà nội. Bộ bà định đầu thai hay gì...
Không ngờ.. một ngày, đúng là có thứ gì đó từ kiếp trước, đang dần dần quay trở lại...

Chương 3 : Tịnh Tâm, Tịnh Duyên

Chùa Long Tâm, buổi chiều hôm sau... Sau buổi lễ cúng dường nhỏ, Thái Anh cúi đầu chắp tay trước thầy trụ trì, giọng nhẹ và kính
Thái Anh
Thái Anh
Dạ, con xin phép ở lại chùa vài hôm để tịnh tâm ạ
Thầy trụ trì gật đầu, ánh mắt điềm đạm như sông sâu không đáy
Thầy Trụ Trì
Thầy Trụ Trì
Chùa là nơi ai cũng có thể dừng chân... miễn là giữ tâm thanh, lời sạch, ý thiện.
Cạnh bên, Trân Ni lật đật xách hai cái balô, vừa nhìn cảnh chùa vừa chép miệng
Trân Ni
Trân Ni
Ê bà... tui thấy yên vậy chớ tối chắc tui ngủ không nổi quá.. ma nhát chắc luôn.
Thái Anh búng nhẹ vào tay Trân Ni, nói nhỏ
Thái Anh
Thái Anh
Ma chưa nhát, mày nói nhảm thầy đuổi khỏi chùa bây giờ. Lo im.
Lệ Sa từ xa đi lại, tay vẫn dính đất vì đang nhổ hành lá. Sa nhìn hai cô gái rồi cười nhẹ
Lệ Sa
Lệ Sa
Hai người vô chùa tịnh tâm mà xách theo mấy bịch snack làm gì vậy ?
Thái Anh
Thái Anh
Ủa... lỡ tịnh tâm mà bụng nó loạn thì sao bà
Lệ Sa
Lệ Sa
Ừ ha... tịnh không nổi đâu. Ở đây anh hay nấu đồ chay, nếu hai người chịu ăn rau thì khỏi đem đồ ăn lặt vặt.
Tối Đó Cũng Như Mọi Khi. Đêm nào cũng vậy. Khi tiếng chuông chùa vang lần thứ ba lúc gần khuya, Thái Anh lại nằm mơ. Trong mơ, một người con gái mặc áo trắng, tóc dài ướt đắm, ngồi ôm mặt khóc bên bờ sông mù sương, nước cuốn đục ngầu, khóc tức tưởi, tay run bần bật, miệng cứ lặp lại một câu
Tại sao lại bỏ ta ? Tại sao lại quên ta ? Tại sao lại... để ta chết ? Ta làm gì sai sao ?
Gió thổi vạt áo bay lật phật, mái tóc phủ lấy mặt. Mỗi lần cố tiến tới gần là gió tạt ngược, đẩy Thái Anh về lại hiện tại, đổ mồ hôi hột, tim đập thình thịch. Sáng hôm sau, Nàng nhìn Lệ Sa lom khom rửa chén, không hiểu sao... trong lòng thấy buồn. Buồn như thể... đã từng bỏ rơi người này từ kiếp nào.
Buổi trưa rảnh, ba người ngồi ở cái bàn đá dưới gốc bồ đề. Trân Ni thì nắm gác chân lên ghế, tay phe phẩy cái nón lá, miệng càm ràm
Trân Ni
Trân Ni
Chùa này thiệt là... ban đêm im như hủ nút, ban ngày thì ếch kêu, không có tiệm trà sữa hay gì hết
Lệ Sa
Lệ Sa
Muốn tịnh tâm mà còn đòi trà sữa? Ở đây có trà gừng, uống không ?
Thái Anh
Thái Anh
*Thái Anh chống cắm nhìn Lệ Sa cười * Cô ở đây lâu chưa?
Lệ Sa
Lệ Sa
Cũng... gần hai năm
Thái Anh
Thái Anh
Không đi đâu hết?
Lệ Sa
Lệ Sa
Không thấy lý do phải đi.
Thái Anh
Thái Anh
Không ai rước hả? – nàng chọc.
Lệ Sa
Lệ Sa
Tại... tại hỏng muốn dìa
Ánh mắt họ chạm nhau trong một giây, rồi cả hai cùng né đi, như sợ gì đó sâu hơn cả tình cảm.
Đêm thứ ba trong Chùa Lần này, trong mơ, cô gái áo trắng quay mặt lại... Mặt không rõ, như mờ trong khói sương, nhưng ánh mắt... đau khổ như người bị chôn sống, môi bật ra một câu: "Người ta... đã chết vì chờ...” Thái Anh bật dậy, mồ hôi nhễ nhại. Nàng không biết... vì sao trong lòng lại đau đến thế
Sáng đó, Thái Anh ra hỏi thầy trụ trì, kể hết giấc mơ. Thầy nghe xong, chỉ hỏi một câu
Thầy Trụ Trì
Thầy Trụ Trì
Trong mơ... có ai cầm tay con chưa
Thái Anh
Thái Anh
Dạ chưa... con chỉ thấy họ khóc, con không dám lại gần.
Thầy Trụ Trì
Thầy Trụ Trì
Vậy đêm nay, nếu còn gặp lại... hãy lại gần. Dù cho đau, cũng phải hỏi họ là ai. Khi ấy... con sẽ biết phải làm gì

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play