[Đam Mỹ] Trăng Máu Rơi Đáy Mắt
Cái Xác Trong Quan Tài
Mùa đông về sớm, rét căm căm trùm lên rặng núi Vu Lăng như một tấm khăn liệm khổng lồ. Đêm đầu tháng Mười hai, trời tối rất nhanh, sương mù phủ kín cả gò đất lớn nơi đoàn khảo cổ đang dựng trại.
Gò đất ấy từng là nghĩa địa của một vương triều thất truyền, dân làng gọi là “gò Cửu Táng” – chín lớp mộ cổ, chồng lên nhau như vảy rồng bị nguyền rủa. Từ trưa nay, cả khu vực đã bị phong tỏa, vì họ vừa khai quật được ngôi mộ tầng chín, sâu nhất, tối nhất – và kỳ lạ nhất.
Ánh đèn vàng mờ mịt hắt ra từ căn lều trung tâm, nơi pháp y Lăng Mộ Thâm đang làm việc một mình. Bên trong, gió rét không lọt vào được, nhưng cái lạnh cứ từ lòng đất bốc lên, len vào xương tủy.
Trên bàn khám nghiệm là một thi thể nam – toàn vẹn đến kỳ quái.
Da trắng tái, mí mắt khép hờ, mái tóc dài chạm cổ, đôi tay chắp ngang bụng. Không dấu hiệu phân hủy, không hương liệu ướp xác, không bất kỳ mảnh vải thời hiện đại nào.
Nhưng điều bất thường nhất là – thân nhiệt vẫn ấm.
Mộ Thâm đeo găng, hơi cúi đầu. Cặp mắt anh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đá đen trên ngón áp út phải của người chết. Mặt đá khắc ký hiệu kỳ dị, giống như… vết cắt nhòe máu.
Và kỳ lạ thay – anh thấy quen.
Tiếng cửa lều mở ra, gió tạt vào, kéo theo bóng người. Là Cổ Lục – trưởng nhóm khảo cổ, giọng khàn vì lạnh
Cổ Lục
Anh Mộ, nghỉ chút đi. Gần hai mươi tiếng rồi…
Lăng Mộ Thâm không đáp. Tay phải anh khựng lại trên không trung, rồi chậm rãi tháo găng. Ngón tay trần của anh chạm nhẹ lên làn da lạnh kia.
Khoảnh khắc ấy – một cơn đau như bị ai đó siết lấy đầu ập tới.
Cảnh vật xung quanh biến mất. Không còn ánh đèn, không còn bàn giải phẫu, không còn tiếng gió. Chỉ còn một cánh rừng đỏ
Lá cây rơi từng đợt như máu. Trời âm u, không trăng.
Phía trước, một căn nhà cũ nát ẩn dưới tán cây. Từ trong đó, có giọng nói vang lên – mơ hồ, mờ nhòe như vọng từ lòng đất
“Mộ Thâm… Anh lại quên tôi rồi sao…”
Người đó quay đầu lại. Bóng dáng trẻ trung. Mái tóc đen ướt sũng. Đôi mắt trầm lặng như hồ sâu. Nhưng chỉ một thoáng, hình ảnh ấy vỡ vụn – rồi tối đen.
Lăng Mộ Thâm
/Giật mình + thở gấp/
Lăng Mộ Thâm đập đầu vào bàn khám nghiệm. Anh bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra lưng áo. Trán đau buốt, tim đập dồn dập.
Cổ Lục
Anh ngất đi ba phút! Có cần gọi cứu thương không? /lo lắng/
Không đáp. Anh nhìn lại thi thể trên bàn – nơi mà tay mình vừa chạm vào.
Đôi mắt người chết… đang mở ra.
Không sai. Hàng mi run lên, rồi mở hẳn. Con ngươi đen sâu, không ánh sáng, nhưng rất rõ là đang nhìn về phía anh.
Cổ Lục
/la lên + hoảng sợ/ Anh nhìn thấy chưa?! Nó… mở mắt?!
Mộ Thâm vẫn giữ im lặng. Anh không giật mình, không lùi lại. Trong đầu anh không có sợ hãi. Chỉ có một câu hỏi, lặp đi lặp lại : “Cậu là ai?”
Người chết không nói. Nhưng khóe môi… dường như khẽ nhúc nhích.
Ba ngày sau, tuyết bắt đầu rơi nặng hạt, phong tỏa đường núi. Khu khảo cổ tạm ngừng hoạt động, thi thể được chuyển về Viện Pháp y Trung Ương, đưa thẳng vào khu giám định sinh học đặc biệt.
Người chịu trách nhiệm vận chuyển – vẫn là Lăng Mộ Thâm.
Trong xe, ghế sau là túi thi thể chống thấm, khóa ba lớp. Bên trong – là chàng trai ấy.
Mộ Thâm không bật radio. Xe chạy xuyên màn tuyết trắng xóa, giữa con đường đèo chỉ đủ một làn.
Anh không biết tại sao mình lại cố chấp giữ lại thi thể này. Cũng không biết vì sao… từng giấc mơ lại lặp lại nhiều đến vậy
Trong bóng tối, một tiếng "tách" vang lên.
Khóa túi xác… tự bật.
Bàn tay trắng như tuyết từ trong chầm chậm vươn ra, đặt lên thành ghế.
Một thiếu niên chậm rãi ngồi dậy. Trên người vẫn còn dính đất mộ, áo vải liệm rách nát.
Cậu nhìn người đàn ông đang ngồi phía trước – lưng thẳng, vai gầy, hơi thở trầm ổn.
Một câu nói bật ra – như gọi tên sau trăm năm lặng im
Tên Của Em Là...
Tuyết vẫn rơi dày. Trên con đèo heo hút không một bóng xe khác, chỉ có chiếc SUV màu xám đang dừng bên lề, đèn trước hắt ánh vàng mờ vào làn sương trắng đục.
Lăng Mộ Thâm ngồi ghế lái, tay vẫn giữ vô lăng, nhưng sống lưng đã căng cứng.
Từ ghế sau, có tiếng thở khẽ, như thể một người vừa tỉnh dậy sau giấc mộng dài mấy trăm năm.
Giọng nói ấy rất nhẹ, nhưng len vào tai lại khiến da đầu Lăng Mộ Thâm tê dại. Anh quay đầu, rất chậm, như sợ mọi thứ sẽ tan biến nếu chuyển động quá nhanh.
Ánh mắt họ gặp nhau. Trong khoảnh khắc ấy – thời gian như ngừng lại.
Người thiếu niên ấy vẫn ngồi tựa nhẹ vào lưng ghế. Da trắng hơn cả tuyết, mái tóc đen ướt, vài vệt bùn đất khô trên vạt áo tang. Đôi mắt đen sẫm không phản chiếu ánh sáng, nhưng sâu đến mức Mộ Thâm không thể nhìn vào quá lâu.
Anh lùi lại, lấy khẩu trang trong ngăn táp-lô, không quên kiểm tra dây dù trói an toàn phía sau. Nhưng…
Không dấu hiệu vật lộn. Không lực tác động mạnh. Chỉ đơn giản là – nó đứt.
Lăng Mộ Thâm
.../giữ bình tĩnh/ Cậu là ai?
Thiếu niên nghiêng đầu. Một nụ cười thoáng qua môi
Diệp Sơ
Lần này..anh lại không nhớ tôi à /cười nhếch nhẹ/
Lăng Mộ Thâm
/Sững người/...
Lăng Mộ Thâm
'Không nhớ? Ý là sao? Mình và cậu ta đã từng gặp rồi à'..
Anh kéo gương chiếu hậu, nhìn vào gương – nơi phản chiếu rõ ánh mắt cậu trai kia. Lạnh lẽo, nhưng không dữ tợn. Trầm tĩnh, như người đã quen sống rất lâu trong bóng tối.
Ba mươi giây trôi qua. Cái tên ấy như lơ lửng giữa không khí, không chạm vào ký ức nào trong đầu anh.
Lăng Mộ Thâm
Chưa từng nghe qua
Diệp Sơ mỉm cười, một nụ cười rất nhỏ – nhưng ánh mắt lại khẽ cụp xuống. Giống như… thất vọng. Giống như… đã lường trước, nhưng vẫn đau.
Diệp Sơ
/Thì thầm/..Kiếp này..Là kiếp thứ ba
Lăng Mộ Thâm không đáp lại. Anh tháo dây an toàn, quay người về phía sau
Lăng Mộ Thâm
Tôi sẽ báo với cấp trên. Cậu đang trong tình trạng bất thường. Cần giám định, và–
Diệp Sơ
/Ngắt lời Mộ Thâm/ Tôi không chết
Diệp Sơ
Tôi chỉ..bị chôn sớm
Lăng Mộ Thâm
/Siết chặt tay/ Cậu không có dấu hiệu sống trong hơn bốn mươi tám tiếng. Pháp y xác nhận. Tim không đập. Não không hoạt động. Cậu biết cậu vừa nằm ở đâu không?
Diệp Sơ
/Không hề né tránh câu hỏi của Mộ Thâm/ Trong mộ của mình?
Ánh mắt họ lần nữa chạm nhau.
Lăng Mộ Thâm không phải người dễ tin – anh làm pháp y mười năm, đã từng mổ hơn sáu trăm thi thể, chứng kiến mọi kiểu tử trạng trên đời. Nhưng ánh mắt của thiếu niên kia… khiến anh không tài nào gán được vào chữ “giả”.
Lăng Mộ Thâm
/nghi hoặc/ Vậy sao cậu lại biết tên tôi?
Lăng Mộ Thâm
Và..tại sao lại nói tôi từng biết cậu
Diệp Sơ ngẩng đầu. Ngoài xe, tuyết phủ kín kính. Ánh đèn nội thất màu cam phản chiếu trong mắt cậu như ngọn lửa nhỏ giữa băng tuyết.
Diệp Sơ
/bình thản/ Bởi vì… anh là người đã chôn tôi
Diệp Sơ
Lần đầu tiên, anh còn khóc
Diệp Sơ
Lần thứ hai, anh giết tôi. Và lần thứ ba… anh quên tôi hoàn toàn
Không khí trong xe đột ngột nặng nề.
Lăng Mộ Thâm không hỏi nữa. Anh mở cửa xe, bước xuống giữa tuyết trắng. Cơn lạnh táp vào mặt như lưỡi dao. Anh cần hít thở.
Sau lưng, Diệp Sơ không đi theo. Nhưng cậu nói vọng ra
Diệp Sơ
Tôi không muốn ai tin. Tôi chỉ muốn… anh nhớ lại...
Rạng sáng hôm sau, xe rời khỏi đèo, tiến vào địa phận thành phố.
Diệp Sơ được đưa về phòng thí nghiệm sinh học Viện Trung Ương, được kiểm tra bởi ba bác sĩ hàng đầu. Kết quả sơ bộ :
– Tế bào da sống.
– Điện não đồ hoạt động bình thường.
– ADN chưa có mẫu đối chiếu nào trùng.
– Tuổi sinh học: 18.
– Nhưng… vết sẹo chôn theo mộ lại thuộc về một xác chết ít nhất 50 năm tuổi.
Lăng Mộ Thâm đứng sau tấm kính cách ly, nhìn cậu thiếu niên bên trong phòng trắng
Diệp Sơ ngồi trên giường inox, mắt nhắm hờ. Không sợ hãi, không bối rối. Như thể đã trải qua những thứ này… nhiều hơn ba lần
Điện thoại rung trong túi áo anh. Tin nhắn từ Cổ Lục
Cổ Lục
💬 : Anh Mộ… Tối qua, trong mộ tầng chín, có người đột nhập
Cổ Lục
💬 : Nhưng lạ lắm… camera không quay được gì. Mà dưới đáy quan tài – có ai đó khắc tên anh
Mộ Tầng Chín
“Anh từng nói... nếu tôi chết, anh sẽ tự tay chôn tôi.
Giờ thì, ba lần rồi.
Lần nào cũng giữ lời.”
— Diệp Sơ
Sáng hôm sau, trời vẫn chưa ngớt tuyết.
Lăng Mộ Thâm đứng trước căn phòng cách ly, quan sát Diệp Sơ qua lớp kính một chiều. Cậu thiếu niên vẫn nằm yên, tay đan vào nhau trước bụng, ánh mắt nhắm hờ, môi khẽ mấp máy như đang gọi một cái tên không ai nghe rõ.
Phía sau anh, giọng nói trầm khàn vang lên :
Cổ Lục
Suy nghĩ lại chưa? Cậu nhặt nhầm người rồi đấy.
Cổ Lục – đồng nghiệp lâu năm, chuyên viên phụ trách giám định huyết học kiêm tay săn chuyện lạ của toàn cục pháp y.
Lăng Mộ Thâm
...Cậu thấy cậu ta giống người thường không? /trầm mặc/
Cổ Lục
/Nhún vai/ Không. Nhưng giống người bị điên thì có. Tôi không hiểu anh nghĩ gì khi đưa cậu ta về thẳng viện thay vì chuyển sang khoa tâm thần.
Mộ Thâm không trả lời, điện thoại anh rung nhẹ. Là tin nhắn từ đội khảo cổ cục điều tra hình sự.
Đội khảo cổ 💬 : Báo cáo: Mộ tầng chín – lối phía đông – có dấu hiệu đào mới.
Lớp gạch vòm bị dịch chuyển.
Một phần quan tài trống rỗng.
Khu khảo cổ tầng chín thuộc quần thể lăng mộ cổ chưa công khai khai quật, nằm sâu dưới lòng đất ở vùng ngoại ô phía bắc thành phố – nơi từ nhiều năm trước đã dính đến hàng loạt vụ mất tích kỳ lạ. Mộ Thâm từng theo một vụ án ở đây vào ba năm trước, nhưng hồ sơ được đóng lại chóng vánh.
Anh không nghĩ sẽ phải quay lại.
Chiếc SUV đỗ trước hàng rào bảo vệ.
Khi cánh cổng mở ra, cảm giác đầu tiên của Lăng Mộ Thâm là… gió ở đây rất lạ. Lạnh không vì nhiệt độ, mà vì âm khí. Như thể dưới lòng đất có hàng trăm ánh mắt đang chờ người bước xuống.
Cầu thang dẫn xuống mộ tầng chín là loại bê tông xoắn cũ, dài hơn 100 bậc. Đèn vàng treo trên trần lắc lư theo gió, phản chiếu từng vệt bóng đổ lượn lờ như người.
Cổ Lục
/Bước tới phía sau Lăng Mộ Thâm/ Người đầu tiên phát hiện là bảo vệ, nhưng hệ thống camera lối đông đều… trắng khung
Lăng Mộ Thâm
Không bị hack?
Cổ Lục
Không, ổ điện vẫn nguyên, ổ đĩa trống. Nhưng toàn bộ file trong hai giờ giữa đêm tự xóa
Họ đến nơi, giữa gian mộ đá khổng lồ, phần nền gạch vuông tại vị trí trung tâm đã bị bóc tung. Vài mảnh quan tài gỗ còn sót lại bị gãy làm đôi, chất liệu gỗ hóa thạch nhưng vết gãy mới. Một phần nền đá dưới lòng mộ bị lật lên – như ai đó đã chui từ dưới đất đi lên, chứ không phải ngược lại.
Mộ Thâm cúi xuống, dùng găng tay nâng một mảnh vụn gỗ đen bóng. Một mặt gỗ khắc chữ cổ, kiểu thư dị dạng, nhưng rất rõ ràng: 「Giang Hạ – tử sinh tam thế」
Cổ Lục
/Nhíu mày/ Giang Hạ? Nghe quen quen…
Mộ Thâm không đáp. Trong đầu anh như vừa lóe lên một hình ảnh – nhưng chưa kịp nhìn rõ thì tan biến.
Họ tiếp tục kiểm tra xung quanh, phía đầu mộ, gần góc tường, phát hiện một vệt máu khô, rất nhỏ, như từ vết xước. Nhưng xét nghiệm hiện trường cho thấy DNA không khớp với bất kỳ mẫu người sống nào trong cơ sở dữ liệu.
Cổ Lục
Không. Kết cấu phân tử không phân hủy. Như máu của ai đó… đã ngừng sống nhưng vẫn tồn tại.
Buổi tối, Lăng Mộ Thâm quay về viện pháp y. Trong phòng cách ly, Diệp Sơ đã thức dậy. Lần đầu tiên sau hai mươi tư tiếng, cậu mở miệng trước
Diệp Sơ
/lơ đãng/ Anh đến mộ tầng chín rồi đúng không?
Lăng Mộ Thâm
/khựng lại/..Sao cậu biết??
Diệp Sơ
Vì tôi đã nằm ở đó. Không phải một, mà là ba lần
Anh chậm rãi bước vào trong. Cửa kính đóng lại phía sau, cách âm hoàn toàn
Lăng Mộ Thâm
/Nhíu mày/ Tên Giang Hạ… là gì với cậu?
Diệp Sơ
/Nhìn thẳng vào mắt Lăng Mộ Thâm/ Là cái tên đầu tiên anh gọi tôi. Lúc đó, anh tên Lăng Giản. Anh là quan ngự y. Tôi… là tội nhân bị xử trảm, và dù bị chặt đầu, tôi vẫn… sống lại.
Sự im lặng phủ đầy phòng cách ly. Lăng Mộ Thâm bước đến gần, đặt trước mặt cậu bức ảnh chụp mảnh gỗ:
「Giang Hạ – tử sinh tam thế」
Lăng Mộ Thâm
Ai khắc dòng này?
Lăng Mộ Thâm
Tôi không tin!
Diệp Sơ mỉm cười, lần đầu nở một nụ cười rất nhẹ. Nhưng cậu không biện minh, không giải thích.
Chỉ chậm rãi, rút từ vạt áo trong ra một mảnh gỗ nhỏ khác – khớp hoàn toàn với mảnh gỗ ở hiện trường.
Diệp Sơ
Một nửa còn lại..tôi giữ
Ngoài trời bắt đầu nổi gió, cùng lúc đó, trong phòng hồ sơ của Cổ Lục, hệ thống dữ liệu pháp y tự động bật lên.
Một tệp tin lạ xuất hiện, không người gửi.
Chỉ là một đoạn clip quay đêm – hình ảnh camera tại lăng mộ tầng chín, bị xóa đi… đột nhiên tự khôi phục.
Trong khung hình đen trắng mờ ảo, một bóng người chui ra khỏi lòng đất, bước đi chậm rãi – và ngoái đầu nhìn thẳng về phía ống kính.
Là Diệp Sơ.
Nhưng… cậu không có mắt.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play