[AllKira] Sự Yên Bình...
#1
_T/G_
Mình là người đầu tiên làm truyện nên có gì sai sót mọi người cứ góp ý nhé
_T/G_
Mình sẽ xem xét lại lỗi của mình và sửa lại
_Nhân Vật bí ẩn_
/Ném ly thủy tinh xuống/
_Nhân Vật bí ẩn_
TẠI SAO MÀY LẠI LÀM VẬY VỚI CÔ ẤY VẬY THẰNG KIA!
_Nhân Vật bí ẩn_
Tại mày mà cô ấy phải vào viện đấy!
_Nhân Vật bí ẩn_
/Định đánh/
_Nhân Vật bí ẩn_
Chị tránh ra!
_Nhân Vật bí ẩn_
Mày bớt lại đi!
_Nhân Vật bí ẩn_
Cô ấy đã nói là không phải rồi sao em cứ cố chấp là em ấy làm chứ!
_Nhân Vật bí ẩn_
Có thể cô ấy bị ép không cho nói thì sao!
_Nhân Vật bí ẩn_
Mày im đi!
_Nhân Vật bí ẩn_
Nếu nó bị ép mà đứng trước chúng mày cũng sẽ khai thôi!
_Nhân Vật bí ẩn_
Tụi mày bảo vệ nó thì nó sẽ khai thôi!
_Nhân Vật bí ẩn_
Chị tránh ra để tụi em dạy nó cách yêu thương người khác!
Đột nhiên cậu khẽ đặt tay lên vai người chị kia, chị ấy quay lại nhìn em với đôi mắt xót xa nhìn em
_KiraMeoMeo♡_
/Cười nhẹ nhìn chị/
_KiraMeoMeo♡_
Thôi được rồi chị không sao đâu
_Nhân Vật bí ẩn_
" Bài đặt tỏ vẻ mình bị oan ấy "
_KiraMeoMeo♡_
Chị Yuki à yên tâm nhé /Cười/
_Yuki_
EM HÃY COI CHỪNG CHỊ ĐẤY!
_Kresh_
.../Không quan tâm/
_Yuki_
/Nắm tay cậu kéo đi/
_Kresh_
Này chị tính kéo thằng đó đi đâu
_KiraMeoMeo♡_
" Chị ấy khi tức giận đáng sợ quá... "
_Yuki_
Em có sao không đấy... /Sơ cứu vết thương của cậu/
_KiraMeoMeo♡_
Vết thương nhỏ mò /tỏ vẻ không sao/
_KiraMeoMeo♡_
Sao chị búng em chứ
_Yuki_
Mấy vết thương thế này mà nhỏ à
_Yuki_
không sơ cứu là bị nhiễm trùng hơi bị nặng đấy!
Hai người nhìn nhau, Yuki thì ánh mắt đầy xót xa nhìn cậu cười tươi nhưng cô biết sau nụ cười ấy là hàng ngàn nỗi buồn xếp lên thành núi
Ánh sáng chiếu qua rèm cửa hai người nhìn nhau, 1 người cười tươi, 1 người nhìn với ánh mắt xót xa nhìn em
Nhưng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ rồi bay qua mái tóc của cậu đầy nhẹ nhàng như muốn an ủi cậu
_Yuki_
Tại sao em lại chịu được tụi nó chứ!
Nhìn thấy vài giọt nước tròn xoe rơi từ tốn xuống dưới tay cậu đầu cậu cúi xuống thân người gầy gụa của cậu rung lên từng hồi
Những giọt nước ấy cứ hay phiên nhau từng cái rơi xuống, cô đưa tay lên má cậu nâng khuôn mặt cậu lên
Khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn còn động lại vài giọt nước mặt của cậu, ánh mắt màu đỏ long lanh ngày xưa giờ đã mất thay vào đó là ánh mắt ướt đẫm nước mắt của bản thân
_Yuki_
Chị sẽ cố bảo vệ em khi 2 người đó trở về /ôm em cố an ủi em/
_KiraMeoMeo♡_
.../Cố kìm lại/
_Yuki_
Không sao có gì cứ tâm sự với chị nhé /vỗ nhẹ lưng cậu/
_KiraMeoMeo♡_
Hic../cắn môi cố lại/
_Yuki_
Mọi thứ sẽ ổn định thôi không sao nè /vuốt nhẹ lưng em/
_Yuki_
Cứ khóc thôi nếu nó khiến cho em thoải mái
_Yuki_
nếu cứ kìm thế sẽ làm cho em càng buồn hơn thôi
_KiraMeoMeo♡_
Hức..haa t-tại sao chứ.. Oaa/Khóc/
Cậu khóc trên vai 1 người không có máu mủ nhưng cậu coi người đó như người chị, cô ấy cũng coi cậu là người em của mình
Cô đem lại cho cậu 1 cảm giác bình yên đến kì lạ
Cậu khóc đã khóc rất to...Rất nhiều trên vai cô, những lần bị đánh đập bị oan vô lý ùa vào cùng lúc khiến cho con tim cậu như muốn nứt ra vở tan vậy
Cô chỉ biết ở im cho cậu khóc cô chỉ biết vuốt lưng vỗ lưng nhưng điều đó cũng giúp 1 phần giúp cho cậu vui lên 1 chút
Trong 1 ngôi nhà, bên trong là tiếng khóc đầy buồn đau của cậu, nhưng tiếng khóc như xé toạt đi mảng thịt của cậu
tiếng khóc đầy buồn đau khiến ai nghe cũng xót xa...
#2
Cậu khóc đã rất lâu nên cũng có hơi mệt mỏi, nên cậu muốn ngủ 1 giấc ngủ tuyệt vời của mình
Cô cũng biết cậu khi khóc xong cũng có 1 ít mệt mỏi nên sẽ ngủ nên cô giữ im cho cậu ngủ 1 giấc
Khi cậu ngủ được 1 lúc cô định bế cậu lên phòng nhưng không biết mình bế được không, nhưng cô vẫn thử
Cô cố bế lên nhưng lại bắt ngờ vì cậu rất nhẹ, nhẹ như bông vậy, khiến cô hơi bắt ngờ nhưng cô dẹp cái sự bắt ngờ đó qua bên rồi bế cậu về phòng
_Yuki_
/Đặt cậu nằm xuống giường/
_Yuki_
" Mình không thể nào ngờ là em ấy nhẹ thật đấy, nhẹ hơn mình luôn "
_Yuki_
Có khi nào em ấy ở đó không ăn uống gì nhỉ
_Yuki_
" Nếu là thật thì người chị này sẽ không bỏ qua cho tụi nó đâu! "
_Yuki_
/Đi ra ngoài phòng/
_Yuki_
" Mình còn phải đi ngoài có việc nhưng để em ấy ở nhà 1 mình chả an tâm gì cả "
_Yuki_
" Hay mình nhờ ai coi phụ nhỉ " /Vừa đi xuống lầu vừa nghĩ/
_Yuki_
" Nhưng nhờ ai mới được chớ!! " /Vò đầu/
Cô đang suy nghĩ cách để cậu ở nhà 1 mình nhưng sợ cậu bị thứ gì đó nhào vào cắn cậu nên cô không biết phải làm gì
Cô đang suy nghĩ tới việc là nhờ người canh hộ nhưng không biết nhờ ai canh
Thì bỗng có tiếng gõ cửa cô liền nghĩ nếu lad người quen mà có thể tin tưởng được chắc cô sẽ cho canh Kira hộ cho cô 1 tí
_Yuki_
Em qua nay chi vậy?
_Nhân Vật bí ẩn_
Em nghe mọi người nói là Kira qua đây nên em qua coi Kira thế nào ấy mà
_Yuki_
..." Thằng này cũng chả làm gì Kira cả nên cũng tin tưởng được vài phần "
_Yuki_
Này em canh Kira hộ chị được không?
_Yuki_
Canh hộ đê chị bận rầu!!
_Nhân Vật bí ẩn_
Ờ cũng được
_Nhân Vật bí ẩn_
Mà Kira ở đâu
_Yuki_
Ở trong phòng có cái bảng để là phòng Kira ấy
_Yuki_
Vậy nhá cảm ơn em nhé Toàn! /Chạy vuốt đi/
Khi cô được sự đồng ý liền chạy nhanh đi để anh ta không đổi ý
Anh ta thấy cô đã đi anh ta cũng đống cửa lại và đi lên lầu kiếm phòng cậu đang ở
_ToànMc_
" Hình như chỗ này thì phải " /Mở cửa nhẹ nhàng/
Khi anh mở ra đã thấy 1 cậu bé đã nằm lên giường ngủ say sưa mà không biết cô gái được cậu coi là chị đã giao cậu cho người khác canh chừng
Anh ta đóng cửa lại đi lại giường cậu ngồi 1 bên ngắm nhìn khuôn mặt của cậu 1 cách đắm đuối không rời được
_ToànMc_
" Đẹp thế này mà sao tụi nó không biết trân trọng gì cả! " /Vuốt nhẹ cọng tóc của cậu/
_T/G_
Hú xém quên là mình có 1 bộ truyện đầu đời=)))
#3
_Yuki_
" Ủa sao nhà vắng tanh như chuồng bà đanh vậy?? "
_Yuki_
" Bộ thằng kia về rầu hả trời! "
_Yuki_
" Má tin tưởng giao cho nó công việc coi Kira ngủ mà nó nỡ lòng nào bỏ về " /đi vào/
Cô vừa vào đóng cửa xong thì có tiếng động trên lầu, cô nhìn lên lầu 1 lúc thì lại có tiếng động phát ra từ phòng Kira
Cô liền nghĩ có chuyện không hay nên liền chạy nhanh lên tầng mà không kịp thở
Tới trước cửa phòng cậu thì liền mở cửa 1 cái "đùng" và cô thấy 1 cảnh tượng cực kì ứa ựa của cậu và anh ta
_Yuki_
.../mở to mắt nhìn/
_Yuki_
Mày đang làm gì bae của tao vậy hả!!
Tình trạng của cậu và anh ta hiện giờ là anh ta đang ghì chặt hai tay của cậu xuống nệm thân thì trên cậu, cậu chỉ nằm dưới mà vùng vẫy trong vô vọng=)
_ToànMc_
" bae? " /mặt hơi đen/
_KiraMeoMeo♡_
Ơ Chị! không phải như chị thấy đâu!!
_KiraMeoMeo♡_
" Má thằng này bỏ ra coi " /dãy/
_ToànMc_
" Đã không đủ sức còn cố dễ thương gheeee "
_Yuki_
Má thằng kia bỏ em tao ra!!
_ToànMc_
Ủa em mới là em ruột chị mà! sao chị toàn kêu em bằng thằng không vậy!
_ToànMc_
/bỏ ra + ngồi dạy/
_KiraMeoMeo♡_
/nhảy xuống + chạy lại ôm cô/
_Yuki_
/ôm lại/ tao không quan tâm nhưng mày dám làm gì Kira tao ch*ém mày!
_ToànMc_
Ơ hay nhưng Kira cũng là vợ hợp pháp của em mà
_Yuki_
Miễn sao em ấy coi tao bằng chị là được
_ToànMc_
" Má bà này hơi ngang ngược nha! "
_KiraMeoMeo♡_
Chị Yuki là nhất!!
_ToànMc_
Kira về nhà không?
_KiraMeoMeo♡_
Tôi chịu ở đó cũng đã quá đủ rồi
_KiraMeoMeo♡_
Tôi bây giờ không muốn về lại ngôi nhà ác mộng đó đâu!
_ToànMc_
Thế qua nhà riêng của tôi đi
_ToànMc_
Tôi sẽ không làm gì cậu đâu
_KiraMeoMeo♡_
Cậu cũng chung huyết thóng với họ mà thế nào cũng giống nhau thôi
_ToànMc_
Không đâu tôi thề đấy
Download MangaToon APP on App Store and Google Play