Tình Yêu Anh Dành Cho Em
Giao Dịch Máu
Đêm.
Thành phố ngập ánh đèn nhưng lạnh lẽo đến kỳ lạ. Bên trong phòng VIP tầng cao nhất của khách sạn Sterling – nơi không ai ngoài giới thượng lưu và hắc đạo đặt chân tới – không khí dường như đặc lại, ngột ngạt.
Chiếc bật lửa va vào thành ly thủy tinh, lách cách một tiếng. Mùi rượu whisky mạnh trộn lẫn với khói thuốc lá, thứ mùi mà Dạ Tịch Lam ghét cay ghét đắng. Cô ngồi bắt chéo chân, ánh mắt kiêu kỳ đảo qua những người đàn ông trong căn phòng.
Dạ Tịch Lam
"Chỉ là một buổi tiệc đính hôn"
Cô lẩm bẩm, đôi môi nhếch nhẹ.
Dạ Tịch Lam
" Vậy mà như buổi đấu giá người sống vậy"
Cô mặc một chiếc váy đen trễ vai, cắt xẻ táo bạo, phần lớn là để phản đối cuộc hôn nhân sắp đặt này. Cô muốn khiến cha mình xấu hổ. Nhưng đáp lại, ông ta chỉ nhìn cô một cái đầy cảnh cáo rồi quay sang người đàn ông đứng đối diện.
Hắn ta cao lớn, khoác bộ vest đen không cài khuy áo, để lộ phần cổ rắn rỏi cùng chiếc vòng bạc mảnh quấn quanh. Khuôn mặt lạnh như băng, không thèm liếc cô lấy một lần. Hắn chỉ đang nhìn... ly rượu trong tay.
Lãnh Kỳ Dạ
Cái tên khiến cả thế giới ngầm run sợ.
Cha cô -Dạ Thịnh Hoài- hắng giọng
Cha Nữ9
" Nếu cậu đã đồng ý điều kiện, tôi sẽ để Lam Lam theo cậu. Ba tháng sau làm hôn lễ"
Lãnh Kỳ Dạ
Không cần ba tháng
Lãnh Kỳ Dạ đặt ly xuống, giọng trầm khàn vang lên.
Dạ Tịch Lam giật mình quay sang.
Dạ Tịch Lam
Anh nói cái gì
Lãnh Kỳ Dạ
Ba ngày. Em làm vợ tôi. Danh chính ngôn thuận
Dạ Tịch Lam
Anh bị điên à? Tôi không phải món đồ để đem ra trao đổi
Lãnh Kỳ Dạ lúc này mới nhìn cô. Một cái nhìn... lạnh, sâu và vô cùng khó đoán. Nhưng trong ánh mắt ấy, dường như có chút gì đó... thích thú.
Lãnh Kỳ Dạ
Em đúng là đỏng đảnh như người ta nói. Nhưng không sao
_Hắn bước tới, cúi người gần sát cô_
Lãnh Kỳ Dạ
Tôi thích đồ khó thuần
Dạ Thịnh Hoài cắt lời cô, tay bắt chặt tay Kỳ Dạ
Tịch Lam ngây người. Trong khoảnh khắc đó, cô bỗng hiểu — cuộc đời mình đã thực sự bán đứng cho một cuộc giao dịch máu, không tình yêu, không tự do. Chỉ có quyền lực, mưu tính... và một người đàn ông khiến cả thế giới sợ hãi.
---
Cô Dâu Trong Gió Đêm
Trời mưa.
Không phải cơn mưa rào ào ạt, cũng không phải kiểu mưa sấm sét giận dữ. Mưa đêm nay như một lớp màn mỏng, rơi đều đều và lạnh lẽo — rất giống tâm trạng cô gái đứng lặng dưới mái hiên biệt thự phía nam thành phố.
Dạ Tịch Lam khoác trên mình chiếc váy cưới trắng muốt, đơn giản mà thanh lịch, không rườm rà, không trang sức. Cô không trang điểm, chỉ đánh nhẹ một lớp son nhạt như thể... đây chỉ là một buổi chụp ảnh cưới chớp nhoáng, không cảm xúc.
Nhưng thật ra, hôm nay là ngày cô làm vợ một người đàn ông xa lạ.
Một người mà cô chỉ biết qua hồ sơ và tin đồn. Một cái tên mà khi nhắc đến, người ta thường dùng những từ như “máu lạnh”, “tàn nhẫn” hoặc “kẻ thống trị”. Nhưng đứng trước mặt cô khi nãy, hắn ta chỉ là một người đàn ông cao lớn, khoác vest đen và có đôi mắt thẳm như đáy vực.
Cô không hiểu hắn.
Nhưng cũng chẳng muốn hiểu.
Dạ Tịch Lam
Cưới rồi thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một màn diễn giữa hai kẻ có gia đình bệnh hoạn.
Cô tự nhủ như thế, nhưng lòng lại trống rỗng đến đáng sợ
Cửa mở.
Không có tiếng bước chân vội vã, không có sự ồn ào của tiệc cưới. Tất cả đều im ắng đến mức cô nghe được tiếng gió va vào khung cửa sổ.
Giọng nói trầm thấp ấy vang lên sau lưng. Không vội vã, không ép buộc, chỉ như một câu hỏi buột miệng của người đang đứng cạnh mình từ rất lâu rồi.
Tịch Lam không quay lại, chỉ khẽ lắc đầu.
Dạ Tịch Lam
Không. Tôi đang đợi trời mưa to hơn để biến mất
Anh không đáp. Chỉ im lặng bước đến, cởi áo khoác dài của mình và choàng lên vai cô
Lãnh Kỳ Dạ
Tôi không thích mưa
Lãnh Kỳ Dạ
Nhưng hôm nay lại thấy nó hợp với ánh mắt em
Dạ Tịch Lam
Anh biết gì về ánh mắt tôi
Anh hơi nghiêng người, ánh nhìn nghiêm túc
Lãnh Kỳ Dạ
Nhưng tôi có cả đời để đọc.
Cô ngẩng lên nhìn anh, hơi bất ngờ. Giữa đêm đen và màn mưa buốt, người đàn ông ấy không giống mafia, không giống một ông trùm đáng sợ... mà giống một con người — cô đơn, tĩnh lặng và dường như cũng bị cuộc đời dồn ép đến lặng câm.
Khoảnh khắc ấy, Dạ Tịch Lam đột nhiên thấy hoang mang.
Không phải vì cuộc hôn nhân này.
Mà là vì người đàn ông đứng trước mặt — có lẽ… không phải kẻ máu lạnh như cô tưởng.
Dạ Tịch Lam
Lãnh Kỳ Dạ... Anh thật sự muốn cưới tôi sao
Lãnh Kỳ Dạ
Anh muốn giữ em
Kẻ Mang Nhẫn Cưới
Dạ Tịch Lam không nghĩ rằng một người như Lãnh Kỳ Dạ lại sống trong một không gian yên tĩnh đến vậy.
Biệt thự ở ngoại ô, ba tầng nhưng không hề phô trương. Nội thất toàn tông trầm, đơn giản đến lạnh nhạt. Nhưng mọi chi tiết đều tỉ mỉ đến từng đường nét, như thể người sống ở đây chưa từng cho phép điều gì... lệch khỏi trật tự.
Và giờ — cô, một người hoàn toàn xa lạ, đang sống trong thế giới đó.
Lãnh Kỳ Dạ
Phòng em ở phía tây, tầng hai
Anh nói ngắn gọn khi cả hai bước vào nhà.
Cô liếc anh, cố gắng tìm sự miễn cưỡng trong giọng nói, nhưng không có gì ngoài sự điềm nhiên tuyệt đối.
Dạ Tịch Lam
Không phải vợ chồng ngủ cùng nhau sau
cô hỏi nữa thật nữa châm chọc
Anh quay đầu lại, ánh mắt lướt qua cô trong thoáng chốc. Không giận, không lạnh, chỉ là... nhìn. Rồi anh đáp, rất khẽ:
Lãnh Kỳ Dạ
Anh không ép em. Nhưng khi em bước vào giường anh, đừng nói mình không biết hậu quả.
Cô sững người. Má nóng bừng, tim đập lỡ nhịp — không vì câu nói ấy quá trắng trợn, mà vì ánh nhìn khi anh nói ra điều đó… lại rất thật.
Không phải lời đùa cợt. Mà là cảnh báo.
Căn phòng của cô có hương thơm dịu nhẹ, ngăn nắp, sạch sẽ như chưa từng có ai ở. Ánh đèn vàng nhạt rọi xuống mái tóc dài xõa vai. Cô đứng trước gương, tháo từng chiếc trâm cài, từng lớp váy cưới nặng trĩu.
Rồi đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Cô chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã khẽ mở. Lãnh Kỳ Dạ bước vào, không gõ lại, cũng không hỏi — như thể đó là quyền mặc định của anh trong căn nhà này.
Anh đặt một ly sữa ấm trên bàn, giọng trầm:
Lãnh Kỳ Dạ
Không quen uống rượu, nên đêm tân hôn đừng đau đầu vì cơn say
Dạ Tịch Lam
Anh đến đây chỉ để đưa sữa?
_ anh dừng lại, mắt khẽ lướt qua bờ vai trần lộ rõ dưới lớp váy lụa _
Lãnh Kỳ Dạ
Anh đến để nhìn em... một chút
Tịch Lam siết chặt tay. Cô không phải kẻ ngây thơ để không hiểu ánh mắt ấy. Nhưng kỳ lạ thay… cô không thấy sợ.
Anh không chạm vào cô, cũng không tiến thêm. Chỉ đứng đó, cách nhau vài bước. Nhưng giữa hai người, khoảng cách lại như đang được rút ngắn bằng hơi thở.
Một giây.
Hai giây.
Cho đến khi anh tiến đến gần, bàn tay chạm nhẹ vào sợi dây mảnh nơi vai cô. Hơi thở anh phả vào cổ cô — nóng, sâu, và đầy kiểm soát.
Lãnh Kỳ Dạ
Em muốn anh dừng lại không
Tịch Lam không đáp. Không phải vì cô không có câu trả lời, mà là… cô không hiểu bản thân. Trái tim cô đang đập quá nhanh. Và cả cơ thể, bỗng chốc mềm nhũn dưới cái chạm nhẹ của anh.
Nhưng rồi, anh buông tay.
Rất nhẹ.
Lãnh Kỳ Dạ
Không sau. Anh vẫn còn cả đời để đợi em trả lời
Đêm ấy, họ không làm gì. Chỉ là một ly sữa nguội đi trên bàn và một cái chạm chưa thành hình dưới ánh đèn mờ nhạt. Nhưng từ giây phút ấy, Dạ Tịch Lam biết — trái tim mình đã bước ra khỏi ranh giới an toàn.
> Và Lãnh Kỳ Dạ… không phải là người cô có thể kiểm soát.
Mà là người có thể khiến cô mất kiểm soát, từng chút một.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play