Năm Ấy Cậu Là Ánh Nắng, Tớ Là Mây Mù!
Chap 1
“Mùa hạ năm ấy, là mùa hạ rực rỡ nhất trong lòng tớ.”
Cậu đến bên tớ, lặng lẽ mà dịu dàng, trao cho tớ những ánh mắt ấm áp đến mức tớ cứ ngỡ… mình là người đặc biệt.
Nhưng rồi, mùa hạ năm nay, tớ học cách buông tay.
Tớ lặng lẽ bước ra khỏi thế giới có cậu, một thế giới mà từ đầu đến cuối, hình như… chỉ có mỗi tớ ở lại.
“Tớ đã từng nghĩ… nếu mùa hè mang cậu đến, thì mùa hè cũng sẽ giữ được cậu bên tớ.”
Hóa ra… mùa hè chỉ là một đoạn ghé qua ngắn ngủi trong cuộc đời cậu thôi.
Tố Uyên-GVCN
Minh Nam, con chuyển chỗ, ngồi với Xuân Thạc nhé.
Tôi cứng mặt, chưa bao giờ tôi muốn ngồi chung với ai khác, tôi đang ngồi cùng bạn tôi cơ mà!!
Cố Vân Dạ
Thôi bye người anh em.
Tôi nở một nụ cười gượng gạo giả trân, miễn cưỡng bước đến chỗ của Xuân Thạc.
Trần Minh Nam
Ghét thật, mình chả bao giờ muốn ngồi chung với cậu ta. //lẩm bẩm//
Xuân Thạc nhìn tôi, mắt sắc lên như muốn thách đấu.
Trần Xuân Thạc
Chào. Không nói nhiều, chỉ ngồi chung.
Trần Minh Nam
Ha? Được thôi, làm như tao muốn ngồi với mày lắm.
Nói rồi tôi ném cặp vào chỗ, lôi từ trong cặp ra một cái bút và một cây thước, nhắm giữa bàn kẻ một đường thẳng dài như tranh giành lãnh thổ.
Trần Minh Nam
Nếu ngồi thì chia bàn rõ ràng. Đừng có lẫn sang chỗ của tao.
Chúng tôi cứ như thế, thiếu mỗi nước có một đội quân hùng hậu phía sau sẵn sàng lao vào một cuộc chiến không hồi kết bất cứ lúc nào.
Tôi, một thằng nhóc háu thắng, chỉ cần thấy Xuân Thạc lấn sang một li thôi là tôi đã muốn hét lên. Không phải vì cậu ấy cố ý, mà vì tôi thích giữ khoảng cách riêng của mình.
Và tôi nghĩ cậu ấy cũng thế, cũng chỉ rình lúc tôi vô tình chạm tay vào cái vạch kia là đứng dậy nắm đầu tôi ngay lập tức.
Chap 2
Hôm nay, có vẻ Xuân Thạc phát hiện ra một chân lý mới trong cuộc đời cậu ấy. Cậu ta cứ ngắm nghía chiếc hộp thiếc nhỏ xinh đẹp mà tôi không khỏi tò mò. Trong đầu tôi tự hỏi: “Chẳng lẽ đó là quà người yêu tặng?” Rồi lại tự cười thầm: “Đùa chứ, tính cách thế kia thì ai mà yêu được chứ!”.
Nhưng rồi sự tò mò lấn át tâm trí, tôi mon men lại chỗ Xuân Thạc, hỏi bằng chiếc giọng không thể cợt nhả hơn.
Trần Minh Nam
Gì đấy, quà người yêu mày tặng hay gì mà ngắm nghía kinh thế?
Trần Xuân Thạc
Sao? Mày không có nên mày ghen tị hả?
Trần Minh Nam
Ủa ai thèm? Mắc gì phải ghen? Đây không thiếu quà.
Cậu ta nhìn tôi, cười nhạt.
Trần Xuân Thạc
Mẹ tao tặng.
Trần Xuân Thạc
Thế hỏi làm gì?
Cậu ta quay lại, vả vào đầu tôi một cái rõ nhẹ.
Trần Minh Nam
Sao mày đánh tao? Chán sống hả cưng?
Trần Xuân Thạc
Sao? Mày cay à?
Không để cậu ấy nói xong, tôi lao đến, như cái cách Army cày view Dynamite cho nhóm nhạc BTS, tôi nhảy thẳng vào người Xuân Thạc, nắm tóc cậu ta giật một cách mạnh bạo.
Trần Xuân Thạc
A..a thằng điên, thả đầu tao ra!!
Trần Minh Nam
Không thích, mày làm gì được tao!!?
Nhưng sức của tôi sao bằng cậu ấy, chẳng biết từ lúc nào, tay nó đặt ở eo tôi, nhéo một cái rõ đau.
Trần Minh Nam
A…a..a mày bị thần kinh à?!!
Trần Xuân Thạc
Thế mới trị được cái nết của mày.
Xuân Thạc đưa tay lên chỉnh lại tóc, miệng thì móc mỉa tôi.
Tôi liếc mắt sang chỗ Xuân Thạc.
Trần Minh Nam
May cho mày, đợi đấy.
Trước khi đi, tôi tặng cậu ta ngón tay thân thiện nhất bàn tay tôi, mặt thì câng câng lên nhìn thấy mà ghét.
Vậy mà…vẫn ngồi cùng bàn với nhau được đấy
Trần Xuân Thạc
Trẻ con//lắc đầu//
Chap 3
Dạo gần đây, tôi thấy mình lạ lắm. Cứ ngơ ngẩn tẻn tẻn kiểu gì ấy. Mặc dù bình thường tôi cũng chẳng phải đứa gì gọi là “bình thường” cho lắm, nhưng mấy hôm nay… lạ hơn hẳn. Như thể trong lòng đang cất giấu một điều gì đó, hay đúng hơn là… đang thầm tương tư một ai.
Trần Minh Nam
//Ngẩn ngơ//
Dáng vẻ ngơ ngẩn này của tôi rõ ràng không giấu nổi ai, và Xuân Thạc, tất nhiên, không bỏ lỡ. Cậu ta chỉ liếc qua một cái rồi bật cười khẽ, giọng nói mang theo chút châm chọc quen thuộc:
Trần Xuân Thạc
Sao thế? Nay con báo biết tương tư ai rồi?
Tôi lắc đầu, ấp úng nhưng hai bên má lại hồng lên từ bao giờ.
Trần Minh Nam
L-làm gì có!!
Trần Xuân Thạc
Không có thì thôi, sao lại lắp bắp đỏ mặt rồi?
Tôi hừ nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo chút bực bội.
Trần Minh Nam
Tao có làm sao cũng chả liên quan gì đến cái mặt mày.
Nghe tôi nói vậy, cậu ta cũng chẳng thèm quan tâm nữa, chỉ khẽ nhún vai một cái. Đó là cái dáng vẻ tôi ghét nhất của người khác, thật vô tâm.
Nhưng… biết đâu là thật. Có khi tôi trúng tiếng sét ái tình thiệt rồi cũng nên.
Hôm nay, Mặc Thâm, Vân Dạ và Minh Kỳ lại rủ tôi xuống canteen.
Trần Minh Nam
//Nhìn thấy gì đó, vội núp//
Tôi đưa ngón trỏ lên miệng, ý nói “trật tự đi”.
Ba đứa kia có lẽ cũng hiểu và nấp vào chỗ nào đó gần đấy.
Một lúc sau, hai chàng trai cao ráo với dáng vẻ thư sinh, gương mặt sáng sủa bước ra từ phía sân sau, cầm theo quả bóng rổ tròn trịa trên tay.
Kỷ Mặc Thâm
//Nhìn và hiểu//
Lục Minh Kỳ
//Nhìn và hiểu//
Cố Vân Dạ
//Nhìn nhưng không hiểu//
Cố Vân Dạ
Giải thích dùm tao đi hai bây!!
Lục Minh Kỳ phì cười, xoa đầu Cố Vân Dạ rồi nói:
Lục Minh Kỳ
Mày ngây thơ quá.
Kỷ Mặc Thâm
Đây để nói cho.
Mặc kệ ba đứa bạn bàn tán với nhau, tôi với khuôn mặt đỏ ửng vẫn đứng đó, cảm giác hỗn loạn chưa từng có dấy lên trong lòng. Tôi…yêu rồi à?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play