[TF Gia Tộc F4] Trùng Khánh Rực Máu – Ái Dục, Bóng Tối Và Những Gã Điên
Chương 1 – “Em Bé Ba Tuổi Và Tiếng Khóc Trong Gương”
Mùa thu không bao giờ yên bình.
Đêm đó, Trần Dịch Hằng mơ thấy máu.
Máu chảy từ trần nhà xuống giường cậu, xuyên qua chiếc gối có thêu chữ “Tử Tử” mà Vương Lỗ Kiệt tặng.
Trong giấc mơ, cậu nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Một tiếng khóc không rõ giới tính, nhưng rất gần.
Như thể đứa trẻ đó… đang nằm dưới gầm giường.
Cậu tỉnh dậy lúc 2 giờ 46 phút sáng, ướt đẫm mồ hôi.
Không khí trong phòng lạnh như bị ai đó mở cửa tủ đông.
Đồng hồ treo tường ngừng chạy.
Tiếng violin bên ngoài vang lên một đoạn ngắn, chênh vênh và lệch nhịp.
Cậu biết ai chơi đàn lúc nửa đêm—chỉ có Vương Lỗ Kiệt.
Nhưng cậu cũng biết một điều khác: hôm nay Lỗ Kiệt về Thành Đô thăm bà nội.
Dãy ký túc xá cũng trống.
Cả khu kí túc chỉ còn mình Trần Dịch Hằng.
Dịch Hằng – hay còn gọi là Tử Tử – không giống người bình thường.
Từ nhỏ, cậu đã mẫn cảm với “thứ gì đó”.
Nhìn thấy bóng người đứng ở hành lang khi chẳng có ai.
Cảm nhận hơi thở lạnh toát ngay gáy dù phòng kín.
Lúc ba tuổi, cậu bị bắt cóc. Khi người ta tìm thấy cậu, cậu đứng giữa bãi đất trống, cười ngơ ngẩn và tay cầm… một con búp bê gãy đầu.
Không ai biết cậu sống sót kiểu gì.
Từ đó, Vương Lỗ Kiệt luôn gọi cậu là “Em bé ba tuổi”.
Vì một phần nào đó trong Trần Dịch Hằng, vẫn mãi không lớn lên.
Và trong đêm, cậu khóc như trẻ con—nhưng không phải vì sợ.
01:03 – Tin nhắn đến từ một số lạ:
“Tầng 13 có người mới. Gương có vết tay. Cậu nên đi xem.”
Không ai biết được số này là ai.
Dịch Hằng nheo mắt, nhưng nụ cười nở trên môi.
Cậu biết chuyện gì đó đang bắt đầu.
Căn hộ tầng 13 ở chung cư “Thiên Dương” từng bị đồn có người chết.
Một cặp sinh viên nam từng sống ở đó năm ngoái.
Một người biến mất, người còn lại phát điên, nói nhảm về “cánh tay trong gương” và “thằng bé dưới sàn bếp”.
Ký túc xá của Dịch Hằng chỉ cách khu căn hộ đó một đoạn cầu vượt.
Cậu khoác áo hoodie, đi bộ trong gió thu lạnh buốt, tai nghe phát bài nhạc Pháp xưa.
Khi đến tầng 13, hành lang không có ánh sáng. Một cánh cửa duy nhất khép hờ.
Cậu ngửi thấy mùi tình dục.
Mùi da thịt vừa chạm vào nhau chưa được lâu.
Dưới ánh sáng từ đèn pin điện thoại, cậu thấy… vệt nước kéo dài từ cửa vào trong, như dấu chân trần ướt.
Một giọng nam vang lên, khàn đặc, vừa cảnh giác vừa hơi mất kiên nhẫn.
Trần Dịch Hằng
Tôi ở gần đây. Tôi thấy gương nhà cậu có vết tay.
Dịch Hằng cười, mắt cong như vầng trăng mỏng.
Một tiếng chửi khác, rồi tiếng lách cách mở cửa.
Một gã cao lớn, tóc bù xù, vẫn còn trần truồng nửa người, mở cửa.
Phía sau là một thanh niên khác đang mặc lại quần—Dương Bác Văn.
Dương Bác Văn
Cậu là ai? Biến thái à?
Trần Dịch Hằng
Cậu có thấy đứa bé chưa?
Trần Dịch Hằng hỏi, giọng bình tĩnh đến kỳ lạ.
Trần Dịch Hằng
Đứa bé. Nó ở trong gương.
Dịch Hằng bước vào, không chờ mời.
Ánh mắt liếc qua từng món đồ trong căn hộ như thể đã từng sống ở đây.
Rồi cậu đứng trước chiếc gương lớn ở phòng khách.
Tả Kỳ Hàm
Vệt tay đâu rồi?
Trần Dịch Hằng
Tôi đâu có nói là nó ở trong gương ban nãy.
Dịch Hằng mỉm cười, rồi chỉ tay xuống sàn nhà.
Ngay trước gương, một vệt nước nhỏ hiện ra.
Trong gương, không phải phản chiếu của ba người… mà là bốn.
Một đứa bé trai đứng ngay giữa họ.
Cả ba cùng nhìn chằm chằm.
Rồi đèn chớp tắt liên tục.
Tả Kỳ Hàm ôm bụng, thở gấp.
Trần Dịch Hằng… thì cong môi.
Trần Dịch Hằng
Cậu đang mang thai rồi, anh Tả.
Ký túc xá – Ba ngày trước
Trương Quế Nguyên cầm bức tranh mới vẽ, trong đó có một khuôn mặt không có mắt.
Trần Tuấn Minh ghé đầu vào vai cậu:
Trần Tuấn Minh
Sao dạo này vẽ gì cũng ghê vậy?
Trương Quế Nguyên
Cậu có bao giờ cảm thấy… có ai đó đang lén nhìn mình khi đang làm tình không?
Trần Tuấn Minh
Cậu đang chơi nhân cách nào nữa đấy?
Trương Quế Nguyên
Không đùa đâu. Dạo gần đây, tôi thấy trong gương có thứ gì đó. Và tôi mơ thấy Trần Dịch Hằng bị cắt lưỡi.
Trùng Khánh. 2 giờ sáng. Gió lùa qua tầng 13.
Trần Dịch Hằng đứng trước gương, áo đã cởi, tay lau một vết máu dưới mép.
Từ gầm giường, có tiếng động lạch cạch như móng tay kéo lê.
Trần Dịch Hằng
Chào mừng trở lại.
Trần Dịch Hằng
Lâu rồi không gặp…
Chương 2 – “Cắn, Liếm, Và Những Mảnh Vỡ Trong Miệng”
Trùng Khánh – Sáng sớm ngày hôm sau.
Bầu trời màu tro, tầng mây đè nén như một lời nguyền.
Trần Dịch Hằng bước ra khỏi căn hộ 1304 với một mảnh gương dính máu trong tay.
Cậu nhét nó vào túi hoodie như thể đang giữ một món đồ chơi cũ kỹ, rồi lướt qua dãy hành lang lạnh ngắt, không quên liếc mắt về phía camera giám sát—vốn đã bị ai đó dùng băng dính đen che lại.
Dưới ánh nắng đầu ngày, Dịch Hằng trông gần như một thiếu niên vô hại.
Áo hoodie màu trắng, giày thể thao xám nhạt, tóc rối bù nhưng mềm mại.
Gương mặt cậu xinh xắn như một con búp bê có thật. Và đó là vấn đề—ai cũng muốn giữ một con búp bê.
Nhưng nếu con búp bê biết cắn lại thì sao?
Ký túc xá nam – Phòng 302
Trần Tuấn Minh
Ê Long nhãn, mày đừng có mở nhạc kinh dị lúc sáng sớm nữa được không? Muốn hù chết tao hả?
Trần Tuấn Minh đá vào chân Trương Quế Nguyên, kẹp theo cái gối trên đầu.
Trương Quế Nguyên không trả lời.
Cậu đang dán mắt vào màn hình laptop, nơi tua lại đoạn camera trích xuất từ tầng 13 tối qua.
Có một chi tiết khiến cậu không thể rời mắt: trong khoảnh khắc cuối cùng, hình ảnh trong gương không chỉ có một đứa trẻ, mà là ba.
Và một trong số đó đang há miệng, ngậm một vật gì đó—như lưỡi người.
Trần Tuấn Minh
Ê Quế Nguyên…?
Trương Quế Nguyên quay sang, đôi mắt nhạt màu khô khốc, môi khẽ mấp máy:
Trương Quế Nguyên
Dịch Hằng. Hôm qua nó có liếm gương không?
Quán trà sữa đối diện đại học Sư Phạm Trùng Khánh.
Tả Kỳ Hàm đang ngồi vắt chân lên ghế, tay khuấy ly trà sữa mà chẳng buồn uống.
Dương Bác Văn ngồi đối diện, nhíu mày.
Dương Bác Văn
Cậu thấy gì hôm qua?
Dương hỏi, giọng run rất nhẹ.
Tả Kỳ Hàm
Tôi thấy tôi đẹp.
Dương Bác Văn
Nghiêm túc đi. Cậu nôn ra máu, người thì run, gương thì vỡ—
Tả Kỳ Hàm
Bởi vì tôi bị kích thích.
Kỳ Hàm ngắt lời, nghiêng đầu cười lặng lẽ, ánh mắt hoang dại.
Tả Kỳ Hàm
Cậu chưa từng nôn vì thèm tình dục đến mức phát điên à?
Gã không biết Kỳ Hàm nói thật hay đùa. Nhưng cơn đau quặn trong bụng sáng nay khiến gã lo lắng.
Trong giấc ngủ, gã cảm giác như có ai đó đang bò lên người, đè lên ngực, thì thầm vào tai một câu rất chậm:
“Tôi muốn sống trong bụng cậu.”
Tầng trệt ký túc – 9 giờ sáng
Trần Dịch Hằng bước vào nhà ăn.
Vương Lỗ Kiệt vừa từ Thành Đô trở về, ngồi ở góc phòng, nhìn cậu chằm chằm như thể đã lâu không gặp nhau.
Cậu bật dậy, chạy lại ôm lấy vai Dịch Hằng từ phía sau:
Vương Lỗ Kiệt
Em bé ba tuổi của anh. Mặt mày tái quá, ăn gì chưa?
Vương Lỗ Kiệt
Mặt cậu có máu.
Trần Dịch Hằng
Không phải máu. Là nước gương.
Vương Lỗ Kiệt
Cái quái gì là—
Trần Dịch Hằng
Màu máu đã từng là màu của tôi.
Dịch Hằng cắt ngang, giọng trầm và lạc đi.
Đôi mắt long lanh khẽ rướn lên như sắp bật khóc, nhưng môi thì vẫn cong nhẹ.
Trần Dịch Hằng
Bây giờ tôi không còn màu nữa.
Lỗ Kiệt không hiểu, nhưng cũng không hỏi nữa.
Cậu luôn chiều Dịch Hằng, kể cả khi người khác nói cậu ta điên.
Buổi tối – Căn phòng của Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy vừa tắm xong, tóc còn nhỏ nước.
Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, Trương Quế Nguyên đã nằm sẵn trên giường.
Trương Hàm Thụy
Cậu lại xem video đó à?
Quế Nguyên đưa điện thoại cho cậu.
Một đoạn quay lại cảnh Trần Dịch Hằng bước vào gương, nhưng không phản chiếu.
Chỉ có một bóng tối từ từ lan ra xung quanh.
Đột nhiên, trong gương, Hàm Thụy nhìn thấy chính mình—nhưng đang bị lột da.
Trương Hàm Thụy
Cái này ghép đúng không?
Quế Nguyên thở ra, nhắm mắt lại.
Trương Quế Nguyên
Tối qua, tôi thấy Dịch Hằng ngậm một vật gì đó trong miệng.
Trương Quế Nguyên
Một mẩu da người.
Nửa đêm – Phòng của Dịch Hằng
Không đèn. Không tiếng nhạc.
Cậu đang ngồi trên giường, trần truồng, tay kẹp một chiếc gương cũ, mảnh vỡ dán lại bằng băng keo.
Một mảnh da lưỡi được nhả ra.
Ai đó, từng đêm, đã đến và để lại trong miệng cậu những thứ này.
Cậu chỉ ngậm lấy, không hỏi.
Bên ngoài, có tiếng bước chân.
Trần Tuấn Minh
Cậu kêu tôi đến.
Dịch Hằng gật đầu, đứng dậy.
Tuấn Minh nhìn thấy máu khô trên đùi cậu, trên môi, trong móng tay.
Trần Tuấn Minh
Cậu bị thương à?
Trần Dịch Hằng
Không. Nhưng nếu cậu không cắn tôi… tôi sẽ không thấy gì nữa.
Tuấn Minh bước tới, bàn tay run nhẹ.
Cậu áp môi lên cổ Dịch Hằng, bắt đầu cắn.
Và trong gương, một đứa trẻ mở mắt, bò ra khỏi mặt kính.
Chương 3 – “Đứa Trẻ Trong Gương Không Phải Tôi”
Trùng Khánh – Một giờ sáng.
Căn phòng tầng 13, nơi không ai muốn ở lần thứ hai.
Trần Tuấn Minh ngồi bật dậy giữa đêm, quần áo dính máu khô, tay chân run bần bật.
Cậu không nhớ mình đã làm gì.
Chỉ biết khi tỉnh dậy, môi vẫn còn dư vị sắt của máu và cổ họng khô rát như vừa gào thét cả đêm.
Dưới móng tay cậu, có sợi tóc dài và mềm, màu đen nhánh.
Nhưng mùi của Dịch Hằng vẫn còn, ngọt ngào như mùi đường cháy trộn với thịt sống.
Ba giờ sáng – Phòng Dịch Hằng
Cậu ngồi trước gương, trần truồng, ánh mắt chằm chằm nhìn bản thể trong phản chiếu.
Trần Dịch Hằng
Mày là ai?
Trần Dịch Hằng
Tao không có máu đen.
“Mày từng có. Từ lúc năm tuổi, khi bị bỏ lại trong phòng mổ.”
Trần Dịch Hằng
Không. Tao đã quên rồi.
Nhưng hình ảnh trong đó mấp máy môi, như đang kể lại một ký ức bị giấu kín.
Ký ức của một đứa trẻ bị phẫu thuật lúc còn tỉnh.
Chỉ có một bàn tay đè lên ngực và lưỡi dao rạch xuyên bụng.
Sáng hôm sau – Lớp học tâm lý học ứng dụng
Vương Lỗ Kiệt không thể tập trung.
Dịch Hằng ngồi ngay dãy ghế trên, vai trần lộ ra vì áo trễ cổ, tóc rối như chưa chải, còn mắt thì đỏ hoe như vừa khóc hoặc vừa làm tình đến cạn hơi.
Trần Dịch Hằng
Vương ca, anh đang nhìn gì vậy?
Dịch Hằng quay đầu, cười ngọt như kẹo độc.
Vương Lỗ Kiệt
Cậu… ngủ có ngon không?
Trần Dịch Hằng
Tuấn Minh ngủ chung với tôi tối qua. Cậu ấy rất… bạo lực.
Trái tim cậu đau như có thứ gì đó đang nhai nát từng mạch máu.
Tả Kỳ Hàm đang đùa nghịch với một con dao gọt trái cây, xoay nó giữa các ngón tay như ảo thuật gia.
Dương Bác Văn thì không dám ăn, mắt vẫn dán vào cổ tay bị cứa của Kỳ Hàm, máu vẫn rỉ ra nhẹ nhẹ.
Dương Bác Văn
Cậu không đau?
Tả Kỳ Hàm
Đau là cảm giác xa xỉ.
Tả Kỳ Hàm
Còn cậu? Đêm qua mơ thấy gì?
Dương Bác Văn
Tôi thấy tôi nằm trong bồn tắm. Xác tôi bị ngâm nước lạnh, có ai đó đang gặm từng ngón tay tôi, nhẹ nhàng như ăn bánh quy.
Kỳ Hàm bật cười sằng sặc.
Tả Kỳ Hàm
Chắc tại tối qua cậu ăn khuya.
Dương Bác Văn
Tôi… thấy một đứa bé trong gương. Nó bảo sẽ cắt từng người một. Bắt đầu từ Trương Quế Nguyên.
Tầng thượng ký túc – Chiều cùng ngày
Trương Quế Nguyên ngồi hút thuốc.
Mắt cậu mờ đục, bàn tay run khi vuốt gọn tóc.
Hàm Thụy ngồi bên cạnh, đưa cho cậu chai nước.
Trương Quế Nguyên
Tao thấy Dịch Hằng trên camera tầng 13. Mắt cậu ta đen kịt. Không có tròng trắng.
Trương Hàm Thụy
Có thể là lỗi ánh sáng.
Trương Quế Nguyên
Không. Tao còn thấy Dịch Hằng liếm một gương vỡ. Trong đó phản chiếu… là Trần Tuấn Minh, đang bị treo ngược, máu chảy từ cổ xuống háng.
Trương Quế Nguyên
Có thể là tao mơ. Nhưng kể từ khi Dịch Hằng chuyển đến, có thứ gì đó trong ký túc xá này thay đổi. Mùi ẩm mốc. Những vết xước trên sàn. Giọng hát nửa đêm.
Hàm Thụy nhìn vào mắt bạn, giọng trầm:
Trương Hàm Thụy
Có thể… là cậu ta đang gọi.
Dịch Hằng đang cột tay Tuấn Minh vào đầu giường.
Cậu dùng dây ruy băng đỏ, quấn thành nút bướm xinh đẹp.
Trần Tuấn Minh
Chúng ta chơi nữa à?
Trần Dịch Hằng
Ừ. Nhưng lần này, tôi không muốn cậu làm gì cả. Cứ nằm đó và mở miệng thôi.
Dịch Hằng ngồi lên ngực cậu, cúi xuống thì thầm:
Trần Dịch Hằng
Có một sinh vật trong tôi. Nó muốn cưỡi cậu.
Rồi cậu cúi xuống, cắn lấy môi Tuấn Minh, mút máu.
Máu của Tuấn Minh ngọt như sữa.
Cùng lúc đó – Tầng trệt ký túc
Trần Tư Hãn và Nhiếp Vĩ Thần đang đi bộ trở về từ thư viện.
Gió đêm lạnh thốc vào cổ áo.
Họ dừng lại khi thấy một vũng máu loang ra dưới cửa phòng 1304.
Trần Tư Hãn
Có người bị thương?
Tư Hãn hỏi, giọng bình thản.
Nhiếp Vĩ Thần rút điện thoại.
Đèn pin rọi vào vũng máu—rồi họ thấy những dấu chân nhỏ bé, như của trẻ con, dẫm trong máu, kéo dài vào hành lang tối om.
Tư Hãn siết tay người yêu,
Trần Tư Hãn
Tôi không chắc đó là máu người lớn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play