Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Du Hành Giấc Mơ

Chap 1: Lần đầu online trong mơ

T/g😪
T/g😪
Hí luu
T/g😪
T/g😪
Chắc thể loại này ít ng viết
Thời gian: 03:13 AM Giao diện: DreamChat – Một app nhắn tin xuất hiện chỉ trong giấc mơ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu cũng thấy cái cửa trắng chứ?
Đức Duy nhìn chằm chằm vào khung chat vừa hiện ra trước mắt. Trên nền đen nhạt, những dòng chữ hiện lên như đang gõ trực tiếp vào não cậu. Không có tiếng, không có chuông, chỉ có cảm giác như chính mình đang nghĩ đến từng câu chữ đó. Mơ... nhưng lại quá thật.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ý cậu là cái cửa ở cuối hành lang dài ấy à? Cái có ánh sáng xanh dương hắt ra từ khe cửa?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi bước qua nó và... đột nhiên ở đây. Còn cậu?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi cũng vậy. Chỉ là tôi không nhớ mình ngủ lúc nào. Tỉnh ra thì đang đứng trước cái bảng chat này.
Một khoảng lặng. Duy thử nhấn vào vài nút nhưng không có gì xảy ra. Không có avatar, không có cài đặt, chỉ có duy nhất khung chat với một người lạ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nghe điên rồ thật... nhưng tôi nghĩ chúng ta đang chia sẻ cùng một giấc mơ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ờ thì... cũng không có gì logic hơn để giải thích cả.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi tên là Quang Anh.
Duy hơi khựng lại. Một cái tên... ấm áp đến lạ. Cậu cảm giác mình từng nghe qua ở đâu đó. Nhưng trong đầu vẫn chỉ là một khoảng trắng mơ hồ. Quang Anh. Một cái tên khiến lòng ngực hơi chùng xuống, nhưng cũng khiến nhịp tim đập nhanh hơn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi là Đức Duy. Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không ngoài đời. Nhưng trong giấc mơ này... tôi lại thấy cậu rất quen.
Duy không biết phải đáp lại thế nào. Giao diện này làm mọi thứ như thật: cảm xúc, ngữ điệu, sự ngập ngừng — tất cả đều hiện rõ qua từng tin nhắn. Thậm chí, cậu còn cảm thấy nhịp tim Quang Anh qua từng chữ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu có nghĩ là ngày mai... mình sẽ nhớ được không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu chúng ta tỉnh lại và vẫn nhớ giấc mơ này, thì lần sau ngủ lại, cánh cửa trắng sẽ xuất hiện lần nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Và nếu không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thì chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.
Một tia lạnh chạy dọc sống lưng Đức Duy. Cậu siết tay lại, như thể cố níu giữ cảm giác này. Lạ thay, mọi thứ trong giấc mơ này quá rõ ràng, quá có cảm xúc — như thể nó đang mượn cơ thể cậu để tồn tại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu biết không... tôi cảm thấy như tôi đã chờ cuộc trò chuyện này rất lâu rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi cũng vậy. Dù chỉ là một giấc mơ... nhưng tôi không muốn nó kết thúc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy hẹn gặp lại ở cánh cửa trắng?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hứa nhé. Lần tới, tôi sẽ kể cậu nghe một bí mật.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Về cậu à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ. Và cả lý do vì sao tôi lại ở đây.
Khung chat mờ dần, trước khi Đức Duy kịp gõ chữ "Chờ đã". Mọi thứ tối đen, rồi lặng im.
Sáng hôm sau, cậu choàng tỉnh dậy, tim vẫn còn đập mạnh. Điều đầu tiên cậu làm không phải là nhìn đồng hồ, mà là cầm điện thoại thật lên, mở ứng dụng nhắn tin... Không có gì cả.
Nhưng trong đầu cậu vang lên một cái tên. Rõ ràng. Không thể nhầm lẫn: Quang Anh.
T/g😪
T/g😪
Dzạy thuii

Chap 2: Không nhớ mặt, nhưng nhớ giọng cậu

Thời gian: 22:37 PM – đêm hôm sau
Đức Duy nằm im trên giường, mắt nhắm hờ, tai nghe một bản nhạc piano nhẹ nhàng như thói quen hằng đêm. Nhưng hôm nay, cậu không thực sự nghe. Tim cậu đập chậm rãi, đều đặn, nhưng đầu óc thì quay cuồng với một cái tên không mời mà đến.
Quang Anh
Một cái tên xa lạ. Một con người không rõ mặt. Một giấc mơ chỉ toàn là chữ viết, không hình ảnh, không cảm giác vật lý – nhưng lại để lại cảm xúc chân thật đến mức ám ảnh.
Cậu bật dậy, mở điện thoại, tra Google cái tên đó. “Quang Anh” – hàng trăm kết quả hiện ra: ca sĩ, nhà thiết kế, một người mẫu nhí năm nào... Nhưng chẳng ai trông giống như tưởng tượng của cậu. Thậm chí, Duy cũng không biết mình đang tưởng tượng ra ai. Cậu chẳng thấy được mặt Quang Anh. Cậu chỉ nhớ... cảm giác khi đọc tin nhắn của người đó.
Ấm - Chậm - Hơi buồn
Thời gian: 03:01 AM Giao diện: DreamChat – Online
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu nhớ ra rồi à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ tôi đã chờ nguyên một ngày để ngủ lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cũng khá liều lĩnh đấy. Lỡ đâu tôi chỉ là một giấc mơ thì sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy thì cũng là giấc mơ duy nhất mà tôi không muốn quên.
Một khoảng lặng, nhưng Duy cảm nhận được Quang Anh đang mỉm cười. Lạ thay, dù chưa từng nhìn thấy khuôn mặt ấy, Duy vẫn cảm thấy điều đó như một sự thật.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi đã thử tìm cậu ngoài đời.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và...?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chẳng có gì. Chỉ toàn là người xa lạ mang cùng tên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì có lẽ tôi... không còn trong đời thật nữa.
Duy khựng lại. Một cảm giác lạnh băng lướt qua gáy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cạu nói như thể...cậu đã chết vậy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải chết. Chỉ là... tạm thời không tỉnh dậy.
Duy không hiểu. Hay đúng hơn là không muốn hiểu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu nói chuyện kì lạ thật đấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì tôi đang sống ở một nơi khác cậu. Một thế giới có thời gian trôi chậm hơn, và ký ức cứ trôi dạt như cát.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy tại sao cậu nhớ tôi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì cậu là mảnh kí ức duy nhất có màu.
Một câu nói khiến Duy nghẹn thở. Tay cậu khẽ run, nhưng ngón tay vẫn lướt đều trên bàn phím ảo của giấc mơ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi muốn gặp cậu. Nhìn thấy mặt cậu. Nghe giọng cậu thật sự.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu sẽ thấy. Nhưng không phải bây giờ. Khi nào cậu đủ sẵn sàng, tôi sẽ dẫn cậu đến nơi tôi đang ở.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi đã sẵn sàng từ khoảnh khắc đầu tiên rồi.
Lần này, khung chat mờ đi chậm hơn hôm qua. Như thể giấc mơ đang miễn cưỡng rời đi. Trước khi tan biến, một dòng cuối cùng xuất hiện:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy à... nếu mai cậu tỉnh dậy mà thấy gì đó khác, đừng sợ. Tôi chỉ đang gửi cho cậu một mảnh của ký ức tôi thôi.
Sáng hôm sau, Đức Duy tỉnh dậy, cảm giác như vừa trở về từ một nơi rất xa.
Và điều đầu tiên cậu nhìn thấy, trên gối của mình, là một mảnh giấy nhỏ – không rõ từ đâu rơi xuống – chỉ viết một dòng chữ nguệch ngoạc:
"Cánh cửa trắng đang mở ra"

Chap 3: Giấc mơ có quy tắc

03:08 AM – DreamChat kết nối…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu vẫn nhớ tôi, đúng không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao lại không? Tôi còn viết nhật ký giấc mơ vì cậu đây này.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Viết à? Ghi chép thật ngoài đời?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ tôi gọi nó là "DreamLog". Sợ mai mốt tỉnh dậy và quên mất hết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thật kỳ lạ. Tôi cũng có một cuốn sổ giống vậy. Nhưng tôi không chắc nó là thật… hay chỉ là thứ tôi tạo ra trong mơ.
Một thoáng yên lặng. Câu nói của Quang Anh khiến Duy hơi lạnh gáy. Cậu bỗng nhận ra, lần nào Quang Anh cũng là người chat trước. Cứ như thể… chính anh là người điều khiển cuộc gặp.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi muốn hỏi..tại sao giấc mơ này..trông có vẻ logic thế?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì đây không phải giấc mơ bình thường. Nó có quy tắc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quy tắc?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Một – chúng ta chỉ có thể gặp nếu cả hai cùng muốn thấy nhau. Hai – cánh cửa trắng chỉ mở khi cảm xúc của cậu vượt qua một mức giới hạn. Ba – nếu một người bắt đầu nghi ngờ giấc mơ… thì nó sẽ tan.
Duy im lặng hồi lâu. Cậu cảm thấy thứ gì đó trong lồng ngực đang co rút lại. Không phải vì sợ, mà là vì thật. Mọi thứ đang đi quá xa giới hạn của một giấc mơ đẹp.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu khi mà tôi buồn, thì cậu sẽ không xuất hiện?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải. Nếu cậu buồn vì tôi, thì tôi sẽ càng xuất hiện rõ hơn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn nếu cậu buồn vì một điều khác, thì giấc mơ sẽ bị che bởi sương.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi muốn gặp cậu… nhiều hơn. Ở đây… tôi cảm thấy nhẹ đầu hơn ngoài kia.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy à, nếu cậu càng tin tôi là thật, thì giấc mơ này sẽ kéo dài hơn. Nhưng điều đó có cái giá của nó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu sẽ bắt đầu bỏ quên đời thật.
Duy cảm thấy khung chat hơi mờ. Những dòng chữ của Quang Anh bắt đầu bị nhiễu, như sóng yếu. Cậu hoảng hốt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng. Đừng đi làm sao để giữ cậu lại?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lặp lại ký ức. Nghe bản nhạc tôi từng gửi. Nhớ lại cảm giác đêm đầu tiên gặp nhau.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu chưa bao giờ mở nhạc cho tôi nghe.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhầm rồi. Bài nhạc cậu nghe mỗi đêm… là do tôi để lại.
Duy choàng người. Một thoáng ký ức ập về: cái đêm đầu tiên nằm ngủ, mở Spotify, chọn đại một bản piano lạ mà cậu chưa từng nghe trước đây – “Phantom in E Minor.”
Lúc đó, Duy thề là nó hiện lên trong danh sách phát như thể được "gợi ý". Nhưng nay cậu biết: không phải do ứng dụng, mà là do một người — hoặc một thứ gì đó — đang dẫn cậu vào giấc mơ có chủ đích.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh cậu thực sự là ai?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi là người cuối cùng còn nhớ giấc mơ này là thật.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và nếu cậu giúp tôi,tôi sẽ thực sự biết tôi là ai.
Khung chat rung mạnh lần nữa. Tia sáng trắng phía sau cánh cửa nhòe dần, như sắp đóng sập lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay, tôi không giữ nổi cánh cửa quá lâu đâu. Hãy thử một điều. 2 giờ chiều mai, nghe bản nhạc ấy. Nhắm mắt. Và nhớ tôi. Nếu cậu nghe thấy tiếng tôi ngoài giấc mơ, thì… tôi vẫn còn đó.
Khung chat tan biến. Duy tỉnh dậy, mồ hôi ướt trán, tim đập như trống. Cậu chạy vội đến laptop, mở Spotify.
“Phantom in E Minor – Artist: Unknown.”
Tài khoản hiển thị: Không khả dụng. Bài hát chỉ còn một nút duy nhất: Tải về

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play