[Tokyo Revengers]Foget-me-not
Chương một.
"Bọn tao không phải những tín đồ,bọn tao là tín ngưỡng."
Tokyo sầm uất, trước nắng mai nó là tương lai,nhưng sau đêm đen,lại rùng rợn đến lạ.Những năm hai nghìn,nổi lên một hiện tượng tội phạm được gọi là "Bonten."
Chẳng tội ác nào không dám làm, giết người,buôn bán chất cấm,mại dâm,..đã bước chân vào con đường tội phạm,còn..sợ nữa à?
Người ta nghi ngờ người điều hành tổ chức ấy đã kết giao với "ác quỷ".Một giao ước khiến gã và cơ nghiệp được dựng lên ấy được bảo vệ "an toàn", nhưng cái giá phải trả là gì?Thứ linh hồn béo bở trong gã.
À thì,chẳng lạ gì mấy, giới tội phạm bọn chúng,có những quy tắc ngầm mà chẳng đem ra ánh sáng được.
Ai mà biết được?Nó có thật sự chỉ là lời đồn do miệng đời dựng lên không?Hay "thứ đó" là thật,và những con ác quỷ kia luôn luôn tồn tại?
"Fillen,tôi yêu em."
"Fillen,em là thiên thần của tôi,xin hãy nhìn tôi,nhìn tôi đi.!!"
"Ta yêu em,ta yêu em."
"Em là Thiên Chúa của ta,làm ơn..làm ơn đừng rời xa ta."
Không được!! Không được!!Cốt truyện..Cốt truyện bị sao thế này?!"Thứ đó"..Là cái gì cơ chứ?!
Valéric Gildéric
//Mở bừng mắt//
Valéric Gildéric,con quỷ tượng chưng cho tiền tài,tham vọng,đến cái tên của nó cũng toát lên cái vẻ giàu sang,cao ngạo của kẻ có quyền, cũng chẳng thiếu tiền.
ừ thì, chắc ở nhân loại, nó sẽ được xứng danh với cái tên "kẻ vừa đẹp vừa có trí."
đúng rồi, nó đẹp lắm.
Là cái kiểu đẹp của gỗ rừng,mang chút buồn man mác, là kiểu thanh tú,nhìn lâu..động lòng mất.
Nó khác hẳn với người em sinh đôi của mình, không phải mê luyến,mà là..chìm sâu,đắm trong sự lạnh nhạt kia mà vẫn cam tâm tình nguyện.
Nó mở bừng mắt,đồng tử giãn ra,trán chảy đầy mồ hôi,mấy tuần nay,mỗi khi nhắm mắt.Nó lại thấy bản thân là nhân vật phụ trong một tiểu thuyết hư cấu.Là thứ dẫn đường cho nữ chính "Fillen".Nàng bán hoa bị bắt đem đi "gán nợ" cho cái tổ chức mà nó đang "bảo kê".
Nó, chính là cái kiểu nhân vật phụ tốt bụng,yêu tha thiết nữ chính,rồi cuối cùng lại tan biến thành cát bụi vì bảo vệ nàng.
Lạ thật, nó là quỷ,là quỷ đấy?Nghĩ thôi,chỉ cần nghĩ thôi,đã cảm thấy phát tởm.
Có con quỷ nào từ bỏ lợi ích của bản thân chỉ để giúp một nhân loại vô dụng,yếu ớt?.
Nó vuốt nhẹ mái tóc ánh một màu bạch kim mềm mại,dựa lưng vào chiếc ghế sofa đen,bọc da quen thuộc trong phòng khách trống trải,mang nỗi âm u khó tả,cái bầu không khí của tổ chức tội phạm này,lúc nào cũng đặc quánh một mùi sát khí nồng đậm,quen rồi.
Tiếng cao gót vang lên ngoài hành lang,trên sàn đá cẩm thạch sang trọng,pha lẫn tiếng cười cợt giả tạo, tiếng nói của phụ nữ và đàn ông.
Một thiếu nữ với mái tóc trắng ngà đẩy cửa đi vào, khuôn mặt sắc sảo, không góc chết có đôi phần giống với nó,vì cả hai là song sinh mà?
Ả là Érosine Désirée, con quỷ mang đậm cái nét nhục dục.Tiếng cười khe khẽ vang lên,mang theo chút lả lơi,ả cất tiếng,nụ cười nhàn nhạt thường trực vẫn giữ trên môi,luôn luôn là vậy.Nhưng khi nhìn lâu,lại khiến con người có cảm giác rờn rợn mà mê luyến chẳng thể tả siết.
Érosine Désirée
Haa.. Sao thế kia?Anh.
Giọng cười của ả không lớn, nhưng vang trong cái bầu không khí đặc quánh,trộn lẫn mùi tiền nồng đậm kia.
Cái cảm giác như kẻ kia biết hết,vẫn hỏi,mà..tởn lắm.
Désirée, chân ả dài,cao tầm 178cm,làn da trắng nõn,như tượng sứ,đẹp..ả đẹp đến nỗi,thần linh cũng phải quỳ rạp xuống.Không phải cái kiểu đẹp mà rực rỡ quá mức,cái kiểu đẹp của ả yểu mị, toát lên cái sự mê hoặc khiến kẻ đối diện..chỉ có đắm chìm trong mộng tình đêm đêm.
Chương hai.
Ả cười khẽ nhìn nó,đôi mắt anh đào màu xám tro hơi híp lại,giọng nói thanh,ngọt..là cái ngọt nhè nhẹ,lại ấm,pha chút lười nhác vang lên.
Valéric khẽ ngẩng đầu, không đáp,ngón tay thon dài,xương khớp lộ rõ đưa lên,xoa nhẹ thái dương.Nó cũng chẳng biết, hơn mười tám nghìn năm nó sống, chưa từng có cảm giác mỏi mệt như hiện tại.
Thứ được gọi là "cốt truyện" ấy vẫn cứ chảy trong đầu nó, từng dòng, từng dòng,hệt như được khắc nên,chẳng phải khắc từ huyết, cũng không phải từ vàng, từ bạc,mà là từ khối óc.
Ran Haitani
Úi chà..~Xem này,cưng?
Ran Haitani,con "rắn độc" sẵn sàng ra tay giết kẻ làm gã không hài lòng, bước vào, giọng gã vang lên,kèm cái tiếng cười như chế giễu thứ dơ bẩn nào đó,tởm lắm chứ.Ấy vậy mà hiện giờ,gã cười tươi rói,mắt hồ ly quỷ quyệt khẽ cong.Tay "túm tóc" một kẻ ngoại lai.
Érosine,ả nghiêng đầu,vài tiếng cười nhè nhẹ bật ra, tiếng giày cao gót của ả lúc này,cùng tiếng khóc nức nở,pha chút tức tưởi của kẻ ngoại lai kia,lại càng thêm chói tai,nghe giống như..một điệu nhạc sang trọng vang lên trong chiếc loa rè.
Cô trông giống hệt "nữ chính" mà nó thấy trong mơ.Cái cô ả khiến người em song sinh của nó tự tay hiến dâng mạng sống,mà vẫn chìm trong mê luyến,bất chấp cái đau đớn của xương khớp đang rã rời ra từng đợt,đời đời kiếp kiếp chẳng thể đầu thai,cô cũng là người khiến nó hồn phi phách tán,tan vào cát,vào hư vô,vào gió.
Cái cảm giác là lạ lại chảy trong đầu nó,trong máu, trong não bộ của nó."Yêu cô ấy đi!!Mày phải yêu cô ấy."
ừ, giọng nói kia..nghe có chút,ghê tởm.
Tim Valéric,hơi nhói.
Cái nỗi âm ỉ chẳng biết thứ gì thôi thúc,cứ từng chút, từng chút một lấn át lấy cơ thể,trí óc và cả trái tim đã từng đập kia.
Đúng rồi, chẳng phải thù ghét,mà là cảm giác ngứa ran như hàng ngàn con kiến lửa đang cắn xé nó, là cái cảm giác tim đập nhanh,khó thở khiến nó phải nghi ngờ.
Rõ ràng, trước đây nó chưa từng gặp người kia cơ mà?
Chẳng lẽ,đây là "ảnh hưởng của cái thứ cốt truyện"chết tiệt kia,như lời giọng nói vang lên trong đầu nó mỗi khi chợp mắt?
Như bị điều khiển,Valéric,chân nó dài,sải vài bước đã tiến gần,tay vô thức nâng cằm cô ả tên "Fillen" kia,ngắm nghía kĩ càng.
Nàng ta đẹp,là loại được xếp vào hàng thanh tú, nhưng..nhu nhược.
Mắt nàng sáng như từng vì sao trên trời cao, như chứa cả một bầu trời đêm và cả ước mơ bị vùi dập trước thực tế tàn nhẫn,quá đỗi tàn nhẫn.
Nó rụt tay về,cùng lúc, như có thứ âm ỉ nào đó thôi thúc bản thân nó,thôi thúc nó gọi ra cái tên chết tiệt kia,thôi thúc nó nghĩ về nàng.
Không phải đơn thuần là rung động,mà là..ép buộc rung động.
Ran,gã bật cười khan,cái điệu cười rắn rết lia qua nó,nhìn sâu vào ánh mắt kia,hơn cả cái mức gọi là thoáng qua,rồi thu tầm mắt về.
Bên cạnh, Érosine bật cười khanh khách, chẳng phủ nhận, cũng không thừa nhận.Ả yêu kiều như quỷ dữ đội lốt nàng tiên yêu kiều.
Ngón tay mảnh khảnh, miết nhẹ mái tóc màu bạch kim dài ngang eo, khóe môi khẽ cong lên một đường mảnh,khó thấy.
Valéric nó hơi nghiêng đầu, híp mắt nhìn trực diện với Ran,rồi lia qua Fillen dưới đất, như thứ gì đó..thấp kém và kinh tởm lắm.
Cũng chẳng đáng để kẻ như nó nhìn lâu thêm vài giây.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play