[Duongkieu] Là Vợ Nhưng Không Danh Phận
1. Váy cưới của chị , số phận của em
Năm ấy, chị bỏ trốn trước ngày cưới
cô người em gái học năm cuối đại học . Bị ép mặc váy cưới thay chị , bước vào hôn nhân với người đàn ông chưa từng gặp mặt.
Thanh Pháp_kiều
Nguyễn Thanh Pháp _ kiều
21tuổi
tính cách : dịu dàng, nhẫn nhịn, sống nội tâm nhưng rất kiên cường
Hoàn cảnh : là sinh viên năm cuối đại học , vừa thực tập vừa đi làm thêm . Là em gái cùng cha khác mẹ với người chị đã bỏ trốn trước lễ cưới
Đăng Dương
Trần Đăng Dương
27tuổi
Cao 1m85 dáng người lạnh lùng gương mặt góc cạnh, khí chất trầm tĩnh nhưng cực kì cuốn hút
Tính cách lạnh nhạt , sống lý trí
cực kì ghét phản bội
ngoài lạnh trong nóng anh không dễ mở lòng nhưng một khi yêu thì chung thủy đến mù quáng
thân phận Chủ tịch của tập đoàn Trần Thị thuộc hàng tài phiệt thế hệ mới
Tiếng chuông nhà thờ vang lên . Không khí lễ cưới lộng lẫy bao trùm khắp biệt thự nhà họ Trần . Nơi quyền lực và tiền bạc kết hợp thành sự ngột ngạt
Cô đứng trước gương, trong chiếc váy cưới đắt giá mà vốn dĩ không dành cho cô
Tay run run ánh mắt trống rỗng , chiếc váy cưới trắng tinh khôi nhưng không che được nỗi sót xa đang rỉ máu trong tim cô
Chị bỏ trốn rồi ,con phải cưới thay chị . Cứu danh dự của cả nhà mình
Câu nói của mẹ sáng nay vẫn còn vang trong đầu . Cô không có quyền từ chối , là em cô phải gánh
Trần Đăng Dương, chú rễ hôm nay không hề biết cô không phải là người mình sẽ cưới . Anh chỉ nhìn thấy cô gái trùm khăn voan , bước đi trong tiếng nhạc cưới rộn ràng, và im lặng . Không có ánh mắt không có nụ cười... chỉ là một nghi thức lạnh lùng
Tối hôm ấy , tiệc tàn , người hầu lui hết , cô ngồi co ro bên mép giường trong căn phòng tân hôn rộng lớn
Anh đứng bên cửa sổ lưng quay lại
Đăng Dương
Tôi không yêu cô // không cảm xúc//
Đăng Dương
Tôi cưới cô...chỉ vì không thể hủy hôn ngay trước lễ đường .
Cô không đáp , chỉ gật nhẹ , cô biết cô không được chọn
Anh quay lại, đôi mắt lạnh :
Đăng Dương
Từ nay về sau cứ sống im lặng . Đừng nghĩ làm gì hơn cái danh " Vợ trên giấy tờ " . Cô không phải cô ấy và mãi mãi không phải.
Cô siết chặt tay nước mắt rơi xuống váy cưới trắng muốt
Cô là vợ anh. Không có danh phận . không có vị trí trong lòng anh , không được ghen , không được khóc, không được yêu. Chỉ là một chiếc bóng sống cùng anh...một cuộc hôn nhân không có tình yêu
cục dàng của ducduy😺
truyện có h nhưng tùy lúc nha mí bồ
cục dàng của ducduy😺
Còn vài nhân vật thì tutu sẽ gt
2. Người thế thân
Pháp kiều ngồi thẫn thờ trước bàn ăn sáng , bánh mì đã được hâm nóng sữa còn bốc khói ... nhưng không ai đụng đến
Trần Đăng Dương bước xuống , áo sơ mi phẳng phiu , cà vạt được thắt chỉnh tề
Mỗi bước đi của anh đều toát ra khí chất quyền lực vừa xa cách vừa áp lực
Pháp kiều cúi mặt, cô biết anh không muốn thấy cô .
Đăng Dương
Hôm nay tôi lên công ty // anh nói mắt vẫn dán vào điện thoại //
Đăng Dương
Ở nhà đừng gây chuyện.Cũng đừng bước vào tầng ba.
Tầng ba là phòng làm việc của anh . Cũng là nơi anh treo ảnh chị cô.
Chị gái cùng cha khác mẹ . Người lẽ ra phải là vợ anh , người mà anh từng yêu, cô biết anh chưa từng quên chị .
Thanh Pháp_kiều
Tôi hiểu rồi //khẽ gật đầu //
Anh liếc qua. Vẫn là khuôn mặt đó . Nhỏ nhắn , ngoan ngoãn giống đến kỳ lạ .
Đăng Dương
" đừng mềm lòng. cô ấy chỉ là kẻ thế thân"
Pháp kiều ngồi một mình trong phòng, lặng lẽ cất mấy bộ váy vào tủ. Cô không có nhiều quần áo, vì khi cưới, cô không được chuẩn bị gì cả. Tất cả đều là đồ chị để lại.
nv phụ
📱 cô pháp kiều. Tôi là thư ký của chủ tịch , anh Dương yêu cầu cô đến công ty vào 9h sáng mai. có việc.
Thanh Pháp_kiều
anh ấy chưa từng yêu cầu mình đến nơi làm việc.
Thanh Pháp_kiều
sao hôm nay lại gọi ?
hàng ngàn suy nghĩ trong đầu cô , anh từng dặn " đừng can thiệp vào chuyện của tôi "
Sáng hôm sau , cô bước vào sảnh công ty Trần Thị tập đoàn tài chính hàng đầu cả nước. Mọi người đều ăn mặc sang trọng, ánh mắt khắc khe.
Cô mặc váy đơn giản, không phấn son, lặng lẽ đứng trước thang máy.
Phía xa, Trần Đăng Dương đang trò chuyện với một nhóm đối tác người Hàn Quốc
Một người phụ nữ xinh đẹp đến gần anh, vội khoác lấy tay anh
nv bí ẩn
Anh Dương ~ em nhớ anh quá
pháp kiều đứng sững lại. Là người cũ sao?
Lúc đó, ánh mắt Trần Đăng Dương vô tình lướt về phía cô
Anh không nói gì...chỉ nhìn thật lâu
cục dàng của ducduy😺
hụ hụ ựa ựaaaaa
cục dàng của ducduy😺
bí roiiiii
cục dàng của ducduy😺
sướng qua ca nhà ơi
cục dàng của ducduy😺
em sướng quá ~~
3. Người đàn bà của ngày hôm qua
Sảnh tầng 15 của Trần Thị như ngừng thở trong vài giây. Ánh mắt mọi người đều hướng về phía pháp kiều
Cô gái mặc váy giản dị , lặng lẽ bước vào một thế giới xa hoa lạnh lùng
Trần Đăng Dương dừng câu chuyện với đối tác. Anh nhìn cô
Ánh nhìn hoàn toàn không còn lạnh lùng , nhưng cũng chẳng phải ấm áp
là một chút bối rối pha lẫn tức giận. Như thể : " Tôi bảo cô đừng xuất hiện ở nơi này!"
Đăng Dương
Sao em ở đây ? // giọng thấp//
Đang cố kiềm chế trước mặt người ngoài
Thanh Pháp_kiều
Em nhận được tin nhắn...bảo em đến gặp anh // nói + chìa điện thoại ra//
Anh nhìn vài màn hình. Số đó...không phải là số của thư ký
Vài phút sau, trong phòng làm việc riêng
Đăng Dương
Ai cho phép em bước vào nơi này
Đăng Dương
Em muốn gây sự chú ý? Hay muốn người ta thương hại vì em là " Vợ không danh phận "
pháp kiều siết chặt vạt áo. Cô không hề muốn xuất hiện, cô ghét ánh mắt soi mói ban nãy. Nhưng... người nhắn tin không phải là thư ký. Vậy ai đã cố tình đẩy cô đến?
pháp kiều ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe
Thanh Pháp_kiều
vậy sao anh vẫn chưa gỡ ảnh của chị ấy ?
Thanh Pháp_kiều
Sống với người em, nhưng vẫn giữ ảnh chị trong tim – ai mới đang cố tình giả vờ đây , Đăng Dương?
Anh khựng lại.. Trong ánh mắt ấy – anh thấy thứ mà anh chưa từng nghĩ sẽ thấy từ cô gái này
Đau..nhưng không yếu đuối
Buổi tối hôm đó, khi trở về biệt thự
Cô phát hiện tấm ảnh treo ở hành lang — ảnh của chị cô đã bị gỡ xuống
không ai nói gì , nhưng lòng cô cảm thấy lạ
Còn anh, đứng một mình trong phòng . Nhìn ra bầu trời đêm, anh nhớ lại khoảnh khắc khi cô nhìn thẳng vào mắt anh và nói:
" Sống với người em, nhưng lại để ảnh chị trong tim. Ai mới là người đang giả vờ đây?"
Câu nói ấy...không phải cô ấy nói, mà là pháp kiều. Là chính cô, không phải cái bóng
Buổi sáng tại biệt thự nhà họ Trần. Pháp kiều đang lặng lẽ tưới hoa trong vườn sau – nơi ít ai lui tới. Cô thích không gian yên tĩnh, nhất là khi sống trong một căn nhà xa lạ, bên cạnh một người đàn ông chẳng bao giờ nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng
???
"Con là Pháp kiều, phải không?"
Một giọng nói nhẹ nhàng , vang lên phía sau
Pháp kiều giật mình quay lại – là bà Trần mẹ của Đăng Dương. Người phụ nữ này từng là quý phu nhân lẫy lừng , nay đã lui về sống giản dị . Nhưng khí chất thì vẫn không ai sánh kịp
Bà mặc áo lụa màu trắng ngà , mái tóc điểm bạc được búi gọn. Đôi mắt bà tuy không cười nhưng ánh nhìn ấm áp khiến người ta thấy nhẹ lòng
Thanh Pháp_kiều
Dạ....con chào bác
Như Lan ( mẹ Đăng dương)
Gọi ta là mẹ. Dù gì con cũng về nhà này rồi
Pháp kiều ngập ngừng. Lâu rồi mới có người gọi mình như thế
Hai người ngồi trong chồi nhỏ sau vườn . Bà Lan rót trà, động tác tao nhã
Như Lan ( mẹ Đăng dương)
Đăng Dương là đứa trẻ tốt, nhưng...nó lạnh lùng từ nhỏ. Càng lớn càng giấu mọi thứ vào lòng
Như Lan ( mẹ Đăng dương)
Ta biết nó chưa mở lòng với con. Nhưng.. kiều à con đừng bỏ cuộc
Pháp kiều nhìn bà, đôi mắt cay xè
Thanh Pháp_kiều
Con biết...con không phải người anh ấy muốn
Thanh Pháp_kiều
Con chỉ được đưa vào đây để lấp chỗ trống. Nếu có thể, con chẳng dám mơ gì hơn
Như Lan ( mẹ Đăng dương)
Con sai rồi. Nếu chỉ lấp đầy chỗ trống ta sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này
Như Lan ( mẹ Đăng dương)
Ta thấy cách con nhìn nó rất dịu dàng, rất thật
Như Lan ( mẹ Đăng dương)
Còn nó...nó có thể giả vờ vô cảm, nhưng không lừa được đôi mắt của ta
Kiều bất giác siết chặt tay. Bà ấy...thực sự tin vào cô sao?
Như Lan ( mẹ Đăng dương)
Đăng Dương là con trai ta. nhưng đôi khi người mẹ như ta...cũng mong nó học được cách yêu
Như Lan ( mẹ Đăng dương)
Chỉ cần con còn ở đây. Mẹ đứng về phía con
Kiều không nói gì thêm.Chỉ nhìn bà một hồi lâu, cô cảm nhận được đôi mắt bà nhìn cô rất dịu dàng
Trần Đăng Dương bước vào nhà, thấy mẹ mình đang ngồi đan len bên cạnh kiều
Như Lan ( mẹ Đăng dương)
Con về rồi à
Như Lan ( mẹ Đăng dương)
vợ con vừa nấu xong bữa tối, vào ăn luôn đi
Đăng Dương
Mẹ gọi...cô ấy là" vợ con" ?
Như Lan ( mẹ Đăng dương)
Chẳng phải là sự thật sao?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play