[ All Nguyên ] Đại Thần Hình Như Thích Tôi?!
Văn Án 1: Mùa Hạ Của Riêng Chúng Ta
________________________________
"...Ký ức đẹp nhất đôi khi không phải là những gì đã xảy ra, mà là cảm xúc ta từng có khi nghĩ rằng người ấy cũng thích mình..."
__________________________________
"Tôi từng nghĩ chỉ cần ở bên cậu là đủ. Nhưng hóa ra, trái tim tôi không chịu im lặng nữa rồi"
Tôi gặp cậu lần đầu khi gió còn mát, nắng còn nhẹ, và lòng tôi còn nhiều chỗ trống.
Gặp lại cậu lần nữa, là vào một chiều muộn, khi gió thổi loạn, nắng chói chang, và trái tim tôi đã chất đầy những hồi ức có tên cậu.
Tôi vẫn luôn thích cậu, vẫn luôn tìm cách liên lạc với cậu, tình cảm dành cho cậu, chưa bao giờ đổi thay.
Mùa hè năm mười bảy tuổi, sân sau trường phủ đầy nắng.
Cậu thiếu niên ngồi trên bậc tam cấp cũ kỹ, tay cầm quyển sách đang dở, đầu hơi cúi, để những sợi tóc rũ xuống má, che đi ánh mắt mơ màng.
Tiếng ve gọi mùa râm ran trên vòm lá, gió thoảng qua vạt áo đồng phục trắng, thổi tung một nhành phượng vừa rơi.
Nghiêm Hạo Tường đứng phía sau, tay cầm hai lon nước mát mua từ căn-tin.
Anh ngần ngại, như bao lần, rồi vẫn bước đến.
Cậu ấy vẫn là người bạn năm nào, cùng nhau lớn lên, từng cõng nhau đi tìm diều bay lạc trong hẻm nhỏ, từng chia nhau viên kẹo duy nhất dưới gốc cây me chua đầu ngõ.
Nhưng trái tim thì vốn đã không còn như ngày trước.
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Chân Nguyên
Anh gọi tên cậu, giọng có chút khàn nhẹ dưới nắng.
Trương Chân Nguyên nhanh chóng ngẩng lên, nắng hắt vào đôi mắt trong vắt như hồ nước buổi sớm mai, cậu mỉm cười khi thấy anh, nụ cười luôn khiến người khác muốn giữ lấy mãi làm của riêng.
Trương Chân Nguyên | 12A3
Tới trễ rồi
Nghiêm Hạo Tường không đáp, anh ngồi xuống bên cạnh, đưa lon nước mát cho cậu, không ai nói gì một lúc lâu.
Ve vẫn kêu, nắng vẫn rơi, và khoảng cách giữa họ, tưởng như gần lắm lại dày lên bởi một lớp cảm xúc không tên.
Trương Chân Nguyên | 12A3
Mới chạy xuống căn-tin à
Bầu không khí thoáng chút ngột ngạt, Trương Chân Nguyên bất đắc dĩ nhanh chóng mở lời trước.
Trương Chân Nguyên | 12A3
Ngốc thế, trời nắng vậy còn chạy tới đó làm gì
Nghiêm Hạo Tường không đáp ngay, anh nghiêng người nhìn cậu một lúc lâu, cằm dựa lên đầu gối dường như chỉ muốn khoảnh khắc này cô đọng mãi mãi.
Giọng Nghiêm Hạo Tường nhuốm màu dịu dàng, lại mang theo chút vô tư, tựa hồ như những ngày xưa khi cả hai còn ngồi chia đều hộp sữa nhỏ.
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Bạn học Trương à, em từng nghĩ chỉ cần ở bên cạnh anh thôi là đủ
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Từng nghĩ bản thân chỉ cần im lặng ở phía sau ủng hộ anh là đã hạnh phúc
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Nhưng hóa ra, trái tim em không chịu im lặng nữa rồi
Trương Chân Nguyên sững người, đồng tử cậu chìm sâu vào ánh mắt đắm đuối ấy. Một cơn gió lướt qua, mang theo vài tiếng xào xạc của lá, cùng tiếng thình thịch nơi trái tim rung động.
Trương Chân Nguyên | 12A3
Hạo Tường...
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Em đây
Nghiêm Hạo Tường vẫn nhìn Trương Chân Nguyên khiến cậu hoàn toàn không thể di chuyển tầm nhìn, ánh mắt anh, ngộp thở đến khó tin.
Trương Chân Nguyên | 12A3
Chúng ta vẫn là bạn...
Trương Chân Nguyên | 12A3
Mà đúng chứ?
Nghe vậy Nghiêm Hạo Tường thoáng khựng lại rồi đảo mắt khẽ cười ra một tiếng, anh cúi đầu, ánh nắng tựa hồ vỡ tan trên bờ vai gầy, chẳng hiểu sao, tim lại có chút nhói rồi.
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Ừ, nếu đó là điều anh muốn
Thế rồi giọng anh hạ dần, nhỏ đến mức chỉ cơn gió bên tai cậu mới nghe rõ được đoạn sau.
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Dù rằng em muốn nhiều hơn thế...
Sân sau vẫn đầy nắng, ve vẫn hát, hoa phượng vẫn rơi như mưa đỏ.
Mà trái tim ai đó, lại đang lặng lẽ chờ thêm một mùa nữa, để được người gọi tên bằng điều cách nào đó khác, ngoài chữ "bạn".
_______________________________
"Em cứ về muộn cũng được. Nhà bên này... đèn vẫn mở chờ em"
Hôm đó là một ngày mưa nhẹ, không dữ dội, không sấm chớp, chỉ là mưa rơi lất phất lên mặt đường ẩm ướt, tạo nên những vệt loang như những vết mực chảy trên trang thư cũ.
Trương Chân Nguyên ngồi tại trạm xe buýt nhỏ trước ngõ, đồng phục nhàu, tay ôm cặp sách, nước mưa ngấm qua vai áo, cậu quên mang ô, cũng quên mất rằng chiều nay trời sẽ trở lạnh.
Mưa buốt, mà lòng còn buốt hơn thế.
Một lời nói vô tình từ ai đó.
Một cảm giác lạc lõng đến khó tả.
Nhưng Trương Chân Nguyên không khóc đâu, chỉ ngồi im, như một cậu bé học cách lớn lên bằng cách nén mọi thứ vào tim.
Rồi cậu nghe thấy tiếng xe đạp quen thuộc dừng lại.
Tiếng chuông ngân vang, một chiếc ô lớn che ngang tầm mắt, người đứng trước mặt cậu, cao hơn, vai áo cũng dính mưa nhưng mắt thì dịu dàng vô cùng.
Mã Gia Kỳ | @just_luv
Về nhà thôi, nhóc con
Mã Gia Kỳ nói, giọng anh trầm thấp tựa những bản nhạc nền của chút ngày bình yên, Trương Chân Nguyên chậm chạp ngước lên, khóe mắt chẳng biết từ lúc nào đã đỏ au.
Trương Chân Nguyên | 12A3
Mã ca....
Mã Gia Kỳ | @just_luv
Có anh
Trương Chân Nguyên | 12A3
Anh không thấy em phiền à?
Giọng Trương Chân Nguyên nho nhỏ, có chút sợ hãi câu trả lời của đối phương sẽ khiến bản thân thất vọng, nhưng chẳng hiểu sao vẫn bất giác nói ra.
Trương Chân Nguyên | 12A3
Em hay qua nhà anh lúc tối muộn mà không chịu về nhà, hay quên đồ ở nhà anh, còn hay phá rối anh học
Trương Chân Nguyên | 12A3
Em có phải làm phiền anh lắm không?
Mã Gia Kỳ không trực tiếp đáp lời, anh leo xuống chiếc xe đạp cũ một tay giữ ô che cho cậu mặc cho bản thân có ướt đẫm đến thế nào, một tay anh lại lôi áo mưa ra.
Trương Chân Nguyên | 12A3
Anh... ướt rồi
Mã Gia Kỳ | @just_luv
Không muốn anh ướt thì mặc áo mưa nhanh lên, anh chỉ có một cái
Mã Gia Kỳ | @just_luv
Tốt lắm mới cho em đấy
Trương Chân Nguyên mếu máo, nước mắt trực chờ rơi xuống nhưng thật không dám, cậu chẳng dám lộ rõ sự yếu đuối của bản thân đâu.
Anh ân cần đội mũ áo mưa cho nhóc nhỏ, rồi vỗ nhẹ lên đầu cậu một cái rồi mới đáp lại câu hỏi lúc nãy.
Mã Gia Kỳ | @just_luv
Anh không phiền
Mã Gia Kỳ | @just_luv
Bất cứ lúc nào cũng được, cho dù là tối muộn hay sáng sớm
Mã Gia Kỳ | @just_luv
Nhà bên này sẽ luôn mở đèn chờ em
Câu nói ấy, vốn rất bình thường như anh lớn dặn em nhỏ, lại khiến tim cậu rung động đến kỳ lạ, có phải Trương Chân Nguyên bị bệnh rồi không?
Thân nhiệt hiện có chút nóng, rõ ràng là trời đang mưa mà?
Trương Chân Nguyên rất hay hỏi vu vơ: "Nếu tôi biến mất thì sao?"
Có người im lặng, có người cười.
Còn anh… chỉ rút trong cặp ra một xâu chìa khóa:
"Vậy dọn sang nhà anh ở luôn đi cho chắc.'"
______________________________
"Sách anh nặng lắm, em hình như bưng không nổi. Không bằng đưa luôn anh đây, em cõng về cho dễ"
Chiều thu năm ấy, hành lang tầng ba ngập gió.
Ánh nắng chảy nghiêng qua dãy cửa kính cũ kỹ, rọi xuống nền gạch những bóng sáng dài loang lổ.
Gió lùa vào làm tung tà áo đồng phục, và làm rối mái tóc đen mềm của Trương Chân Nguyên khi cậu cúi người nhặt quyển sách rơi.
Lớp tan đã lâu, chỉ còn vài tiếng cười đùa vang vọng lại từ dưới sân trường, xen lẫn tiếng chổi quét lá xào xạc của bác lao công.
"Chậm chạp như vậy, muốn em đỡ hộ không?"
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Trương Chân Nguyên chưa kịp ngẩng đầu đã bị một cánh tay tóm nhẹ quai cặp lôi về phía sau, tiếp đó là một thân hình cao lớn hơn nửa cái đầu chen vào tầm nhìn của cậu.
Trương Chân Nguyên | 12A3
Em lại bày trò gì đấy?
Trương Chân Nguyên | 12A3
Bỏ anh ra
Lưu Diệu Văn | 10A3
Em không bày trò
Lưu Diệu Văn nói xong liền huýt sáo như thể bản thân chẳng làm gì sai, tiện đường cướp luôn chồng sách trên tay cậu.
Lưu Diệu Văn | 10A3
Ấy, sách có chút nặng nha
Lưu Diệu Văn | 10A3
Không bằng, anh đưa luôn anh đây, em cõng anh về cho đỡ mệt
Trương Chân Nguyên | 12A3
Cút!
Vành tai Trương Chân Nguyên nóng bừng, cậu huých nhẹ vai anh như thể kêu đối phương cẩn thận câu từ dù biết sẵn tên nhóc này chẳng bao giờ để tâm.
Cơ mà Lưu Diệu Văn cũng không nói nữa, chỉ đi song song cạnh Trương Chân Nguyên, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn trộm cậu.
Bóng hai người in xuống nền gạch, đan vào nhau bởi nắng rơi như mật ong cuối ngày.
Không ai biết rằng, những lời trêu chọc suốt mấy tháng qua không phải ngẫu hứng, cũng chẳng phải trêu đùa.
Không ai biết rằng, cậu học sinh hay phá phách đó đã từng cẩn thận giữ từng mẫu giấy nhỏ Trương Chân Nguyên vô tình bỏ quên.
Đã từng mượn sách chỉ để đánh dấu chỗ người thương hay đọc.
Đã từng chạy thật nhanh lên tầng ba mỗi giờ nghỉ, chỉ để kịp "vô tình" gặp được người đàn anh nhỏ nào đó.
Có những đêm Lưu Diệu Văn nằm thất thần nhìn lên trần nhà, nghĩ về người đàn anh nhỏ họ Trương giấu tên, rồi lại bật cười khẽ, như thể cả thế giới của anh đơn giản chỉ cần một người đó.
_____________________________
Mama Sóc Nhỏ
Lúc viết những dòng này tôi thật sự đã sắp phát điên rồi, nếu bạn thật sự đọc kĩ từng chữ, ngấm từng chữ, thì xin hãy cho tôi một chút cảm nhận, vì tôi đã viết bằng tất cả nhiệt huyết ngọt ngào của mùa hè này đó 👉👈
Mama Sóc Nhỏ
Ê mà mới có 3 couples đã dài cỡ này, tính gộp vào 1 văn án mà sợ mọi người ngán
Mama Sóc Nhỏ
Một văn án 1700 chữ của toi có khi bằng mấy chương truyện của người ta gộp lại cũng nên :)))
Mama Sóc Nhỏ
Mấy câu mở đầu mỗi chương hay văn án của bộ này là của tôi nghĩ ra đó, trùng với ai hay không thì không biết nhưng mà lúc viết được một lúc lại nghĩ ra
Mama Sóc Nhỏ
Chủ yếu là do thấy không thêm vào truyện được nên mới đem ngay đầu để mở màn :)))
Văn Án 2: Chỉ Của Riêng Chúng Ta
___________________________________
"...Có những người không bước vào đời tôi một cách ồn ào, họ chỉ đứng đó đúng lúc tôi cần, đúng lúc tôi yếu lòng, đúng lúc tôi quay đầu lại, thế rồi tôi chẳng thể buông nữa..."
__________________________________
“Anh không thích tôi cũng được, không cần gồng đâu.”
Đó là lần đầu tiên có người nói với Trương Chân Nguyên như thế.
Khu tự học tầng năm là nơi ít ai lên, bởi yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng lật sách.
Gió mùa đông chớm đến, lạnh lẽo, len lỏi qua khe cửa kính mờ sương, hắt lên bóng người đang ngồi im lặng đọc sách ở góc cuối cùng của phòng.
Trương Chân Nguyên bước vào, vô thức chọn ngay chiếc ghế bên cạnh anh.
Cậu không để ý lắm, chỉ là dạo gần đây, bất kể thư viện, sân thể dục hay nhà ăn hình như đi đâu cũng thấy bóng dáng người đó.
Tống Á Hiên, thủ khoa toàn khối năm ngoái, người mang danh “đẹp trai, nhà giàu, học giỏi” đến mức mọi lời miêu tả cũng trở nên thừa thãi.
Nhưng khác với tưởng tượng của nhiều người, anh không hề lạnh lùng, chỉ là không biết cách giao tiếp với người khác sao cho bình thường nhất có thể.
Trương Chân Nguyên | 12A3
Chỗ này có người ngồi chưa?
Trương Chân Nguyên nhỏ giọng hỏi, dường như sợ rằng bản thân đang tạo ra sự chú ý không đáng có tại nơi yên tĩnh cực độ này.
Tống Á Hiên ngước lên, gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Hành vi có chút kì quoái làm cậu khựng lại, cái này... Rốt cuộc là có hay không?
Trương Chân Nguyên | 12A3
Ờm...
Trương Chân Nguyên | 12A3
Nếu có người rồi thì thôi, xin lỗi đã làm phiền
Định rời đi thì lại bị lời nói của đối phương làm cho khựng lại, giọng điệu thì mang vẻ tẻ nhạt, nhưng câu từ trong đó có thể khiến người ta hiểu nhầm một lúc.
Tống Á Hiên | 11A1
Có người ngồi rồi
Tống Á Hiên | 11A1
Người đó hiện tại là anh
Câu nói ấy, lọt vào tai Trương Chân Nguyên như một làn khói ấm giữa đông, tim cậu bỗng dưng đập sai nhịp, hiện tại có chút loạn rồi.
Trương Chân Nguyên lén nhìn Tống Á Hiên, thấy người ta vẫn chăm chú vào sách như thể câu vừa rồi không hề được nói ra.
Môi Trương Chân Nguyên hơi chu ra rõ rành là có chút khó hiểu, nhưng rồi cũng kéo ghế ra ngồi cạnh Tống Á Hiên. Cơ mà cũng không được một lúc, rốt cuộc vẫn quay sang chống cằm nhìn rồi bất giác ngây ngốc hỏi.
Trương Chân Nguyên | 12A3
Nghe nói em đẹp trai như nam chính ngôn tình?
Tay đối phương có chút khựng lại một lúc lại tiếp tục lật sách, rồi chậm rãi đáp lời, thậm chí còn chẳng thèm liếc Trương Chân Nguyên lấy một cái.
Tống Á Hiên | 11A1
Anh nghe từ đâu đấy
Trương Chân Nguyên | 12A3
Lời người ta đồn
Tống Á Hiên | 11A1
Ừm, đồn sai rồi
Trương Chân Nguyên có chút bất ngờ khi Tống Á Hiên phủ nhận, cơ mà cũng đúng, trai đẹp thường khiêm tốn mà.
Trương Chân Nguyên | 12A3
Tại sao thế?
Tống Á Hiên | 11A1
Chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi thôi
Tống Á Hiên cụp mắt rồi hơi nghiêng đầu nhìn cậu, đáy mắt sâu hút như thể mặt hồ vốn đóng băng dưới ánh trăng.
Tống Á Hiên | 11A1
Người tôi theo sau, dường như không thích tôi
Tim Trương Chân Nguyên như bị bóp nghẹt, đừng nói là tiếng sét ái tình chưa gì đã tàn rồi đấy nhé?
Trương Chân Nguyên | 12A3
Người như em có ai không thích chứ?
Tống Á Hiên | 11A1
Làm sao không có được
Tống Á Hiên đảo mắt cười khẽ làm Trương Chân Nguyên càng thêm hoang mang, với kinh nghiệm quân sư lâu năm, cậu nhanh chóng có chút tò mò hỏi.
Trương Chân Nguyên | 12A3
Rốt cuộc là ai mà khiến đại thần trường ta tương tư thế?
Gió thổi qua, thời gian như ngừng lại.
Ngoài cửa sổ, mặt trời mùa đông lặn rất chậm, ánh cam loang ra, chiếu lên sóng mũi anh, lên mái tóc đen mềm và ánh mắt ấm áp đến lạ kỳ.
Tình yêu có thể rất rực rỡ.
Nhưng tình cảm xuất phát từ sự lặng thầm, lại khiến người ta muốn tan ra trong nó… mãi mãi.
_________________________________
“Em không cần học cách mạnh mẽ khi có người sẵn sàng yếu lòng thay em.”
Buổi chiều mưa, phòng học chìm trong một màu xám tro êm ả.
Mái ngói kêu tí tách, từng giọt mưa thi nhau chạy dài xuống ô kính mờ, ngoài sân, hàng phượng vĩ đẫm nước, rũ cánh như thể vừa khóc xong.
Trương Chân Nguyên ngồi cuối lớp, bàn tay lạnh run vì bài kiểm tra giữa kỳ toàn chằng chịt những dấu đỏ.
Cậu học không tệ, chỉ là càng cố thì càng rối, những con số, công thức, và áp lực từ những tiết học khác nhau nối liền, như tầng tầng lớp lớp mây đè lên ngực.
Bạn học đều đã về, trong căn phòng học trống trải, chỉ còn mỗi mình cậu ngồi lại không ngừng một mình sửa lỗi sai.
Đinh Trình Hâm thở dài rồi bước vào, ngồi xuống cạnh Trương Chân Nguyên mà không hỏi quá nhiều, chậm rãi cầm lấy bài kiểm tra của cậu ra, cầm bút chì và bắt đầu khoanh lại và ghi chú từng lỗi nhỏ.
Đinh Trình Hâm
Lần sau không hiểu ở đâu thì cứ hỏi trên lớp, đừng có im im một mình
Đinh Trình Hâm
Nếu ngại thì để hết tiết cũng được
Trương Chân Nguyên | 12A3
Như vậy... không phải sẽ rất phiền sao?
Đinh Trình Hâm cười khẽ, chất giọng nhẹ nhàng của giáo viên, tay không ngừng ghi chú những lỗi dễ mắc phải và lưu ý khi làm bài lên tờ kiểm tra của Trương Chân Nguyên.
Cậu có chút choáng ngợp, nhưng cũng không dám phản đối, đằng nào cũng được giúp mà, phản đối thì rõ ràng bản thân là người chịu thiệt.
Đinh Trình Hâm
Không phiền
Đinh Trình Hâm
Giúp đỡ học sinh là trách nhiệm của nhà giáo
Cả hai không nói thêm mấy câu tầm phào nữa, Đinh Trình Hâm kiên nhẫn giảng từng lỗi sai mặc cho quá giờ làm, còn Trương Chân Nguyên ngoan ngoãn ngồi nghe, thỉnh thoảng lén ngước lên nhìn gương mặt nghiêng nghiêng kia, nơi sống mũi cao, nơi đôi mắt chuyên chú mà chưa từng một lần lạnh lùng.
Dường như bị nhìn đến cháy mặt, Đinh Trình Hâm liền ngừng lại, anh có chút quay qua nhỏ giọng hỏi.
Đinh Trình Hâm
Mỗi lần buồn phiền em đều ở lại lớp một mình đúng không?
Trương Chân Nguyên | 12A3
Thầy... biết ạ?
Đinh Trình Hâm
Lần trước về trễ, lúc đó trời cũng mưa
Đinh Trình Hâm
Thấy em một mình ngồi trong lớp, luôn chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi nhìn rõ từng hạt mưa nhất
Lúc ấy, tiếng mưa bỗng nhỏ đi, như thể trời cũng đã nghe thấy những lời khuyên nhủ ấm áp ấy.
Bên ngoài, sắc trời vẫn xám, nhưng trong lòng, Trương Chân Nguyên biết, có một khoảng ấm tựa ánh sáng rất nhỏ đang nhen nhóm.
Lặng lẽ thôi, nhưng đủ khiến cậu muốn bước tiếp.
________________________________
“Anh là bài hát em không dám hát ra, nhưng vẫn luôn ngân nga trong lòng.”
Sân vận động náo nhiệt, ánh đèn sân khấu rực rỡ đến chói mắt, hàng ngàn ánh sáng điện thoại giơ lên lấp lánh như sao trời.
Tiếng reo hò vang lên như sóng, tràn qua từng dãy ghế, từng tầng không khí.
Trương Chân Nguyên lặng lẽ đứng ở khán đài phía sau cùng, tay ôm chiếc lightstick sáng màu, như bao người hâm mộ khác.
Nhưng chỉ mình Trương Chân Nguyên biết, người đang đứng giữa sân khấu ấy, ánh hào quang ấy, nụ cười ngời sáng ấy… đã từng dịu dàng nói với cậu: “Đừng nói ai nha, bí mật đó, hồi cấp hai tôi đã từng hát nhép trong lễ khai giảng vì sợ cậu cười tôi lạc tông ahihi.”
Là người mà từ rất lâu rồi, cậu không dám nhắc tên thành tiếng.
Khi ánh đèn spotlight đổi hướng, khi những câu hát cuối cùng vang lên, ánh mắt Hạ Tuấn Lâm như chậm lại, lướt qua biển người và dừng đúng vào nơi Trương Chân Nguyên đang đứng.
Trong một khoảnh khắc, Trương Chân Nguyên thấy anh khựng lại, ánh cười trên môi như tan đi, thay bằng thứ cảm xúc rất thật, rất người.
Sáng hôm sau, một mảnh giấy nhỏ được lén nhét vào cuốn vở Sinh của Trương Chân Nguyên để quên trong ngăn bàn.
“Trên sân khấu, tôi có thể diễn mọi vai…
Nhưng lúc nhìn thấy cậu dưới khán đài, tôi lại không biết phải giấu tình cảm nhỏ nhoi này ở đâu cho vừa.”
Ngày hôm đó, cậu thấy Hạ Tuấn Lâm đeo khẩu trang đi ngang hành lang lớp học, mắt cúi thấp, tay đút túi áo.
Giống hệt chàng thiếu niên năm nào, người từng vẽ nguệch ngoạc hình con thỏ lên sách Giáo dục công dân rồi dúi cho cậu một tờ giấy ghi: "Thích thỏ không? Em là họ nhà thỏ đó."
Thế giới hiện tại của cả hai hoàn toàn quá khác biệt, dường như đã chẳng thể vô tư đùa giỡn với nhau nữa rồi.
______________________________
Mama Sóc Nhỏ
Làm nó ngắn lại rồi đó mấy ní
Mama Sóc Nhỏ
Sợ nó không giống văn án nữa :)))
Mama Sóc Nhỏ
Viết ổn không vậy trồi 😞
Mama Sóc Nhỏ
Đọc lại cái văn án mình đăng hổm bữa
Mama Sóc Nhỏ
Mình bị sai chính tả
Mama Sóc Nhỏ
Nó quê gì đâu 🥰
Chương 1: Em Vẫn Luôn Tìm Anh
___________________________________
"...Nếu có một phép màu nào tồn tại trên thế giới này, thì tôi nghĩ nó là khoảnh khắc đầu tiên tôi nhìn thấy cậu..."
__________________________________
Sáng sớm giữa thu, bầu trời cao vút một màu lam phớt bạc, ánh nắng như được gạn lọc qua tầng mây mỏng, trở nên mềm mại và tinh khiết, không còn chút gay gắt nào sót lại từ mùa hạ.
Tiết trời trong, mùi cỏ ẩm còn vương lại từ đêm hôm trước hòa quyện với hương hoa sữa nhè nhẹ trong gió, khiến không khí buổi sáng như thể cũng đang thì thầm những lời nói chưa kịp thốt thành lời của tuổi mười bảy.
Trường học lúc này vừa náo nhiệt, vừa mơ màng. Sân trường đón bước chân của những học sinh mặc đồng phục, vai đeo cặp sách, miệng ngậm bánh mì đôi lúc lẩm nhẩm công thức.
Đâu đó vang lên tiếng còi xe đạp, tiếng gió lướt qua vòm cây, tiếng gọi tên nhau quen thuộc giữa khoảng sân đầy nắng, những thanh âm ấy khiến người ta dù ngồi yên cũng như thấy cả làn sóng thanh xuân đang chuyển động trong từng khoảnh khắc.
Lớp 12A3, nằm ở cuối dãy hành lang tầng ba, sáng nay cũng không khác thường.
Chỉ là, nếu tinh ý một chút, sẽ thấy ánh nắng chiếu vào lớp học ánh lên cửa sổ cũ sờn dường như đặc biệt rực rỡ.
Thời gian đã trôi được gần nửa học kỳ, mọi người dần bước vào guồng ôn luyện, bàn ghế lớp học đã có dấu hiệu bị mài mòn bởi thời gian và cả áp lực.
Trên bàn ai đó còn in dấu tròn của ly trà sữa để lại, góc tường có vài vết bút xóa vụng về, còn ở khung cửa sổ kia, nắng vẫn đổ vào lặng lẽ, như năm ngoái, hay năm kia, nhưng dường như cũng không còn mấy giống trước nữa.
Hôm ấy, trong khoảnh khắc đầu tiên, khi tiếng bước chân vang lên ở cửa lớp, có điều gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Cô giáo chủ nhiệm đẩy cửa bước vào, phía sau là một nam sinh mặc đồng phục gọn gàng, vóc dáng thẳng lưng, gương mặt bình tĩnh, mang chút vẻ lạnh nhạt.
Tiếng phấn chói tai vang lên ngắt đi từng tiếng lật sách cùng vài tiếng rì rầm nhỏ trong phòng học, từng chữ nắn nót dần hiện rõ trên bảng đen:
Cậu ta đứng đó, ánh sáng nghiêng nghiêng chiếu qua vai áo, để lộ chút sáng vàng trên mái tóc, đôi mắt đen sâu và lặng, ánh nhìn tĩnh như mặt hồ mùa thu, nhưng lại gợn lên một vệt sóng mơ hồ khi nhìn vào bên trong lớp.
Hà Mỹ | Chủ Nhiệm 12A3
Bạn học mới chuyển đến của chúng ta trong năm nay, tên là Nghiêm Hạo Tường
Giọng cô giáo trẻ vang lên, cả lớp lặng xuống một khoảng lâu, ánh nhìn đều dồn về phía bục giảng nơi thanh niên cao ráo điển trai đang đứng.
Khi cái tên ấy vang lên, tưởng chừng như một sự trùng hợp vô nghĩa, nhưng lại khiến một người phía cuối lớp ngẩng đầu lên chậm rãi.
Trương Chân Nguyên chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ nhìn về phía người mới đến như bao người khác, cậu làm vậy để hòa vào tập thể chứ vốn chẳng mấy có ý quan tâm gì cho lắm.
Trong khoảnh khắc đó, có một sợi ký ức nào đó trong lòng chợt khẽ rung lên, như một sợi dây đàn bị gió lướt qua, phát ra âm thanh rất khẽ nhưng khiến cả lòng người run rẩy.
Gương mặt kia, đôi mắt kia, bóng dáng ấy... có một chút, rất giống với ai đó trong mơ, nhưng cũng chẳng thể nói chắc.
Trương Chân Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng hơi chao đảo, giống như đứng trước một khung cảnh quen thuộc mà đã bị thời gian vùi lấp dưới bao lớp cát bụi.
Còn Nghiêm Hạo Tường thì nhìn lướt qua cả lớp một vòng.
Những ánh mắt tò mò, những tiếng xì xào khe khẽ, những chiếc ghế trống thưa thớt rải rác.
Nhưng chỉ duy nhất một vị trí khiến cậu dừng mắt lại.
Chiếc bàn thứ hai từ cuối dãy bên trái, bên cạnh một người có mái tóc đen rũ mềm, sóng mũi thẳng, dáng ngồi yên tĩnh đến mức khiến người khác không thể không chú ý.
Nghiêm Hạo Tường không biết tại sao bản thân lại bước về phía ấy, nhưng khi ánh nắng từ khung cửa sổ sát bên nghiêng vào, chiếu lên vạt áo sơ mi trắng của người kia, tạo nên một tầng sáng ấm dịu mờ ảo.
Trong lòng anh bỗng hiện lên một ý nghĩ rất kỳ lạ: "Ánh nắng của lớp học này... dường như rực rỡ hơn tất thảy ánh nắng mà cậu từng thấy."
Và thế là Nghiêm Hạo Tường bất giác ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trương Chân Nguyên.
Như thể, vốn dĩ ghế ấy được chừa lại cho anh.
Như thể, vị trí ấy, ánh sáng ấy, tuổi trẻ ấy… là một lời hẹn đã từng được nói ra từ kiếp trước.
Khi Nghiêm Hạo Tường kéo ghế ngồi xuống cạnh Trương Chân Nguyên, ghế khẽ phát ra tiếng động nhỏ giữa khoảng lớp học đang dần chìm vào yên lặng đầu giờ.
Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên vạt áo sơ mi trắng tinh khôi của cả hai người, tựa như thời gian đã chuẩn bị sẵn một sân khấu cho cuộc gặp lại.
Trương Chân Nguyên nghiêng mặt nhìn sang, hơi nghi hoặc, gương mặt người bên cạnh dường như gợi lên chút gì đó lạ lùng trong tim, nhưng lý trí cậu lại chẳng sao nhớ nổi tên.
Trương Chân Nguyên | 12A3
Cậu từng học ở đây à?
Cậu hỏi khẽ, giọng nói nhẹ như gió sớm.
Nghe vậy, Nghiêm Hạo Tường có chút khựng lại, anh chống cằm, quay đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi môi nhếch lên đầy ý cười.
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Không, nhưng từng ngồi cùng bàn với anh năm lớp một, lớp hai, lớp ba
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Đánh nhau với anh năm lớp bốn, đánh không lại nên nhận anh làm đại ca
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Em còn làm anh khóc năm lớp năm
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Sau đó thì anh dọn nhà đi mất
Trương Chân Nguyên | 12A3
. . .
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Em vẫn luôn viết thư cho anh, tìm mọi cách liên lạc với anh
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Anh còn gửi lại thư cho em, lâu lâu nhắn tin cho em
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Giờ lại không nhớ mặt à?
Nghe đối phương nói nguyên một lèo không ngừng, Trương Chân Nguyên chớp chớp mắt, sững người đôi chút rồi nhỏ giọng nói.
Trương Chân Nguyên | 12A3
Làm sao mà cậu... nhớ kỹ thế
Nghiêm Hạo Tường cụp mắt, khóe miệng cong lên nhưng đáy mắt lại mang chút trầm ngâm một lúc rồi thấp giọng đáp.
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Vì anh là người đầu tiên lấy kẹo trong túi em
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Chỉ để chôn dưới gốc cây sân trường
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Lại còn bảo là mai sẽ đào lên cùng ăn....
Trương Chân Nguyên | 12A3
→_→
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Còn dọa em nếu ngày mai không tới sẽ khóc
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Nhưng hôm sau trời mưa, em bệnh nghỉ học
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Em đâu có ngờ anh khóc thiệt
Trương Chân Nguyên | 12A3
. . .
Thấy vẻ né tránh cùng vành tai đỏ bừng của Trương Chân Nguyên, thật sự không nhịn nổi, Nghiêm Hạo Tường cúi gập người xuống gầm bàn bịt miệng ngăn tiếng cười thoát ra.
Nhìn cái vai đang run run của đối phương, Trương Chân Nguyên thực tức chết! Ai lại đi nhớ mấy cái chuyện đó cơ chứ!
Trương Chân Nguyên | 12A3
Chuyện như vậy cũng nhớ cho được
Thanh âm có chút bực dọc của bạn học nhỏ bên cạnh làm Nghiêm Hạo Tường ngừng lại, anh ngước lên, khóe môi vẫn nhếch cao, chất giọng vạn phần chán thành.
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Không quên được
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Thật sự không thể quên
Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu, giọng ngày càng nhỏ hơn sau từng câu chữ, câu từ hoàn toàn lộ rõ mục đích cùng ý tứ đằng sau.
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Vì khi đó em đã nghĩ, sau này bản thân nhất định phải lấy người tên Trương Chân Nguyên đó
Trương Chân Nguyên ho khẽ một tiếng, vừa ngạc nhiên vừa có chút choáng ngợp, làm sao nhỏ như vậy mà đã có suy nghĩ kiểu đó chứ?
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Vậy mà đến giờ anh vẫn không nhớ em là ai à?
Giọng Hạo Tường trầm xuống, gần như là thì thầm bên tai.
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Chẳng lẽ em phải để anh đánh em thêm lần nữa, mới nhớ ra em là Nghiêm Hạo Tường à?
Trương Chân Nguyên thoáng khựng lại, mắt mở to, rồi cậu nhanh chóng bị chọc bật cười, cúi đầu tránh đi ánh mắt thâm tình kia, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trương Chân Nguyên | 12A3
...đúng là cái đồ rảnh rỗi đáng ghét
Nghiêm Hạo Tường không tức giận, chỉ cười nhẹ rồi nằm dài ra bàn, nhìn nét mặt vừa ngại ngùng vừa ngốc ngốc của chàng trúc mã bên cạnh.
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Nhưng giờ là người sẽ ngồi cạnh anh suốt những ngày cuối cấp còn lại đấy
Nghiêm Hạo Tường | 12A3 | @meowmeow
Chuẩn bị tinh thần đi
"Lần này em sẽ nắm lấy anh thật chặt, nhất định sẽ không để anh bỏ đi đâu"
______________________________
Mama Sóc Nhỏ
Viết xong thấy cũng dễ huông 👉👈
Mama Sóc Nhỏ
Viết ngọt nó đã gì đâu ahihi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play