| Cammiu | Con Gái Của CEO Lại Quyến Rũ Tôi Rồi!
Chương 1
Don chê
Đây là một fic mà Don Chê viết về một otp ở Việt Nam luôn á=))
Don chê
Mà coi EXSH ta nói nó đã quá
Don chê
Đây là fic Futa!! Cho nên ai không thích thì lướt dùm Chê nha , chứ Chê cũng sợ 😔
Don chê
Thôi thôi vào Chap đầu ha:3
Don chê
Chúc các đọc giả xem vuiii
Cánh cửa bar bật mở như một chiếc miệng há hốc chào đón đêm hoan lạc. Âm nhạc đập dồn dập như trái tim kẻ đang yêu, ánh đèn xanh đỏ chớp nháy không ngừng trên trần, phản chiếu lên làn da, tóc tai và mắt môi của những kẻ đang mất dần lý trí trong men rượu và nhịp điệu.
Giữa biển người hỗn loạn ấy, Lê Ánh Nhật bước vào như một câu chuyện được viết bằng rượu mạnh và lụa đen.
Lê Ánh Nhật
Nàng 25 tuổi — cái tuổi đang chạm đến rìa chín muồi của nhan sắc và ham muốn. Con gái út của Lê tổng, lớn lên trong nhung lụa và quyền lực, quen được nuông chiều, quen có mọi thứ chỉ bằng một cái bĩu môi hay một cú búng tay. Và dĩ nhiên — quen được kẻ khác mê đắm.
Tối nay, nàng không mặc váy công sở kín đáo như thường lệ, cũng không cố giữ dáng vẻ tiểu thư khuôn vàng thước ngọc. Thay vào đó là một chiếc váy lụa đen ôm sát thân thể như làn nước, mỏng đến mức từng chuyển động của nàng như được vẽ ra bằng mực loang. Váy xẻ cao, vai trần, cổ sâu, từng bước đi như mời gọi, như dọa dẫm.
Mái tóc đen dài uốn sóng buông thả trên lưng, điểm xuyết bởi đôi hoa tai mảnh vàng lấp lánh. Đôi giày cao gót đế đỏ phát ra tiếng “cốc cốc” chậm rãi, mỗi bước như tiếng trống khai màn cho một trò chơi xa xỉ.
Nàng bước qua đám đông, môi tô đỏ sậm cong nhẹ, tay cầm ly martini, cười cười đáp lại ánh mắt của vài người đàn ông lẫn phụ nữ đang liếc trộm. Nhưng tất cả chỉ là cảnh phụ — bởi ánh nhìn của nàng đã khóa chặt vào một người phụ nữ duy nhất, nơi bàn VIP sâu trong góc tối, sát cửa kính.
Lê Ánh Nhật
//Liếm nhẹ môi//
Cô ngồi đó — vẫn như mọi lần nàng từng thấy — một khối băng được cắt gọt thành hình người. Áo sơ mi trắng mở ba nút, cổ áo không chỉnh, tay áo xắn hờ hững để lộ cổ tay gân guốc, chiếc đồng hồ đắt tiền như nhấn mạnh vẻ thành đạt không cần nói ra.
Quần âu đen thẳng nếp, tóc đen buông rủ xuống vai, kính gọng bạc đeo hờ trên sống mũi thẳng. Một ly vang đỏ đặt trước mặt, nhưng hầu như không đụng đến. Cô không nói chuyện với ai. Cũng không nhìn ai.
Mỹ đang đọc gì đó trong điện thoại, hoặc giả vờ đọc. Dù là gì đi nữa, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt lạnh lùng kia, cộng với nền nhạc và không khí bar đầy dục vọng, tạo nên một hình ảnh cực kỳ nghịch lý: một nữ chủ tịch ngồi giữa chốn ăn chơi, đẹp đến mức vô thực, nhưng lại trông như không thuộc về nơi đây.
Chính vì thế mà nàng lại càng phải đến gần.
Nhân vật phụ
“Chị Mỹ đó , coi chừng bị đá lạnh vô mặt nha con!”
Lê Ánh Nhật
//Nhếch môi , ngửa cổ uống cạn ly Martini trong một hơi//
Lê Ánh Nhật
//Rồi nàng đứng dậy bước đi//
Váy lụa bay theo từng bước, gót cao nện xuống nền gỗ, từng tiếng như lời tuyên chiến. Đến gần bàn, nàng không ngồi xuống ngay mà chống tay lên thành ghế của Mỹ, người nghiêng nhẹ về phía cô, để lộ một khoảng da ngực mềm mại qua lớp vải gần như trong suốt.
Lê Ánh Nhật
“Trùng hợp ghê ha?”
Nàng nói, giọng ngọt như rót mật, hơi thở nồng mùi rượu và nước hoa.
Lê Ánh Nhật
“Em không biết chị cũng chơi bar”
Khương Hoàn Mỹ
//Ngẩng lên nhìn nàng//
Cặp kính trượt nhẹ xuống mũi, ánh mắt sắc như lưỡi dao liếc một vòng từ mặt nàng, xuống cổ, ngực, eo rồi dừng lại nơi mép váy. Không che giấu, không lịch sự. Như thể đang đánh giá một món hàng.
Khương Hoàn Mỹ
“Bar không chọn người”
Khương Hoàn Mỹ
//Giọng trầm//
Khương Hoàn Mỹ
“Chỉ có người chọn bar”
Lê Ánh Nhật
//Khẽ bật người , ngồi xuống bên cạnh cô một cách thản nhiên//
Lê Ánh Nhật
//Rót rượu vào ly mình từ chai của cô//
Lê Ánh Nhật
“Vậy chị chọn ngồi một mình trong bar náo nhiệt? Kỳ ghê.”
Khương Hoàn Mỹ
“Còn em chọn mặc thế này để làm gì?”
Nhật không ngần ngại. Nàng ngửa đầu, để lộ cổ trắng ngần như sứ, rồi nhướng mày:
Lê Ánh Nhật
“Để có người chú ý, dĩ nhiên.”
Khương Hoàn Mỹ
“Và em nghĩ chị là người đó?”
Lê Ánh Nhật
“Chị là người duy nhất nhìn em mà không cắn môi.”
Câu nói ấy khiến Mỹ khựng lại. Rượu trong ly khẽ sóng sánh. Nhật cười, nắm lấy ly của cô, không uống mà chỉ đưa lên môi, liếm một vòng quanh miệng ly rồi nói nhỏ:
Lê Ánh Nhật
“Chị uống chưa ta? Hay là… để em truyền miệng?”
Không khí bỗng đặc quánh. Tiếng nhạc bên ngoài vẫn vang lên, nhưng trong góc bàn này, mọi thứ như ngừng thở. Nhật biết rõ mình đang làm gì. Nàng biết mình đang lấn vào ranh giới giữa khiêu khích và gạ gẫm, và nàng hoàn toàn không có ý dừng lại.
Hoàn Mỹ hạ kính xuống, nhìn nàng bằng ánh mắt không còn thờ ơ nữa — mà là nguy hiểm.
Khương Hoàn Mỹ
“Em biết chơi với lửa sẽ bỏng không, Ánh Nhật?”
Lê Ánh Nhật
“Em không muốn chơi”
Lê Ánh Nhật
//Ghé sát vào tai cô//
Lê Ánh Nhật
“Em muốn đốt”
Cô không nói gì. Nhưng Nhật biết mình đã thắng một vòng.
Và rồi, như để kết thúc vòng đầu tiên, nàng đột ngột đứng dậy, tay nhẹ nhàng vuốt dọc lưng ghế Mỹ, ngón tay lướt qua bờ vai áo sơ mi, dừng lại nơi cổ áo, chỉnh lại khuy áo cho cô, ngón tay lướt qua da thịt như vô tình mà cố ý.
Lê Ánh Nhật
“Chị ở đây đến mấy giờ?”
Khương Hoàn Mỹ
“Không biết”
Lê Ánh Nhật
“Vậy..đợi em”
Nhật thì thầm, cúi xuống, hôn nhẹ lên vành ly cô đang uống, để lại dấu môi son đỏ rực như một lời tuyên chiến.
Và rồi nàng quay đi, hông lắc nhẹ theo tiếng nhạc, bỏ lại sau lưng mùi nước hoa hoa nhài ngọt nồng và ánh nhìn không thể đoán của người phụ nữ lạnh lùng kia.
10:05 PM. Quán bar EX.
Tiếng nhạc đổi tiết tấu — từ hỗn loạn sang uể oải, ướt át. Một bản remix giai điệu jazz rên rỉ trườn qua không khí, khiến những cặp đôi trên sàn nhảy như dính chặt lấy nhau. Nhưng góc bàn của Khương Hoàn Mỹ vẫn lạnh. Lạnh như thường lệ. Cho đến khi chiếc ly đỏ in dấu môi kia được cô nâng lên môi.
Và rồi… cô uống.
Một ngụm duy nhất.
Chỉ có vậy. Nhưng đủ để Ánh Nhật biết: nàng đã nhen lửa thành công.
Ánh Nhật quay trở lại — lần này nàng không đi một mình. Nhóm bạn của nàng đã lả lơi rủ nhau ra ngoài, ai về nhà nấy, chỉ còn nàng, mang theo tiếng cười nhỏ, dáng đi liêu xiêu của một kẻ nửa tỉnh nửa mê, và một ý đồ rõ rệt hơn bao giờ hết.
Không nói không rằng, nàng ngồi phịch xuống cạnh Hoàn Mỹ, thân hình nóng bỏng gần như đổ lên vai người phụ nữ ấy.
Lê Ánh Nhật
“Có người… đợi em chưa?”
Nhật hỏi, hơi thở phả lên tai cô, ngón tay trượt dọc cánh tay áo sơ mi trắng.
Khương Hoàn Mỹ
“Cũng có thể”
Ánh Nhật đưa tay ra gọi phục vụ, rót thêm rượu cho cả hai. Mắt nàng long lanh, giọng nói ngà ngà:
Lê Ánh Nhật
“Chị đẹp thật đó. Mà chị có biết em hay nói chuyện chị với mấy đứa bạn không?”
Lê Ánh Nhật
“Bọn nó gọi chị là… ‘bà chú băng lãnh’ đó.”
Lê Ánh Nhật
//Nháy mắt , cười khúc khích như trẻ con//
Khương Hoàn Mỹ
“Bà? Chú?” //hơi nhếch môi//
Lê Ánh Nhật
“Vì chị… đẹp kiểu đàn bà nguy hiểm. Kiểu ai lại muốn bị chị cắn… dù biết sẽ đau.”
Mỹ cười, không giấu được nữa. Cô nghiêng người, chậm rãi đặt ly xuống bàn. Rồi quay sang nhìn nàng thật gần:
Khương Hoàn Mỹ
“Em say rồi”
Lê Ánh Nhật
“Humm, say..chị”
Lê Ánh Nhật
//Cười , tay đặt lên cổ cô//
Khương Hoàn Mỹ
//Nhìn nàng một lúc rồi đứng dậy//
Khương Hoàn Mỹ
Chỗ không có người nhìn
10:38 PM. Trong xe. Chiếc Bentley đen bóng.
Bên trong khoang xe kín như bưng, chỉ có ánh đèn đường hắt vào từ ngoài kính. Ánh Nhật ngồi vắt chéo chân, váy trượt lên gần hết đùi. Mùi rượu, mùi lụa, mùi hoa nhài từ người nàng như tẩm lên da ghế.
Hoàn Mỹ ngồi cạnh. Vẫn im lặng.
Lê Ánh Nhật
“Chị thường rước tiểu thư về nhà như vậy à?”
Lê Ánh Nhật
//Ánh Nhật hỏi, tay với lên cổ áo Mỹ, kéo nhẹ một nút áo sơ mi.//
Khương Hoàn Mỹ
“Không thường. Nhưng em không giống những tiểu thư khác.”
Khương Hoàn Mỹ
“Những đứa kia muốn leo lên giường tôi vì tiền. Còn em…”
Khương Hoàn Mỹ
//Ngưng lại , nhìn nàng một lúc//
Khương Hoàn Mỹ
“…em muốn tôi thừa nhận là tôi cũng muốn em.”
Lê Ánh Nhật
//Rồi từ từ leo vào lòng cô//
Lê Ánh Nhật
//Váy trượt xuống hông, hai tay ôm lấy cổ cô. Mắt long lanh.//
Lê Ánh Nhật
“Vậy chị nói đi”
Lê Ánh Nhật
“Chị muốn em không?”
Mỹ không đáp. Chỉ nắm lấy eo nàng, giữ thật chặt. Trong mắt cô lúc này, có lửa. Nhưng là ngọn lửa kiềm nén, dữ dội như cuồng phong bị ép lại dưới đáy biển.
Lê Ánh Nhật
//giọng như rót mật vào tai//
Lê Ánh Nhật
“Chị muốn em đến mức nào?”
Khương Hoàn Mỹ
//Siết nhẹ eo nàng//
Khương Hoàn Mỹ
“Đủ để đưa em về phòng và không để em mặc gì trong vòng ba tiếng.”
Lê Ánh Nhật
//Cắn nhẹ lên tai cô//
Lê Ánh Nhật
Lái nhanh lên , Khương tổng~
11:04 PM. Phòng tổng thống, khách sạn Saint Laurent.
Căn phòng rộng như giấc mơ, tường kính trong suốt nhìn ra toàn thành phố Sài Gòn đêm. Ánh đèn rọi xuống nền đá cẩm thạch, phản chiếu đôi bóng chập chờn của hai người phụ nữ đang đứng sát nhau — một nàng tiểu thư nổi loạn, một nữ doanh nhân lạnh lùng.
Cửa vừa đóng lại, Nhật đã bị ép sát vào tường.
Không còn lời nói. Chỉ có tay. Môi. Hơi thở. Tiếng vải rách.
Chiếc váy lụa rơi xuống sàn như một dải đêm. Mái tóc đen rối tung, đôi chân quấn lấy eo người kia, móng tay để lại vết xước trên vai áo sơ mi trắng.
Lê Ánh Nhật
“Chị..thật tệ”
Lê Ánh Nhật
//Nhật thở hổn hển, ngực phập phồng.//
Lê Ánh Nhật
“Tệ đến mức em chỉ muốn bị chị giày vò…”
Khương Hoàn Mỹ
“Em không cần nói?”
Khương Hoàn Mỹ
“Vì từ giờ trở đi, em sẽ chỉ còn kêu tên tôi thôi.”
Chương 2
6:43 AM. Phòng Tổng thống – Tầng 41, Khách sạn Saint Laurent.
Một tia nắng sớm xuyên qua rèm cửa khẽ mở, trườn lên sàn gỗ sáng bóng, rồi lướt đến giường như một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve. Trong căn phòng im ắng, tiếng điều hòa rì rào đều đều, còn bầu không khí thì đặc sệt mùi nước hoa nhàn nhạt, vải lụa và hơi người.
Đầu nàng nặng như đá. Có cảm giác như trong não vừa có một buổi tiệc hoang dại, nơi mọi suy nghĩ bị rút cạn và vứt tung tóe khắp nơi. Mi mắt nàng nhíu lại vì ánh sáng, môi khô và cổ họng rát như mới nuốt phải cát nóng.
Nhưng điều khiến nàng sững người không phải là cơn đau đầu.
Mà là cảm giác trần trụi.
Tấm chăn lụa mỏng đắp hờ trên thân thể. Khi nàng xoay người, phần vai trượt khỏi chăn, để lộ một mảng da đầy dấu vết — vết đỏ, vết xanh, vài vết trầy như vết cào. Cổ cũng vậy. Mặt trong đùi, eo, và thậm chí xương quai xanh… đều rực rỡ như một tấm tranh trừu tượng vẽ bằng những nụ hôn mạnh bạo.
Ánh Nhật giật mình, ngồi bật dậy. Nhưng lập tức rên khẽ — cả người đau nhức, đặc biệt là phần hông, nơi như bị ai giẫm đè hàng giờ liền.
Lê Ánh Nhật
//mắt đảo quanh phòng//
Phòng vẫn như lúc tối: sang trọng, gọn gàng, đèn ngủ vẫn bật mờ, chai rượu vang trên bàn chỉ còn lại đáy, ly nằm chỏng chơ. Váy lụa của nàng vắt trên ghế, nội y thì… không thấy đâu cả.
Lê Ánh Nhật
//nàng lẩm bẩm, tay che ngực, vội vã quấn chăn quanh người//
Ngủ ở cạnh.
Không mặc áo, chỉ đắp một tấm chăn riêng trên người. Một bên vai lộ ra, trắng, mịn, và trầy xước nhẹ, như phản chiếu những gì đang hiện diện trên da Nhật.
Tóc cô xõa rối trên gối, đôi môi hơi hé, gương mặt khi ngủ trông vô hại một cách kỳ lạ, hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh lùng thường ngày. Nhưng chính sự yên tĩnh ấy lại khiến Nhật lạnh sống lưng.
Lê Ánh Nhật
“Tối qua..có chuyện gì..?”
Hoặc đúng hơn — nàng chỉ nhớ đến lúc ngồi lên đùi cô trong xe. Sau đó… là một khoảng trắng.
Một tiếng vang mơ hồ vẳng lên trong đầu:
— “Chị muốn em không?”
— “Đủ để không để em mặc gì trong ba tiếng.”
Rồi là mùi da, mùi rượu, tiếng thở dốc, tiếng vải rách…
Nhật ôm đầu, tim đập dồn dập. Cảm giác mất kiểm soát khiến nàng bất an lạ thường.
Nàng vốn là người chủ động. Người tấn công. Người quyến rũ kẻ khác đến phát điên. Nhưng lúc này — khi nàng tỉnh dậy, đau nhức và trần trụi — nàng lại thấy mình như vừa bị cướp đoạt, dù rõ ràng chính nàng là người khơi mào.
Lê Ánh Nhật
“Đừng nói là mình..”
Lê Ánh Nhật
//Nàng nuốt khan , nhìn lại Mỹ//
Cô vẫn ngủ , đẹp đến lạnh lẽo
Ánh Nhật cắn môi, kéo chăn sát người hơn. Một phần trong nàng muốn lẻn đi ngay, trốn khỏi căn phòng này như một tội đồ. Nhưng phần khác thì lại…
Ánh mắt nàng rơi xuống cánh tay Mỹ. Nơi đó… có vết cắn.
Rất rõ. Và rất sâu.
Lê Ánh Nhật
“Cái này là…của mình??”
Lê Ánh Nhật
//Mặt đỏ bừng//
Ký ức lờ mờ dội về:
Cảnh bản thân đang cưỡi trên người cô, tóc rũ xuống, mồ hôi nhỏ giọt lên ngực Mỹ. Tiếng rên bị bóp nghẹt trong cổ họng. Bàn tay bấu chặt tấm ga. Tiếng thủ thỉ — “Chị không được dừng. Chị phải làm em đau hơn nữa…”
Ánh Nhật siết chặt chăn.
Miệng thì thào:
Nàng đã vượt xa giới hạn. Không chỉ là một trận tình. Mà là một cơn bão dục vọng — hai người đàn bà, không ai chịu buông, không ai chịu thua, xé rách ranh giới đúng sai bằng tay, môi và tiếng thở.
Và giờ, khi nhìn người đàn bà ấy ngủ say, nàng lại cảm thấy…
Mình là người bị bắt giữ.
Điện thoại rung nhẹ. Tin nhắn hiện lên từ “Mỹ Chi 🌸”:
Phương Mỹ Chi
📲 : “Sao rồi Nhật? Hôm qua em đi đâu mất tiêu vậy? Có ai bắt em chưa? 😏”
Ánh Nhật nhìn màn hình. Tay run run gõ:
Lê Ánh Nhật
📲 : “Tao nghĩ… tao vừa ngủ với một con cáo mặc áo sơ mi trắng.”
Phía giường, Mỹ khẽ động đậy.
Một tay thò ra khỏi chăn, với lấy đồng hồ. Cô mở mắt.
Và… nhìn thẳng vào Nhật.
Ánh Nhật giật mình, toan che ngực bằng tay — nhưng rồi dừng lại, ngẩng cao đầu, mắt đối mắt với cô.
Và rồi cô nói, giọng khàn:
Khương Hoàn Mỹ
“Sáng rồi, em còn định bỏ trốn à?”
Không khí buổi sáng dần lan vào phòng, ánh nắng kéo dài từ rèm cửa đến mép giường, nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự tàn dư của một đêm dữ dội. Trên sàn vẫn còn rơi rớt vài món đồ — dây áo, vớ, cúc áo sơ mi, và… chiếc nơ đen bị giật đứt.
Ánh Nhật đang ngồi co lại trên giường, chăn quấn sát cổ như con mèo cảnh giác. Mắt nàng vẫn dán chặt vào Khương Hoàn Mỹ, người đang ngồi dậy, tóc hơi rối, mắt vẫn còn ngái ngủ, nhưng thần thái lại như thể cô vừa đi họp hội đồng quản trị xong — bình thản và điềm tĩnh.
Cô vươn tay, kéo chăn qua vai, rời khỏi giường trong tư thế hoàn toàn… không vội. Cứ như thể việc ngủ chung với con gái nhà Lê tổng là điều cô làm mỗi cuối tuần.
Ánh Nhật mở to mắt khi thấy Mỹ bước ra khỏi giường không mảnh vải che thân, dáng đi điềm tĩnh, thậm chí còn hơi kiêu hãnh. Ánh nắng hắt nghiêng lên làn da mịn màng, rồi… dừng lại ở nơi ấy — giữa hai chân.
Mắt Nhật mở to. Rất to.
Mặt nàng đỏ bừng.
Rồi… há hốc miệng.
Lê Ánh Nhật
“C–chị… có… cái đó hả?!”
Giọng nàng vỡ lên như kính bị đập. Mặt nàng đỏ đến mang tai, ngón tay run run chỉ về phía Mỹ đang cúi xuống nhặt quần.
Lê Ánh Nhật
“Chị là… chị là con gái mà… đúng không?! Hay là… chị… chị chuyển giới? Hay… ơ… cái đó là giả?! Là đồ chơi? Là… là… là…!”
Càng nói, giọng nàng càng run, đôi mắt như sắp trào nước. Cái đầu ngập trong hỗn loạn, còn cái thân thì vẫn ê ẩm như mới bị tông xe.
Khương Hoàn Mỹ vẫn thản nhiên, chỉ liếc mắt qua vai, nhếch nhẹ môi:
Nhật hét to, rúc sát vào đầu giường, hai tay ôm ngực, chăn tuột khỏi vai nhưng nàng chẳng còn tâm trí để kéo lên.
Lê Ánh Nhật
“Vậy… vậy tối qua… cái thứ đó… cái đó… nó…!”
Nàng cúi nhìn lại người mình, thấy dấu răng, dấu đỏ, và rõ ràng nhất — cảm giác tê dại giữa hai chân, như ai đó đã tàn phá suốt nhiều giờ liền.
Lê Ánh Nhật
//Hét lên , vớ lấy cái gối ném mạnh vào người Mỹ//
Lê Ánh Nhật
“Đồ biến thái!! Đồ khốn nạn!! Đồ giả gái!! Chị… chị lừa tôi!!”
Bịch. Gối đập trúng lưng Mỹ nhưng cô chỉ hơi nghiêng vai, vẫn cúi xuống cài khuy quần. Mái tóc đen phủ ngang gò má, giấu đi biểu cảm nhưng không giấu được khí chất lạnh như sương sớm.
Mỹ xoay người lại, đứng trọn trong nắng, mặc chiếc quần âu đen vào.
Khương Hoàn Mỹ
“Em tỉnh rồi thì nên học cách kiểm tra trước khi leo lên người ta.”
Lê Ánh Nhật
“Tôi tưởng chị là con gái bình thường!!”
Khương Hoàn Mỹ
“Tôi vẫn là con gái mà”
Khương Hoàn Mỹ
//Nhún vai//
Lê Ánh Nhật
“Chị có cái đó!! Sao chị còn dám nói thế hả?!”
Mỹ ngừng tay, nhìn nàng một lúc lâu. Rồi… tiến lại gần.
Lê Ánh Nhật
//Lùi sát vào tường, kéo chăn lên tận mũi//
Lê Ánh Nhật
“Ch-chị đừng..tới đây!”
Khương Hoàn Mỹ
//Vẫn bước tới một cách thong thả//
Khương Hoàn Mỹ
//Rồi chống tay lên đầu giường//
Khương Hoàn Mỹ
“Em gọi tôi là gì khi em ở trên người tôi, hửm?”
Lê Ánh Nhật
//Mở to mắt//
Lê Ánh Nhật
“Tôi… tôi không nhớ!! Tôi say!! Tôi không tỉnh táo!!”
Khương Hoàn Mỹ
//Nghiêng đầu rồi nhẻo mắt//
Khương Hoàn Mỹ
“Một câu em rên tới sáu lần: ‘Làm ơn, đừng dừng lại… chị làm em nghiện mất…’”
Lê Ánh Nhật
//Nàng hét lên , lấy cái gối đập vào mặt cô//
Lê Ánh Nhật
“Chị… chị đáng ghét!!”
“Chị lừa em!!”
“Chị là đồ yêu quái!!”
Mỹ bật cười — lần đầu tiên từ sáng đến giờ.
Cô rút lui, bước về phía tủ vest, lấy áo sơ mi trắng treo sẵn. Mặc vào không vội, cài từng nút, vuốt tay áo, rồi mới quay lại nhìn Nhật, lúc này vẫn đang ôm gối, mặt đỏ như lửa, mắt nhìn trừng trừng.
Khương Hoàn Mỹ
“Em cứ bình tĩnh ở lại nghỉ. Tôi gọi phục vụ đem bữa sáng lên.”
Lê Ánh Nhật
“Chị đừng có điềm nhiên như vậy chứ!! Tôi… tôi vừa mất trinh đấy!!” //Nhật hét lên.//
Khương Hoàn Mỹ
//Mỹ quay lại, nhướng mày.//
“Em chắc là mất tối qua sao? Hay em muốn mất thêm lần nữa để kiểm tra lại?”
Lê Ánh Nhật
“AAHHH!!!”
//Ánh Nhật ném dép vào cô.//
8:23 AM – Biệt thự Lê Gia.
Không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng quạt điều hòa xoay nhẹ. Ánh nắng ban mai hắt qua lớp rèm trắng, vẽ thành những đường sáng mềm mại lên chiếc giường rộng phủ ga satin màu kem.
Lê Ánh Nhật thả mình xuống giường như thể linh hồn vừa bị rút sạch.
Cơ thể nàng vẫn còn ê ẩm, từng cơ bắp như gào thét. Cảm giác đau nhức nhè nhẹ lan từ vai xuống tận đùi, như thể đêm qua đã chạy marathon… bằng tư thế chẳng ai muốn hình dung.
Má nàng vẫn ửng hồng. Cổ… đỏ vài chỗ.
Bàn tay run run đưa lên cổ, xoa nhẹ một vết cắn rõ rệt, khiến nàng rùng mình.
Lê Ánh Nhật
“Trời ơi…mình bị cái con sâu chết tiệt đó..làm thiệt rồi!!!”
Nàng rên rỉ như mèo bị dội nước, vùi đầu vào gối, cắn răng gào trong thầm lặng.
Bên tai nàng như còn văng vẳng giọng nói của Hoàn Mỹ:
“Em rên to vậy mà còn dám nói không nhớ?”
Lê Ánh Nhật
“Im đi !! Im đi!!!!!”
Cửa phòng khẽ gõ ba tiếng. Một người hầu nữ bước vào, tay cầm khay nước ép ổi ép lạnh đặt trên bàn bên giường.
Nhân vật phụ
“Tiểu thư, nước ép buổi sáng của cô ạ.”
Lê Ánh Nhật
“Ừ, để đó đi… cảm ơn.”
Người hầu vừa quay đi, Nhật đã lao tới cầm ly nước ép, uống một hơi như thể muốn rửa sạch nỗi nhục vừa trải qua. Nàng thả người ngã xuống, mắt nhắm nghiền, tim vẫn chưa hết đập thình thịch vì xấu hổ.
Tiếng điện thoại rung dưới gối.
Nhật mở mắt. Bắt đầu linh cảm không lành.
Ngón tay chạm vào màn hình.
Tin nhắn từ: KHƯƠNG HOÀN MỸ.
Lê Ánh Nhật
“Chị mà còn nhắn gì xàm xí nữa là tôi block chị!! Đồ điên!
Nàng nghiến răng, tay run run bấm vào tin nhắn.
Một hình ảnh hiện ra.
Và rồi…
Hai mắt Nhật mở to đến cực hạn.
Tay nàng run lên đến mức suýt đánh rơi điện thoại.
Tấm ảnh — rõ nét như ảnh bìa tạp chí — là cảnh nàng nằm dưới thân Khương Hoàn Mỹ, môi hé mở, mắt mơ màng, bàn tay ôm cổ Mỹ, còn một tay thì… che miệng như thể đang rên rỉ.
Tóc nàng rối tung, váy tụt khỏi vai, ánh sáng từ đèn vàng hắt xuống khiến cả khung cảnh trở nên mờ mờ ảo ảo, gợi cảm một cách tội lỗi.
Dưới ảnh là dòng tin nhắn vỏn vẹn ba chữ:
Lê Ánh Nhật
“AAAAAAAAA!!!”
Lê Ánh Nhật thét lên, ném điện thoại lên giường như ném bom, rồi nhảy lùi ra xa, tay che mặt, chân run lẩy bẩy.
Lê Ánh Nhật
“Cái… cái thứ gì vậy?! Sao chị ấy có tấm đó?! Từ góc độ đó… chẳng lẽ chị ấy còn đặt camera?! Hay chụp bằng điện thoại lúc tôi đang… đang…”
Nàng rên lên trong nỗi nhục trào dâng.
Cơ thể nàng nóng bừng. Tim đập thình thịch không phải vì tình, mà vì xấu hổ đến nghẹt thở.
Tay run run nhấc điện thoại lên lần nữa. Nàng định xóa tin. Nhưng rồi…
Ting! – Một tin nhắn nữa đến.
Khương Hoàn Mỹ
📲 : “Nếu em không xóa, tôi còn nhiều tấm hơn. Muốn xem không?”
Khương Hoàn Mỹ
📲: “À, tối qua em còn nói ‘chị quay lại đi mà… em chưa đủ…’”
Ánh Nhật mặt đỏ như máu.
Nàng gào lên, giậm chân giữa phòng.
Lê Ánh Nhật
“Đồ khốn!! Đồ ác ma!! Đồ… đồ biến thái!!”
“Chị tưởng tôi sợ chị sao?! Tôi sẽ xóa chị khỏi cuộc đời tôi!!”
Nàng mở danh bạ, run run bấm vào nút “Chặn liên hệ”.
Nhưng…
Ngay trước khi bấm, một tin nhắn nữa hiện lên.
Khương Hoàn Mỹ
📲: “Sao em không thử nhớ lại một chút nhỉ? Tôi thích cái cách em bám lấy tôi, cào lưng tôi… Rất hoang dã.”
Bịch.
Điện thoại rơi khỏi tay nàng, trượt xuống giường.
Lê Ánh Nhật
“Đừng nhớ nữa… đừng nhớ nữa…”
Nhưng càng cố quên…
Hình ảnh ấy lại càng hiện ra rõ ràng.
Tiếng rên, ánh mắt, đôi tay, cảm giác sâu vào tận ruột gan — tất cả đều sống lại.
Nàng chết lặng.
Miệng thì rủa Mỹ, nhưng tay lại khẽ sờ lên môi mình, nơi tối qua bị cắn đến sưng đỏ.
Lê Ánh Nhật
“Khương Hoàn Mỹ… chị sẽ phải trả giá…!!”
“Chị mà còn chọc tôi nữa, tôi… tôi sẽ…!!!”
Nhưng dù có nói thế…
Lê Ánh Nhật vẫn ôm gối lăn lộn, đỏ mặt, tay che miệng mà trong đầu cứ vang vọng một ý nghĩ không chịu biến mất:
“Tối qua… mình thật sự… là người chủ động sao?”
Chương 3
Ánh sáng vàng dịu trải dài khắp căn sảnh chính. Đèn chùm pha lê cao hơn ba mét buông xuống giữa trần nhà, tỏa ra luồng ánh sáng lung linh như mộng. Không gian sang trọng, đậm chất giới thượng lưu. Trên tường là những bức tranh sơn dầu cổ, nền thảm Ba Tư đỏ rượu, những cây nến điện lấp lánh như sao.
Một bữa tiệc thân mật nhưng vô cùng có chiến lược, do chính ông Lê – chủ tịch Lê Thị – đứng ra tổ chức, nhằm mở rộng mạng lưới hợp tác quốc tế.
Và đương nhiên, cô con gái út – Lê Ánh Nhật – cũng không thể vắng mặt.
Nàng xuất hiện như một nàng công chúa lạc vào dạ tiệc cổ tích.
Một chiếc váy dạ hội dài đến gót, màu champagne nhạt, ôm sát từng đường cong, tay dài xuyên thấu lấp lánh như bụi kim tuyến, phần eo thắt nhẹ bằng dải lụa trắng ngà. Mái tóc đen dài được búi gọn gàng phía sau, vài lọn buông rủ bên cổ càng làm nổi bật chiếc cổ cao thanh thoát như thiên nga.
Trang điểm nhẹ nhàng, môi đỏ rượu vang, mùi nước hoa Chanel 5 quyến rũ lượn quanh nàng như một lời thì thầm ngọt ngào.
Nàng là Ánh Nhật. Nàng xinh đẹp. Và nàng đang cố giả vờ rằng đêm qua chưa từng tồn tại.
Trong tay là một ly rượu đỏ.
Nàng nhấp từng ngụm nhỏ, miệng vẫn khẽ cười, trò chuyện với nhóm bạn gái trong giới quý tộc.
Trong tay là một ly rượu đỏ.
Nàng nhấp từng ngụm nhỏ, miệng vẫn khẽ cười, trò chuyện với nhóm bạn gái trong giới quý tộc.
Lê Nhật Hưng
“Anh nghe nói Hoàn Mỹ sẽ không đến đâu. Công ty bên đó vẫn đang họp”
Trần Thị Phương Thảo
“Vậy thì may quá, tui không muốn gặp cái người đó nữa đâu, lạnh lùng như băng. Lại còn cướp mất gái nhà người ta nữa!”
Lê Ánh Nhật
“Cướp gì chứ?! Chị ta là… là bạn thân của ba tui. Tui còn gọi bằng… bằng chị đó!”
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng
“Vậy chắc tối qua Nhật gọi ‘chị’ cũng tình cảm lắm ha?”
Lê Ánh Nhật
“TUI CẮM ỐNG HÚT VÀO MẮT MẤY BÀ GIỜ!!”
Nhật đỏ mặt, suýt đạp vào váy mà chạy trốn.
Nàng quay lưng, bước đến ban công, hít một hơi thật sâu.
Cánh cửa gỗ lớn chậm rãi mở ra.
Tiếng giày da vang lên, trầm ổn.
Không khí như lặng đi một nhịp.
Từng ánh mắt quay về phía người vừa đến.
Một người phụ nữ cao ráo, dáng đi vững vàng, tóc đen dài xõa xuống sau lưng, mặc nguyên một bộ suit đen sang trọng, áo sơ mi đen cài kín đến cổ, chiếc cà vạt mảnh cùng màu, chiếc kính gọng vàng mảnh phản chiếu ánh đèn lấp lánh.
Don chê
Cho Cam cao cao chút đi :))) tất cả đều là truyện
Chủ tịch Khương Thị.
Bạn thân của ông Lê.
Kẻ khiến Lê Ánh Nhật mất hết mặt mũi, quần áo… và kiểm soát đêm qua.
Mỹ mỉm cười nhẹ, bước tới, đưa tay ra:
Khương Hoàn Mỹ
“Chú Lê , đã lâu không gặp”
Ông Lê
“Hoàn Mỹ! Con tới sớm hơn chú tưởng.”
Ông Lê
//Bật cười , bắt tay cô//
Khương Hoàn Mỹ
“Cháu không muốn bỏ lỡ bữa tiệc ở Lê Thự đâu ạ.”
Hai người trò chuyện thân mật, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía “nữ tổng tài độc thân quyền lực” này. Vẻ ngoài trí tuệ, lạnh lùng nhưng không thiếu phần quyến rũ, khiến không ít quý cô lẫn quý ông đều không khỏi để tâm.
8:32 PM – Ban công tầng hai.
Lê Ánh Nhật đang nhấp rượu thì nghẹn.
Một người hầu vừa thì thầm bên tai nàng:
Nhân vật phụ
“Tiểu thư… có vẻ như cô Khương cũng đã đến.”
Nàng quay ngoắt lại, suýt làm đổ ly rượu.
Nhìn xuống dưới từ ban công, nàng thấy Mỹ đang đứng giữa đám đông, bắt tay với ông Lê.
Bình thản. Tự tin. Đẹp một cách… bức người.
Lê Ánh Nhật
“Chết tiệt… chị ta đến đây làm gì chứ?!”
Không ai khác ngoài chị ta mới có gan đến Lê Thự với gương mặt đó… như thể không có chuyện gì xảy ra!
Ánh Nhật nghiến răng, bước vội vào trong. Váy nàng phấp phới theo từng bước chân.
8:36 PM – Góc phòng tiệc.
Hoàn Mỹ vừa bắt tay xong với một đối tác người Hàn, thì cảm nhận được ánh mắt đâm thẳng vào lưng mình.
Khương Hoàn Mỹ
//Quay người lại//
Đúng như dự đoán.
Lê Ánh Nhật đang đứng cách đó vài bước.
Gương mặt tinh xảo nhưng cau lại vì giận dữ, đôi mắt long lanh ẩn chứa một cơn bão.
Váy nàng thanh lịch, thần thái nàng đĩnh đạc — nhưng không che được nét bối rối vừa gợi cảm, vừa hờn dỗi.
Hoàn Mỹ mỉm cười, nhấc ly rượu lên, chạm mắt với nàng.
8:41 PM – Góc trái đại sảnh, Lê Thự.
Lê Ánh Nhật đang đứng cùng ba cô bạn gái thân thiết, tay cầm ly rượu, dáng người yêu kiều nổi bật dưới ánh đèn chùm. Họ đang bàn tán về mẫu túi mới ra của Hermès thì nàng đột nhiên cảm nhận một luồng hơi nóng từ phía sau lưng.
Trước khi kịp quay đầu, một cánh tay vòng qua eo nàng —
Mượt, chắc, dứt khoát, và… vô cùng tự nhiên như thể chủ nhân của nó đã từng làm thế cả ngàn lần.
Nhật suýt giật nảy người. Nhưng chưa kịp phản ứng, một giọng nói trầm thấp, quyến rũ như rượu vang thầm thì sát bên tai:
Khương Hoàn Mỹ
“Thế nào? Em có định… quyến rũ tôi tiếp không?”
ĐOÀNG.
Tiếng sét không vang ngoài trời, mà nổ tung trong lồng ngực Lê Ánh Nhật.
Cơ thể nàng đơ ra, mắt mở to, hơi thở ngừng lại trong một giây. Mùi nước hoa unisex pha mùi bạc hà của Khương Hoàn Mỹ ập vào mũi, làm tim nàng như bị bóp nghẹt.
Lê Ánh Nhật
“C-cái gì vậy?!”
Nguyễn Diệu Huyền
//Nhướn mày//
Nhật mặt nóng ran.
Nàng nghiến răng, cười méo xẹo, quay đầu lại chạm mắt với người vừa thì thầm.
Khương Hoàn Mỹ.
Đứng ngay sau nàng, cao hơn một chút, nụ cười mỉm như thể biết rõ nàng đang nghĩ gì.
Kính phản chiếu ánh đèn, mái tóc đen dài như rắn uốn lượn sau vai. Bộ suit đen ôm sát đường cong đầy quyền lực của cô khiến không ít người ngó qua đều phải nuốt nước bọt.
Lê Ánh Nhật
//Nàng nghiến răng//
Mỹ nhướng mày, cánh tay vẫn ôm nhẹ quanh eo nàng, tay còn lại nhấc ly rượu nhấp một ngụm, như thể đang ôm một món đồ chơi chứ không phải con gái chủ nhà.
Khương Hoàn Mỹ
“Em nói bỏ… mà vẫn đứng yên thế này sao?”
Nàng sững người.
Cảm giác cánh tay đó đang lướt rất khẽ trên eo mình, ngón tay cái của Mỹ còn ấn nhẹ vào phần lưng trần nơi váy khoét sâu.
Khương Hoàn Mỹ
“Biến thái?”
Khương Hoàn Mỹ
//mỉm cười//
Khương Hoàn Mỹ
“Tôi nhớ em gọi tôi bằng giọng ngọt ngào hơn cơ…”
Lê Ánh Nhật
“KHÔNG NHẮC CHUYỆN ĐÓ Ở ĐÂY!!”
Nàng thét khẽ, giật tay Mỹ khỏi eo mình rồi bước lùi lại, má đỏ như lửa.
Đám bạn cười khúc khích, rõ ràng hưởng thụ toàn bộ màn kịch lãng mạn này.
Phương Mỹ Chi
“Khoái chết mẹ mà bày đặt”
Lê Ánh Nhật
//Kéo Mỹ đi như kéo tội phạm//
– Hành lang phía sau sảnh tiệc.
Lê Ánh Nhật
“Chị bị điên à?! Đây là nhà tôi! Chị muốn để người khác nhìn thấy tôi bị chị sàm sỡ sao?!”
Khương Hoàn Mỹ
//Dựa vào tường , hai tay đút túi quần//
Khương Hoàn Mỹ
“Tôi chỉ làm theo bản năng. Em thơm quá… lại đẹp.”
Khương Hoàn Mỹ
“Hôm qua em có vẻ thích tôi ‘sàm sỡ’ hơn nhiều mà.”
Lê Ánh Nhật
“CÂM MIỆNG!!”
Lê Ánh Nhật
//Đập tay lên ngực cô//
Lê Ánh Nhật
“Chị… chị chụp ảnh tôi… chị làm tôi nhục… giờ còn đến đây…”
Khương Hoàn Mỹ
“Tôi không thấy em nhục nhã đêm qua. Tôi thấy em khóc, nhưng là vì quá sung sướng.”
Lê Ánh Nhật
“Chị… chị… nếu chị còn nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ méc ba!! Tôi sẽ tố cáo chị dụ dỗ con gái nhà lành!!”
Khương Hoàn Mỹ
“Em 25 rồi, không còn là ‘con gái nhà lành’ nữa. Với lại, ai dụ dỗ ai… có cần tôi gửi thêm video em năn nỉ không?”
Lê Ánh Nhật
“TÔI CẮT THẰNG NHỎ CỦA CHỊ BÂY GIỜ!”
Nhật giơ tay định đánh, nhưng Mỹ bắt gọn cổ tay nàng, ép nàng vào tường, ánh mắt sắc như dao:
Khương Hoàn Mỹ
“Muốn không?”
Lê Ánh Nhật
“Tôi ghét chị… chị đáng ghét…”
Không gian bao trùm bởi ánh sáng dịu nhẹ từ những bóng đèn tường phong cách châu Âu, tạo ra một khung cảnh mờ ảo, đầy kích thích. Cánh tay của Mỹ vẫn giữ chặt lấy cổ tay Lê Ánh Nhật, ép nàng tựa vào mảng tường đá cẩm thạch lạnh toát. Hai thân thể gần như dính lấy nhau. Hơi thở của Nhật gấp gáp, môi run lên, đôi mắt mở lớn, vừa giận vừa bối rối, vừa… chờ đợi.
Khương Hoàn Mỹ
//Cúi xuống , áp môi lên môi nàng//
Nụ hôn ban đầu dịu dàng như cơn mưa bụi đầu xuân, như thể đang dò xét nàng—nhưng rồi nhanh chóng mãnh liệt hóa, cuồng nhiệt như sóng trào.
Lê Ánh Nhật
//Nắm lấy hai vai cô , bấu nhẹ//
Môi nàng bắt đầu di chuyển theo nhịp của người đối diện, hé mở, để lưỡi Mỹ dễ dàng len vào, chiếm lấy từng góc nhỏ. Nụ hôn trở thành một cơn bão cuốn phăng mọi lý trí.
Lưỡi chạm lưỡi.
Hơi thở hòa quyện.
Tiếng rên khẽ, tiếng môi chạm nhau nhóp nhép, hòa lẫn cùng nhịp tim gấp gáp.
Khương Hoàn Mỹ
//Từ từ lần mồi xuống cổ nàng//
Khương Hoàn Mỹ
//Mút nhẹ//
Váy của Nhật bị kéo lên từ từ.
Đôi tay của Mỹ vuốt dọc đùi nàng, lần lên hông.
Môi cô vẫn lướt xuống xương đòn, rồi chậm rãi trượt xuống gần khe ngực.
Cảm giác lạ lẫm, kích thích, vừa đáng sợ vừa nghiện ngập khiến đầu gối Nhật bắt đầu rụng rời. Nàng tựa hẳn vào tường, miệng hé ra, mắt lim dim, hai tay không biết nên đẩy ra hay kéo vào nữa.
Nhân vật phụ
“Tiểu thư Ánh Nhật?!”
Giọng gọi vang lên từ hành lang chính.
Nhật giật bắn người, môi vẫn hé, má đỏ bừng. Mỹ cũng ngừng ngay tức khắc, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt ánh mắt nàng, hơi thở vẫn phả lên cổ Nhật.
Nhân vật phụ
“Tiệc sắp bắt đầu, ông chủ đang tìm người đấy ạ.”
Là một người hầu—tiếng giày da gõ nhè nhẹ trên sàn đá tiến dần tới, mỗi bước như kéo Nhật trở lại thực tại.
Khương Hoàn Mỹ
“Em may mắn đấy…
Nếu còn thêm một phút nữa, em đã không đi nổi ra sảnh rồi.”
Lê Ánh Nhật
“Chết tiệt chị…”
“Đồ khốn…”
Lê Ánh Nhật
//Nàng chỉnh lại váy của mình//
Khương Hoàn Mỹ
//Mỉm cười//
Download MangaToon APP on App Store and Google Play