Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[LySara] Tôi Chẳng Thích Em, Nhưng Em Đừng Yêu Ai!

#1 Em Là Gì Của Chị?

Buổi chiều, sân trường dần thưa người. Trời đầu đông chưa lạnh buốt, nhưng gió đủ để lòng người dễ chênh vênh.
Hansara đứng dưới hành lang, tay ôm chiếc hộp nhỏ được gói bằng giấy caro xanh nhạt.
Bên trong là chiếc bánh cô đã dậy sớm làm — chẳng có gì quá đặc biệt, chỉ là cô muốn tặng người ấy một điều gì đó thật dịu dàng.
Cô đã chờ hơn một tiếng.
Đến khi mặt trời bắt đầu lùi dần xuống rìa mái trường, bóng người quen thuộc mới hiện ra ở cuối hành lang.
Trần Thảo Linh — tên thật đầy đủ mà giáo viên thường đọc. Nhưng với Hansara, cô ấy là Lyhan.
Cái tên được bạn bè trong nhóm gọi suồng sã, nhưng khi thốt ra từ miệng Hansara, nó luôn mang theo chút gì đó mềm hơn, yếu hơn, riêng hơn.
Lyhan bước chậm rãi, tay đút túi áo, đôi mắt lạnh như mặt hồ không gợn. Không ngạc nhiên khi thấy Hansara đứng đó, cũng không tỏ vẻ khó chịu.
Vẻ mặt chị vẫn y như mọi khi: không xa cách, nhưng cũng chẳng thân thiết.
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Chờ ai à?
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Chị//cười, đưa chiếc hộp ra//
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Em làm bánh. Chị cầm... nếu không ăn cũng không sao đâu.
Chị nhận lấy. Không nói gì, cũng không cảm ơn.
Im lặng kéo dài vài giây.
Trong lòng Hansara là một cuộc giằng co: nên im lặng như mọi lần hay hỏi điều mình luôn muốn biết.
Cô chọn cách thứ hai, vì đã quá mệt với những điều lưng chừng.
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Chị nghĩ gì về em ạ?
Lyhan nghiêng đầu. Ánh mắt dừng trên khuôn mặt Hansara, bình thản đến khó chịu.
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Em không phải gu tôi thích
Trái tim Hansara như rơi xuống một cái hố sâu. Nhưng cô không khóc, không phản ứng, chỉ gật nhẹ.
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
E..em hiểu
Cô định xoay người bước đi.
Nhưng bất ngờ, giọng Lyhan lại cất lên – thấp và lạnh.
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Bánh này... lần sau đừng đưa cho người khác.
Hansara khựng lại.
Cô quay lại nhìn chị, đôi mắt tròn ngơ ngác.
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Gì cơ?
Lyhan không nhìn cô. Chị đang chỉnh lại cổ áo như thể điều vừa nói ra chỉ là một ghi chú thoảng qua, không mang chút cảm xúc nào.
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Ý tôi là... nếu làm rồi thì thôi. Đừng chia cho ai nữa.//hơi lúng túng//
Hansara không biết nên phản ứng thế nào.
Những lời đó — không dịu dàng, không đe dọa, không rõ ràng — nhưng lại khiến lòng cô siết lại.
Một cảm giác rất lạ: không được bước gần hơn, nhưng cũng không được rời xa.
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Em làm riêng cho chị thôi.//đáp khẽ//
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
//im lặng//
Chị quay người bước đi.
Vẫn là dáng vẻ đó — thờ ơ, nhàn nhạt — nhưng lần này, Hansara cảm thấy như có sợi dây vô hình đang siết lấy cô từ phía sau, không để cô đi đâu cả.
Không cần giữ.
Không cần yêu.
Chỉ cần em ở đó. Một mình.

#2 Ngưòi Ấy Là Gì Của Em?

Thư viện vào cuối buổi chiều mang mùi nắng cũ và giấy cũ, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng lật trang vang lên từ những góc xa.
Hansara ngồi cùng một bạn nam cùng câu lạc bộ – Khang. Cậu ấy không quá thân, nhưng là kiểu người nói chuyện khiến người khác thấy nhẹ lòng.
Từ đầu buổi đến giờ, cả hai chỉ nói vài câu, phần lớn là học. Nhưng có những khoảng ngắn, Hansara chợt nhận ra mình đang cười thoải mái hơn mọi khi.
Khang đưa cho cô một hộp sữa nhỏ.
#lbk
#lbk
Hôm trước cậu bảo hay quên ăn. Uống cái này, đỡ đau dạ dày.
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
À ôk, cảm ơn//nhận lấy, có chút bối rối//
Khang không nhìn cô quá lâu, chỉ cười rồi cúi đầu ghi chú tiếp.
Ở khoảnh khắc ấy, Hansara thầm nghĩ: nếu có thể đơn giản thế này mãi thì tốt.
______
Tan học.
Hansara bước ra khỏi cổng trường thì sững lại. Lyhan đứng đó, dựa vào lan can cạnh bức tường gạch xám.
Không áo khoác, tay đút túi quần, ánh mắt dõi về phía sân như không tập trung vào ai cả — nhưng ngay khi cô bước ra, ánh nhìn ấy lập tức chuyển hướng.
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
C..chị đợi ai à?//ngập ngừng//
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Không
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Chỉ là vô tình đi ngang qua thôi
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Ồ//gật đầu, muốn quay xe đi.//
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Người đó là ai?
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Người nào cơ?
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Người đưa sữa. Ngồi cạnh em ở thư viện.
Hansara chớp mắt, tim khẽ thắt lại. Chị đã thấy? Đã ở đó?
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Bạn thôi.
Lyhan im lặng một chút, rồi bước xuống bậc thềm, đi ngang qua cô.
Khi chỉ còn cách nửa sải tay, chị dừng lại, nghiêng đầu nhìn thẳng.
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Đừng để ai khác quen với việc quan tâm em.
Câu nói không có sắc thái, không hằn học, không mềm yếu.
Nó như một nhát dao lướt qua, không để lại vết thương nhưng vẫn khiến máu đông lại.
Hansara hít một hơi, cố giữ giọng bình thường.
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Chị không thích em.
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Chị cũng chẳng là gì của em cả.
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Vậy thì… quan tâm hay không, có gì quan trọng đâu?
Lyhan không đáp ngay. Ánh mắt chị chỉ dừng lại trên gương mặt Hansara một giây ngắn, rồi lướt đi.
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Có những thứ không cần gọi tên mới là thứ người ta không muốn mất.
Chị nói, rồi rời đi, như thể vừa buông ra một nhận định rất xa lạ với chính mình.
Hansara đứng lại rất lâu.
Gió cuối chiều lạnh hơn mọi hôm. Không ai giữ cô lại, không ai buộc cô phải đứng đó.
Nhưng cô vẫn không bước nổi, như thể một phần bản thân đã bị ai đó lặng lẽ kéo ngược về phía sau mà chẳng kịp nhận ra.
Và vẫn là em — người duy nhất bị giữ lại bằng im lặng, không bằng tình cảm.

#3 Em Là Người, Không Phải Món Đồ

Hansara bắt đầu thay đổi.
Không còn lặng lẽ chờ tin nhắn. Không còn ngẩn ngơ mỗi khi Lyhan bước vào lớp phụ đạo.
Thay vào đó, cô nói chuyện nhiều hơn với người khác — cả bạn trai lẫn bạn gái.
Cười tự nhiên, ánh mắt sáng, và đôi khi còn bận rộn đến mức không nhìn thấy Lyhan đang nhìn mình từ xa.
Lyhan không phản ứng.
Chị không hỏi, không ngăn, không nhắn gì.
Nhưng ánh mắt thì khác.
Nó lạnh hơn, lâu hơn, và có một điều gì đó trong nó khiến Hansara biết rõ — chị không hài lòng. Dù chị chẳng bao giờ nói thành lời.
______
Ngày thứ năm, buổi chiều. Cô rút ra khỏi nhóm học sớm hơn thường lệ, không báo ai. Đi một mình. Cố tình.
Gió đầu đông cào vào cổ tay trần, lạnh, nhưng cô thích.
Thích cái cảm giác không bị ai biết mình đang đi đâu. Không phải chờ đợi, không phải ngoái nhìn.
Nhưng rồi sau lưng cô vang lên giọng nói quen thuộc — bình thản đến đáng ghét
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Trốn ai đây?
Hansara quay lại. Là Lyhan.
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Trốn ai đâu?
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Đi dạo thôi//nhún vai//
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Không báo nhóm. Không trả lời tin nhắn. Không đem theo tập vở. Dạo kiểu gì lạ vậy?
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Chị theo dõi em à?
Lyhan không đáp. Chị chỉ bước đến gần, mỗi bước đều khiến tim Hansara siết lại.
Không phải vì sợ — mà vì thứ áp lực vô hình tỏa ra từ người đối diện.
Ánh mắt của chị không lạnh, nhưng cũng chẳng dịu. Nó giống như ánh mắt của kẻ đã quen với việc sở hữu mọi thứ mà không cần phải yêu cầu.
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Em đổi cách nói chuyện rồi.//khẽ nói//
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Chị cũng đâu còn giống người em từng thích.
Lần này, Lyhan im thật lâu.
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Thích//nói giọng nhẹ//
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Vậy bây giờ không còn thích nữa à?
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Phải!//nhìn thẳng//
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Em mệt rồi. Mệt với việc vừa không được bước gần, vừa không được rời xa.
Lyhan nhướng mày, nhưng không cười.
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Tưởng em biết rồi chứ. Có những người không cần giữ em, nhưng vẫn không cho ai khác chạm vào.
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Vậy em là gì? Món đồ à?//bật ra, giọng cao lên//
Lyhan tiến lại thêm một bước. Rất gần. Gần đến mức Hansara phải lùi lại, nhưng lưng cô đã chạm tường.
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Không
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Món đồ thì có thể quên. Em thì không.
Tim Hansara khựng lại.
Không phải vì câu nói đó quá dịu dàng.
Mà vì nó không hề dịu dàng. Không có tình cảm, không có lãng mạn.
Chỉ là một xác nhận lạnh lẽo rằng cô đã bị đặt vào một góc của thế giới chị, nơi không ai được phép động vào — kể cả chính cô.
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
#𝘩𝘢𝘯𝘴𝘢𝘳𝘢
Chị không yêu em.
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
#𝘭𝘺𝘩𝘢𝘯
Không yêu. Nhưng không cho ai khác yêu em.
Không còn gì để nói nữa.
Hansara đẩy nhẹ vai chị để bước ra. Lyhan không cản, nhưng vẫn đứng nhìn theo.
Dưới ánh đèn vàng hanh, bóng chị trải dài, đổ lên tường như một vết bầm không tan được.
Và em biết — từ giờ, mỗi lần cười với ai đó, sẽ đều có một cái bóng lạnh lẽo đi theo, dõi theo, và không bao giờ rời.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play