Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Huyết Tình Đồng Loã.

Chap 1.

-GIỚI THIỆU NHÂN VẬT-
•Hoàng Đức Duy: 22 tuổi.
•Thân phận: Sát thủ tự do, hoạt động độc lập nhưng sống trong vỏ bọc là pha chế tại một quán bar sang trọng, nơi lui tới của giới tội phạm.
•Ngoại hình: Dáng người nhỏ con, thanh mảnh nhưng linh hoạt. Làn da trắng nhợt. Đôi mắt sâu, tối và tĩnh lặng.
•Mục tiêu: Trả thù. Không vì công lý, không vì chính nghĩa. Chỉ đơn giản là vì quá khứ chưa chết.
.
•Nguyễn Quang Anh: 24 tuổi.
•Thân phận: Ông trùm tội phạm ngầm khét tiếng, không thuộc tổ chức nào, tự lập đế chế riêng theo cách điên rồ nhất.
•Ngoại hình: Vừa vặn, cân đối. Da trắng, ánh mắt đen sâu và tĩnh lặng. Toát lên một vẻ đẹp lịch sự, tử tế, nhã nhặn.
•Mục tiêu: Không rõ ràng…
—————
ĐÙNG!!
Tiếng bom nổ xé toạc bầu trời đêm.
Khói đen đặc quánh, bốc lên từ những chiếc xe bị lật nhào và căn cứ ngầm đang cháy rừng rực phía xa.
Cả khu rừng tăm tối rực sáng trong từng nhịp chớp lửa.
Không có ánh trăng.
Chỉ có những tiếng bước chân rầm rập, tiếng chó săn, và tiếng hét vọng lại giữa biển lá nhuộm mùi tử khí.
Một người đàn ông tay đầy máu đang chạy. Trên vai ông là một đứa trẻ nhỏ, gầy gò.
Bên cạnh ông là một người phụ nữ, run rẩy nhưng không ngừng di chuyển.
Mắt bà đỏ hoe, hơi thở gấp gáp như chỉ còn dựa vào ý chí để tiếp tục chạy.
Cha Duy
Cha Duy
Chúng đang đuổi sát!
Cha Duy
Cha Duy
Chúng cho cả trực thăng rồi, không chạy nữa…là chết cả.
Người phụ nữ nhìn đứa trẻ đang thở dốc trong vòng tay ông. Bà siết chặt lấy cậu bé một lần cuối.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Duy…con phải chạy, con nghe không?
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Chạy thật xa, đừng quay lại…
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Dù có nghe gì…cũng đừng dừng lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//bật khóc//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không…con không muốn đi!
Một tiếng nổ vang lên gần đó.
Mặt đất rung chuyển.
Cây cối đổ rạp xuống.
Cha Duy
Cha Duy
//ngã khuỵ, máu từ chân trào ra loang đầy mặt đất//
Một viên đạn găm vào đùi ông.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Không!
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Đứng dậy!
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Chúng ta phải đưa con đi!
Cha Duy
Cha Duy
Không còn kịp nữa…
Tiếng bước chân đang đến gần.
Tiếng súng lên đạn.
Những bóng đen lù lù xuất hiện giữa tán lá, mặc đồ đen, đeo mặt nạ, vũ khí hạng nặng.
Nvp
Nvp
Mục tiêu xác nhận.
Nvp
Nvp
Xử lý!
ĐOÀNG!
Tiếng súng nổ. Một viên đạn xuyên qua người đàn ông, hất ngã ngửa ra đất.
Cậu bé hét lên, mắt cậu mở to hoảng loạn khi thấy cha mình đổ xuống.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Không!!
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Đừng!!
Mẹ Duy
Mẹ Duy
//ôm chặt Duy//
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Đừng giết thằng bé!!
ĐOÀNG!!
Bà cũng ngã xuống.
Cậu bé rơi xuống đất, trượt trên bùn.
Bùn và máu hoà vào nhau.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Chạy…đi…Duy…
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Làm ơn…chạy đi…
Duy không biết mình đứng dậy như thế nào.
Cậu chỉ nhớ, đôi chân bé nhỏ bỗng bật lao đi như bản năng.
Tiếng tim đập trong tai át cả mọi thứ.
Nhưng…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngoảnh lại//
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ánh mắt cậu khoá chặt vào cảnh tượng đang đông cứng giữa những cơn ác mộng.
Cha mẹ cậu nằm bất động trên mặt đất, máu loang thành một vũng đen đặc dưới tán rừng.
Xung quanh họ, những bóng người mặc đồ đen, lặng lẽ hạ súng xuống.
Nhưng thứ khiến Duy không bao giờ quên được, không phải là máu, không phải là tiếng súng…
Mà là hình xăm trên tay bọn chúng, bắp tay trái, lộ rõ qua áo đen ngắn tay.
Một chùm hoa màu tím rủ xuống như đang héo tàn.
Hoa tử đằng.
Đẹp đến ma mị.
Và cũng ám ảnh như cái chết vừa diễn ra.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đứng khựng lại, chết lặng//
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Chạy đi…con phải sống…
Cậu cắn môi bật máu, quay đầu lao vào rừng.
Mọi thứ như đang đông cứng lại.
Bà trùm
Bà trùm
Đủ rồi.
Bà trùm
Bà trùm
Dừng lại.
Cứng.
Lạnh.
Có uy lực đến mức những kẻ cầm súng ngay lập tức ngừng bước.
Từ trong bóng tối, một người phụ nữ bước ra.
Váy đen, áo choàng dài quét đất, ánh mắt sắc như dao, môi đỏ sẫm.
Bà trùm
Bà trùm
Mục tiêu con trai.
Bà trùm
Bà trùm
Có tiềm năng.
Bà trùm
Bà trùm
Không được huỷ.
Nvp
Nvp
Nhưng…thưa bà, cậu ta đã nhìn thấy tất cả…
Bà trùm
Bà trùm
Càng tốt.
Bà trùm
Bà trùm
//ngẩng đầu, nhếch mép//
Bà trùm
Bà trùm
Những đứa trẻ thấy máu càng sớm…càng dễ thuần.
Bà trùm
Bà trùm
Để nó chạy.
Bà trùm
Bà trùm
Rồi sẽ có một ngày…chúng ta sẽ gặp lại cậu bé đó thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cắm đầu chạy//
Phía sau cậu, không ai đuổi theo nữa.
Nhưng chùm hoa tử đằng đó, từ khoảnh khắc ấy, đã in vĩnh viễn vào đáy mắt của một đứa trẻ cùng với cái chết đẫm máu của cha mẹ mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cha…mẹ…!
Một tiếng thét xé toạc bầu không khí yên lặng.
Duy bừng tỉnh.
Lồng ngực phập phồng, tim đập thình thịch như sắp nổ tung.
Căn phòng chìm trong thứ ánh sáng mờ xám của sớm tinh mơ. Những tia nắng nhạt xuyên qua tấm rèm đen dày, lặng lẽ rơi trên sàn gỗ lạnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngồi dậy, siết chặt lấy chăn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cha mẹ…
Một lần nữa, giấc mơ nhuốm máu lại kéo cậu quay về đêm định mệnh.
Những tiếng gào.
Những phát súng.
Những người mặt đồ đen với hình xăm hoa tử đằng loang lổ trên cánh tay…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//siết lấy cổ áo, nhìn chăm chăm vào khoảng không//
Một thoáng yên lặng kéo dài trước khi cậu chậm rãi rời khỏi giường.
Đây là nhà riêng của Duy, một căn nhà nhỏ nhắn nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh, ngay giữa lòng thành phố.
Không xa hoa, không sang trọng, nhưng đủ kín đáo và tách biệt. Gạch xám, cửa gỗ tối màu, rèm đen kéo kín cửa sổ, cách âm tốt đến mức tiếng xe ngoài phố cũng chỉ còn là những âm vang mơ hồ.
Duy sống một mình ở đây. Không ai lui tới. Không ai hỏi han.
Và cũng chẳng ai nghi ngờ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//bước vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh//
Từng dòng nước chảy ào ạt lên gương mặt trắng tái, làm ướt mái tóc rũ rượi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngẩng đầu, nhìn mình trong gương//
Một chàng trai trẻ, 22 tuổi.
Nhỏ con.
Da trắng.
Đôi mắt sâu thẳm như đáy vực.
Vẻ ngoài hiền lành, thậm chí có phần mong manh. Hoàn hảo cho một lớp vỏ bọc không ai nghi ngờ.
Chỉ cần không ai biết, đằng sau cái vẻ mong manh đó là gì.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//lẩm bẩm//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không được quên.
Vì máu đã đổ, thì phải trả bằng máu.
.
Ánh nắng chiếu xuyên qua lớp mây mỏng, rọi vào khung cửa kính mờ bụi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//lặng lẽ bước ra khỏi phòng tắm, một tay cầm khăn, một tay lấy chiếc áo thun đen trên ghế//
Cậu bước ra khỏi nhà, nhét ví vào túi áo rồi đi bộ đến cửa hàng tiện lời gần đó, chỉ cách vài dãy nhà.
Ting!
Cửa kính kêu lên một tiếng khẽ khi cậu bước vào.
Cậu không liếc nhìn ai. Không ai để ý đến cậu.
Duy chọn vài gói bánh quy, chai nước suối, và một lon cà phê lạnh rồi đi đến quầy tính tiền.
Người thu ngân cúi đầu chào theo thói quen, nhưng cũng chẳng cố gắng bắt chuyện.
Ngay lúc Duy vừa quay người bước ra, một gã đàn ông cao lớn, khoác chiếc áo khoác dài tay màu đen cũ kỹ, bước vào với mùi thuốc lá nồng nặc và vẻ mặt mệt mỏi.
Hắn chậm rãi tiến đến quầy, yêu cầu một gói thuốc lá và bắt đầu rút ví.
Nvp
Nvp
//liếc sang Duy//
Nhỏ con, da trắng, tóc mềm…Gương mặt hiền lành, mỏng manh, kiểu người mà chỉ cần doạ là đã run rẩy cầu xin.
Một loại con mồi hoàn hảo cho những kẻ xấu bụng như hắn.
Nvp
Nvp
//cười khẽ//
Nụ cười như bị mài mòn bởi thuốc và rượu.
Hắn chẳng thấy gì ngoài một thằng nhóc ngon ăn vừa bước ra khỏi cửa tiệm.
Nhưng hắn đâu ngờ…
Duy đã nhận ra ngay khi hắn vừa bước vào.
Dáng đi, mùi thuốc lá, cái ánh mắt chuyên giám sát kẻ khác từ phía sau, tất cả đều quen thuộc.
Quá quen thuộc với cậu.
Cậu không nói gì.
Không tỏ vẻ sợ hãi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhếch môi//
Và khi bước khỏi cửa hàng, Duy cố tình đi chậm lại một chút, như thể đang mải suy nghĩ vẩn vơ, rồi bất ngờ rẽ vào một con hẻm nhỏ ngay bên hông một toà nhà.
Hẻm cụt, tường cao và không một bóng người.
Chính là nơi lý tưởng cho những kẻ tưởng mình là thợ săn…để nhận ra mình mới chính là con mồi.
Duy tiến sâu vào trong con hẻm cụt, bước chân chậm rãi vang lên từng nhịp cộc cộc trên nền xi măng lấm tấm rêu mốc.
Phía sau lưng, tiếng bước chân dừng lại. Tên kia vội nép vào một vách tường khuất ánh sáng, chờ đợi, tưởng như cậu không biết gì.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//thở dài, buông túi đồ xuống đất//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cúi đầu, khẽ cười//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ra đi…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng trốn nữa, mất thời gian.
Một thoáng im lặng.
Nvp
Nvp
//khựng lại//
Cả người hắn cứng trong vài giây, rồi từ từ bước ra khỏi nơi khuất bóng.
Nvp
Nvp
//cười, đút tay vào túi//
Nvp
Nvp
Bé con…đi một mình giữa thành phố rộng lớn này…không thấy sợ à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//chậm rãi quay lại//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nghiêng đầu, nhếch môi//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Giữa ban ngày ban mặt, ông trùm kín mít thế này, lại còn theo dõi người ta từ cửa hàng tiện lợi tới gần đây.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đáng lẽ người nên sợ…là ông mới đúng.
Nvp
Nvp
//bật cười, tiến tới gần hơn//
Nvp
Nvp
Mày láo thật đấy.
Nvp
Nvp
Nhưng mà…
Nvp
Nvp
//đặt tay lên vai cậu, ánh mắt trượt xuống cổ Duy//
Nvp
Nvp
Mềm ghê…thơm nữa.
Nvp
Nvp
Bé con dễ thương như vậy, để người khác bắt gặp thì nguy hiểm lắm.
Hắn đưa tay còn lại lên, cố tình lướt qua cổ Duy, bàn tay đầy chai sạn và hơi run.
Duy vẫn không nhúc nhích.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cười khẽ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy sao?
Duy vươn tay, nhẹ nhàng như đang âu yếm, vuốt ngang cổ hắn.
Một cái vuốt cực chậm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//thì thầm//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hôm nay trời xanh…đẹp đến lạ.
Hắn khẽ chau mày. Còn chưa kịp hiểu câu nói ấy mang nghĩa gì thì…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nghiêng đầu, mỉm cười//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng tiếc quá…ông sẽ không còn nhìn thấy nữa.
Nvp
Nvp
//khựng lại//
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Trong giây tiếp tay, cổ hắn đột nhiên nóng rát.
Nvp
Nvp
//đưa tay lên cổ//
Máu.
Nóng hổi.
Đỏ thẫm.
Tay hắn run lên.
Hắn bước lùi lại, ánh mắt trợn trừng, miệng há ra như muốn nói điều gì đó nhưng không phát được thành tiếng.
Duy vẫn đứng đó, không nhúc nhích, ánh mắt sâu thẳm như đêm trong rừng năm ấy.
Giữa hai ngón tay cậu là một lưỡi dao nhỏ, mỏng như sợi chỉ, ánh bạc lấp lánh trong nắng sáng.
Chính lưỡi dao ấy, đã vẽ một đường hoàn hảo lên động mạch cổ khi cậu vuốt nhẹ lên hắn, nhẹ đến mức chính hắn cũng không cảm thấy.
Cho đến khi máu phun ra như suối.
Nvp
Nvp
//quỳ xuống, thở dốc//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//bước tới, ngồi xổm trước mặt hắn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bị một bé con giết ngay giữa ban ngày…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhục nhã không?
Nvp
Nvp
//nghiến răng, trừng mắt nhìn Duy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cười//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
À không…chắc ông đang giận lắm nhỉ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng mà…đâu còn thời gian để tức nữa đâu.
Nvp
Nvp
//khựng lại//
Một giây sau, hắn ngã gục xuống nền bê tông lạnh ngắt.
Máu chảy thành vũng, đỏ tươi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//khẽ cúi người//
Bàn tay thon dài kéo tay áo hắn lên, chỉ là bản năng, thói quen sau mỗi cuộc xử lý.
Nhưng lần này…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//khựng lại//
Trên bắp tay trái của hắn…là một hình xăm.
Một chùm hoa tử đằng buông rũ, tinh xảo và nhức nhối như những ám ảnh không tên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//sững người//
Mọi thứ trong đầu cậu một lần nữa ùa về, tiếng hét, mùi khét, bóng người mặc đồ đen, và ánh mắt của cha mẹ cậu lúc bị giết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cười khẩy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hay nhỉ…cuối cùng tụi mày cũng chịu xuất hiện…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cúi sát xuống, một tay giữ cằm hắn//
Với sự tỉ mỉ đến đáng sợ, Duy dùng máu từ cổ gã vẽ lên gò má trắng bệch kia.
Từng nét cong, từng sợi dây hoa chảy dài…Máu loang ra, nhuộm thành một đoá hoa tử đằng lộn ngược.
U ám và tàn độc.
Một ký hiệu chết chóc.
Một lời tuyên chiến.
Duy ngắm nhìn tác phẩm của mình trong vài giây rồi lặng lẽ đứng dậy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đi tới, cầm túi đồ lên, quay người bước đi//
Cậu không quay đầu nhìn lại lần nào.
Bước chân chậm rãi, hoà vào dòng người tấp nập ngoài kia như thể chưa từng có án mạng nào xảy ra trong con hẻm nhỏ ấy.
__________
Tg
Tg
Demo.

Chap 2.

—————
Từ phía bên kia con phố, ở tầng thượng của một toà nhà cũ đối diện con hẻm…có một người đang đứng đó từ lâu.
Hắn tựa vào lan can gỉ sét, một tay đút túi quần, tay còn lại kẹp điếu thuốc đang cháy dở.
Khói thuốc cuộn lên mờ ảo, tan vào khoảng không nồng mùi máu và rác thải.
Hắn nhìn chăm chú về phía con hẻm nơi cái xác nằm gục, máu vẫn còn nhỏ từng giọt.
Duy đã rời đi, không quay đầu lại.
???
???
//khẽ cười//
???
???
Hoàng Đức Duy…cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi…
Giọng hắn trầm, kéo dài, mang theo một chút thích thú, một chút hiểm độc…và rất nhiều tính toán.
Điếu thuốc trên tay hắn kẹp mạnh, đầu lửa đỏ rực vỡ ra, rồi bị quăng xuống đất một cách hờ hững.
???
???
//xoay người, bước đi chậm rãi//
Tay trái hắn vô thức đút vào túi quần, nhưng lúc gió thổi mạnh, tay áo hắn bị lật lên một chút.
Đủ để lộ ra hình xăm hoa tử đằng, không nở rộ, không tàn úa, chỉ đơn giản là một nhánh hoa lạnh lẽo cuốn quanh cổ tay, màu mực tím đen ăn sâu vào da thịt.
.
Cánh cửa khép lại sau lưng, tách Duy khỏi thế giới bên ngoài.
Cậu đặt túi đồ lên bàn, không vội lấy ra.
Ánh sáng nhàn nhạt từ khung cửa sổ đổ xuống sàn nhà, chiếu lên khuôn mặt không biểu cảm của cậu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngồi xuống ghế, lấy điện thoại, mở mục thư ẩn//
Chỉ có duy nhất một tấm hình.
Một bức ảnh cũ, ố màu nhẹ, nhưng vẫn rõ ràng từng nét.
Trong ảnh, cha mẹ cậu đang ôm lấy cậu bé Duy lúc ấy còn rất nhỏ, cả ba cười rạng rỡ bên một cây hoa đang nở.
Cậu nhìn thật lâu.
Ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên gương mặt người cha. Rồi dừng lại ở mẹ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tụi mày đã tự tìm đến…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngước mắt lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thì đừng trách vì sao tao lại bắt đầu…
Màn hình điện thoại tối dần, phản chiếu gương mặt cậu, đôi mắt sâu hoắm, vô cảm.
Từ ngoài cửa sổ, gió lại thổi vào, làm rung nhẹ tấm rèm.
Và trong căn phòng ấy, không còn tiếng gì khác, ngoài tiếng tích tắc rất khẽ của chiếc đồng hồ treo tường, đến ngược cho một điều gì đó…sắp bắt đầu.
.
Ánh nắng chói chang của buổi trưa hắt qua những khe cửa tôn rỉ sét, rọi xuống nền xi măng xám lạnh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngồi trên ghế giữa gian phòng, gác chân lên bàn//
Không gian trong kho hàng vẫn nặng mùi khói thuốc, sắt gỉ và máu.
Điếu thuốc cháy dở kẹp giữa hai ngón tay, làn khói lượn lờ quanh khuôn mặt hắn, gương mặt lạnh tanh, không gợn một chút cảm xúc.
Trước mặt Quang Anh là một tên đàn em, trói chặt tay chân, máu me bê bết, vài vết roi còn in rõ sau lưng, và ánh mắt thì hoảng loạn.
???
???
Anh Quang Anh…em sai rồi…em bị ép…
???
???
Em không cố ý đâu…xin anh hãy tha cho em lần này…
???
???
//run rẩy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nheo mắt nhìn, hít một hơi thuốc dài//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhả khói//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ờ…mày nói cũng có lý…
???
???
//gật đầu lia lịa//
???
???
Đúng rồi!
???
???
Anh hiểu mà, em chưa bao giờ phản anh…em bị ép, anh tin em đi…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//dụi tàn thuốc vào gạt tàn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngẩng lên, bật cười//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày nghĩ…tao sẽ nói thế à?
???
???
//khựng lại//
ĐOÀNG!
Một viên đạn xuyên qua đầu. Không một lời cảnh báo. Không một chút do dự.
Một tên đàn em khác đã rút súng bắn, không cần ra hiệu, chỉ cần thấy nụ cười đó là đủ.
Máu văng trên nền xi măng xám lạnh, từng giọt loang ra.
Quang Anh chẳng thèm liếc nhìn. Hắn vươn tay với lấy điều khiển, bật chiếc tivi gần đó, vừa đúng lúc bản tin đặc biệt xuất hiện.
🖥 Vào sáng nay, người dân phát hiện một thi thể nam giới trong một con hẻm cụt gần khu trung tâm thành phố. Nạn nhân tử vong do vết cắt sâu ở cổ, không có dấu hiệu giằng co hay chống trả. Đặc biệt, trên khuôn mặt nạn nhân, hung thủ đã dùng máu vẽ một đoá hoa tử đằng lộn ngược, hành động được cho là mang ý nghĩa đe doạ hoặc cảnh báo.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngẩng lên, mắt loé lên tia hứng thú//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào tivi//
Hắn lặng lẽ quan sát thi thể bị làm mờ trên màn hình, rồi ngưng lại khi hình xăm hoa tử đằng mờ mờ ở tay nạn nhân hiện ra.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười khẽ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ồ…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tổ chức Hoa Tử Đằng à…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tưởng mấy con chuột đó tuyệt chủng hết rồi.
Một tổ chức cũ, từng khét tiếng trong giới ngầm với lối hoạt động tàn bạo và ẩn danh tuyệt đối.
Bất kỳ kẻ nào có não trong giới tội phạm cũng hiểu, nơi nào có dấu hoa tử đằng, nơi đó sẽ có xác người.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đứng lên//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chuẩn bị xe.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có lẽ…tao phải quay lại đó một chuyến để hỏi thăm sức khoẻ rồi.
Nvp
Nvp
//gật đầu//
Nvp
Nvp
Dạ.
Ánh nắng buổi trưa đổ bóng xuyên qua các khe sắt gỉ của nhà kho, in lên sàn những đường sọc dài.
Tiếng bước chân của Quang Anh vang lên chậm rãi, đều đặn…như đếm ngược cho một trận đồ máu me sắp bắt đầu.
__________

Chap 3.

Tg
Tg
Chấp niệm với Rolls-Royce.
—————
Một vùng đồi núi hẻo lánh, phía Tây thành phố, nơi bản đồ cũng không đánh dấu, sóng điện thoại mờ tịt và camera giám sát công cộng chưa từng bén mảng đến.
Ẩn sâu trong lớp sương mù dày đặc và rừng cây chằng chịt, một căn cứ ngầm của tổ chức Hoa Tử Đằng yên ắng như thể nó chưa bao giờ tồn tại với thế giới ngoài kia.
Chiếc Rolls-Royce đen bóng dừng lại trước cánh cổng kim loại nặng trịch với biểu tưởng đoá tử đằng bằng thép khắc nằm chính giữa.
Mặt đất khẽ rung lên khi bánh xe nghiếng trên lớp đá răm, dừng hẳn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bước xuống//
Áo sơ mi đen mở ba cúc, ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn cánh cổng.
Không khí lập tức căng như dây đàn.
Bốn tên sát thủ mặc đồ đen bịt mặt từ hai bên cổng, đồng loạt chĩa súng vào đầu hắn.
???
???
Dừng lại!
???
???
Kẻ lạ mặt không được tiến vào!
Đàn em đi phía sau Quang Anh giật tay áo, rút súng định phản công.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngăn lại//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười khẩy, liếc nhìn từng tên một//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tụi mày là người mới à?
Đám sát thủ thoáng chần chừ. Chúng lén liếc nhau, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Đột nhiên một bóng người từ trong căn cứ lao ra, tung cú đấm cực mạnh vào gáy một tên trong bọn khiến tên đó đổ rạp xuống đất.
Cả bọn giật mình chưa kịp phải ứng thì tên vừa xuất hiện đã cúi đầu trước Quang Anh.
Nvp
Nvp
Ngài Quang Anh, xin ngài thứ lỗi!
Nvp
Nvp
Chúng là lứa sát thủ mới huấn luyện, chưa từng gặp ngài nên mới vô lễ.
Nvp
Nvp
Mong ngài rộng lượng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khẽ nheo mắt lại//
Hắn nhận ra ngay đây là một trong những kẻ từng phục vụ bà trùm cũ, từng được hắn cứu mạng nhiều năm trước.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày chưa chết à?
Nvp
Nvp
Nhờ phúc ngài, tôi vẫn còn thở…
Nvp
Nvp
//gượng cười, quay lại//
Nvp
Nvp
Hạ súng hết xuống cho tao!
Cả bọn sát thủ run tay, lập tức làm theo.
Nvp
Nvp
//cúi đầu sâu hơn//
Nvp
Nvp
Bà trùm sắp trở về rồi, xin mời ngài vào trong.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhếch mép//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn biết đường mời tao hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tốt.
Hắn rít nốt một hơi thuốc, dập điếu thuốc xuống mặt đất rồi đút tay vào túi, bước vào qua cánh cổng sắt vừa mở, bóng lưng sừng sững và điềm tĩnh.
Căn cứ Hoa Tử Đằng, nơi từng là vùng cấm, giờ đây lại đón một vị khách không mời mà đến…nhưng ai ai cũng phải cúi đầu.
.
Phòng khách lớn trong căn cứ Hoa Tử Đằng, ánh đèn trần đổ xuống nội thất sang trọng mang phong cách Nhật, toàn bộ không gian chìm trong mùi trầm hương thoang thoảng và cảm giác ngột ngạt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngồi trên ghế, chân gác lên bàn//
Tay hắn cầm một con dao găm nhỏ, lưỡi dao mảnh và sắc, đang quay tròn nhè nhẹ trên đầu ngón tay.
Thời gian trôi chậm. Không ai trong căn phòng dám lên tiếng.
Cửa phòng bật mở.
Bà trùm
Bà trùm
//bước vào//
Bà trùm của tổ chức Hoa Tử Đằng, người phụ nữ được bao phủ bởi một đồ đen, áo khoác dài, ánh mắt sâu và lạnh.
Quang Anh chẳng buồn quay lại. Hắn vẫn ngồi như cũ, con dao dừng lại giữa không trung, rồi khẽ hạ xuống mặt bàn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//thở dài//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đợi hơi lâu đó nha.
Bà trùm
Bà trùm
//cúi đầu//
Bà trùm
Bà trùm
Xin thứ lỗi.
Bà trùm
Bà trùm
Có vài thông tin tôi cần tự mình điều tra.
Bà bước tới, ngồi xuống ghế đối diện hắn, dáng ngồi thanh thoát nhưng vững chãi, đôi tay đặt nhẹ lên đùi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào bà trùm, cười khẩy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vụ hoa tử đằng lộn ngược được vẽ bằng máu trên xác người của bà à?
Bà trùm
Bà trùm
//khẽ cười, định mở miệng nói//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cắt ngang//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tưởng bà đào tạo người ghê gớm lắm…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoá ra vẫn yếu ớt như xưa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bị rạch ngang cổ mà không hề hay biết.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Nét mặt bà trùm khựng lại một nhịp, đôi mắt loé lên thứ gì đó vừa xấu hổ, vừa giận dữ.
Bà trùm
Bà trùm
//gượng cười//
Bà trùm
Bà trùm
Vâng…
Bà trùm
Bà trùm
Trình đào tạo người của chúng tôi còn yếu ớt.
Bà trùm
Bà trùm
Thế nên, khi xưa cũng nhờ công lớn của ngài, tổ chức Hoa Tử Đằng mới có thể trở lại với giới ngầm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phải rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hồi đó, nếu tôi không bước vào cứu đám sát thủ tép riu của bà thì giờ chắc tụi nó đang làm phân xanh dưới đất rồi.
Bà trùm
Bà trùm
//khẽ nghiêng đầu//
Bà trùm
Bà trùm
Vậy nên hôm nay, khi ngài đến, toàn bộ tổ chức lập tức dừng mọi hoạt động để tiếp đón.
Bà trùm
Bà trùm
Chúng tôi không quên món nợ ân tình này.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay đan vào nhau, khẽ nghiêng đầu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bà có nghi ngờ ai là tác giả của đoá hoa tử đằng lộn ngược đó không?
Bà trùm không đáp.
Bà trùm
Bà trùm
//im lặng//
Ánh mắt sắc lẻm kia khẽ dao động một nhịp, chỉ một nhịp thôi, nhưng không qua khỏi con mắt từng sống sót từ giới ngầm của Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười khẩy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu có thể tự điều tra và xử lý mà không cần phải nhờ đến Nguyễn Quang Anh này, thì tôi xin phép khỏi phí thời gian ở đây.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đứng lên, chỉnh cổ áo, định quay người bước đi//
Bà trùm
Bà trùm
Hoàng Đức Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khựng lại, khẽ bật cười, quay đầu nhìn bà trùm//
Hắn ngồi xuống trở lại, nhưng lần này hai chân bắt chéo lại, tay khoanh trước ngực, ánh mắt đầy tò mò.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nói rõ hơn đi.
Bà trùm rút từ trong ngăn bàn ra một bức ảnh. Đó là ảnh chụp một chàng trai, mái tóc hơi rối, đôi mắt sâu có chút gì đó xa cách, mặc tạp dề pha chế, đứng phía sau quầy bar trong một bức ảnh bị chụp lén.
Bà trùm
Bà trùm
//đặt tấm hình lên bàn, đẩy về phía Quang Anh//
Bà trùm
Bà trùm
Nhiều năm trước, cha mẹ của Hoàng Đức Duy từng là thành viên cấp cao trong tổ chức chúng tôi.
Bà trùm
Bà trùm
Nhưng rồi…họ phản bội.
Bà trùm
Bà trùm
Cái giá phải trả là truy sát cả gia đình.
Bà trùm
Bà trùm
Chúng tôi đã để cậu ta chạy thoát, vì lúc đó Duy vẫn là một đứa trẻ.
Bà trùm
Bà trùm
Nhưng dần dần…chúng tôi không thể theo dõi hay kiểm soát cậu ấy được nữa.
Bà trùm
Bà trùm
Đứa trẻ đó biến mất như chưa từng tồn tại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//gật gù, cầm tấm ảnh lên//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ánh mắt loé lên chút hứng thú, ngả người ra sau//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vị trí hiện tại?
Bà trùm
Bà trùm
Cậu ấy đang làm pha chế tại quán bar R.C.
Bà trùm
Bà trùm
Ẩn mình giữa chốn ồn ào, nhưng vẫn rất lặng lẽ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nheo mắt//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Thú vị nhỉ.”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đứng dậy, bước đi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giao thằng nhóc này cho tôi.
Bà trùm
Bà trùm
//nhíu mày//
Bà trùm
Bà trùm
Sao ngài lại quan tâm đến vụ này?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//dừng lại, quay đầu, cười khẩy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì đoá hoa tử đằng lộn ngược mà thằng nhóc ấy vẽ…rất đẹp.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đẹp đến mức khiến tôi thấy có hứng thú.
Rồi hắn bước đi, để lại sau lưng căn phòng vẫn đang chìm trong im lặng.
Bà trùm
Bà trùm
//khẽ cúi đầu//
Bà trùm
Bà trùm
Vâng…
Bóng dáng Quang Anh đã khuất hẳn sau những dãy tường bê tông dày đặc, bà trùm vẫn ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt trầm mặc như vừa bị kéo vài một suy nghĩ nào đó xa xôi.
Bà trùm
Bà trùm
//khẽ bấm một nút nhỏ trên bàn//
Cửa phòng mở ra. Một người đàn ông bước vào, cúi đầu.
Bà trùm
Bà trùm
Tiếp tục theo dõi Hoàng Đức Duy.
Bà trùm
Bà trùm
Mọi hành động, lời nói, kể cả việc cậu ta tiếp xúc với ai, đều phải được báo cáo lại.
Bà trùm
Bà trùm
Và thêm một cái tên nữa…
Bà trùm
Bà trùm
Nguyễn Quang Anh.
Bà trùm
Bà trùm
Theo dõi hắn luôn.
???
???
//ngẩng đầu, kinh ngạc//
???
???
Thưa bà…cả ngài Quang Anh sao?
Bà trùm
Bà trùm
//liếc tên sát thủ//
Bà trùm
Bà trùm
Làm theo lệnh.
Bà trùm
Bà trùm
Không được hỏi.
???
???
//nuốt khan, cúi đầu//
???
???
Rõ.
???
???
Tôi sẽ cử người ngay.
Hắn lặng lẽ lui ra, cánh cửa đóng lại không phát ra tiếng động nào.
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình bà ta.
Bà ta ngồi đó, thẳng lưng, nhưng đôi mắt không còn điềm tĩnh như khi đối diện với Quang Anh nữa.
Giọng nói của Quang Anh cứ vang vọng ngay bên tai bà.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tưởng bà đào tạo người ghê gớm lắm…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoá ra vẫn yếu ớt như xưa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bị rạch ngang cổ mà không hề hay biết.
Bà trùm
Bà trùm
//siết chặt tay//
Máu rịn ra từ kẽ ngón cái, móng tay đã cắm sâu vào da thịt.
Câu nói ấy như một nhát dao găm thẳng vào lòng tự trọng.
Một kẻ như bà, đứng đầu cả một tổ chức sát thủ bí mật, từng khiến bao nhiêu kẻ run rẩy chỉ vì nghe danh, lại bị Quang Anh sỉ nhục thẳng mặt, không kiêng nể.
Bà trùm
Bà trùm
//nghiến răng//
Bà trùm
Bà trùm
Nguyễn Quang Anh…
Bà trùm
Bà trùm
Mày tưởng mày có công giúp tổ chức tao thì tao sẽ biết ơn sao?
Một cái ly thuỷ tinh trên bàn lập tức vỡ vụn.
Bà ta đã đập tay vào bàn quá mạnh. Mảnh vỡ rơi rớt, máu từ tay bà nhỏ xuống từng giọt nhưng bà ta không để tâm.
Bà trùm
Bà trùm
Mày sẽ hối hận…vì dám nói với tao bằng cái giọng đó.
Bà trùm
Bà trùm
Mày nghĩ mày là ai?
Bà trùm
Bà trùm
Sớm muộn gì cũng đến lượt mày phải cúi đầu, Quang Anh à.
Bà trùm
Bà trùm
Đừng ảo tưởng nữa.
.
Chiếc Rolls-Royce lặng lẽ lướt êm trên con đường, rời khỏi vùng đất bị che giấu giữa rừng sâu.
Bên trong xe, yên tĩnh tuyệt đối.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//ngắm nhìn tấm hình//
Tấm hình tuy hơi mờ, nhưng khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, lại sắc nét đến lạ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nheo mắt//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy à…đẹp nhỉ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhếch môi//
Tiếng lốp xe lướt trên mặt đường giữa trời trưa nắng gắt như một tín hiệu.
Một cuộc truy dấu nguy hiểm đã bắt đầu.
__________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play