RhyCap| Nhân Viên Nhà Ma
1
Quán cà phê nhỏ nằm lọt thỏm trong một con hẻm cũ ở quận 4.
Những buổi sáng đầu hè, nắng chiếu xiên qua tán cây xà cừ già, lấp lánh trên ô kính cửa sổ.
Cái tên quán đơn giản đến mức nhiều người đi ngang còn tưởng đó là một góc để nghỉ chân – Góc Nhỏ. Nhưng với Duy, nơi này là cả một đoạn đời.
Duy đến quán làm từ năm nhất đại học, ban đầu chỉ để kiếm thêm tiền sinh hoạt.
Rồi không hiểu sao, cậu cứ ở lại mãi, đến lúc ra trường thì thành nhân viên cố định.
Làm cùng cậu là hai thằng bạn chí cốt: Kiều và An
Sáng nay quán vắng. Chỉ có tiếng máy lạnh, mùi cà phê mới xay và tiếng gõ gõ nhẹ của An đang chơi game trên điện thoại. Duy đứng sau quầy, tay cầm chiếc ly thủy tinh trong suốt, lau đi lau lại vết nước còn đọng.
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Ê Duy ơi, lau hoài vậy má
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Tao tưởng mày tính chùi cái ly này tới Tết hả
Duy cười nhẹ, đặt ly xuống.
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Ly mà không trong thì mất điểm hết quán
Đặng Thành An_thanhann
Mày nên lau lòng mày như lau ly thì tụi tao đỡ lo
Cậu quen với cái kiểu trêu đùa của Kiều và An – đôi khi hơi vô tâm, nhưng lại là cách duy nhất tụi nó thể hiện tình cảm.
Bên ngoài trời trong xanh, có vài chiếc lá rơi lác đác trên mặt hiên. Tiếng chim sẻ kêu vang trên mái ngói cũ.
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Mai mày rảnh hông
Kiều hỏi, giọng đột nhiên nghiêm túc.
Duy liếc nhìn cậu bạn rồi hỏi lại
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Lại giở trò gì nữa vậy
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Đi nhà ma chơi
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Khu vui chơi mới mở ở bờ sông, nghe bảo đầu tư hoành tráng lắm. Có cả diễn viên giả ma luôn.
An ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, cười cười
Đặng Thành An_thanhann
Đi chơi đi mày. Ba thằng lâu rồi không đi đâu chung. Cho đổi gió
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Không đi đâu hết
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Mày biết tao sợ mấy cái đó mà
Đặng Thành An_thanhann
Có tao nè
Đặng Thành An_thanhann
Tao chắn cho mày
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Dữ dị đó he
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Đứng chưa tới nách nó mà bày đặt
Đặng Thành An_thanhann
Ê nhaa????
Duy thở ra, nhìn hai đứa bạn đang cười như con nít. Cậu không đành lòng từ chối.
Hoàng Đức Duy_ducdiii
…Ờ thì… đi thì đi. Nhưng lỡ tao ám ảnh tâm lý á, tụi mày phải lo
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Chốt!
Kiều đập tay xuống bàn, mặt sáng như đèn sân khấu.
Duy nhìn ra ngoài cửa kính. Nắng vẫn dịu. Không ai trong ba người biết rằng, buổi đi chơi tưởng như bình thường ấy sẽ là cột mốc mở ra một chương hoàn toàn khác trong cuộc đời Duy – nơi cậu không còn đi lạc trong bóng tối một mình nữa.
Vì trong bóng tối đó… sẽ có một người đang chờ cậu.
2
Cuối tuần, trời nắng nhẹ. Cả ba đứa kéo nhau tới khu vui chơi mới mở gần bờ sông – chỗ nổi rần rần trên mạng mấy hôm nay vì có nhà ma “xịn như phim”.
Duy đứng trước cổng khu nhà ma, nhìn tấm bảng “Lạc Lối Trong Bóng Tối” với hình đầu lâu và đôi mắt đỏ lòm.
Cậu nuốt nước bọt. Mồ hôi lấm tấm tay dù trời không hề nóng.
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Mày đừng sợ. Tao đọc review rồi, chỉ là hiệu ứng thôi
Kiều nói, mặt háo hức như con nít.
Đặng Thành An_thanhann
Ừ, mà nếu mày sợ thì cứ nhắm mắt bám tụi tao
Duy gật gật cho có, nhưng bụng thì cuộn lại như bị thắt dây. Cậu không nói ra, nhưng từ sáng đã thấp thỏm. Cảm giác bất an mơ hồ cứ lớn dần khi cả bọn tiến vào cổng.
Khu nhà ma trông như một toà nhà bỏ hoang. Bên trong là một đường hầm tối, hành lang quanh co, đèn nhấp nháy, âm thanh rền rĩ vang từ khắp các góc tường.
Nhân viên mặc đồ đen dắt ba đứa tới cửa vào, nhắc nhỏ
nvien nhà ma
Trong này có diễn viên đóng ma. Không được chạm vào họ. Có gì bất thường, cứ gọi ‘thoát’ là sẽ được đưa ra.
Duy siết chặt vé trong tay. Tim đập nhanh.
Cả ba bước vào. Bên trong tối đen như mực, ánh sáng duy nhất là mấy bóng đèn đỏ lập loè trên trần
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Ê… mày nắm tay tao không..
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Có gì đâu mà sợ, mày lớn rồi đó!
An đi trước, Kiều đi giữa, Duy đi sau. Họ men theo hành lang, tiếng bước chân vang lên lạnh lẽo.
Đột nhiên có tiếng hét chói tai. Một bóng trắng từ góc tường lao ra. Kiều hét lên rồi chạy thẳng luôn về phía trước.
Đặng Thành An_thanhann
Má mày, đợi tao!!!
An gào theo rồi chạy theo luôn.
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Khoan!!!
Duy gọi lớn, nhưng không kịp.
Cậu sững người giữa hành lang, ánh sáng lập loè khiến không thấy rõ xung quanh. Cậu quay đầu, nhưng phía sau cũng chỉ là bóng tối dày đặc. Một tiếng động rít lên bên tai. Một thứ gì đó khua xào xạc trên trần nhà.
Duy run. Cậu ngồi thụp xuống, lưng dựa vào tường. Tay ôm đầu gối. Tim đập loạn, cổ họng nghẹn lại.
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Kiều… An… mấy má đâu rồi…
Tiếng khóc vang vọng trong không gian kín. Vang xa. Xa đến mức… một người đã nghe thấy.
Một bóng đen bước lại gần, nhẹ nhàng như gió. Mặt trắng bệch, tóc rối, lớp hoá trang như từ phim kinh dị bước ra. Nhưng giọng lại dịu dàng đến lạ.
Duy ngẩng lên. Một “con ma” đang ngồi xuống bên cạnh. Khuôn mặt dù đáng sợ vì lớp make-up, nhưng đôi mắt lại rất người – ấm và đầy lo lắng.
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Tui… tui lạc… tui sợ…
???
Không sao đâu. Anh ở đây
Không nghĩ gì thêm, Duy nhào tới ôm chầm lấy anh.
Không màng hoá trang, không sợ gương mặt trắng bệch, cũng chẳng quan tâm đang ở đâu. Trong khoảnh khắc ấy, cậu chỉ cần một điểm tựa – và người đó đã ở đó, dịu dàng hơn cả ánh sáng.
Anh khẽ siết nhẹ tay, như để trấn an. Duy không biết người đó tên gì, cũng không thể thấy rõ gương mặt, nhưng hơi ấm từ vòng tay ấy là thật.
Lần đầu tiên trong suốt một khoảng thời gian dài, Duy thấy yên lòng khi ở trong bóng tối.
3
Duy ngồi bệt ngoài băng ghế đá bên hông khu nhà ma, ánh nắng cuối chiều rọi lên mái tóc hơi rối. Cậu vừa được một chị nhân viên dẫn ra sau khi lạc bạn và gặp sự cố bên trong. Hai tay cậu vẫn còn run nhẹ.
Kiều và An chạy ào tới, thở hổn hển.
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Má ơi mày làm tụi tao sợ muốn chết
An đỡ hơn, ngồi xuống bên cạnh, đưa cho Duy chai nước
Đặng Thành An_thanhann
Mày ổn không
Duy không đáp liền. Cậu ngước nhìn lại cánh cửa đen thui phía sau. Nơi đó, trong bóng tối đặc quánh, cậu đã ôm một người xa lạ như thể thân quen từ kiếp trước.
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Có… có người an ủi tao á
Nguyễn Thanh Pháp_phapkieuu
Người hả? Nhân viên hả
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Ừ… ảnh mặc đồ ma, nhưng ngồi xuống cạnh tao, hỏi tao ổn không… dịu lắm… ổng không giống mấy người hù khách
Duy chậm rãi kể, mắt nhìn xa xăm.
Đặng Thành An_thanhann
Ờ thì chắc nhân viên thấy mày khóc quá nên dỗ chứ gì. Tao còn tưởng mày gặp ma thật.
An cười nhẹ, đấm đấm lưng Duy.
Tối hôm đó, Duy nằm dài trên giường, hai mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh ánh mắt dịu dàng kia, cái ôm nhẹ nhàng kia. Cậu thậm chí còn không kịp nhìn rõ mặt người đó, cũng chưa kịp hỏi tên.
Cậu chỉ nhớ cảm giác. Một cảm giác rất thật. Thật đến mức tim vẫn còn đập nhanh mỗi khi nghĩ lại.
Vài ngày sau, Duy quay lại khu nhà ma. Một mình.
Cậu đứng trước quầy vé, hơi ngại ngùng.
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Dạ… hôm trước em vô đây rồi.
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Lúc bị lạc, có một anh mặc đồ ma ngồi an ủi em… ảnh cao, giọng nhẹ, không có hù em gì hết... Chị biết ảnh là ai không ạ
Cô nhân viên bán vé nhìn Duy một lúc rồi gật đầu
nvien nhà ma
Ờ, chắc em nói Quang Anh đó. Nó làm ca sáng, đóng vai người chết treo ở phòng số 4. Nó hiền lắm, khách khóc cũng dỗ nữa
Cậu quay đi, tay siết chặt quai ba lô, miệng lẩm bẩm
Hoàng Đức Duy_ducdiii
Quang Anh...
Cái tên ấy nhẹ như gió lướt qua miệng cậu, nhưng mang theo rung động âm ỉ nơi ngực trái.
Lần đầu tiên trong đời, Duy muốn gặp lại một người không quen.
Và có lẽ, lần đầu tiên… cậu thật sự nhớ ai đó chưa từng nói tên.
Cậu đứng lại ở một góc ghế đá gần đó, mắt nhìn dòng người ra vào khu nhà ma. Ai cũng đi cùng nhóm, cười cợt, la hét, còn Duy thì lặng thinh. Cậu không có lý do nào để ở đây. Nhưng chân không chịu rời đi
Quang Anh – cái tên ấy như bám lấy tâm trí cậu suốt quãng đường về.
Tối hôm đó, khi đèn phòng vừa tắt, Duy nằm nghiêng trên giường, tay ôm gối, ánh sáng từ điện thoại phản chiếu trên khuôn mặt buồn lặng.
Cậu lên mạng, gõ thử vài từ khóa: “nhân viên đóng ma khu Lạc Lối Quang Anh”, “Quang Anh nhà ma”. Không có gì.
Không Facebook, không hình ảnh, không bài viết nào nhắc tới anh cả. Duy cười nhạt. Sao cậu lại tưởng dễ vậy chứ?
Cậu nhớ giọng nói đó. Nhớ ánh mắt ấm trong gương mặt trắng bệch. Nhớ cả cảm giác an toàn từ một người không quen.
Chưa từng yêu ai. Cũng không nghĩ mình sẽ rung động trong một nơi tối tăm như thế.
Nhưng cậu biết. Có thứ gì đó vừa chớm nở. Nhẹ nhàng. Lạ lẫm. Và buồn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play