Giá Như Mình Đừng Gặp Gỡ
Giới Thiệu
GIÁ NHƯ MÌNH ĐỪNG GẶP GỠ
Thể loại: Tình cảm – Buồn – Trêu đùa – Tâm lý
Nhân vật chính:
Hứa Viễn – chàng trai có đôi mắt luôn nhìn xa xăm, ít nói, từng trải qua cú sốc mất mát trong quá khứ.
Bạch Yên – cô gái hay cười, hay nói, nhưng trong lòng giấu đầy vết nứt. Có thói quen dùng sự trêu đùa để che giấu nỗi cô đơn.
TÓM TẮT CỐT TRUYỆN
Bạch Yên tình cờ gặp Hứa Viễn trong một buổi chiều mưa – khi cô đang chạy trốn một cuộc hẹn xem mắt và anh thì đang trốn chính cuộc đời mình. Cô ngỏ ý nhờ anh “giả làm người yêu” để qua mặt gia đình. Cứ tưởng đó là một trò đùa nhất thời, nhưng ai ngờ, trò đùa ấy lại kéo dài… và biến thành thứ gì đó thật hơn cả thật.
Họ không biết rằng, việc gặp nhau – dù là ngẫu nhiên – đã thay đổi mọi thứ. Nhưng nếu biết trước rằng đổi lại chỉ là nước mắt, là chia ly, là vết thương chẳng bao giờ lành… thì có lẽ, giá như mình đừng gặp gỡ.
giới thiệu về bản thân nv nhe
HỨA VIỄN
Tóc: Đen, hơi dài, mái rũ nhẹ che mắt.
Mắt: Màu xám tro, ánh nhìn trầm mặc, có chiều sâu.
Phong cách: Áo sơ mi trắng, khoác áo khoác đen mỏng, quần vải tối màu.
Biểu cảm: Trầm lặng, có nét u sầu, như đang nhớ ai đó.
BẠCH YÊN
Tóc: Dài ngang lưng, màu nâu nhạt, xoã nhẹ bay trong gió.
Mắt: Màu hổ phách, sáng nhưng có gì đó xa vắng.
Phong cách: Váy dài trắng nhẹ nhàng, áo khoác cardigan mỏng màu pastel.
Biểu cảm: Cười nhẹ, nhưng ánh mắt như đang giấu nước mắt.
đây là Hứa Viễn và Bạch Yên
mong mọi người đọc ròi cho tớ xin cảm nghĩ
chắc truyện hong dài lémm:((
Chương 1
Chiều mùa thu Hà thành, không khí ẩm ướt len lỏi qua từng con ngõ nhỏ, mang theo hơi lạnh và hương hoa sữa thoang thoảng. Quán trà “Tịch Mặc” nép mình yên tĩnh ở góc phố, lặng lẽ như tên gọi của nó.
Bạch Yên – cô gái có đôi mắt sâu và giọng nói đầy ngông cuồng – vội vã bước qua cánh cửa gỗ, tay cầm ly trà hoa nhài còn bốc khói. Cô không để ý trước mặt có người đang đứng quay lưng.
Bộp!
Ly trà sánh ra, văng vào cổ tay áo của một người đàn ông.
Bạch Yên
“Anh đi kiểu gì vậy? Mắt để làm gì không biết!”
Hứa Viễn
(lạnh lùng, trầm giọng): “Để nhìn những người không nên gặp.”
Cô khựng lại. Câu nói chẳng liên quan gì đến việc va chạm, nhưng lại khiến cô giật mình, như vừa bị một câu nói nhìn xuyên qua lòng mình.
Bạch Yên ngẩng đầu. Người đàn ông trước mặt cô mặc áo măng tô đen, mái tóc rối nhẹ vì gió thu, nước mưa còn đọng trên bờ vai. Gương mặt anh không lạnh, nhưng buồn. Rất buồn. Buồn kiểu đã quen với mất mát.
Bạch Yên
(nhíu mày, giễu cợt): “Anh là kiểu người mở miệng là triết lý sống à?”
Hứa Viễn
“Không. Tôi là kiểu người… nếu mắt tôi không nhìn thấy em, thì giờ ly trà vẫn còn nguyên.”
Cô bật cười khẽ. Không rõ là vì sự vô lý trong câu nói hay vì ánh mắt anh khiến lòng cô hoảng loạn một nhịp. Đã lâu rồi, Bạch Yên không cảm thấy ai đó khiến trò đùa của cô bị lật ngược lại.
Bạch Yên
“Thôi bỏ đi. Là lỗi tôi, cũng không đến mức chết người.”
Hứa Viễn
(thản nhiên): “Đúng. Không chết người. Nhưng có thể khiến một người sống lại.”
Cô quay lại, lần đầu nhìn kỹ anh.
Bạch Yên
“Anh nói vậy nghĩa là gì?”
Hứa Viễn
(nhún vai): “Chỉ là một cách nói. Em không cần bận tâm.”
Cô bước vào quán, nhưng sau lưng vang lên giọng anh:
Hứa Viễn
“Em thường đến đây?”
Bạch Yên
(không quay đầu): “Có thể.”
Hứa Viễn
“Vậy mai, tôi ngồi chỗ này. Nếu em đến, thì là định mệnh. Nếu không… thì cũng là duyên bỏ lỡ.”
bước tiếp. Trái tim cô đập lệch một nhịp. Lâu rồi, cô không gặp ai vừa ngông, vừa cô độc đến thế.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi. Mùa thu chưa chịu rời. Và một điều gì đó, như là một sai lầm đẹp đẽ… vừa bắt đầu.
Chương 2
CHƯƠNG 2 – TRÒ ĐÙA NGÔNG CUỒNG
Hôm sau, đúng như lời nói để lại, Hứa Viễn ngồi một mình ở bàn góc quán trà Tịch Mặc. Ly hồng trà trước mặt anh vẫn còn nóng, nhưng đã vơi một nửa. Anh không đọc sách, cũng không nhìn điện thoại. Chỉ nhìn qua cửa kính, dõi theo từng bóng người lướt qua ngoài phố.
Một tiếng chuông gió rung nhẹ. Cửa mở. Là Bạch Yên.
Cô bước vào, bắt gặp ánh mắt anh ngay lập tức. Không ngạc nhiên, không mỉm cười, chỉ là một cái nhìn bình thản đến kỳ lạ.
Bạch Yên
“Anh thật sự đợi tôi?”
Hứa Viễn
“Không. Tôi chỉ ngồi đúng chỗ mình vẫn ngồi. Nhưng nếu em đến, tôi sẽ gọi đó là chờ đợi.”
Cô ngồi xuống, đối diện anh. Không hỏi thêm, không nói gì nhiều. Ánh mắt cô lần đầu có chút chùng xuống, không còn vẻ ngạo nghễ như thường ngày.
Bạch Yên
“Anh biết không, tôi không phải kiểu người dễ bị thu hút.”
Hứa Viễn
“Tôi không định thu hút em. Chỉ là… tôi cũng không tránh được ánh nhìn của mình.”
Cô nhìn thẳng anh một lúc lâu, rồi khẽ mỉm cười, nửa như đùa, nửa như buông lơi:
Bạch Yên
“Hay là… anh làm người yêu tôi đi?”
Hứa Viễn
(không chớp mắt): “Thật à?”
Bạch Yên
“Đùa thôi. Tôi hay đùa thế.”
Hứa Viễn
“Nhưng tôi không phải người biết đùa. Nếu em bảo tôi làm người yêu, tôi sẽ không diễn được giả.”
Bạch Yên
“Thì anh cứ thật đi. Yêu giả thì ai cũng biết, yêu thật thì mới vui.”
Câu nói ấy của cô làm anh trầm ngâm một lúc.
Hứa Viễn
“Vậy thì em cũng đừng trách… nếu một ngày, tôi yêu thật.”
Bạch Yên
“Khi ấy, chúng ta kết thúc.”
Hứa Viễn
“Kỳ lạ thật. Người ta thường bắt đầu khi yêu, còn em lại muốn rời đi khi điều đó xảy ra.”
Bạch Yên
“Bởi vì tình cảm là thứ làm người ta yếu đi. Tôi không thích yếu đuối. Tôi từng như vậy, và tôi không muốn quay lại.”
Hứa Viễn nhìn cô, như thể muốn hỏi điều gì, nhưng rồi im lặng. Gió từ cửa sổ lùa vào, mang theo hương thơm quen thuộc của mùa thu cũ.
Hứa Viễn
“Được. Vậy thì bắt đầu đi. Một mối tình đùa.”
Bạch Yên
(nhướng mày): “Anh dám à?”
Hứa Viễn
(nhìn sâu vào mắt cô): “Tôi không dám… nhưng tôi muốn.”
Ở một góc phố lặng lẽ, hai con người ngông cuồng bắt đầu một cuộc chơi mà không biết: thứ họ đánh cược… là trái tim của chính mình.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play