Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Người Giữ Nắng

Chương 1

Tiếng máy đo nhịp tim đều đặn vang lên trong căn phòng bệnh, xen lẫn tiếng gió rì rào qua khe cửa sổ hé mở.
Đức Duy ngồi ở mép giường, cẩn thận chỉnh lại chăn cho mẹ.
Người phụ nữ từng có đôi mắt rực rỡ như hoa thạch thảo giờ đây chỉ còn da bọc xương, gò má hóp lại, tay chân gầy guộc đến mức mỗi khi nắm lấy tay bà, em đều cảm thấy như chạm vào một thứ dễ vỡ.
Mỗi buổi sáng, sau giờ học hoặc khi tan ca làm thêm, em đều ghé qua bệnh viện.
Em không than vãn, cũng không cầu xin sự thương hại. Chỉ đơn giản là… không nỡ, không nỡ để mẹ cô đơn trong căn phòng trắng lạnh lẽo này, không nỡ để mẹ tỉnh dậy giữa đêm mà không ai bên cạnh.
Em lấy khăn ấm lau mặt cho mẹ, rồi thay nước trong bình hoa nhỏ cạnh giường, đó là loại hoa mẹ em thích. Thứ mùi thơm thanh thoát, dịu dàng mà bà vẫn hay bảo giống mùi tóc em khi còn bé.
Cao Minh Khuê
Cao Minh Khuê
Duy này…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/khựng lại/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhoẻn miệng cười, nhưng khóe mắt lại hoe đỏ/ mẹ tỉnh rồi à?
Cao Minh Khuê
Cao Minh Khuê
/gật đầu, ánh mắt trĩu nặng nhìn con trai/
Cao Minh Khuê
Cao Minh Khuê
Con đừng ép mình quá, chuyện trong nhà… mẹ biết hết rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/mím môi, nhẹ lắc đầu/ không sao đâu mẹ, mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Bà định nói thêm, nhưng một cơn ho dữ dội cắt ngang.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/vội vàng đỡ bà dậy, vỗ nhẹ sau lưng/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/rồi rót nước đưa cho mẹ/
Trái tim Đức Duy như bị ai bóp nghẹt. Mỗi cơn ho, mỗi lần bà thở gấp… đều như một nhát dao.
Sau khi mẹ ngủ lại, Đức Duy rời bệnh viện.
Trời đã ngả chiều, sắc vàng nhạt trải dài trên con đường lát gạch cũ dẫn về căn biệt thự giờ đây đã phai màu thời gian.
Ngôi nhà này từng lộng lẫy, từng rực rỡ. Nhưng sau biến cố của cha, mọi thứ chỉ còn lại vỏ bọc kiêu sa và một gia đình mục nát bên trong.
Ba em từng là tổng giám đốc có tiếng trong ngành xây dựng, nhưng rồi bị phát hiện tham nhũng, biển thủ, hối lộ. Nhờ mối quan hệ rộng, ông thoát án tù, nhưng công ty gia đình thì lao dốc không phanh.
Giờ đây, nợ nần chồng chất, nhân viên nghỉ gần hết, các dự án bị đình trệ. Tài sản không bán kịp, mẹ em vì chuyện này mà phát bệnh, còn em thì… bị đưa ra làm vật trao đổi.
Vừa bước qua cửa nhà, em đã nghe tiếng va chạm trong phòng khách.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/đặt giày xuống, định lên lầu thì bị giọng nói gọi lại/
Hoàng Văn Lâm
Hoàng Văn Lâm
Đức Duy, lại đây!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cắn môi, bước vào/
Ba em ngồi trên ghế sô pha, tay cầm ly rượu vang còn đầy, ánh mắt nồng mùi áp lực và toan tính. Bên cạnh là một tập hồ sơ, dày và nặng như món nợ em chẳng thể từ chối.
Hoàng Văn Lâm
Hoàng Văn Lâm
Con lại đến bệnh viện?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng, mẹ…
Hoàng Văn Lâm
Hoàng Văn Lâm
Bỏ cái thói quen yếu đuối đó đi.
Hoàng Văn Lâm
Hoàng Văn Lâm
/đặt mạnh ly rượu lên bàn/
Hoàng Văn Lâm
Hoàng Văn Lâm
Giờ con phải lo cho cái nhà này.
/ngả người ra sau, mắt nhìn con trai như ra lệnh/
Hoàng Văn Lâm
Hoàng Văn Lâm
Một tuần nữa, con sẽ kết hôn.
Hoàng Văn Lâm
Hoàng Văn Lâm
Với con trai thứ của tập đoàn GR.
Trong một thoáng, Đức Duy tưởng mình nghe lầm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/giọng run rẩy/ ba… nói gì?
Hoàng Văn Lâm
Hoàng Văn Lâm
Ba nói, mày sẽ cưới con trai thứ của nhà họ.
Hoàng Văn Lâm
Hoàng Văn Lâm
Đổi lại, nhà họ sẽ đồng ý bơm vốn để cứu công ty.
Không khí như đóng băng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/đứng chết lặng/
Những lời vừa nghe như nhát dao khắc lên tim. Cưới… một người em chưa từng thân thiết, thậm chí chưa từng trò chuyện? Chỉ vì… tiền?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con không đồng ý.
Hoàng Văn Lâm
Hoàng Văn Lâm
/đứng dậy bước tới, giáng một cái tát mạnh lên mặt em/
Chát!
Hoàng Văn Lâm
Hoàng Văn Lâm
Mày không có quyền từ chối! Mày sống nhờ cái nhà này, mẹ mày nằm viện nhờ ai trả viện phí?
Hoàng Văn Lâm
Hoàng Văn Lâm
Tiền học, tiền ăn, tiền thuốc đều là nợ, mày hiểu không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ôm một bên má/
Cảm giác tê rát lan dọc bên mặt. Mùi rượu từ hơi thở ông xộc thẳng vào mũi, nồng nặc đến nghẹt thở.
Hoàng Văn Lâm
Hoàng Văn Lâm
Mày nghĩ ba mày muốn thế này à?
Hoàng Văn Lâm
Hoàng Văn Lâm
Nếu không vì cái nhà này, ba mày đã chẳng phải cúi đầu cầu xin người ta!
Hoàng Văn Lâm
Hoàng Văn Lâm
Tao đã quỳ xuống trước ông Nguyễn, mày có hiểu không?
Đức Duy nghẹn lời. Em biết ba đang tuyệt vọng. Nhưng… em cũng vậy.
Chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của em. Họ chỉ cần em làm một con cờ, đi đúng vị trí đã được sắp xếp.
Đêm đó, Đức Duy nằm trong phòng, ôm lấy con mèo nhỏ mẹ từng nuôi, mắt không khép nổi. Gò má vẫn đau, lòng còn đau hơn.
Em chưa từng mong cuộc sống màu hồng, nhưng cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị đẩy vào cuộc hôn nhân không tình yêu, không tự do… chỉ vì một cái tên xa lạ.
Cái tên ấy, từ lâu đã khiến bao người e sợ. Nghe nói anh ta có bệnh mất kiểm soát, dễ nổi điên, dễ tấn công bất kỳ ai đến gần.
Và giờ, người đó… sẽ là chồng em.
_____
Ở một nơi khác, trong căn biệt thự sang trọng vùng trung tâm thành phố, ánh đèn vàng dịu soi lên bàn ăn rộng rãi đã được dọn sẵn.
Lê Ngọc Thư
Lê Ngọc Thư
Quang Anh, con xuống đây một chút.
Tiếng bà gọi từ phòng khách.
Quang Anh từ trên lầu đi xuống, dáng người cao lớn, nét mặt lạnh lùng, mỗi bước chân đều toát lên sự áp chế vô hình.
Nguyễn Thành Trung
Nguyễn Thành Trung
/ngẩng đầu, gật nhẹ/ con ngồi đi, ta có chuyện quan trọng muốn nói.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/kéo ghế ngồi, không nói gì/
Lê Ngọc Thư
Lê Ngọc Thư
/mỉm cười/ ba mẹ đã quyết định, tuần tới con sẽ làm lễ đính hôn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Với ai?
Lê Ngọc Thư
Lê Ngọc Thư
Hoàng Đức Duy, con trai thứ nhà họ Hoàng.
Lê Ngọc Thư
Lê Ngọc Thư
Mùi hương của cậu ta giúp con ổn định, chúng ta không thể để mất cơ hội này.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/im lặng, ánh mắt khẽ tối lại/
Một người lạ mà anh chưa từng gặp.
Giờ đây, người đó… sắp trở thành vị hôn phu của anh.

Chương 2

Đức Duy ngồi thẳng lưng trong chiếc xe hơi sang trọng đưa mình đến nhà họ Nguyễn.
Tấm kính cửa sổ phản chiếu gương mặt mệt mỏi, tái nhợt, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ của em. Bàn tay đặt trên đùi vẫn chưa thôi run nhẹ.
Em đang đi đến gặp vị hôn phu tương lai của mình, một người xa lạ, có bệnh lý và quyền lực.
Ngôi biệt thự nhà họ Nguyễn nằm trong khu vực cao cấp có an ninh nghiêm ngặt, cổng tự động mở khi xe đến gần.
Người tài xế không nói một lời, chỉ dừng xe và nhắc nhỏ:
?
?
Hoàng thiếu, đã tới rồi ạ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/hít sâu một hơi/
Em rồi bước xuống xe.
Trước mắt em là một căn nhà rộng lớn, được thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ điển, toát ra vẻ lạnh lẽo đến mức xa cách. Em cảm thấy mình như một món hàng được mang đi trao đổi, không hơn.
Cánh cửa lớn mở ra ngay khi em bước lên bậc thềm thứ ba.
Lê Ngọc Thư
Lê Ngọc Thư
Cậu là Hoàng Đức Duy?
Người phụ nữ mặc váy dạ hội sang trọng bước ra, nét mặt giữ ý tứ nhưng ánh nhìn vẫn không giấu được chút soi xét.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng, cháu chào bác.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/lễ phép cúi đầu/ cháu là Duy ạ.
Lê Ngọc Thư
Lê Ngọc Thư
/khẽ gật, rồi quay người nói lớn/ anh à, cậu ấy đến rồi.
Từ phòng khách, một người đàn ông cao lớn, tóc điểm bạc bước ra. Ông Nguyễn, cái tên làm nhiều người trong giới tài chính nghe đến phải kính nể. Dáng đi vững chãi, ánh mắt sắc bén.
Nguyễn Thành Trung
Nguyễn Thành Trung
Cháu đến rồi à, vào đi.
Nguyễn Thành Trung
Nguyễn Thành Trung
Chúng ta nói chuyện một chút.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/bước vào, mắt khẽ liếc quanh/
Nội thất xa hoa, từng chi tiết đều được bài trí tỉ mỉ như trong một tạp chí kiến trúc. Nhưng tất cả chỉ làm em cảm thấy… lạc lõng hơn.
Em ngồi xuống ghế sofa theo lời mời, cẩn thận giữ lưng thẳng, hai tay đặt trên đùi như học sinh tiểu học đến nhà hiệu trưởng.
Nguyễn Thành Trung
Nguyễn Thành Trung
Chắc cháu đã biết rõ lý do hôm nay cháu có mặt ở đây.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ… ba cháu có nói sơ qua.
Lê Ngọc Thư
Lê Ngọc Thư
Cháu nghĩ sao về cuộc hôn nhân này?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ngập ngừng, rồi khẽ cười/
Một nụ cười nhợt nhạt không chạm đến mắt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cháu không dám nói là nghĩ sao, chỉ… cố làm những gì cần thiết.
Câu trả lời khiến cả hai người lớn cùng nhìn nhau.
Nguyễn Thành Trung
Nguyễn Thành Trung
/bật cười khẽ, như thể hài lòng vì sự biết điều ấy/
Nguyễn Thành Trung
Nguyễn Thành Trung
Cháu là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Nguyễn Thành Trung
Nguyễn Thành Trung
Chúng ta không cần yêu đương rườm rà, chỉ cần hợp nhau. Và cháu… là người duy nhất phù hợp với con trai ta.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/cụp mắt, nắm chặt vạt áo/
Em biết, “phù hợp” mà ông nói… chỉ là cái mùi hương trời sinh trên người em. Mùi thơm nhè nhẹ, chẳng biết bắt nguồn từ đâu, cũng chẳng thể biến mất.
Lê Ngọc Thư
Lê Ngọc Thư
Quang Anh đang ở trên phòng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Quang Anh…”
Một cái tên lạ lẫm.
Lê Ngọc Thư
Lê Ngọc Thư
Hôm nay thằng bé phát bệnh, không kiểm soát được.
Lê Ngọc Thư
Lê Ngọc Thư
Nhưng vì cháu đã đến, bác muốn… cháu lên thử gặp nó một chút.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ngẩng đầu, tròn mắt/ cháu.. cháu lên ạ?
Lê Ngọc Thư
Lê Ngọc Thư
Đừng lo.
Lê Ngọc Thư
Lê Ngọc Thư
/mỉm cười/ nó không làm hại cháu đâu. Mùi hương của cháu có tác dụng rõ rệt, chúng ta chỉ cần kiểm chứng lại lần nữa.
Không phải yêu thương, không phải quan tâm. Chỉ là… một phép thử.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/gật đầu cứng ngắc/
Em không có quyền từ chối.
Một quản gia đưa em lên lầu. Hành lang dài hun hút, thảm trải dày, đèn vàng hắt bóng khiến lòng càng thêm căng thẳng.
Quản Gia - Nguyễn Gia
Quản Gia - Nguyễn Gia
Thiếu gia đang ở trong.
Người quản gia nói, rồi nhanh chóng lui đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/hít sâu, tay đặt lên nắm cửa bằng đồng sáng bóng/
Em gõ khẽ.
Không có tiếng trả lời. Nhưng bên trong vọng ra vài tiếng động lạ như tiếng đồ vật rơi vỡ, tiếng bước chân nặng nề, gấp gáp.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nuốt khan, rồi xoay nắm cửa/
Căn phòng rộng lớn, nhưng rất hỗn loạn. Ghế bị xô lệch, một vài quyển sách rơi dưới sàn. Ánh sáng từ cửa sổ bị rèm kéo kín, chỉ còn chút ánh đèn lờ mờ hắt từ đèn bàn.
Và ở giữa phòng là Quang Anh.
Anh đứng quay lưng lại, vai run nhẹ, bàn tay siết chặt mép bàn. Cả không gian nặng nề như nghẹt thở. Dường như anh đang cố kiềm chế.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh… Quang Anh? /gọi khẽ, không dám bước tới gần/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/quay lại/
Đôi mắt anh đỏ ngầu, con ngươi co rút. Hơi thở gấp. Cơ thể anh căng cứng như sắp vỡ ra, cổ áo bị xé lệch, môi mím đến bật máu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/vô thức lùi lại/
Nhưng chưa kịp phản ứng, Quang Anh đã nhào tới.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, em tưởng mình sắp bị đánh, sắp bị bẻ gãy xương như lời đồn.
Tay Quang Anh giơ lên, nhưng ngay khi đến gần sát… thì khựng lại.
Chỉ còn vài phân nữa, bàn tay ấy sẽ chạm vào mặt em.
Nhưng rồi không chạm, không đánh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/đứng sững như tượng/
Rồi gần như trong vô thức.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/nghiêng đầu, hít nhẹ một cái/
Cơ thể anh run rẩy, đôi mắt chớp nhanh, đôi vai cũng buông lỏng.
Đức Duy còn đang ngơ ngác thì đột ngột bị đẩy mạnh về phía sau.
Lưng va vào nệm giường, mềm nhưng không khiến tim bớt loạn nhịp. Trước khi em kịp ngồi dậy, một cơ thể to lớn đã đè lên, hai tay chống hai bên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh.. làm gì vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/hoảng sợ/
Nhưng Quang Anh không đáp, anh rút ngắn khoảng cách.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/cúi đầu, gương mặt vùi vào hõm cổ em/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng.. đừng.
Nhưng tất cả đều vô ích. Cái mùi ấy, hương sữa thơm nhẹ như gió sớm, dịu như sương đêm đang khiến Quang Anh dần bình tĩnh lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/vòng tay ôm chặt lấy em/
Mặt vùi sâu hơn, mũi chạm nhẹ vào da cổ.
Cả người Đức Duy đông cứng. Em không dám cử động, không dám thở mạnh. Nhịp tim đập thình thịch, lồng ngực phập phồng khó hiểu.
Một bên là sự bối rối, một bên là cảm giác lạ lùng như thể mình đang làm gì đó thân mật với người hoàn toàn xa lạ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Im lặng..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/khàn giọng/ đừng nói gì cả…
Em muốn mở miệng nhưng không thể thốt ra tiếng nào.
Em cảm nhận được vòng tay siết lấy mình rất mạnh, như thể nếu buông ra… người kia sẽ vỡ nát.
Em nằm yên đó, dưới thân một người đàn ông xa lạ nhưng lại… bị chính mùi hương của mình điều khiển.
Căn phòng lặng ngắt, chỉ còn lại hơi thở đan xen và mùi hương len lỏi như sợi dây gắn kết mơ hồ giữa hai con người… chưa từng là gì của nhau.

Chương 3

Trong căn phòng tối chỉ có ánh sáng dìu dịu của chiếc đèn ngủ nơi đầu giường, Đức Duy vẫn nằm im, người như hóa đá dưới cơ thể Quang Anh.
Mọi cơ bắp trên người em căng cứng, nhịp tim gấp gáp đến mức tưởng như sắp vỡ toang trong lồng ngực.
Vòng tay Quang Anh vẫn ghì chặt lấy em, mặt anh vùi nơi cổ em, hít sâu từng hơi như thể chỉ mùi hương ấy mới giữ anh ở lại thế giới này.
Em không dám động đậy.
Em nghĩ nếu cử động, chỉ cần một chút thôi, người đàn ông này sẽ nổi điên trở lại, sẽ bóp cổ mình, sẽ đánh vỡ đầu mình như những lời đồn đại em từng nghe.
Nhưng rồi… cơ thể đang đè lên người em khẽ run nhẹ.
Rồi bàn tay đặt trên eo em siết chặt thêm một chút, kéo cả người em vào lòng.
Đức Duy có thể cảm nhận hơi thở của Quang Anh nóng rẫy bên tai, gò má anh lạnh toát vì mồ hôi. Người đàn ông này rõ ràng đang ở trong trạng thái mất kiểm soát, nhưng dường như chỉ bám víu vào thứ hương dịu nhẹ trên người em mà tìm được chút bình ổn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/bối rối/
Bản thân em cũng không rõ nên làm gì lúc này. Em có thể cố đẩy anh ra, nhưng lại sợ khiến cơn bệnh kia quay trở lại. Em cũng không dám lên tiếng, vì lời nói có thể khiến không khí dịu lại này tan vỡ.
Em chỉ có thể nằm yên.
Thật lâu, như đã qua cả một đời.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/khẽ xoay đầu, khuôn mặt rời khỏi hõm cổ em rồi ngẩng lên/
Hai ánh mắt chạm nhau trong im lặng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ngơ ngác/
Đây là lần đầu tiên em nhìn rõ gương mặt Quang Anh ở khoảng cách gần đến vậy.
Ngũ quan của anh rất đẹp, không phải kiểu đẹp dịu dàng dễ gần, mà là vẻ đẹp sắc sảo, góc cạnh và mạnh mẽ đến lạnh lẽo.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, những đường nét ấy càng rõ ràng như một bức tượng điêu khắc. Đôi mắt đen thẳm vẫn đỏ ngầu vì bệnh, nhưng đã bớt hung dữ, thay vào đó là một thứ cảm xúc rất lạ như hoang mang, như mơ hồ, như thể chính anh cũng không rõ mình đang làm gì.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/muốn nói điều gì đó, nhưng giọng nghẹn lại nơi cổ họng/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/bỗng nhiên cúi xuống/
Chậm rãi.
Dứt khoát.
Như bị một lực vô hình nào đó dẫn dắt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/hôn em/
Môi anh chạm vào môi em.
Cái chạm nhẹ bẫng, nhưng khiến tim em gần như ngừng đập.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/sững sờ/
Em mở lớn mắt, cơ thể đông cứng hoàn toàn.
Mọi âm thanh xung quanh như biến mất, chỉ còn lại nhịp đập hoảng loạn trong lồng ngực. Một luồng hơi ấm áp từ đôi môi người kia lan dần khắp cơ thể em, khiến da thịt sởn gai và đầu óc trống rỗng.
Lần đầu tiên em bị hôn. Còn là với một người đàn ông, một người xa lạ.
Nhưng em không đẩy ra, em cũng không biết vì sao.
Có lẽ là vì nụ hôn quá bất ngờ.
Có lẽ là vì cảm xúc trong mắt Quang Anh lúc đó đầy mơ hồ, u mê, như một đứa trẻ lạc đường lần đầu tìm thấy ánh sáng.
Hoặc cũng có thể… vì Đức Duy mệt quá rồi. Mệt đến mức chẳng còn sức phản kháng.
Quang Anh hôn em không dữ dội, không cuồng dại như lời đồn. Chỉ là một nụ hôn lặng lẽ, như người ta vô thức tìm kiếm hơi ấm giữa cơn mê loạn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/khẽ nghiêng đầu áp trán lên trán em/
Mắt vẫn nhắm.
Hơi thở vẫn gấp.
Cả hai đều im lặng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/bừng tỉnh/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Mình đang làm gì vậy?”
Một nỗi xấu hổ dội thẳng lên óc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/quay mặt đi, bàn tay đẩy nhẹ vào vai anh/ không… không nên như thế này…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… tôi chỉ là người bị ép cưới anh thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không… tôi không phải công cụ để anh phát bệnh rồi tìm đến… để trấn an…
Lời nói buột miệng, không có ác ý. Chỉ là… một nỗi uất ức dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng tìm được kẽ hở để thoát ra.
Nhưng nó lại như một nhát dao lạnh lẽo, đâm thẳng vào tim người kia.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/nhìn em/
Đôi mắt đỏ ngầu phút trước giờ tối sầm lại. Không còn bối rối, không còn mơ hồ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/bật dậy/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/lập tức ngồi dậy, tay kéo vạt áo che lại cổ/
Tim em vẫn đập mạnh, nhưng giờ là vì sợ, sợ cái im lặng đáng sợ ấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ra ngoài /quay người đi/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/ngẩng đầu, sững sờ/ gì cơ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ra khỏi phòng tôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngay lập tức.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/mím môi, tay siết chặt lấy nhau/
Cảm giác nghẹn ngào bỗng trào lên cổ họng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… tôi không có ý đó…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có ý?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/bật cười/ cậu là người đầu tiên bước vào phòng tôi mà tôi không muốn đánh. Cậu cũng là người duy nhất khiến tôi bình tĩnh lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/quay lại nhìn thẳng vào mắt em/
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy mà cậu cho rằng tôi tìm đến cậu chỉ để phát tiết?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… chỉ là…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cũng giống như bao người thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tiếp cận tôi vì tiền, vì quyền. Rồi sau đó nghĩ mình có quyền lên mặt dạy tôi sống thế nào.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không có!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi chưa từng nghĩ đến tiền bạc gì cả!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thế à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/nghiêng đầu, giọng đầy mỉa mai/ vậy thì bố cậu bán cậu cho tôi để làm gì? Vì yêu chắc?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/chết lặng/
Em biết… tất cả đều đúng.
Không thể phản bác.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhỏ giọng/ xin lỗi..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ra ngoài.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không muốn nhìn thấy cậu, cút ra ngoài nhanh! /gằng giọng/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không cố ý làm phiền anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thành thật xin lỗi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/đứng dậy, bước chân loạng choạng/
Em không nhớ mình đã rời khỏi phòng bằng cách nào. Chỉ nhớ khi đứng ngoài hành lang, gió từ cửa sổ thổi lùa qua khiến em lạnh buốt.
Mắt cay.
Tim thắt.
Nỗi đau không rõ hình hài, nhưng cứ như có móng vuốt cào xé từ bên trong.
Em bước từng bước chậm rãi xuống cầu thang, không biết nên đi đâu.
Lê Ngọc Thư
Lê Ngọc Thư
/nhìn thấy liền đi đến/ sao rồi?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cháu xin phép về ạ.
Lê Ngọc Thư
Lê Ngọc Thư
Khoan đã, Quang Anh sao rồi? Nó có làm gì cháu không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/khẽ lắc đầu/
Em không đáp gì thêm, rồi quay người bước ra ngoài.
Gió chiều muộn thổi qua mái tóc em, hất tung vài sợi tơi tả. Chiếc cổng sắt tự động mở ra, nhưng trái tim Đức Duy thì đóng lại một cách nặng nề, trĩu xuống như rơi vào vực sâu.
Em bước từng bước trên lối đi lát đá, chẳng hề nhận ra mình đang khóc.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống đôi bàn tay vẫn còn run nhẹ.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play