Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Lộc Zutaki X GhastBoy] Em Và Tôi.

Chương 1

Sau vài tháng nghỉ hè dài đằng đẳng, tôi gặp Ghast Boy ở trường.
Ghast Boy, một đàn em nhỏ hơn tôi một lớp. Lý do chúng tôi quen biết được nhau thì để sau đi.
Em đến tôi lớp trước khi tiết sinh hoạt bắt đầu, lách qua đám bạn cùng lớp nói chuyện ồn ào để lại gần bàn tôi. Họ không chú ý nhiều, hoặc có thể là quá quen rồi.
Chúng tôi không có thói quen chào nhau. Ghast Boy đứng trước mặt tôi, lôi ra một cuốn sổ tay từ trong túi ra rồi đặt lên bàn. Tôi chưa từng nhìn thấy nó bao giờ.
Tôi nhìn cuốn sổ tay nằm yên lặng trên mặt bàn. Bìa da cũ, sờn mép, có vết mực loang màu nâu đỏ trông giống như máu khô, Ghast Boy không nói gì. Em chỉ kéo ghế, ngồi xuống kế bên tôi như thể đã quá quen với mọi thứ.
Tôi liếc nhìn em, rồi nhìn cuốn sổ. Một chút tò mò len vào trong ánh mắt tôi, nhưng tôi không vội chạm vào nó.
Ghast Boy
Ghast Boy
Có một vụ g.i.ế.t người vào cuối tháng trước.
Ghast Boy
Ghast Boy
Ở khu nhà kho gần cầu sắt cũ, không ai báo cảnh sát, không ai dọn dẹp.
Ghast Boy
Ghast Boy
Em đoán nó là của kẻ đã g.i.ế.t cô ấy. xXxX XxX nạn nhân thứ ba trong cuốn sổ đã bị phát hiện, được báo chí nhắc đến cách đây không lâu.
Em nói, giọng nhỏ như đang kể về một bí mật. Giọng nhẹ nhàng đủ nhỏ để chỉ tôi và em nghe thấy.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Em đến hiện trường chưa?
Em gật đầu, cười khẽ. Nụ cười không có gì vui vẻ cả, chỉ là một sự xác nhận rằng, một lần nữa, cả hai chúng tôi lại bước vào một điều gì đó vừa kinh tởm vừa hấp dẫn đến mức không thể cưỡng lại.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Em nhặt được chúng tại hiện trường nhỉ, cái đó vẫn nguyên còn chứ?
Ghast Boy
Ghast Boy
|Gật đầu sau đó lại lắc đầu nhẹ.|
Ghast Boy
Ghast Boy
Không ạ, bị cắt ra rồi.
Ghast Boy
Ghast Boy
Cuốn sổ chắc là do thủ phạm làm rơi ra, hôm đó mưa nhẹ.
Ghast Boy
Ghast Boy
Thật may mắn khi em đã nhặt được nó sớm, nếu không thì nó chỉ còn là một đống giấy nát, vô dụng.
Tôi mở cuốn sổ. Bên trong là những trang giấy đầy hình vẽ, ghi chú, thời điểm lẫn thời gian hung thủ và nạn nhân gặp nhau và tên người, có lẽ là tên của nạn nhân nếu tôi đoán không lầm là vậy. Có cả dấu vết giày, hình vẽ lại tư thế x.á.c c.h.ế.t, và một dòng mực đỏ được viết nguệch ngoạc.
Trong đây có khoảng bốn nạn nhân, nạn nhân thứ ba được báo chí đưa tin cách đây không lâu. Chỗ t.ử v.o.n.g của nạn nhân thứ bốn nơi là Ghast Boy tìm thấy cuốn sổ, và cái x.á.c vẫn chưa được phát hiện.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Ghast Boy, em có muốn cùng tôi quay lại chỗ đó thêm một lần nữa chứ. Được không?
Ghast Boy
Ghast Boy
Vâng, không thành vấn đề. Vì em cũng định rủ anh đến đó thêm một lần nữa.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Ồ vậy sao, em hiểu ý tôi thật đấy.
Chúng tôi không có ý định nộp cuốn sổ này cho cảnh sát, cũng không định sẽ làm thế. Dù chúng tôi không làm thế thì sớm muộn gì hung thủ cũng sẽ bị bắt thôi.
Nếu chúng tôi giao nộp cuốn sổ này cho cảnh sát, có thể hắn sẽ bị bắt sớm hơn và sẽ có ít nạn nhân hơn. Đúng ra chúng tôi phải có nghĩa vụ đưa cuốn sổ cho họ.
Đáng tiếc rằng cả hai chúng tôi đều không phải thấy cắn đứt lương tâm khi giữ nó lại và không khai báo, chúng tôi là những đứa học sinh tồi tệ như rắn rết.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Nếu có nạn nhân thứ năm thì người đó do chúng ta g.i.ế.t.
Ghast Boy
Ghast Boy
Kinh khủng quá.
Đó là những gì tôi và Ghast Boy nói trong lúc tôi đang kéo em ấy ngồi lên đùi tôi. Em chẳng hề tỏ vẻ gì là "Kinh khủng quá". Giọng em hời hững, chỉ chú ý đến bàn tay đặt không đúng chỗ của tôi.
______________
Tâm lý không được bình thường, từ thủ phạm cho đến Lộc Zutaki và Ghast Boy.
Truyện và đời thực khác nhau!
Đừng PR trước mặt chính chủ.
Hãy đọc truyện một cách văn minh.
Cảm ơn.

Chương 2

Tiết sinh hoạt kết thúc bằng tiếng chuông vang dài, tôi thu dọn sách vở mà vẫn không ngừng nghĩ về cuốn sổ tay đó. Ghast Boy đã rời đi trước khi giáo viên bước vào.
Tôi đi xuống căn-tin khi sân trường đã bắt đầu thưa người. Bữa trưa ở đây lúc nào cũng có mùi dầu chiên và tiếng nhạc nền cũ kỹ phát ra từ chiếc loa rè rè.
Nhưng tôi không vào ăn. Tôi chỉ đi ngang qua, vòng ra phía sau, nơi có lối nhỏ dẫn đến dãy phòng học cũ đã bị bỏ hoang từ năm ngoái.
Ghast Boy hay trốn ở đó vào buổi trưa. Tôi biết điều đó không phải vì ai nói, mà bởi vì tôi cũng từng trốn ở đó.
Chúng tôi giống nhau nhiều hơn tôi muốn thừa nhận.
Bên trong là ánh sáng lặng lẽ từ khung cửa sổ vỡ, bụi lơ lửng trong không khí, và mùi giấy cũ cháy khét.
Em ấy đang ngồi ở một chiếc bàn học, cuốn sổ mở ra trước mặt, bút trong tay, ghi chép thứ gì đó. Tôi đứng nhìn vài giây trước khi bước tới.
Ừm, tôi thừa nhận em đẹp thật. Và cũng có chút ý nghĩ bẩn thỉu không được trong sáng với em.
Ghast Boy
Ghast Boy
Là nữ.
Ghast Boy lên tiếng mà không ngước lên.
Ghast Boy
Ghast Boy
Khoảng mười bảy tuổi, tóc ngắn, tay trái có hình xăm bươm bướm đen. Cổ bị siết bằng dây xích xe đạp. Không có dấu giày lạ, chứng tỏ hung thủ quen đường.
Tôi ngồi xuống bên cạnh, không hỏi làm sao em biết. Nếu đã quyết định tò mò dấn thân vào mặt tối này, thì phải chấp nhận rằng một vài thứ sẽ luôn không có lời giải thích hợp lý.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Là của nạn nhân thứ tư sao.
Ghast Boy
Ghast Boy
Vâng, trong đây chỉ dừng lại ở nạn nhân thứ tư.
Ghast Boy
Ghast Boy
Chữ của hắn ta tệ thật.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Thay vì bơm mực vào bút máy để viết thì hắn ta lại bơm máu. Cũng thú vị nhỉ.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Không biết máu trong đây là của ai nhỉ. Của hắn, của từng nạn nhân hay là.. một ai khác nữa?
Ghast Boy
Ghast Boy
Em không rõ, nhưng tại sao hắn lại viết hết những thông tin nạn nhân, thời gian - địa điểm, lẫn cách gây án.
Ghast Boy
Ghast Boy
Để làm gì, thưởng thức lại chúng sau khi gây án ư?
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Tôi nghĩ hắn ta đã đọc đi đọc lại chúng rất nhiều lần.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Có khi nào… hung thủ đang theo dõi lại chúng ta không? Mất đi cuốn sổ chắc hắn hoảng lắm.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Có thể đang khoanh vùng những kẻ có thể nhặt được nó.
Tôi hỏi, mắt không rời khỏi em.
Vì sao tôi đoán vậy ư, vì con đường đến khu nhà kho gần cầu sắt cũ chỉ có số ít học sinh phải đi ngang qua để về nhà. Một nơi cũng có thể gọi là hoang vắng.
Thích hợp để g.i.ế.t một ai đó và giấu đi cái x.á.c.
Ghast Boy khựng lại một nhịp, rồi cười. Nụ cười nhẹ, như thể em đã nghĩ đến điều đó từ lâu rồi nhưng chỉ đợi tôi thốt ra.
Ghast Boy
Ghast Boy
Nếu là em… em cũng sẽ làm vậy.
Ghast Boy
Ghast Boy
Sẽ quan sát những kẻ tò mò quá mức, như anh chẳng hạn. Lộc Zutaki.
Tôi khẽ cười, một tiếng bật nhẹ ra từ cổ họng như phản xạ tự nhiên. Cái kiểu trả lời có chút lạnh lùng, rạch ròi, nhưng lại như đang trêu tôi. Làm tôi thấy buồn cười, dù không rõ là vì sao.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Tò mò là bản năng, nhưng cứ bị hút về phía em thế này chắc là do thói quen rồi.
Tôi nghiêng người lại gần, cố ý để khoảng cách giữa hai đứa chỉ còn một gang tay.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Em lúc nào cũng biết cách khiến người khác không rời mắt nổi.
Mùi hương từ người em ấy phảng phất trong không khí - ngọt nhẹ, dịu dàng như đường phèn tan trong trà ấm, nhưng lại có gì đó không thật.
Như thể nó được sinh ra để lừa cảm giác an toàn của người khác.
Tôi khẽ nhướn mày, vươn tay lấy cuốn sổ trước mặt Ghast Boy, cố tình để ngón tay lướt qua tay em.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Cẩn thận đó, nhóc. Em dễ khiến người ta vừa muốn bảo vệ, vừa muốn lùi lại.
Ghast không rụt tay, cũng không phản ứng, chỉ hơi mím môi, ánh mắt tối hơn một chút. Nhưng tôi thấy rõ, ở khóe miệng em, có thứ gì đó đang muốn nhếch lên một nụ cười nhỏ, xấu xa.
Và hình như rất biết mình đang được nuông chiều.
Ghast Boy vẫn im lặng, ánh mắt như nuốt chửng mọi thứ trước mặt. Tôi chẳng phải thần mà biết em đang nghĩ gì, cũng không chắc mình muốn biết. Nhưng có một điều tôi rõ ràng.
Thằng nhóc này nguy hiểm, theo một cách khiến người ta cứ muốn chạm vào dù biết sẽ bị cắn.
Có thể là cắn rất đau
Haha nhưng có lẽ chỉ tôi thích cảm giác khích thích này.
Nhưng người đó phải là em.
Lúc tôi rút tay lại, Ghast khẽ nắm lấy cổ tay tôi, giữ lại một chút, không mạnh. Nhưng đủ khiến tim tôi khựng lại nửa nhịp..
Ghast Boy
Ghast Boy
Đừng c.h.ế.t nhé em sẽ buồn nếu không có anh đấy.
Tôi bật cười, tay vẫn nằm gọn trong tay em.
Ghast buông tay tôi ra, những ngón tay lướt chậm qua mu bàn tay tôi một chút trước khi rút hẳn. Em quay mặt đi, nhưng tôi thấy rõ vành tai em hơi đỏ lên.
"Reng reng"
Tiếng chuông vang lên báo vang lên, để thông báo cho các học sinh nhanh chóng ra về trước khi cổng trường đóng lại.
Tôi đứng dậy, xách cặp lên vai, rồi vỗ nhẹ lên đầu Ghast như thói quen mà chẳng hiểu sao lại thấy… quen thuộc.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Về thôi nào, em bé à.
Ghast cười mím, ngoan ngoãn đi sau tôi, tay vẫn nắm chặt cuốn sổ. Ước gì thứ em nắm lấy là tay tôi, thay vì cuốn sổ đấy.
_________
Không PR trước mặt chính chủ.
Truyện khác với đời thực!
Hãy đọc truyện một cách văn minh.
Cảm ơn.

Chương 3

Tôi bước ra khỏi lớp, nghe tiếng chân khe khẽ theo sau, biết ngay là cậu bé khờ của tôi vẫn đang lẽo đẽo bám đuôi.
Quay đầu lại, tôi nhìn thấy Ghast đang cắn nhẹ môi, mắt nhìn xuống đất, trông như đang suy nghĩ chuyện gì to tát lắm.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Em nghĩ gì mà đi cúi gằm thế kia?
Ghast Boy
Ghast Boy
Ờ… em đang nghĩ nếu mình bước hụt một bậc cầu thang thì có ngã vào lòng anh không.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
"Từ bao giờ mà em ấy bạo thế."
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
?
Tôi nhíu mày rồi bật cười, tiến lại gần, đưa tay nâng cằm em lên.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Muốn vào lòng tôi đến thế cơ à, nhóc con.
Ghast ngơ ngác nhìn tôi, rồi gật đầu thật khẽ như thể đang thú tội.
Ghast Boy
Ghast Boy
Ừm… nhưng em nặng lắm. Lỡ đè anh gãy xương thì sao?
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Yên tâm, nếu bị như vậy thật. Thì có lẽ nó đáng mà nhỉ
Ghast tròn mắt, mặt đỏ lên như quả cà chua bị luộc. Tôi bật cười, nắm lấy tay em và kéo đi như chẳng có gì xảy ra.
Biểu hiện của.
Mập mờ
Mập rõ
Mập địt.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Em ăn gì không, tôi bao.
Ghast Boy
Ghast Boy
Vậy… em muốn ăn bánh cá, nhưng mà nếu anh mua cho em hai cái… thì em sẽ đưa anh một cái nè?
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, ánh mắt em ấy long lanh đến mức tôi chỉ muốn kéo cậu ôm vào lòng mà dụi đầu vào mái tóc thơm thơm mùi hoa nhài đó.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Tôi lấy rồi, em ăn có đủ không?
Ghast Boy
Ghast Boy
Không đủ thì anh cắn một miếng thôi cũng được.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Một miếng, ít vậy sau. Vậy phải đi xin cô chủ tiệm thêm vài chiếc bánh rồi.
Tôi định trêu em chút thôi. Tôi mà phải đi xin cơ á, nhà tôi không thiếu tiền tới vậy. Tuần trước em phát giác chủ tiệm có vẻ để ý đến tôi nên hơi xị mặt lại khi tôi trêu.
Này là ghen ư?
Nếu em ghen vì tôi có lẽ tôi sẽ vui chết mất.
Ghast Boy
Ghast Boy
Anh mà không chịu thì thôi vậy...
Ghast Boy
Ghast Boy
"Đáng ghét, nhưng không có tư cách cấm."
Tôi thở ra một tiếng, có vẻ em đang khó chịu. Tôi dừng lại, xoay người kéo em ấy lại gần, để hai cái trán gần chạm nhau.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Bé ngoan giận tôi gì à, em nói để tôi sửa.
Ghast Boy
Ghast Boy
Em muốn..
Ghast Boy
Ghast Boy
Tay anh.
Tôi nhìn xuống bàn tay em đang siết chặt cuốn sổ. Lặng lẽ, tôi gỡ nó ra, rồi đan tay mình vào tay em.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Chiều theo ý em.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Nắm chặt vào. Không có cuốn nào đáng để em cầm hơn tay tôi đâu, hiểu chưa.
Ghast gật đầu. Và lần đầu tiên, em thấy tay em run đến vậy, em chẳng thể kiểm soát được tình cảm của bản thân vô tình dành cho đàn anh mất rồi.
Không phải lần đầu, nó đã có rất lâu về trước.
_____________
Trời vừa chớm chiều, những tia nắng vàng rơi lác đác xuyên qua kẽ lá, tạo nên một thứ ánh sáng dịu dàng như ánh mắt ai đó đang nhìn em bé bên cạnh.
Ghast cứ nắm tay tôi mãi, chẳng buông. Tay em nhỏ hơn tay tôi một chút, nhưng lại mềm mềm ấm ấm, giống như cái bánh bao vừa được hấp chín tới.
Ghast Boy
Ghast Boy
Anh Lộc nè.
Ghast Boy
Ghast Boy
Tay anh có chán nắm không?
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Hửm?
Ghast khẽ nghiêng đầu, mắt vẫn nhìn xuống bước chân đang đều đặn bước bên tôi.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Chán á, em đang coi tay tôi là tay ghế à mà ngồi chán chê rồi tính đứng dậy?
Ghast cười khúc khích, xong lại giật nhẹ tay tôi, như muốn trốn khỏi cái trêu chọc đó.
Ghast Boy
Ghast Boy
Không phải! Em chỉ sợ anh chán em thôi..
Tôi dừng lại giữa con đường nhỏ, nơi chỉ có hai bên là những tán cây đung đưa trong gió. Tôi cúi xuống một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt tròn tròn kia.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Nghe cho kỹ này, nhóc.
Ghast Boy
Ghast Boy
Dạ?
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Tay em còn chưa kịp chán tay too, thì tay tôi sao nỡ buông trước.
Ghast nhìn tôi ngơ ngác, mặt lại đỏ lên. Nhưng lần này, em ấy không rụt tay lại nữa. Ngược lại, em nắm chặt hơn, lòng bàn tay cứ như truyền cả nhịp tim thình thịch sang tôi vậy.
Tôi khẽ nhấc tay em lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay trắng trẻo ấy. Ghast giật mình nhưng không tránh. Em chỉ cười.
Ghast Boy
Ghast Boy
Ghê quá nha. Hôn tay em mà không xin phép.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Ừ thì… giờ xin phép còn kịp không?
Ghast Boy
Ghast Boy
Còn ạ.
Lộc Zutaki
Lộc Zutaki
Vậy cho anh hôn lại nhé.
Ghast gật đầu. Môi tôi chạm nhẹ vào làn da ấy thêm lần nữa. Em khờ lắm… nên chẳng biết mình đang đáng yêu đến thế nào đâu.
_________________
Hmm, hôm nay mình đổi cách hành văn. Thoại nhiều hơi lại sợ mọi người chán đọc văn. Và hầu như không có nhiều yếu tố trinh thám như 2 chương trước đó.
Cảm giác thể loại mình viết không chuộng người đọc mấy.
Mình có tham vọng cao, ráng rặn chất xám ra để viết mà nhìn số like không được đều cũng hơi tụt hứng.
Nhưng mình cũng tiện đây gửi lời cảm ơn đến những bạn đã ủng hộ truyện của mình.
Mình muốn nghe mọi người nhận xét về truyện của mình, hoặc đưa ra ý kiến chẳng hạn.
Mình ăn tạp, couple nào cũng chơi. cứ recommend thử couple bạn đu, có thể mình sẽ viết chuyện tình về họ, theo cách của mình.
________
Và vẫn những câu cũ.
Đây là truyện không phải đời thực!
Đừng leak ra cho chính chủ.
Hãy đọc truyện một cách văn minh.
Cảm ơn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play