[DuongKieu] Mình Cùng Về Nhà Nhé!
Chương 1: Người Mới
Otis💞💞
Được cái dạo này cổ không có thời gian nhưng lại muốn ra fic mới🥹
Otis💞💞
Mong đừng trách tui🥹🥹
Trời tháng Mười một lạnh dịu, gió luồn qua hành lang tầng bốn của khu chung cư nhỏ nằm nép sau rặng phượng già
Một buổi sáng như mọi buổi sáng, nếu không phải là do tiếng rì rầm của hai cô bác đang thì thầm dưới tầng trệt
Đa NVP
Bác Bảy: Hình như có người mới chuyển tới đó, phòng 403 đó nghen
Đa NVP
Cô Linh: Ờ, hồi nãy thấy có con mèo đen đi theo, chắc người hiền
Cửa thang máy mở ra. Một người đàn ông cao, áo khoác dài, mang hộp giấy lớn bước ra trước
Phía sau, một chàng trai trẻ hơn ôm lỉnh kỉnh chăn gối, tóc còn rối, mặt vẫn ngái ngủ
Nguyễn Thanh Pháp
Mình quên mua nước lau sàn rồi…
Nguyễn Thanh Pháp
Chết, còn cả ổ điện nữa
Người đi trước khựng lại một nhịp, quay nhẹ đầu
Chàng trai tóc rối đã lách ngang qua, suýt đụng tay người kia khi cúi xuống đỡ lại con mèo mun vừa rớt khỏi túi xách
Nguyễn Thanh Pháp
Ơ…xin lỗi anh, con Đậu nó hay nhảy vậy đó…
Giọng nói trầm, ngắn, nhẹ như hơi sương. Không cười, cũng không lạnh
Nguyễn Thanh Pháp
Anh cũng ở tầng này luôn à?
Nguyễn Thanh Pháp
Ồ, vậy là hàng xóm rồi
Nguyễn Thanh Pháp
403, gần thiệt
Nguyễn Thanh Pháp
Hên quá, đỡ sợ ma
Dương khẽ nghiêng đầu, hơi nhướng mày
Pháp cười, nụ cười dễ làm người ta bối rối vì nó thật đến lạ
Nguyễn Thanh Pháp
À…thôi, em dọn đồ tiếp
Nguyễn Thanh Pháp
Chắc mai em sang mượn…cây lau nhà
Trần Đăng Dương
Ừ. Anh có dư một cây
Cánh cửa phòng 401 đóng lại trước khi Pháp kịp đáp thêm gì
Đậu Đen rúc đầu vào ngực Pháp, kêu khẽ. Cậu cúi xuống xoa đầu mèo, rồi mỉm cười
Nguyễn Thanh Pháp
Ủa, sao tim đập nhanh vậy mày...Người ta mới trả lời có vài chữ mà
Cậu chậm rãi đứng lên, tay kéo nhẹ quai túi, mắt vẫn dõi theo cánh cửa 401 đã đóng kín
Không gian hành lang bỗng im ắng đến lạ. Pháp bặm môi, rồi khẽ bật cười
Nguyễn Thanh Pháp
Lạnh lùng quá à
Nguyễn Thanh Pháp
Nhưng mà…cũng dễ thương
Căn hộ 403 vẫn ngổn ngang. Thùng giấy chưa bóc hết, rèm chưa treo, ổ điện còn thiếu, và…Pháp phát hiện mình đã quên mua nước lọc
Cậu lục tìm túi, không thấy chiếc cốc giữ nhiệt quen thuộc
Nguyễn Thanh Pháp
Trời ơi…đúng là lần chuyển nhà đầu tiên trong đời
Con Đậu ngáp dài, nhảy phóc lên bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài với vẻ chán đời. Pháp xoa đầu mèo, thở dài
Nguyễn Thanh Pháp
Không biết người phòng bên có ghét mèo không ta?
Nhưng rồi, như để xoa dịu chính mình, Pháp cầm điện thoại, mở danh sách ghi chú
Danh sách thích nghi nhà mới:
Làm quen hàng xóm. ✅
Mua nước.
Mua ổ điện.
Xin wifi.
Chụp ảnh mèo dưới nắng sớm
Pháp nhìn chấm ✅ bên cạnh “làm quen hàng xóm”, rồi xóa chữ trong ngoặc, thay bằng
Cậu không nghĩ nhiều, nhưng cũng chẳng xoá đi. Dù gì…ấn tượng đầu tiên cũng đáng được giữ lại
__________________________
Otis💞💞
Tui mới chọn lọc xoá vài fic, vì tui ngưng khá lâu nên bị quên mất nên viết gì🥰🥰... thời gian dần có lại òi nên Otis xin phép làm lại các bộ mới nhe💞💞
Otis💞💞
Otis cũng xin lỗi những bạn nếu thích các fic Otis đã xoá nhiều, hứa sau có thời gian sẽ bù lại bằng những fic hay hơn ạ🥹🥹
Chương 2: Mùi Cà Phê
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày lọt qua khung cửa mờ mờ hơi sương
Khu chung cư vẫn yên ả, chỉ có tiếng xe bánh mì lọc cọc dưới phố và mùi cà phê phảng phất từ một phòng nào đó
Nguyễn Thanh Pháp
Mùi cà phê thơm quá…Căn bên kia chắc nấu đó Đậu
Con mèo lười vẫn nằm duỗi mình trên nệm, uể oải nhúc nhích đuôi
Pháp mở cửa, định ra ban công phơi đồ thì vừa lúc cửa 401 bật mở
Đăng Dương, vẫn trong chiếc áo sweater tối màu, tay cầm cốc cà phê sứ trắng, bước ra ban công
Nguyễn Thanh Pháp
Chào buổi sáng…hàng xóm
Trần Đăng Dương
Ừm. Chào buổi sáng
Một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ có tiếng mèo kêu khe khẽ
Dương liếc nhìn sang, Pháp mặc áo len rộng, tóc còn rối, đứng chân trần, tay xách rổ đồ giặt
Trần Đăng Dương
Hôm qua…em nói cần cây lau nhà?
Nguyễn Thanh Pháp
A, đúng rồi! Em quên luôn
Nguyễn Thanh Pháp
Ủa, anh còn không?
Trần Đăng Dương
Có. Đợi chút
Dương quay vào nhà, vài giây sau trở lại, tay cầm một cây lau nhà màu xanh đã qua sử dụng nhưng sạch sẽ
Pháp đón lấy bằng hai tay, cười đến cong mắt
Nguyễn Thanh Pháp
Cảm ơn anh nha
Nguyễn Thanh Pháp
Em lau xong rồi trả…hoặc mời cà phê đổi công?
Trần Đăng Dương
Không cần trả
Nguyễn Thanh Pháp
Thế…nếu em thích mùi cà phê sáng nay thì mai được không?
Dương hơi ngẩng đầu, nhìn Pháp lần nữa
Ánh nắng chiếu lên gương mặt ấy, trông vừa tự nhiên vừa thân quen lạ
Pháp cười, cúi đầu chào nhẹ, rồi ôm cây lau nhà quay vào, vừa đi vừa khe khẽ nói với mèo
Nguyễn Thanh Pháp
Ủa… ảnh gật đầu kìa Đậu
Nguyễn Thanh Pháp
Mai pha cà phê thật nha
Trong phòng 401, Dương vẫn đứng yên một lát trước cửa
Ly cà phê trên tay đã nguội phân nửa. Nhưng ánh mắt anh…thì vừa mới ấm lên
Anh đặt ly lên bàn, nhìn vào khoảng không ngoài cửa kính
Trên bệ cửa sổ, một chậu xương rồng nhỏ đứng cô độc, lặng lẽ như anh suốt bao năm
Dương xoa nhẹ ngón tay lên lớp bụi
Trần Đăng Dương
Ngày đầu tiên em đến, trời cũng nắng thế này...
Anh nhớ lại, cậu trai với ánh mắt sáng, nụ cười lúng túng, cái cách ôm con mèo như ôm cả thế giới
Không ai hay, chỉ trong khoảnh khắc đó, nhịp tim Dương đã lệch một nhịp
Phía bên kia, Pháp đang hì hụi lau sàn bằng cây lau nhà mượn được
Con Đậu nằm ườn ra giữa phòng, bị kéo theo một vòng rồi mới chịu tránh
Nguyễn Thanh Pháp
Cái nhà này bụi ghê
Nguyễn Thanh Pháp
Không hiểu sao hồi sáng vẫn ngửi được mùi cà phê của người ta nữa…
Cậu vừa lẩm bẩm vừa cười, rồi bất giác nhớ tới ánh mắt của người hàng xóm, không lạnh, nhưng cũng không ấm
Mà cũng chẳng cần phải rõ ràng làm gì. Có những người, chỉ cần đứng cạnh thôi là đã thấy dễ chịu rồi
Một lúc sau, Pháp bấm mở máy, tra
Cách pha cà phê thơm mà không bị đắng quá
Nguyễn Thanh Pháp
Mai chắc mình thử pha bằng nước lọc bình thường trước…mà phải dậy sớm
Nguyễn Thanh Pháp
Không biết anh ấy ra ban công lúc mấy giờ nữa...
Đậu Đen lại ngáp dài, mắt lim dim. Pháp gõ nhẹ lên đầu mèo
Nguyễn Thanh Pháp
Ê, mai dậy canh anh hàng xóm dùm tao nha
Tối hôm đó, khi thành phố chìm trong những ánh đèn xe và tiếng còi, hai căn hộ cạnh nhau chìm vào yên tĩnh
Một người viết vào cuốn sổ tay
📝Ngày 1 – Người phòng 403 cười rất tươi. Có mèo. Có vẻ thích nói chuyện
Còn người kia…thêm một mục vào danh sách "mỗi ngày một điều tốt đẹp"
✅ Mượn được cây lau nhà.
✅ Người cho mượn nhìn rất hay ho
Chương 3: Ly Đầu Tiên
Sáng sớm, khi phố xá còn ngái ngủ, ánh nắng nhẹ đã len lỏi vào ban công tầng bốn
Pháp lò dò thức dậy trong chiếc áo hoodie mỏng, tóc vẫn còn rối, mắt cay vì buồn ngủ
Nhưng cậu vẫn lục lọi gói cà phê mới mua, nghiêm túc đong từng thìa
Nguyễn Thanh Pháp
Ba thìa thôi đúng không Đậu?
Nguyễn Thanh Pháp
Nước vừa sôi, không phải nước sôi 100 độ nha…
Đậu Đen chẳng có vẻ gì hứng thú với cà phê, nhưng vẫn nằm dưới chân bàn, kêu "meo" một tiếng ngắn gọn, giống như kiểu: "Ừ, pha lẹ lên đi"
Căn hộ yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng nước nhỏ tí tách vào phin
Pháp không định pha cho mình. Cậu không phải người nghiện cà phê sáng. Nhưng có ai đó ở phòng kế bên…dường như là có
Nguyễn Thanh Pháp
Mình phải pha ngon nha
Nguyễn Thanh Pháp
Không ngon thì mất mặt lắm
Cậu chọn cái ly sứ trắng duy nhất còn nguyên vẹn, lau sạch miệng ly, rồi dán vào đó một mảnh giấy nhỏ
📃Cho một sáng thơm.
– 403 ☕
Ly cà phê được đặt vào một chiếc khay gỗ đơn giản, Pháp bước ra khỏi cửa với vẻ mặt vừa hồi hộp vừa ngại ngùng
Dương mở cửa khi nghe tiếng gõ khẽ
Anh vẫn mặc áo phông trắng, tóc hơi ướt, tay cầm khăn lau tóc
Trước cửa là cậu trai quen thuộc hôm qua, tay bưng khay, ánh mắt lúng túng mà sáng rỡ
Nguyễn Thanh Pháp
Chào buổi sáng…em pha thử ly đầu tiên
Nguyễn Thanh Pháp
Hy vọng…không dở lắm
Trần Đăng Dương
//nhìn ly cà phê, rồi nhìn người đưa// Cho anh à?
Nguyễn Thanh Pháp
Em thức từ 6 giờ để pha luôn đó. Không biết có hợp gu anh không
Dương im một lát, rồi đón lấy chiếc khay. Đôi tay anh hơi lạnh, nhưng tay Pháp thì lại hơi run
Trần Đăng Dương
Cảm ơn. Anh thử nhé
Anh xoay người mời Pháp vào nhà bằng ánh mắt. Pháp bối rối, nhìn quanh rồi rụt rè bước theo
Căn hộ 401 gọn gàng, ít đồ nhưng sạch sẽ. Tường xám tro, vài khung ảnh đen trắng treo đơn giản
Căn bếp nhỏ phía trong đang treo một chiếc tạp dề be màu, vạt còn hơi ướt
Nguyễn Thanh Pháp
Nhà anh yên ghê ha. Em bên kia còn bày tùm lum chưa dọn được
Trần Đăng Dương
Lúc mới dọn tới…cũng vậy
Trần Đăng Dương
Dần sẽ quen
Anh ngồi xuống ghế, đặt ly cà phê lên bàn
Pháp đứng phía đối diện, tay vân vê ống tay áo, mắt liếc về phía Đậu Đen đang rón rén chui vào theo
Nguyễn Thanh Pháp
Ờ…cho Đậu vào được không ạ? Nó ngoan lắm, không cào đồ đâu
Anh không nói gì thêm. Chỉ nhấp một ngụm cà phê, rồi nhẹ gật đầu
Trần Đăng Dương
Không tệ. Mùi đậm. Không quá đắng
Trần Đăng Dương
Có vị hơi ngọt cuối lưỡi
Nguyễn Thanh Pháp
//mắt sáng lên// Thật hả? Em pha theo cách tra trên mạng á
Nguyễn Thanh Pháp
Em sợ lố tay đường…
Trần Đăng Dương
Không lố. Ngon. Cảm ơn em
Im lặng. Không gượng gạo, cũng không sượng sùng. Chỉ là yên bình
Pháp bỗng thấy mình đang mỉm cười. Không phải kiểu cười xã giao, mà là nụ cười, nhỏ xíu, đủ làm ấm một sáng lạnh
Nguyễn Thanh Pháp
Em…mai pha nữa được không?
Nguyễn Thanh Pháp
Không phiền anh chứ?
Trần Đăng Dương
//ngẩng đầu// Ừ. Nếu em thích
Khi Pháp về lại phòng, Đậu Đen nhảy lên vai cậu, dụi đầu vào cổ áo
Cậu vừa đi vừa vỗ nhè nhẹ vào lưng mèo
Nguyễn Thanh Pháp
Ly đầu tiên…thành công rồi nha Đậu
Nguyễn Thanh Pháp
Ảnh nói "ngon" á
Trên bàn phòng 401, ly cà phê chỉ còn nửa. Dương ngồi im, tay vẫn cầm khay, nhìn mảnh giấy nhỏ cậu dán vào ly lúc nãy
Anh đọc lại một lần nữa, khẽ bật cười trong cổ họng
Trần Đăng Dương
Sáng thơm…thật
___________________________
Download MangaToon APP on App Store and Google Play