Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(Rhycap) Ngược Sáng

Chương 0 : Gt nhân vật

Hoàng Đức Duy (20 tuổi) Nội tâm sâu sắc, học giỏi, sống kín đáo. Trải qua nhiều tổn thương tâm lý do gia đình và xã hội kỳ thị. Bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong yếu đuối, khao khát được yêu thương.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chào mn
Nguyễn Quang Anh( 24 tuổi)Làm công việc tự do, từng là sinh viên ngành thiết kế nhưng bỏ học giữa chừng vì hoàn cảnh gia đình. Trông có vẻ bất cần đời, nhưng thực chất rất cảm thông và quan tâm đến người khác.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hi
Mẹ Duy Người phụ nữ truyền thống, thương con nhưng không vượt qua được định kiến xã hội. Là một trong những nhân vật có diễn biến tâm lý phức tạp.
Anh trai Duy :Coi thường em trai, là người đầu tiên "bóc phốt" Duy với cả nhà. Tượng trưng cho tư tưởng bảo thủ và bạo lực ngầm trong gia đình.
Và sẽ có nhiều nv phụ nha
Và đây là 1 bộ truyện ngược nha
Hoàng Đức Duy– một chàng sinh viên năm ba đại học, trầm lặng và ít nói. Cuộc sống của cậu bị đảo lộn khi gia đình phát hiện cậu là người đồng tính. Bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, bạn bè xa lánh, cậu từng có ý định từ bỏ tất cả. Thế nhưng trong khoảng thời gian đen tối ấy, cậu gặp Nguyễn Quang Anh – một chàng trai có vẻ ngoài bất cần, nóng nảy, nhưng lại có trái tim dịu dàng và tinh tế. Khôi là người duy nhất không nhìn Duy bằng ánh mắt khinh thường.
Tác giả
Tác giả
Mong mn ủng hộ nhen
Tác giả
Tác giả
Vẫn chưa đủ chữ
Tác giả
Tác giả
Cho t xồn làm chút nha
Tác giả
Tác giả
T hát cho mn nghe nha
Tác giả
Tác giả
1 con vịt xoè ra 2 cái cánh . Nó kêu rằng quác quác quác quạc quạc quạc
Tác giả
Tác giả
Thôi đủ chữ r
Tác giả
Tác giả
Bye mn nha

Chương 1 (Mày là thứ j trong nhà này)

Mỗi tiếng hét là một nhát dao. Có những vết không bao giờ liền da.
Ba Duy
Ba Duy
/Nện tay lên bàn, giọng rít qua kẽ răng/ Mày vừa nói cái gì? Mày... nói lại tao nghe xem!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Đứng bất động giữa phòng khách, tay siết chặt bên hông, giọng nhỏ như sắp tắt/Con... con là người đồng tính.
Căn phòng bỗng chốc im lặng như tờ. Rồi đột ngột
RẦM
Chiếc ly thủy tinh trong tay ba rơi xuống sàn, vỡ tung. Mảnh vỡ bắn ra, như vỡ luôn thứ gọi là niềm tin.
Anh trai Duy
Anh trai Duy
/Nhíu mày, bước lên, chỉ tay vào mặt cậu/
Anh trai Duy
Anh trai Duy
Tao đã nghi rồi. Mày dạo này lạ lắm. Cái thái độ mềm nhũn, cái cách mày nhìn tụi con trai. Ghê tởm
Mẹ Duy
Mẹ Duy
/Mặt trắng bệch, ngồi sụp xuống ghế/
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Không... không thể nào. Con trai tao... không thể nào là cái thứ đó...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nuốt nước bọt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con không phải thứ gì cả. Con chỉ là chính mình.
Ba Duy
Ba Duy
/quát lớn/
Ba Duy
Ba Duy
Chính mình? Mày tưởng cái trò bệnh hoạn này đáng tự hào lắm hả? Người ta mà biết, cái mặt tao để đâu? Cái nhà này còn mặt mũi gì nữa?
Anh trai Duy
Anh trai Duy
/Cười khẩy/
Anh trai Duy
Anh trai Duy
Không biết mày học cái này từ đâu. Hay từ mấy thằng ‘bạn thân’ kia? Bọn nó nhồi sọ mày chứ gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/Mắt đỏ hoe, ngẩng đầu/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không ai nhồi sọ con cả. Con biết con là ai từ năm mười lăm tuổi rồi.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
/Đứng bật dậy, tay run lên/
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Vậy mà mày giấu tụi tao? Mày để tụi tao nuôi nấng mày mười mấy năm, để rồi giờ mày tự nhận mình là... là loại người như vậy
Ba Duy
Ba Duy
Loại này ko phải người , là đồ rác rưởi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/im lặng một lúc lâu, rồi nói nhỏ/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu được chọn, con cũng không muốn thế này. Nhưng đây là sự thật... và con không thể trốn mãi.
Tiếng thở dồn dập. Không ai trong phòng nói thêm câu nào. Không ai còn nghe thấy tiếng tim Duy đập – vì nó như đã vỡ tan từ lâu rồi.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
/quay lưng lại, giọng nghèn nghẹn nhưng cứng rắn/
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Vậy thì mày cút đi. Khi nào mày ‘bình thường’ trở lại... thì quay về
Ba Duy
Ba Duy
/Lạnh lùng, như đóng sập cánh cửa cuối cùng/
Ba Duy
Ba Duy
T ko có đứa con như m
Mưa bắt đầu rơi ngoài hiên. Duy bước ra khỏi nhà, không quay đầu lại. Không ai chạy theo. Không ai giữ cậu lại.
Cậu chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng "RẦM!" sau lưng. Một âm thanh dứt khoát, kết thúc tuổi thơ, kết thúc một gia đình.

Chương 2 : Trời mưa , một mình

Không ai sinh ra để bị vứt bỏ. Nhưng cậu không biết điều đó, cho đến khi có người đầu tiên đưa tay ra.
Mưa rơi tầm tã. Nước tràn qua vai áo, ngấm vào cả xương sống. Bóng dáng gầy gò trong chiếc áo khoác cũ ướt sũng lê từng bước trên vỉa hè lạnh ngắt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tự do mà mày nói, Duy à… nó lạnh như thế này hả?
Không ai đáp. Chỉ có tiếng xe chạy, tiếng gió rít bên tai. Và tiếng bụng đói cồn cào như con thú gào thét trong đêm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đói rồi, không mang ví, ngu thiệt
Cậu ngồi bệt xuống bậc thềm cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa. Gió luồn qua từng khe áo, từng vết thương trong lòng.
Một tiếng giày nện xuống vỉa hè vang lên.
1 giọng nói trầm hơi khô khan
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ê, ngồi đó chi vậy? Muốn chết cóng à?
Duy giật mình. Cậu ngước lên – người đàn ông mặc áo khoác jean, tay cầm túi đồ, mặt mày có chút... khó ở.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… tôi không làm gì hết…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao có nói mày làm gì đâu? Mặt mày xanh lét. Mày có bị sốt không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ko cần lo. Tôi...tôi ổn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ổn lòi lìa à ? Ổn mà ngồi giữa trời mưa. Thằng dở hơi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Quăng 1 cái bánh bao vào mặt Duy/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
J đây
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Ngồi phịch xuống cạnh Dut
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ăn. Không chết đói được. Tao lỡ mua hai cái mà đói chỉ có một bụng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… không có tiền đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai đòi tiền? Mày ăn lẹ trước khi tao đổi ý.
Một phút im lặng. Duy cắn miếng bánh. Nước mắt cậu chảy xuống má, hòa cùng nước mưa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Khóc vì bánh ngon qá hả
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không. Tại tôi tưởng… không còn ai đối tốt với tôi nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tên gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao là Q.A, Nguyễn Quang Anh. Không phải người tốt, nên đừng ảo tưởng. Nhưng nếu mày không có chỗ nào để về… thì tối nay có thể ngủ trên ghế nhà tao. Miễn là không làm phiền
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao anh lại giúp tôi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao cũng từng ngồi dưới mưa như mày. Chỉ khác là… hôm đó chẳng có ai đưa tao cái bánh bao.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Đứng dậy/
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đi đâu vậy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đi về
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cho t về vs anh đk
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Há hốc mồm/

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play