Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Meo Meo Yêu Cậu! [ LyHan Han Sara, Organe Miu Lê ]

GTNV

Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh (LyHan) Tính cách: điềm đạm, ít nói, hay đeo tai nghe, sống nội tâm, có vẻ “lạnh lùng cool ngầu” nhưng thật ra là người cực kỳ dễ mềm lòng (nhất là trước… một người tên Han Sara). Là bạn thân của Miu. Rất ghét mưa, nhưng lại gặp người mình thích vào một ngày mưa. Biểu hiện ít cảm xúc, nhưng khi yêu rồi thì… nghiện người ta còn hơn nghiện hàng cấm.
Han Sara
Han Sara
Han Sara Tính cách: vui vẻ, hoạt bát, khéo léo, hơi cà khịa nhẹ, thích chăm sóc người khác, dễ cảm nắng người có trái tim tốt. Là trợ lý tại phòng khám thú y, yêu mèo. Là bạn thân của Organe. Từng yêu một người nhưng bị tổn thương → không dễ mở lòng. Ấn tượng đầu tiên với LyHan: “Ướt như chuột lột nhưng vẫn cố ôm mèo = đồ ngốc dễ thương.”
Khương Hoàng Mỹ
Khương Hoàng Mỹ
Khương Hoàng Mỹ (Organe) Bạn thân của Han Sara. Ngầu, hơi bad gơ, nhưng cực kỳ cưng Miu. Gặp Miu lần đầu đã bối rối, và từ đó cuộc sống mất kiểm soát theo từng chiếc bánh cupcake mà Miu làm.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật ( Miu Lê) Bạn thân của LyHan từ nhỏ. Dễ thương, thích làm bánh, mê cái đẹp, đôi lúc mộng mơ hơi lố. Mối quan hệ kiểu "luôn sẵn sàng vì người ta", nhưng không cam chịu, có cá tính riêng.
Cốt truyện tóm tắt: Một ngày mưa như trút nước, LyHan đang đi bộ về thì nghe tiếng mèo kêu từ dưới gầm xe. Cô – người vốn không thích động vật – nhưng lại không thể bỏ đi. Thế là đem mèo đến phòng khám thú y gần đó, và tình cờ gặp Han Sara, cô gái có đôi mắt biết cười và giọng nói mềm như bánh mochi.
Từ đó, những lần "vô tình" ghé qua... Những tin nhắn hỏi thăm vì “mèo khỏe chưa”… Những cuộc đi dạo buổi chiều với ly trà sữa và con mèo nằm trong giỏ… Tất cả kéo họ lại gần nhau, dù cả hai từng nghĩ mình sẽ không yêu ai nữa.
Song song đó là chuyện tình duyên ngộ nghĩnh của Miu và Organe, với đủ thứ hiểu lầm và pha xử lý "đi vào lòng đất".
Điểm đặc biệt: Không drama to tát, nhưng có chiều sâu về tâm lý và tình cảm. Diễn biến tình yêu không vồ vập, mà từ từ như trà hoa cúc pha ấm. Đọc xong sẽ cảm thấy tim ấm, mắt long lanh, và muốn ôm mèo ngay. Có yếu tố hài duyên dáng từ nhân vật phụ và mèo.
tg
tg
Tui mê 2 chỉ quá nên mới viết fic này
tg
tg
hjhj

Mèo con giữa trời mưa.

Trời đổ mưa như trút nước.
Những giọt nước đập ràn rạt lên mái tôn, mặt đường loang loáng nước, từng dòng xe máy chạy vụt qua để lại những vệt nước bắn tung toé.
Linh đứng nép vào một mái hiên nhỏ, tay giữ chặt dây ba lô, áo sơ mi đã thấm nước dính bết vào người. Tai nghe vẫn cắm trong tai, nhưng nhạc đã ngừng phát từ lâu.
Linh không có thói quen mang dù. Cô cũng không có thói quen đi chậm. Nhưng hôm nay trời mưa, mà con hẻm nhỏ gần nhà lại ngập tới mắt cá, nên cô đành đứng chờ.
Mưa bất tiện. Và phiền phức. Y như cái cảm giác cô đang cố đè nén trong lòng từ mấy ngày nay.
"Meo..." Tiếng mèo vang lên. Nhỏ, khàn, và có chút gì đó... cầu cứu.
Linh nghiêng đầu nhìn quanh. Tiếng mèo lại vang lên, lần này rõ hơn, phát ra từ chiếc xe hơi cũ đậu sát tường, bánh xe ngập một phần trong nước mưa.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//Cau mày, lặng lẽ bước đến, cúi xuống//.
Một cục lông ướt sũng, run bần bật. Một con mèo con màu vàng, lông bết lại vì mưa, đang nép sát dưới gầm xe.
Linh không phải người mê mèo. Cô thậm chí từng phát biểu rất thẳng thắn với Miu rằng: "Tao không nuôi con gì biết leo lên bàn học." Nhưng giờ đây, nhìn con mèo nhỏ run lẩy bẩy, ánh mắt ngước lên như nài nỉ, cô khựng lại.
1 phút.
2 phút.
Cô thở dài, tháo balo ra, cúi người xuống, cố luồn tay vào. Con mèo thụt lùi. Linh rút tay lại, rồi cởi áo khoác đồng phục khoác lên cánh tay, che nước mưa, thử lại lần nữa.
"Meo..." Cuối cùng, mèo con cũng ngoan ngoãn để cô bế lên. Người nó lạnh toát, tim đập thình thịch.
-----------------------------------
Phòng khám thú y nhỏ đầu hẻm hiện ra như một thiên đường với ánh đèn vàng ấm. Cô đẩy cửa bước vào, chuông reng reng.
Han Sara
Han Sara
Chào bạn... ơ, mèo con bị sao vậy?
Giọng một cô gái vang lên từ sau quầy. Linh ngẩng mặt lên, và cô khựng lại một nhịp.
Cô gái có mái tóc dài, buộc cao, làn da trắng và nụ cười dịu dàng như nắng đầu đông. Chiếc blouse trắng hơi lớn so với dáng người nhỏ nhắn của cô. Trên túi áo là thẻ tên: Han Sara.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Tôi... nhặt nó dưới gầm xe. Nó run dữ lắm.
Han Sara
Han Sara
//Bước tới, cúi nhìn con mèo ướt sũng trên tay cô//.
Han Sara
Han Sara
Bị lạnh rồi. Để mình giúp. Bạn ngồi tạm ghế chờ nhé.
Linh gật đầu, đặt mèo vào tay Sara. Tay cô lạnh. Tay Sara ấm. Cô chợt nhận ra điều đó trong khoảnh khắc.
15 phút sau.
Cô đứng trước cửa phòng khám, tay vẫn còn ướt mưa, mắt nhìn chú mèo đang được Han Sara lau khô bằng khăn mềm.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
À… nếu tôi muốn nuôi nó, có được không?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//Gãi đầu//.
Han Sara
Han Sara
//Hơi ngạc nhiên, sau đó nhoẻn miệng cười//.
Han Sara
Han Sara
Được. Nhưng phải để tôi kiểm tra sức khỏe cho bé xong đã. Bé hơi yếu, chắc cần theo dõi một hai hôm.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//Gật đầu lia lịa//.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Vậy tôi để bé ở lại đây. Ngày mai tôi quay lại đón.
Han Sara
Han Sara
//Ghi lại số điện thoại, ngẩng lên nhìn Linh//.
Han Sara
Han Sara
Vậy mai gặp nhé... cô chủ của Cục Gạch.
Linh đứng ngẩn ra vài giây, rồi mới nhận ra Sara đang đùa với cái tên nàng vừa đặt đại cho mèo.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Mai gặp.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//Bước ra cửa//.
Lúc cánh cửa phòng khám khép lại, Han Sara nhìn xuống con mèo con đang nằm gọn trong chiếc khăn, khẽ thì thầm:
Han Sara
Han Sara
Cục Gạch hả? Chủ em nhìn ngố ngố dễ thương ghê…
--------------------------
Tối đó.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Ê nãy tao thấy mày ôm cái con gì ướt nhẹp rồi chạy đi đâu á. Phải không?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
//Ngồi phệt trên sàn, tay cầm bánh cupcake vừa nướng xong, liếc Linh đầy nghi ngờ//.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Mèo. Nhặt ngoài mưa.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Lạy hồn, người anti mèo như mày mà cũng cúi xuống lụm mèo?!
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//Không nói gì, chỉ ngồi xuống giường, rút tai nghe ra, chống cằm//.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Nhỏ bác sĩ trong phòng khám dễ thương lắm.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
//Suýt nghẹn bánh//.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Ủa gì? Mày nói... mày nói lại coi?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Dễ thương... rất dễ thương.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
//Nheo mắt nhìn cô như thể thấy được thiên thạch rơi ngoài ban công//.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Lạy trời, con Trần Thảo Linh có biểu cảm thả thính rồi kìa. Thiệt không vậy má? Hay bị sét đánh khi đi mưa?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//Cười nhẹ//.
Không. Không bị sét đánh.
Chỉ là… lần đầu tiên sau nhiều năm, tim cô thấy rung động.
Vì một con mèo.
Và vì một người biết cách ôm mèo bằng hai tay như ôm cả bầu trời.
Tối hôm ấy, Sara nhắn tin cho một người lạ lần đầu nàng gặp.
Han Sara
Han Sara
"Mèo con ngủ ngoan rồi. Mình đặt tên nó là Cục Gạch, được không?"
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//Nhìn điện thoại, môi bất giác cong lên//.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
"Tùy cậu. Nhưng mai tôi ghé."
Han Sara
Han Sara
"Hả? Ghé làm gì?"
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
"Thăm Cục Gạch."
Han Sara
Han Sara
"Hay thăm tui?"
Linh không trả lời. Nhưng tim thì đã trả lời từ lâu rồi.

Mèo con và ly sữa ấm.

Sáng hôm sau, trời vẫn âm u, gió vẫn lạnh như tối qua chưa từng dứt. Linh ngồi trên chiếc ghế gỗ trong quán cà phê nhỏ gần đầu hẻm, tay ôm ly sữa đậu nành nóng. Miu lết tới, mắt còn dán băng keo mí vì vừa… thử mí mắt theo trend tít tót.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Mày có bị gì không vậy?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
//Nhìn cô như sinh vật lạ//.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Hửm. Sao?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Sáng sớm, trời thì lạnh, mày lại lôi tao ra đây chỉ để uống sữa đậu và nhìn trời?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Hôm qua tao mưa ướt hết cả người, giờ phải bù đắp lại nội thương.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Nội thương chỗ nào cha??
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Chỗ này nè. //Chỉ vào ngực trái, nơi trái tim đang nhảy hip hop//.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Má ơi, con Linh crush ai rồi mấy chế ơi!
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Nói nhỏ thôi má ơi.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//Bịt miệng Miu, mặt đỏ lè//.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Mày không phải là kiểu người dễ say nắng nha Linh. Hôm qua mày bị gì?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Hôm qua tao gặp thiên thần trong bộ blouse trắng.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Lạy hồn, tao tưởng mày bị mê con mèo chứ.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Không. Con mèo là cái cớ. Người mới là lý do.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
//Tròn mắt, chống cằm nhìn cô//.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Mày tính làm gì tiếp?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Đi thăm mèo. Nhưng... nếu được thì ngắm người luôn.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Linh Linh à, tao chưa từng thấy mày dễ thương kiểu này bao giờ.
Cô lặng thinh, chỉ cười. Trong lòng là một cảm giác ấm áp khó gọi tên.
-----------------
Phòng khám thú y. 9:05 sáng.
Cô đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào. Chuông reng reng. Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, ánh sáng vàng ấm từ đèn tỏa ra khiến không gian như dịu lại.
Nàng đang cúi người dưới sàn, chơi với con mèo nhỏ bằng sợi dây lông. Mái tóc dài buộc gọn lắc lư theo nhịp cười. Cô khựng lại vài giây – hình ảnh này… dịu dàng đến mức làm người ta quên cả thời tiết bên ngoài.
Han Sara
Han Sara
Chào buổi sáng. //Ngẩng lên, mỉm cười//.
Han Sara
Han Sara
Bé Cục Gạch vừa ăn xong bữa sáng nha.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Cảm ơn cậu đã chăm nó.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//Tiến đến, khom lưng nhìn con mèo//.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Sao, nó khỏe lại chưa?
Han Sara
Han Sara
Ừ. Hơi yếu thôi, không có gì nghiêm trọng. Nhưng nó rất thích được vuốt ve. Còn kêu meo meo tìm “cô chủ” nữa đó.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Tôi không phải “cô chủ” đâu, chỉ là người qua đường...
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Nhưng lại cúi người dưới mưa để cứu nó. Với tôi, vậy là đủ rồi.
Nàng cười, nhẹ nhàng. Cô đột nhiên cảm thấy tay mình hơi run. Cô đưa tay ra vuốt Cục Gạch – giờ đây đã khô ráo, ấm áp và có vẻ đã tin tưởng hơn. Nó dụi đầu vào tay cô, kêu khe khẽ.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Nó... dễ thương hơn tôi tưởng.
Han Sara
Han Sara
Vậy thì nhận nuôi nó đi.
Han Sara
Han Sara
//Vừa nói vừa bưng ly nước ấm ra đặt trước mặt Linh//.
Han Sara
Han Sara
Tặng cậu ly sữa, uống cho ấm người.
Linh cười, nhấp một ngụm sữa. Thật ấm. Nhưng không ấm bằng ánh mắt của người đối diện.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Sara nè...
Han Sara
Han Sara
Hửm, sao vậy.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Tên cậu... giống idol Hàn ha.
Han Sara
Han Sara
Vì tui là Han Sara thiệt mà. Người Việt lai Hàn.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Ủa thiệt hả? Trời ơi, tui tưởng tên đó là nickname.
Han Sara
Han Sara
Không. Tui là con lai Việt Hàn. Nhưng tui sinh ra ở đây. Nên phát âm vẫn như người bản địa thôi.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
À... ra vậy.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//Gãi đầu//.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Vậy nếu hôm qua tui không cứu con mèo, tụi mình đâu gặp nhau ha?
Han Sara
Han Sara
Có thể. Nhưng ai biết được. Biết đâu vũ trụ muốn cậu cúi xuống đúng lúc, để nhặt được không chỉ là mèo.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Mà còn là...?
Han Sara
Han Sara
1 người bạn.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//Cười, lắc đầu//.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Tui nghĩ là nhiều hơn bạn.
Han Sara
Han Sara
//Ngạc nhiên vài giây, rồi bật cười khẽ. Mặt hơi đỏ//.
Han Sara
Han Sara
Sao nay dạn dữ vậy.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Tui vốn là người thẳng thắn.
Han Sara
Han Sara
Thẳng thắn hay đang thả thính?
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Nếu là thả thính thì cậu có định bắt không?
Han Sara
Han Sara
//Ngẩng lên nhìn vào mắt cô, cười tinh nghịch//.
Han Sara
Han Sara
Để coi... nếu Cục Gạch đồng ý, thì tui cũng suy nghĩ.
Con mèo đang nằm trong lòng Linh, đột nhiên kêu “meo~” một tiếng rõ to.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//Bật cười//. Vậy là đồng ý rồi nha.
Buổi tối.
Cô nằm trên giường. Cục gạch rúc vào lòng, đuôi ngoáy ngoáy.
Tin nhắn đến.
Han Sara
Han Sara
“Cục Gạch có đòi ngủ chung không?”
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
“Nó không đòi. Nó leo lên người tui luôn.”
Han Sara
Han Sara
“Gato quá... tui cũng muốn có ai đó leo lên người tui ngủ nè...”
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
“Tui không phải mèo nha.”
Han Sara
Han Sara
“Tui biết. Nhưng người cứu mèo hôm đó... chắc cũng đáng được ôm chứ ha?”
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
//Nhìn tin nhắn, im lặng vài giây//.
Tim Linh đập thình thịch. Cô quay sang nhìn Cục Gạch, đang nằm cuộn tròn như một viên gạch nóng.
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Ê mày… phải chăng… nhờ mày mà tao nhặt được một người?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play