[12cs,Bl] Beach
Casting
Tác phẩm: Beach
Tác giả: Angle
Một câu: Chỉ có xàm.
Thể loại: 12CS, giới giải trí, 1x1, NP, song tính, Nam x Nam, showbiz, ABO
Không hỏi top, bot.
Chưa chốt cp, có thể ship, nếu thấy hay có thể t cho đến với nhau thì sao?
Có thể có cp 3P, 4P, 5P,…
Văn t không được hay, có vấn đề gì hãy chỉ ra và cmt nhoo
Hope you enjoy it~
“Chào mừng những người được chọn trong những ô quay”
“Các ngươi phải trở về quá khứ để sửa chữa lỗi lầm của mình”
“Nên nhớ, đây là trừng phạt, không phải để các ngươi hưởng thụ. Những kẻ phản thần”
“Chính là những gì các ngươi phải trả giá.”
Hoàng Sư Tử <A>
Kẻ sát nhân
Hoàng Sư Tử <A>
Từng mang ước mơ trở thành một idol nổi tiếng, rốt cuộc lại trở thành kẻ phạm tội.
Hắc Nhân Mã <A>
Kẻ sát nhân
Hắc Nhân Mã <A>
Là một diễn viễn nổi tiếng, nhưng vì sai lầm tình yêu mà phạm tội.
Trịnh Kim Ngưu <B>
Kẻ sát nhân
Trịnh Kim Ngưu <B>
Là một thiếu gia được chiều chuộng. Cuối cùng phải giả điên để thoát tội gi!t người.
“Ong bướm bay lượn thật xấu xí, muốn bóp nát.”
Đinh Thiên Ngọc <B>
Kẻ lừa tình
Đinh Thiên Ngọc <B>
Một nữ idol nổi tiếng, tất nhiên chẳng ai ngờ được bộ mặt thật của cô ta.
“Thật đáng thương cho chính số phận của kẻ ngoại tình này khi anh ta thực sự đã hóa điên và dám ra tay”
Là những chàng trai nổi bật và đẹp trai, cao ráo.
Hoàng Sư Tử <A>
Pheromone: Tiêu
- “Sẽ có một ngày có người ch*t trong bể tình của anh ta.”
Nguyên Cự Giải <O>
Pheromone: Hoa lan Nam Phi (Freesia)
“Yếu tiếng trung với ẻm ”
Đinh Thiên Yết <O>
Pheronmone: Hoa nhài
- “Đẹp, nhưng không phải Omega nào cũng là bot”
- “Xinh đẹp quá crush ơi”
4. Phương Song Ngư (Poisson Andrews)
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Beta
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Pheromone: Đào trắng
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
19 yrs
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
1m80
- “Trông anh ta giống Omega”
- “Crush ơi đừng thả thính nữa!”
5. Phương Xử Nữ (Vierge Andrews)
Phương Xử Nữ - Vierge Andrews <A>
Alpha
Phương Xử Nữ - Vierge Andrews <A>
Pheromone: Gỗ đàn hương
Phương Xử Nữ - Vierge Andrews <A>
27 yrs
Phương Xử Nữ - Vierge Andrews <A>
1m85
- “Visual mê quá người ơiii”
Là những chàng trai mạnh mẽ
Trịnh Kim Ngưu <B>
Pheromone: cam bergamot
- “Yêu, yêu, yêu ch*t đi được”
Lưu Thiên Bình <B>
Pheromone: Matcha
- “Trông rất giống đa cấp”
Đình Bạch Dương <A>
Pheromone: Tuyết tùng
Đình Bạch Dương <A>
26 yrs
- “Lạnh lùng quá crush ơi”
Hoàng Song Tử <B>
Pheromone: Cà phê
- “Ngoan xinh yêu của chúng tôiiii!”
- “Ngọt ngào như kẹo vậy.”
Toả sáng như ánh nắng ban mai
Hắc Nhân Mã <A>
Pheromone: Gỗ trầm hương
- “Cậu ấy hơi kì kì, kì này ẻm phải là của tuiii!”
Lưu Ma Kết <A>
Pheromone: Cỏ khô
Dư Bảo Bình <A>
Pheromone: Hổ phách
- “Tổng tài bá đạo của đời em!”
- “Damn, sao anh ngon vậy hả?”
Nguyễn Nhật Minh <O>
Omega
Nguyễn Nhật Minh <O>
Pheromone: Hoa Hồng
Nguyễn Nhật Minh <O>
20 yrs
Những cô gái nhiệt huyết và xinh đẹp
Hắc Anh Như <A>
Pheromone: 404
- “Lễ đường đây rồi, chị đâu?”
Đinh Ngạn Uyển <O>
Pheromone: Hoa mộc lan
Những người quản lý lũ trẻ
Morningus - Nguyên Thanh Dương
Nguyên Thiên Dương <A>
Alpha
Nguyên Thiên Dương <A>
Pheromone: Gỗ Guaiac
Nguyên Thiên Dương <A>
30 yrs
Nguyên Thiên Dương <A>
1m80
Lưu Ngọc Trân <O>
Pheromone: 404
Nguyên Cự An <B>
Pheromone: Chanh
“Một lần nữa trở lại để trả nghiệp, đừng hưởng thụ chúng.”
“Vì các ngươi đến đây để..”
Tác giả
Cp chưa có, nhưng khả năng cùng nhóm sẽ yêu nhau.
Tác giả
Nhóm chính là xếp lại vì phong cách giống nhau thôi, ngoại trừ Fsun là idol ra thì mấy nhóm khác chỉ là chơi thân trong giới giải trí.
Tác giả
Cùng họ là anh chị em.
Tác giả
Và hơn nữa, truyện có yếu tố kinh dị, R18, NP, …
1
Hắc Nhân Mã <A>
Th-Thiên Ngọc? [Run rẩy]
Hắc Nhân Mã <A>
Đây là ai?
Cậu ta đưa tay lên chỉ một nữ alpha đang say giấc trên giường.
Đinh Thiên Ngọc <B>
[Hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại cười khẩy]
Đinh Thiên Ngọc <B>
Ha, anh về sớm thế?
Đinh Thiên Ngọc <B>
Phải chấp nhận dần chuyện này đi, một Beta xuất chúng như tôi thì có nhiều Alpha vây quanh cũng là chuyện thường ấy mà?
Đinh Thiên Ngọc <B>
Hay là.. anh muốn độc chiếm? Ai biết ảnh đế đây cũng có tình nhân bên ngoài không? [Chọc vai Nhân Mã]
Đinh Thiên Ngọc <B>
Hahaaa! Chúng ta cùng một giuộc cả thôi! Ảnh đế Hắc à.
Cô ta cười phá lên, nhưng không để ý đến gương mặt đen kịt của cậu.
Đinh Thiên Ngọc <B>
Đã quyết định dây vào rồi thì-
Cô ta mở to mắt, ngón tay đang ở trên vai cậu sững lại, rồi buông thõng xuống.
Đinh Thiên Ngọc <B>
A-anh?!
Nhân Mã bình thản nhìn cô ta ngã, từ từ bỏ găng tay cao su vào một túi zip, quay sang người đang nằm trên giường.
Hắc Nhân Mã <A>
Haha, cái kết của một kẻ phản bội…
Hắc Nhân Mã <A>
Chính là như thế.
Cậu bước đến alpha đang ngủ say như c.hết kia, ấn con dao vào tay người đó rồi ném qua cửa sổ.
Nhân Mã nhìn cô ta lần cuối, nhếch mép.
“Nếu em không yêu tôi, vậy thì em c.hết đi.”
“Rồi để người cùng em phản bội tôi dằn vặt sau song sắt.”
Tiếng xe cứu thương và cảnh sát réo inh ỏi cả một khu nhà giàu.
Nhưng người sống ở đó đều cảm thấy thật xúi quẩy, vô cùng muốn bỏ đi.
Báo chí đưa tin rầm rộ về việc nữ ca sĩ hàng đầu - Đinh Thiên Ngọc - vợ của ảnh đế Hắc Nhân Mã bị g.iết hại tại nhà riêng. Nghi phạm là một nữ alpha diễn viên. Nghi giết người do ghen ghét với Hắc Nhân Mã. Tất cả đều bày tỏ sự thương cảm đối với ảnh đế Hắc.
Ở một khu nhà trọ gần đó.
Tiếng một thanh niên khóc lóc hoà với tiếng cãi cọ ồn ào nhưng không một ai đến can ngăn.
Hoàng Song Tử <B>
Cha ơi! Làm ơn đừng xé nó, cha muốn xé gì cũng được, chỉ cần con lấy tờ giấy đó thôi!
Hoàng Song Tử <B>
Cha ơi! Làm ơn cha ơi!
Hoàng Song Tử <B>
Đó là tất cả của con, tất cả của con!
Cậu nhóc bất lực van xin nhưng người đàn ông vẫn cầm từng tờ xé như điên.
Cậu bị nhốt sau cửa kính, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn tương lai của cậu bị xé nát từng mảnh.
Không thể ngăn hành động của người đó lại, cậu bật khóc, vì trong số đó không chỉ có giấy báo nhập học mà còn có cả học bổng của cậu.
Ông có thể xé giấy khen, nhưng nếu ông động đến chúng, cậu sẽ mất hết hy vọng.
Cậu như rơi xuống vực sâu, cho đến khi nghe được một câu nói quen thuộc phía sau.
Hoàng Song Tử <B>
Anh hai? [Bước qua một bên]
Cửa kính vỡ ra từng mảnh trước ánh mắt kinh ngạc của Song Tử.
Hắn thản nhiên bước vào, chân dẫm lên mảnh kính đau điếng nhưng không kêu than một lời.
Vết máu kéo dài đến người đàn ông đang đơ ra một lúc kia.
Hoàng Mạnh Quân
Mày cút đi! Tao phải xé hết! Xé hết thứ giấy vụn này!
Hoàng Mạnh Quân
Tiền cần của tao cúng vào hết đống này của chúng mày rồi!
Hoàng Sư Tử <A>
[Nhìn Song Tử lau nước mắt trước cửa]
Hoàng Sư Tử <A>
Đưa đây. Tôi sẽ đưa tiền cho ông.
Hoàng Mạnh Quân
Thật không? [Dừng lại]
Hoàng Mạnh Quân
Có tiền mà không nói sớm cho tao! Nuôi mày lớn đúng là tốn cơm tốn gạo mà!
Hoàng Sư Tử <A>
[Giật tập giấy, cẩn thận bỏ vào bao tài liệu, ném ra cửa cho cậu]
Hoàng Sư Tử <A>
Kiểm tra xem còn giấy báo nhập học với tiền thưởng đó không?
Hoàng Sư Tử <A>
Bằng tốt nghiệp nữa.
Hoàng Song Tử <B>
Hức.. Dạ…. [Mở từng tờ giấy ra]
Hoàng Sư Tử <A>
[Nhìn chằm chằm cậu]
Hoàng Mạnh Quân
Nhanh lên, tiền tao đâu… tao cần…
Hoàng Sư Tử <A>
[Liếc ông] Từ từ.
Hoàng Song Tử <B>
A-anh hai ơi.. [Run rẩy]
Hoàng Song Tử <B>
Không thấy giấy báo nhập học đâu nữa, hồ sơ trong đó hết rồi!
Hắn quay phắt sang đấm người đàn ông một cú vào mặt.
Hoàng Mạnh Quân
Áaa! [Ngã xuống, ôm lấy một bên má] Mày là đồ nghịch tử! Sao mày dám đánh bố mày chứ?!
Hoàng Sư Tử <A>
[Mặc kệ ông ta, bước nhanh về phía Song Tử lục tung tập giấy]
Có học bổng đây, nhưng giấy báo…
Sư Tử nhìn xuống sàn nhà nơi người đàn ông đang ngồi bệt, một nửa tờ giấy màu xanh lộ ra bên ngoài cái bao giấy bị xé đôi.
Hắn xông lên đánh liên tục vào người ông ta, người đàn ông cố gắng chống trả nhưng bất lực vì sức khỏe của tuổi 50 trải qua những thứ thuốc kích thích quá yếu ớt. Ông ta chỉ có thể hét lên đau đớn rồi dần dần mất ý thức trong tiếng khóc của người con trai út.
Hoàng Sư Tử <A>
Ha… a… hộc… đệt mẹ nó… [Nhìn xuống người đã bất tỉnh dưới thân] Tắt thở rồi…
Hoàng Song Tử <B>
Anh ơi… anh hai ơi… hức…. huhu.. anh hai ơi! Giấy báo của em… tương lai của em!
Hoàng Sư Tử <A>
[Hoàn hồn, tiến đến nhẹ nhàng ôm lấy cậu, hôn lên trán cậu] Anh xin lỗi em… đáng ra anh nên g.iết ông ta sớm hơn! Anh xin lỗi em trai của anh…. Anh vô dụng quá…
Hoàng Song Tử <B>
Huhu anh ơi! Trường Đại học mơ ước của em! Anh ơi!! [Khóc nức nở]
Hoàng Song Tử <B>
Hức…Hy vọng đổi đời của em!! Hy vọng cứu thoát anh khỏi nơi này của em!
Hoàng Song Tử <B>
Anh ơi! Anh hai ơi! Huhu…
Hoàng Sư Tử <A>
Không sao, em chỉ mới 19 tuổi, đăng ký trường khác nhé? Được không? [Vỗ lưng cậu]
Tiếng gió hoà cùng tiếng khóc tuyệt vọng của cậu trai trẻ vang vọng ở khu trọ cũ, người anh trai bất lực quỳ xuống ôm chặt lấy em, dùng mảnh áo của mình lau vết máu từ chân lan về phía cậu nhóc, không muốn cậu nhóc nhiễm bẩn.
“Anh hai sai rồi, xin lỗi em…”
“Một người đàn ông vì quá tức giận nên đã đấm cha hơn 50 t.ử vong. Nghi phạm là một người đàn ông 27 tuổi, vụ việc hiện đang được cơ quan chức năng điều tra.”
Nữ
Điều dưỡng 1: Ê xem này, gớm quá!
Nữ
Điều dưỡng 2: Eo, bất hiếu thế, đẻ quả trứng mà ăn có lẽ ngon hơn!
Nữ
Điều dưỡng 1: Tao xem mặt nghi phạm rồi, nhìn bệnh lắm mày ơi.
Nữ
Điều dưỡng 2: Đâu? Ê nhìn nghiện vậy.
Nữ
Điều dưỡng 1: Ừ, nghe nói còn có một-
Trịnh Kim Ngưu <B>
Hi [Đặt tay lên vai điều dưỡng 1]
Nữ
Điều dưỡng 1: Há… [Quay người] Áaaa!
Nữ
Điều dưỡng 1: Sao cậu ra đây?!
Nữ
Điều dưỡng 2: Đi vào trong! Nhanh lên!
Trịnh Kim Ngưu <B>
[Mếu máo] Chị Lưu… em muốn đi dạo…
Trịnh Kim Ngưu <B>
Ở trong đó ngột lắm chị ơi…
Nữ
Điều dưỡng 2: Không được! [Kéo tay cậu]
Trịnh Kim Ngưu <B>
Chị ơi! Em xin chị! Em xin chị!
Trịnh Kim Ngưu <B>
Em không muốn ở trong đó nữa! Em sẽ nhận tội g.iết người mà!
Trịnh Kim Ngưu <B>
Em gi.ết hắn khi đang tỉnh táo! Tin em đi chị ơi!
Trịnh Kim Ngưu <B>
Chị ơi, em xin chị! [Quỳ thụp xuống nắm tay điều dưỡng 2 bằng cả hai tay]
Nữ
Điều dưỡng 2: [Hất tay cậu ra] Bảo vệ đâu!!
Nam
Bảo vệ 1: [Chạy ra vật tay cậu ra sau]
Nữ
Điều dưỡng 1: Ngoan, nghe lời nào. [Tiến lại gần] Chúng ta cùng nhau về nhé, chị xin lỗi vì đã nặng lời với em.
Trịnh Kim Ngưu <B>
Xin các người! Xin các người! Tôi sẽ cho các người tiền! Làm ơn!! [Giãy giụa]
Nam
Bảo vệ 2: [Cố định cậu bằng dụng cụ mềm]
Nữ
Điều dưỡng 3: Bọn em chỉ giúp anh ngồi yên lại một chút, rồi sẽ tháo ra sau. Không ai làm đau anh đâu, tin em nha.
Trịnh Kim Ngưu <B>
Tôi không điên! Tôi không điên! Làm ơn thả tôi ra đi mà!!
Trịnh Kim Ngưu <B>
Làm ơn đó! Tôi sẽ cho các người tiền mà cả đời các người ăn không hết!
Trịnh Kim Ngưu <B>
Thả tôi ra!!
Nữ
Điều dưỡng 3: Đưa em Midazolam với, loại IM ấy.
Trịnh Kim Ngưu <B>
Aa! Đừng mà! Đừng mà!
Một mũi được cắm vào cơ đùi ngoài của Kim Ngưu, ngay lập tức làm cậu mơ màng.
Cậu lắp bắp kêu cứu, những tên điên xuất hiện trên tường đã ăn mòn cậu.
Những kẻ cậu đã ra tay lại hiện về ám vào trong mỗi giấc ngủ của cậu, trong mỗi bữa ăn của cậu.
“Nhân Mã? Sao anh còn sống vậy?”
“Anh đã hành hạ tôi ra nông nỗi này, anh xứng đáng chế.t đi!”
“Ch.ết đi! Đừng hưởng thụ nữa!”
Bóp ngạt dần dần, rồi ch.ết đi.
Ảnh đế Hắc Nhân Mã lên cơn đột q.uỵ tại nhà riêng! Qua đời ở tuổi 27.
Nam
Từ nhân 1: Ể? Bạn tù mới này.
Nam
Tù nhân 2: Nghe nói mày giết cha đó hả?
Nam
Tù nhân 3: Thế à? Vậy cho mày nếm thử mùi vị chứ nhỉ?
Hoàng Sư Tử <A>
[Nhìn thẳng vào mắt tù nhân 3] Đến đây. Tính làm gì? C.hịch tao hả?
Nam
Tù nhân 1: Ưm, sao tao không nghĩ ra nhỉ? Hay đó, nhìn mày cũng ngon phết. [Liếm môi]
Nam
Tù nhân 4: [Đập vào đầu từ nhân 1] Mày ở tù lâu quá phát rồ rồi à? Nhìn nó b.ệnh v.ãi l.ồn mà vẫn n.ứng được đó hả?
Hoàng Sư Tử <A>
Cư xử cho tốt vào, vì chúng mày còn tương lai. Đừng gây chuyện nặng tội thêm.
Nam
Tù nhân 3: Mày nói vậy là có ý gì? Muốn sống yên ổn không?!
Nam
Tù nhân 5: [Kéo tù nhân 3 lại] Thôi. Kệ nó đi.
Nam
Tù nhân 4: Nay xem bạn tù mới thôi, chào bạn. [Đưa tay ra]
Hoàng Sư Tử <A>
[Liếc bàn tay tù nhân 4]
Nam
Tù nhân 4: [Cười mỉm] Hửm?
Hoàng Sư Tử <A>
[Quay người đi vào trong] Có chăn đúng không?
Nam
Tù nhân 4: [Nụ cười méo xệch, thu lại bàn tay]
Nam
Tù nhân 4: Rượu mời không uống mày muốn uống rượu phạt phải không?! [Quay người lại]
Nam
Tù nhân 1: [Giữ chặt Sư Tử] Đấm nó đi đại ca, em chướng mắt nó nãy giờ!
Nam
Tù nhân 4: C.âm mồm! [Tát vào mặt hắn] Mày bây giờ thích như nào?
Hoàng Sư Tử <A>
Tao hỏi có chăn không.
Nam
Tù nhân 4: Đ.ệt mẹ! Mày ch.ết với tao!
Một đám alpha to lớn giữ chặt hắn phía dưới, để hắn hứng chịu mọi đòn từ khắp phía.
Xương vỡ nát, mùi m.áu tanh nồng.
Hắn cảm nhận được những con đau nhói như những con mọt dần dần gặm nhấm từng khúc xương hắn. Nhưng hắn đương nhiên không than khóc một lời.
Chỉ là, từ những cơn đau kinh người ấy, hắn lại thấy bóng dáng người cha của hắn đứng đó, cười khinh bỉ.
Hoàng Sư Tử <A>
*Tại sao?*
Hoàng Sư Tử <A>
*Đến lúc này rồi, vẫn là do ông phải không?*
Hoàng Sư Tử <A>
*Song Tử ơi, em nhất định phải sống tốt.*
Hoàng Sư Tử <A>
*Có kiếp sau, anh nhất định sẽ bù đắp cho em, em nhé.*
Hung thủ trong vụ án gi.ết cha ở thành phố ZYA đã được phát hiện t.ử v.ong trong tình trạng chấn thương toàn thân. Qua đời ở tuổi 27.
Thuốc an thần mỗi ngày đều nuốt xuống bụng.
Hình ảnh những kẻ điên đó mỗi ngày đều ám ảnh cậu ta.
Trịnh Kim Ngưu bị bức tới thật sự bị t.âm th.ần rồi.
Chiếc ti vi treo tường của phòng VIP vẫn chạy những chương trình thực tế.
Cậu ta liếc mắt sang điều dưỡng riêng bên cạnh đã ngủ say, bước vào nhà tắm.
Nước chảy ướt đẫm sàn, cậu ta quay sang tìm kiếm sữa tắm.
Trịnh Kim Ngưu <B>
*Đâu rồi nhỉ?* [Cúi đầu xuống dưới bồn rửa mặt]
Trịnh Kim Ngưu <B>
*A, đây rồi!* [Ngẩng đầu lên]
Tiếng va chạm mạnh vang lên, cậu ta choáng váng ngã xuống.
Kim Ngưu chầm chậm đứng dậy, xoa xoa đầu, sàn ướt lại khiến cậu ta trượt chân, ngã ra phía sau và đập đầu vào bồn rửa mặt làm từ Composite.
Cơn đau khiến cậu ta quằn quại, m.áu từ vết thương ở đầu chảy ra như thác.
Kim Ngưu không thể đứng dậy, cũng không thể mở miệng kêu cứu. Nếu để như vậy chắc chắn cậu ta sẽ ch.ết!
Nhưng mà cậu ta vẫn còn chưa mặc đồ! Vẫn chưa mặc đồ!
Một bóng đen từ đâu bước ra, bóp chặt cổ cậu, sự ngạt thở cùng cơn đau ở đầu và lưng như kéo cậu xuống địa ngục.
Ý thức dần mất đi, nước vẫn rì rào chảy, hoà lẫn màu máu với màu nước và xanh ngọc của chai sữa tắm bị vỡ nắp.
Kim Ngưu cả đời cũng không ngờ mình có thể ch.ết được theo cách này.
“Bệnh nhân Trịnh Kim Ngưu ở phòng VIP 1 ngã bị thương rồi!”
Sự việc thiếu gia nhà họ Trịnh ngã trọng thương tại bệnh viên tâm thần bị giấu nhẹm đi, từ đó không ai nghe tin gì về cậu nữa. Sống c.hết như nào chỉ có bệnh viện biết.
“Thật tội nghiệp làm sao, những quân cờ của ta.”
“Tội ác và ám ảnh hành hạ các ngươi như nào?”
“Nếu các ngươi chưa cảm nhận đủ. Vậy thì tiếp tục thôi.”
2
Tiếng kêu kéo hắn khỏi cơn mộng mị, Hoàng Sư Tử mở mắt, nhìn gương mặt nửa lạ nửa quen phía trước.
Đinh Thiên Yết <O>
Anh còn đang mơ ngủ đấy à? Đến giờ rồi nè.
Hoàng Sư Tử <A>
[Bừng tỉnh, bật dậy] Tôi còn sống hả?!
Đinh Thiên Yết <O>
Haha, còn sống chứ sao không?
Hoàng Sư Tử <A>
[Nhìn chằm chằm Thiên Yết]
Hoàng Sư Tử <A>
Cậu… *Trông quen quá...*
Đinh Thiên Yết <O>
Em là Thiên Yết của anh, sao thế?
Hoàng Sư Tử <A>
[Chớp mắt] Thiên Yết? Đinh Thiên Yết?
Hoàng Sư Tử <A>
Ơ… [Giơ tay lên]
Đinh Thiên Yết <O>
[Cúi xuống] Vâng? Sao vậy? Anh chưa tỉnh luôn đó hả?
Hoàng Sư Tử <A>
[Nhéo má cậu]
Đinh Thiên Yết <O>
Á! Au au! (Đau đau!)
Hoàng Sư Tử <A>
*Mắt giống, mũi giống, miệng cũng giống!*
Hoàng Sư Tử <A>
*Vậy…* [Lướt xuống vai cậu, kéo áo cậu ra]
Đinh Thiên Yết <O>
Ấy? Gì thế anh?
Hoàng Sư Tử <A>
Nốt ruồi… *cũng y chang!*
Đinh Thiên Yết <O>
À? [Cúi xuống nhìn vai mình] Anh đừng lo, lúc diễn em sẽ che nó
Giọng nói cậu nhẹ nhàng, có phần hơi gượng gạo, nhưng đáp lại cậu không phải là câu trả lời. Chỉ có tiếng gọi tên cậu lặp đi lặp lại từ hắn.
Hoàng Sư Tử <A>
Thiên Yết à?
Hoàng Sư Tử <A>
Thiên Yết…
Đinh Thiên Yết <O>
Em nghe
Hoàng Sư Tử <A>
Thiên Yết ơi?
Đinh Thiên Yết <O>
Sao vậy ạ?
Chưa để cậu kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hắn đã oà khóc mà ôm lấy cậu. Thiên Yết ngớ người ra, tay luống cuống rồi đặt lên lưng hắn vỗ về. Cậu không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn dịu dàng an ủi hắn.
Đinh Thiên Yết <O>
Em đây rồi, em đây rồi, đừng khóc nữa, nín đi nào.
Hoàng Sư Tử <A>
Hức… huhu… Thiên Yết… huhu…
Đinh Thiên Yết <O>
Haha, lớn rồi nhưng cứ như trẻ con ấy. Anh bình thường đâu có mít ướt thế này. [Ôm hắn lên]
Hắn vùi đầu vào vai cậu mà khóc hồi lâu, nước mắt nước mũi thấm ướt áo cậu nhưng Thiên Yết không oán trách một lời, chỉ ân cần vỗ lưng hắn xoa dịu.
Khóc chán, Sư Tử nhìn chằm chằm gương mặt của cậu như muốn biết từng ngóc ngách. Hắn sờ đôi má trắng nõn xinh đẹp, vuốt ve nó như viên bảo ngọc. Rồi đòi đưa tay cậu ra cho hắn nghiên cứu.
Đinh Thiên Yết <O>
[Thả hắn ra] Sao thế? Anh gặp ác mộng hả?
Hoàng Sư Tử <A>
[Chạm từng ngón tay cậu] Ừm…
Đinh Thiên Yết <O>
Anh mơ thấy gì thế? [Đứng yên mặc hắn xem xét bàn tay mình]
Hắn không trả lời, từng ngón tìm đến tay của người kia, mười ngón tay đan vào nhau, khẽ siết như sợ lạc mất cậu.
Hoàng Sư Tử <A>
Anh mơ thấy một cơn ác mộng kinh khủng lắm…
Đinh Thiên Yết <O>
Kinh khủng như nào vậy? Kể em nghe được không? [Đưa bàn tay còn lại lên vuốt mấy lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn lên]
Hoàng Sư Tử <A>
Anh mơ thấy *em ch.ết, ngay trước mắt anh…*
Đinh Thiên Yết <O>
[Nghiêng đầu chờ đợi]
Hoàng Sư Tử <A>
Anh mơ thấy em không còn nữa
Đinh Thiên Yết <O>
Nhưng em vẫn ở đây, trước mắt anh này, phải không?
Hoàng Sư Tử <A>
*Mơ thôi nhỉ? Phải không?*
Hoàng Sư Tử <A>
*Hay là giấc mơ tiên đoán về tương lai?*
Hoàng Sư Tử <A>
*Chi tiết đến vậy mà?*
Đinh Thiên Yết <O>
Tỉnh ngủ chưa? Anh ra ăn sáng đi, sáng nay có món đậu phụ anh thích đó.
Đinh Thiên Yết <O>
Sắp đến giờ tập bơi rồi, anh nhanh lên nào!
Hoàng Sư Tử <A>
Ơ… à? Tập bơi hả?
Đinh Thiên Yết <O>
Anh đừng quên chúng mình đã mua gói 12 tháng VIP để giúp anh bơi đó!
Hoàng Sư Tử <A>
*A! Mình không biết bơi nên… ai nhỉ? Xử Nữ hay Song Ngư ta? Giúp mình học bơi này! Phải không nhỉ?*
Hoàng Sư Tử <A>
Đi bơi về có lịch gì nữa không? *Hình như… đây là năm mấy nhỉ?*
Hoàng Sư Tử <A>
*Ơ? Giấc mơ thì mình phải nhớ chứ? Chuyện hôm qua hôm trước mình cũng không có cái gì? Như kiểu kí ức ấy…*
Đinh Thiên Yết <O>
Anh không đọc tin nhắn của chị Cự An ạ? 8 giờ có buổi luyện vũ đạo đến 4 giờ chiều á
Hoàng Sư Tử <A>
À, anh biết rồi, cảm ơn em…
Sư Tử theo sự mày mò mà chui vào phòng tắm vớ đại một cái bàn chải để đánh. Rồi lấy tạm cái khăn để lau mặt.
Đinh Thiên Yết <O>
Anh ơi- [Ló đầu vào] Ối! Đó là bàn chải của em!
Hoàng Sư Tử <A>
Hả? [Nhìn xuống bàn chải điện ướt đẫm] Hihi…
Đinh Thiên Yết <O>
Anh dùng chưa đó?
Hoàng Sư Tử <A>
Anh… [Cười gượng, nhìn sang chỗ khác]
Đinh Thiên Yết <O>
Trời… [Thở dài] Hôm nay sao anh cứ như người mất hồn vậy?
Hoàng Sư Tử <A>
Anh xin lỗi…
Đinh Thiên Yết <O>
Không sao đâu, anh rửa lại bằng chải bằng nước là được rồi. Ra ngoài ăn sáng đi, đến giờ rồi nè.
Sư Tử nhai chậm từng miếng cơm, đó là thói quen của hắn từ sau khi từ bỏ ước mơ. Đơn giản chỉ vì nhai lâu sẽ khiến hắn không cảm thấy đói nữa, như vậy có thể khiến hắn ăn ít đi.
Đinh Thiên Yết <O>
Anh ơi, nhanh lên một chút. Pis giục rồi.
Hoàng Sư Tử <A>
[Ngồi dậy] Anh no rồi, cất đi lát nữa anh hâm lại ăn sau cũng được. Chúng ta đi thôi.
Hoàng Sư Tử <A>
*Lý do mình không muốn ăn chút nào, tốn thời gian v.ãi.*
Đinh Thiên Yết <O>
Anh ăn thêm đi, em thấy anh còn chưa ăn
Hoàng Sư Tử <A>
Thôi không cần đâu, đi nào! [Đẩy đĩa qua một bên]
Đinh Thiên Yết <O>
[Nhíu mày] *Hôm nay ảnh cứ sao sao ấy ta?*
Sư Tử mặc dù bình thường học mãi không vào nhưng hôm nay Thiên Yết bỗng thấy hắn bơi giỏi kì lạ.
Đinh Thiên Yết <O>
*Còn không cần Song Ngư giữ?*
Cậu ta bất giác nhớ đến tình huống lúc cậu vừa thức hắn dậy và nét mặt xúc động khi hắn gặp Song Ngư, trong lòng dấy lên cảm giác kì lạ.
Rõ ràng hôm qua còn bình thường, mà hôm nay…
Thiên Yết biết rõ ràng, ánh mắt hắn nhìn cậu và Song Ngư, chính là ánh mắt như gặp lại người thân đã xa cách từ lâu.
Đinh Thiên Yết <O>
*Thật đáng ngờ, rõ ràng vẫn là anh ấy, nhưng cảm giác trưởng thành hơn hẳn? Như kiểu ảnh đã trải qua mọi chông gai và khó khăn trên cuộc đời ấy…*
Song Ngư từ dưới nước nổi lên, vuốt lại mái tóc dài ướt đẫm của mình, nhìn Sư Tử đang đuổi phía sau, nhếch miệng vỗ tay.
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Anh Sư nay bơi giỏi thế, học rất nhanh, đúng là giỏi ghê! [Cười mỉm]
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
*Không thể nào biết bơi nhanh thế. Ảnh còn bơi bướm nữa. Mình chỉ mới dạy bơi ếch thôi mà?*
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
*Kì lạ thật.*
Song Ngư âm thầm đặt nghi vấn trong lòng, ngoài mặt thì vẫn giữ nụ cười đỡ Sư Tử lên bờ.
Đinh Thiên Yết <O>
Anh ơi, em đi vệ sinh một lúc nhé [Chìa chai nước ra]
Sư Tử gật đầu, lấy chai nước Thiên Yết đưa cho mình, tu một hơi rồi quay lên nhìn Song Ngư đang đứng lau tóc bên cạnh.
Em cúi đầu, tay cầm khăn lau những giọt nước lăn dọc trên lọn tóc mềm. Mái tóc ướt sũng rũ xuống vai, dính vào xương quai xanh tinh tế. Dưới ánh nắng sớm hạ, làn da em như phát sáng, trông em mềm yếu đến mức tưởng như chạm nhẹ thôi cũng vỡ tan. Từng ngón tay lau tóc cũng thanh thoát như ngọc.
Hắn ngơ người ra một lát, vẻ đẹp ấy, rõ ràng là hắn mới được nhìn thấy ngày hôm qua. Nhưng hắn không nhớ rõ lắm, giống như mọi thứ trước giờ diễn ra là một cuộn phim cũ. Giờ một lần nữa ngắm nhìn nhận sắc tuyệt trần này, lại giống như nhìn lại một bức ảnh cũ vừa được phủi lớp bụi dày phía trên. Nhan sắc tinh tế mơ màng trong ký ức hiện ra như thực như ảo.
Hoàng Sư Tử <A>
Song Ngư đẹp thật [Buột miệng nói]
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Hả? [Ngơ ngác]
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Hahaaa! [Bật cười] Anh cũng đẹp lắm!
Hắn không biết mình tỉnh hay mơ, ánh sáng tuyệt đẹp từ Beta kia một lần nữa thu hút hắn, như muốn bóp ngạt hắn.
Khoan đã, một lần nữa là sao?
Giấc mơ là giấc mơ hay đây là giấc mơ?
Hắn chớp mắt, ngẫm nghĩ lại
Hoàng Sư Tử <A>
*Rõ ràng hôm qua mình bị đ.ánh ch.ết mà nhỉ?*
Hoàng Sư Tử <A>
*Ừm… Hình như bữa mình thấy có video nói rằng trước khi ch.ết con người ta sẽ nghĩ lại về cuộc đời…*
Hoàng Sư Tử <A>
*Vậy đây là cơ chế đó à?*
Hoàng Sư Tử <A>
*Ủa? Sao kỳ vậy?*
Hoàng Sư Tử <A>
*Ừm… chắc vậy mới đúng?*
Hoàng Sư Tử <A>
*Aaaa, không biết nữa! Đây là mơ hay thật kệ mẹ nó đi, dù sao như mình biết thì hôm qua mình ch.ết rồi nên có khi đây là địa ngục cũng nên?*
Hoàng Sư Tử <A>
… [Đứng dậy]
Hoàng Sư Tử <A>
Song Ngư, cúi xuống.
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Dạ? [Khom người]
Sư Tử không kiêng nể gì mà hôn lên môi em, nụ hôn lướt nhẹ qua môi như cánh bướm
Song Ngư kinh ngạc đơ người ra, sau đó đưa tay chạm lên môi mình.
Hoàng Sư Tử <A>
Anh thích em! Cả đời này anh chỉ muốn nói câu đó.
Hoàng Sư Tử <A>
Ừm… tuy hoàn cảnh không đúng lắm nhưng ai biết được như này được bao lâu? Dù sao thì anh cũng ch.ết rồi.
Hoàng Sư Tử <A>
Trước khi xuống địa ngục, anh vẫn chỉ muốn nói một điều rằng anh thích em rất nhiều, em chính là thanh xuân của anh.
Hoàng Sư Tử <A>
*Cuộc đời này tệ lắm, đáng ra trái tim anh đã nguội lạnh, nhưng gặp lại em, anh vẫn không nhịn được muốn nói.*
Hoàng Sư Tử <A>
*Dù sao cũng chỉ là giấc mơ, còn nếu không thì… liều ăn nhiều thôi.*
Hoàng Sư Tử <A>
*Cùng lắm giả điên là được.*
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Anh…
Hoàng Sư Tử <A>
Anh thích em! Em biết vậy là được! Không cần đáp lại vì như nào đi nữa anh ch.ết rồi.
Hoàng Sư Tử <A>
Nhưng mà, nếu đây là giấc mơ của anh thì em phải nói em cũng thích anh chứ đúng không?
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Anh nói cái gì em không hiểu nhưng mà… hahaaa! [Cười khoái chí]
Song Ngư vòng tay qua eo hắn kéo sát người mình, miệng vẫn cười khúc khích
Sư Tử được người mình thích ôm rất vui, trong lòng rất hưởng thụ cái ôm cuối cùng này (?)
Thật ra hắn cũng muốn ôm em trai mình nữa, và Xử Nữ, Cự Giải
Hắn hít sâu một hơi, hương dầu gội hoa anh đào thoang thoảng quanh mũi hắn, trộn lẫn với tin tức tố hương đào trắng thơm nhè nhẹ như muốn ru ngủ người ta, dễ chịu đến mức lồng ngực hắn dịu lại.
Hắn tự nhủ trong lòng đây chỉ là mơ, nếu sa ngã nữa thì xuống địa ngục sẽ không yên muốn về ám em mất.
Nhưng hơi nước xung quanh quá thật. Hương đào quá thật. Nụ cười, ánh mắt, khung xương kia đều quá thật để chỉ là mơ.
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Anh, em thật lòng chỉ xem anh là anh trai thôi. Giờ còn quá sớm để em có tình cảm với anh. Em xin lỗi, em không thể đáp lại anh.
Hoàng Sư Tử <A>
[Ngẩng đầu lên] *Ừm, tốt đấy, giảm niềm tin của mình hẳn một nửa luôn. Não cũng tốt khi cho mình hết hy vọng.*
Hoàng Sư Tử <A>
Vậy à? Thế anh hôn cho đến khi em yêu anh nhé?
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
*Damn…*
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Từ khi nào mà anh hư hỏng vậy hả? [Cúi xuống]
Đương lúc Sư Tử chuẩn bị hôn lên môi em một lần nữa thì bị tiếng nói của Thiên Yết cắt ngang.
Đinh Thiên Yết <O>
Các anh xong chưa-
Đinh Thiên Yết <O>
Vậy… [Đơ người]
Song Ngư đẩy hắn ra, quay mặt đi.
Hoàng Sư Tử <A>
*Ngại kìa, đáng yêu quá, ước gì khoảnh khắc này dừng lại*
Hoàng Sư Tử <A>
*Gặp lại Song Tử và mấy người khác nữa thì mình không còn gì luyến tiếc nữa rồi.*
Đinh Thiên Yết <O>
… [Sắc mặt tối sầm]
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
A… khụ.. a-anh Sư bị bụi bay vào mắt, em chỉ giúp anh ấy thổi thôi..
Đinh Thiên Yết <O>
Anh đã nói gì đâu?
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
[Gò má phiếm hồng] Em sợ anh hiểu lầm…
Hoàng Sư Tử <A>
Em chối cái gì? Hôn thêm một cái đi.
Gương mặt Thiên Yết đã đen lại thêm đen, cậu không trả lời hắn mà chỉ trực tiếp kéo Song Ngư đi, bỏ lại Sư Tử ở đó.
Hắn thấy em đã đi mất thì cũng chỉ thở dài, quay đầu tính ra ngoài thay đồ luôn.
Hoàng Sư Tử <A>
*Chậc, tưởng mơ mà vẫn cảm thấy khó-*
Bất thình lình, một giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn.
?
“Xin chào, kẻ phản thần.”
Hoàng Sư Tử <A>
? *Tiếng gì vậy? Ai mở video gì à?*
?
“Ta là hậu duệ của trời đất, vì ngươi đã phạm phải một trong ba đại tội của con người, ta đã cho ngươi trở lại để tích luỹ đức thiện giảm nhẹ tội. Đây chính là trừng phạt thần Pholan dành cho ngươi.”
?
“Nên nhớ, ngươi trở lại không phải để hưởng thụ.”
?
“Hãy làm lại cuộc đời và đừng làm thần thất vọng. Đoá hoa phong lan thứ 9448839 của chúng ta, chúc ngươi đau khổ may mắn.”
Một loạt tiếng nói kì lạ tràn vào não hắn làm đầu hắn đau như búa bổ.
Đến lúc hắn bình tĩnh lại, xung quanh đã không còn một tiếng động nào ngoài tiếng nước chảy róc rách.
Trái tim hắn đập loạn, cơn đau nhói từ lồng ngực làm hắn khuỵu xuống, đưa hai tay lên ôm lấy ngực trái.
Sư Tử thở dốc, cố gắng xâu chuỗi lại mọi thứ.
Như vậy là… hắn sống lại rồi?
Nhưng sống lại có ích gì cơ chứ? Hắn nghĩ rằng bản thân không cần trở thành thần hay quỷ cũng được, vì hắn cũng quá mệt mỏi rồi, cuộc đời hắn quá khổ sở.
Hơn nữa, hắn vừa làm cái gì thế này?! Hắn đã tỏ tình và hôn Song Ngư! Crush hai năm trời của hắn!
Hoàng Sư Tử <A>
*Mình tự vẫn bây giờ được không nhỉ?*
Song Ngư mặc một bộ quần áo mới, lấy khăn lau mặt rồi quay sang nhìn đàn anh đang đen mặt uống nước lọc trước cửa.
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Anh ghen hả?
Đinh Thiên Yết <O>
Anh việc gì phải ghen?
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
[Nhìn chằm chằm cậu]
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Anh, anh có thấy hôm nay anh Sư hơi lạ không?
Đinh Thiên Yết <O>
Em cũng thấy thế sao?
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Vâng. [Gật đầu] Bỗng dưng ảnh hôn em, tỏ tình em, rồi nói cái gì mà ch.33t ấy.
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Với lại… [Nhớ lại lời hắn nói, đỏ mặt] Ảnh bạo quá..
Đinh Thiên Yết <O>
[Lườm] Hôn rồi?
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
[Mặt đỏ bừng, cúi đầu]
Đinh Thiên Yết <O>
… *Anh ấy thích Pis hả?*
Đinh Thiên Yết <O>
*Mình hết hy vọng rồi sao?*
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Em đã từ chối lời tỏ tình, nhưng môi anh ấy mềm lắm. [Liếm môi]
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Lúc đó em còn tính hôn thêm, mà anh vào rồi.
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Mùi chất dẫn dụ của ảnh quyến rũ lắm, hôm nào anh thử xem
Đinh Thiên Yết <O>
[Mặt đen kịt] Em im lặng không ai bảo em câm đâu.
Phương Song Ngư - Poissons Andrews <B>
Haha, vậy thôi, em qua xem anh ấy sao rồi đây, việc kì lạ chúng ta sẽ xem xét sau. [Bước ra ngoài]
Tác giả
Thông cảm, lần đầu ngỏm nên ẻm hơi bỡ ngỡ
Download MangaToon APP on App Store and Google Play