Trên giường bệnh một bé gái khoảng chừng 10 tuổi cơ thể đầy vết thương đang ôm lấy anh trai mà khóc nức nở..
- Thiên Minh, anh giúp em rời khỏi đây nhé, em không muốn ở nơi này nữa, ở đây lạnh lắm, không có kẹo ngon còn bị đánh nữa, em không cần tài sản, nhường hết cho họ, em không muốn ở lại đây nữa…
- Được rồi, Tiểu Nhiên ngoan, đừng khóc, anh sẽ đưa em đi, không để em ở nơi này nữa, nơi này đáng sợ không phù hợp với Nhiên Nhiên, anh đưa Nhiên Nhiên tới nơi có kẹo ngon được không nào?
- Anh hứa rồi nhé.
- Được anh hứa.
Anh ôm cô bé ấy vào lòng dỗ dành cô bé ngủ thiếp đi.
Hình ảnh những chùm hoa tử đằng khẽ rung rinh trong gió, ánh nắng dịu dàng của buổi sáng mùa xuân len lỏi qua từng kẽ lá chiếu xuống mặt đất vẫn còn đọng hơi sương.
Hình ảnh một cậu bé không rõ khuôn mặt chỉ còn lại nụ cười tươi rói như ánh dương rực rỡ đưa tay một viên kẹo.
Tất cả những hình ảnh chắp vá ấy bỗng như biến thành những mảnh thuỷ tinh. Choang một tiếng, từng hình ảnh vỡ vụn.
***
Chiếc rèm cửa nhẹ nhàng được kéo ra, những tia nắng sớm nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng khiến cô gái nhỏ đang say giấc khẽ nhíu mày.
- Thanh Tiêu, Thanh Tiêu mau dậy ăn sáng rồi tới trường nào con gái, hôm nay là buổi học đầu tiên của con mà, mau dậy thôi không muộn mất.
- Dạ vâng con dậy ngay đây - cô gái cất tiếng với giọng ngái ngủ
- Được rồi vậy con dậy đi nhé, mẹ xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
- Dạ vângggg\~
Hayya dậy thôiii.
Tôi là Thanh Tiêu, Trần Thanh Tiêu 15 tuổi, học sinh lớp 10. Hôm nay là buổi đầu nhận lớp. Tôi là một người khá ít nói.. ờm… thật ra là không thích nói chuyện, thời gian rảnh tôi thích ở một mình với mấy cuốn sách hoặc nghe nhạc, trồng hoa. Người khác sẽ gọi tôi là mọt sách, chắc vậy, ít nhất thì bạn bè hồi cấp 2 luôn nói tôi thế. Mà thôi kệ đi, sao cũng được. Buổi đầu nhận lớp nên làm sao nhỉ, chắc sẽ phải hoà đồng nói nhiều chút để làm quen bạn mới ha\~ ayya một ngày mệt mỏi đây.
Bước tới cổng trường hồi hộp thật đó đã mù đường còn bị bắt đi tìm đường tới phòng học có thể nào cứu tôi được không trời! Đi quanh trường mấy vòng mới tìm được lớp vậy mà phòng học vẫn trống không chắc mọi người chưa tới haizz biết vậy ngủ nướng thêm chút nữa. Quanh quẩn tham quan trường một chút khiến tôi cảm thấy mỏi chân ghê. Nhìn quanh trường những chiếc ghế đá đã kín người, nhìn quanh bỗng thấy một chiếc ghế đá đang có một người ngồi, tôi phải tới đó xin ngồi ké mới được a\~
- Xin chào! Rất vui được gặp mặt, hôm nay là ngày học sinh khối 10 đi nhận lớp nên chắc là cậu bằng tuổi tôi nhỉ?- nhìn tên nhóc này từ xa đã thấy lạnh lùng xa cách rồi chậc nhưng mà nhìn gần có chút đẹp trai nha, mũi cao, da trắng, đôi mắt mang theo vẻ u buồn khiến người khác muốn bảo vệ hic, con hủ nữ của tôi lại tới rồi aaaa. Kịch bản cậu bạn nhút nhát và anh trùm trường!!!!Phấn khích, phấn khích quá!!
- Xin…xin chào.. ờ.. hả?
- Chết lỡ nói thành lời mất tiêu! (Cái câu cuối á)
- Hihi tôi ngồi đây được không? - tôi nở nụ cười gượng cố xoá bỏ sự ngượng ngùng của bản thân lúc này.
- Được thôi cậu ngồi đi
- Nè! Tôi tên Thanh Tiêu cậu tên gì thế?
- Tư Hạ
- Um\~ một cái tên hay nhỉ? Mà cậu lớp nào thế? Tôi học lớp 10A
- ….!!?
“Sao tên này kiệm lời vậy trời, trách sao được đẹp trai hay vậy thôi kệ đi.hic phải làm gì đây nên im lặng theo cậu ta luôn không nhỉ? Thôi vậy im lặng là vàng. Tên này khó chịu thật”
- …!?
- Chết! Lại lỡ nói thành lời rồi! Hì tớ đang nói tên nam chính trong bộ ngôn tình hôm qua tớ đọc thôi .
- …ừm
Có vẻ cậu ta không tin lắm nhỉ lí do dở hơi vậy mà.
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Bước vào lớp, nơi đông người luôn khiến tôi không được thoải mái lắm, mệt thật bao giờ mới bỏ được cái tính thích một mình đây. Nhìn quanh lớp, hình như các bạn học đều có chút quen biết nhau đã chọn được chỗ ngồi cùng nhau rồi. Chán thật đó chưa nghĩ tới tình huống này nữa. Nhìn quanh lớp chợt thấy có một bàn có một người ngồi, tôi bước tới định xin ngồi cùng bàn thì chợt thấy người này có chút quen mắt.
- Tư Hạ!
- Ừm
Cậu ta còn chẳng thèm nhìn tôi mà vẫn cặm cụi đọc sách, trách sao được lúc tôi đang đọc tiểu thuyết cũng không muốn bị làm phiền mà. Có vẻ cùng sở thích nhỉ, thôi ngồi tạm đi. Tôi kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu ta.
- Rất vui được làm quen, bạn cùng bàn.
- Ừm
- …( thôi kệ vậy cũng tốt tôi cũng không muốn nói nhiều)
- Hi\~ Chúng ta chung lớp nè!
Giật mình tưởng ai hoá ra là Minh Nguyệt, cô bạn duy nhất của tôi hồi cấp 2.
- Helloooooo mau ngồi chỗ này với tớ, dù sao bàn này cũng dành cho 4 người ngồi. Phấn khích thật đó nha được ngồi cạnh chồng iu luôn nè \~\~
Bỗng cảm giác có ánh mắt gì đó đang nhìn tôi, là Tư Hạ cậu ta nhìn tôi như nhìn một sinh vật lạ ờmm đại loại vậy.
Hừ thôi bỏ đi, rồi tôi và Minh Nguyệt bắt đầu làm quen với các bạn học khác trong lớp đúng ban tự nhiên, mấy bạn nữ lớp này cũng giỏi quá trời giỏi luôn nè.
Bộp bộp bộp… Tiếng thước đập vào bàn thu hút sự chú ý của các bạn học. Chúng tôi đồng thời im lặng cùng dời sự chú ý lên bục giảng, nơi phát ra tiếng nói.
- Xin chào cả lớp. Tôi tên Lý Nguyệt là giáo viên chủ nhiệm các em trong năm học này, nếu không có gì thay đổi tôi cũng sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em trong 3 năm học tới. Trong thời gian đồng hành cùng nhau rất mong các bạn đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau trong học tập, cô khá nghiêm khắc vì vậy khi cùng nhau làm việc cô yêu cầu ở các em sự nghiêm túc, nhanh chóng và chỉn chu. Rất vui được đồng hành cùng các bạn!
- Nè giáo viên này có vẻ nghiêm khắc ha - Minh Nguyệt khẽ huých tay tôi thì thầm.
- Hầy, sao cũng được tớ chỉ muốn yên bình sống sót qua 3 năm cấp 3 thôi.- Tôi ngửa mặt lên tựa ra sau ghế mà than thở.
- Được rồi, vì chúng ta mới gặp mặt cô chưa biết hết năng lực của các bạn nên cô sẽ đề cử cán bộ lớp tạm thời, có ai xung phong hay đề cử bạn nào không?
Cả lớp im phăng phắc, không một ai muốn nhận công việc này, cũng phải thôi trước khi lên đây chúng tôi luôn nghe những câu đại loại như :”Lên Trung học không nên làm mấy vụ cán bộ lớp, vất vả lắm, cả lớp không ai trả lời được bài sẽ bị gọi đầu tiên..” ..v.v..
- Không bạn nào xung phong hay đề cử ai sao? Vậy thì cô sẽ bầu nhé! Để xem nào…
Vừa nói cô vừa nhìn vào danh sách lớp
- Trần Thanh Tiêu, điểm đầu vào cao, cũng từng là học sinh ưu tú của trường cấp 2 trọng điểm, Thanh Tiêu là bạn nào?
- Dạ là em ạ! - Hầy phiền phức rồi đây đúng thật là không nên quá nổi bật mà..
- Tốt lắm, vậy thì em sẽ làm lớp trưởng tạm thời nhé!
- Dạ thưa cô nhưng mà em cảm thấy bản thân không phù hợp ạ
- Chỉ là làm tạm thời thôi em cứ thử xem sao đã nhé!
- ….!! Dạaa
- Tiếp đến là lớp phó học tập Minh Nguyệt em làm nhé!
- Thủ quỹ.. lớp phó lao động… - cô phân phó hết những chức vụ trong lớp.
- Vâng
- Được rồi, tạm thời như vậy nhé. Hôm nay chỉ là tập trung để chúng ta làm quen nhau, các em có gì cần hỏi cô không? Nếu như không còn vậy thì các em ở lại lớp làm quen nhau chút nữa khi có chuông reo là có thể tan lớp nhé! Thanh Tiêu và Minh Nguyệt chút nữa cho cô thông tin liên hệ để tiện trao đổi công việc nhé! Chào các em!
- Vanggggggg …
- Hicc mệt thật đó, tớ chỉ muốn làm học sinh bình thường thôi mà…
- Thôi mà cứ thử chút đi chúng ta cũng đâu có mất gì?
- Cậu nhiều năng lượng nhỉ?
Minh Nguyệt mở to đôi mắt nâu nhạt, nở nụ cười tươi trên môi giơ hai tay lên thể hiện sự tràn đầy năng lượng trêu tôi. Trái ngược với sự nhiệt huyết ấy bản thân tôi lại nằm bò ra bàn ủ rũ.
- Ây đúng rồi, tớ mới được đàn chị khoá trên giới thiệu quán ăn gần trường ngon lắm xíu về mình ghé đó nha\~ - Minh Nguyệt bỗng như nhớ ra điều gì thú vị lắm
- Hả? Gì cơ? Quán ăn á? Không tệ, đi luôn chứ có thực mới vực được đạo. Gì chứ đồ ăn là không làm mình buồn được, nhắc tới ăn làm tớ phấn chấn hẳn lên, có động lực đến trường rồi hehe
Tan học trên đường tôi và Minh Nguyệt tới quán ăn tôi bỗng nhìn thấy Tư Hạ, cậu ta đang đứng với đám du côn trong trường, gì chứ đám này có tiếng khu này, trong ngoài trường không ai lạ gì. Mà cậu ta trông cũng ngoan vậy mà lại đứng cùng đám này sao. Tò mò là cái nết của tôi từ bé, tôi bèn kéo Minh Nguyệt đứng nép vào gốc cây gần đó nghe ngóng tình hình.
- …!
Có vẻ là đứng hơi xa rồi chẳng nghe được gì. Mà giờ chạy ra kiểu gì cũng bị phát hiện cho coi. Bỗng Minh Nguyệt nắm chặt tay tôi, tôi nhìn qua cậu ấy, rồi lại nhìn theo ánh mắt cậu. Ôi trời, Tư Hạ bị đám du côn kia đánh rồi, bốn năm tên đô con thế kia, cậu ấy đâu thể đánh lại được, à mà… hình như cậu ta đứng yên để bị đánh luôn mà. Giờ phải làm sao nhỉ, nên cứu cậu ta không? Hay chạy đi luôn cho rảnh nợ? Ôi thật là ngày đầu đi học đã vướng vào rắc rối rồi.. Thôi bỏ đi.
- Nè Minh Nguyệt, tớ đếm 1,2,3 cậu chạy đi gọi người nhé, ai cũng được nhỡ chúng tớ chạy không thoát nhanh lên đấy, vụ này không ổn.
- Ơ..cậu định..
- Suỵt, nghe theo tớ nhé
- Ừm, được rồi !
- 1,2,3 chạy đi
- Mau dừng tay, bảo vệ đến kìa! - Minh Nguyệt vừa chạy đi tôi bèn hét lên, nhân lúc tụi kia còn nhìn ngó xung quanh tôi lao đến với thanh sắt nhặt được ven đường đập vào tên cầm đầu rồi kéo tay Tư Hạ chạy một mạch.
***
- Tất cả các đầu mối thu thập được cuối cùng vẫn chỉ là chiếc nhà kho đã nhốt người và vết trượt dài dẫn tới vực thẳm, bên phía Thiên Minh còn tìm được chiếc vòng tay rơi trên phía vách đá đầy máu đã được xác định là máu của cô gái đó.
Choang! Tiếng thuỷ tinh va vào tường vỡ vụn, gương mặt lạnh băng ẩn hiện trong bóng tối, ánh mắt hằn lên những tia máu. Người bên cạnh hắn không giám thở mạnh, khẽ đưa tay lau giọt mô hôi lạnh trên trán. Lại nữa, kể từ khi hắn trở về việc đầu tiên hắn làm là đi tìm cô gái ấy, vậy mà những thông tin hắn nhận được lại là cô ta đã chết, chết không tìm thấy xác, chết bởi những người anh em cùng cha khác mẹ trong cuộc chiến tranh giành quyền lực của gia tộc họ An. Hắn như nổi điên đào lại tất cả thông tin về vụ mất tích năm ấy, nhưng tất cả những thông tin hắn nhận được luôn chỉ dẫn về một đầu mối, về một ngõ cụt, điều mà hắn không hề muốn tin nhất. Đã 3 tháng trôi qua vẫn mãi không thể tìm kiếm thêm được điều gì. Mà cũng phải đã hơn 6 năm kể từ ngày vụ việc đó xảy ra nếu có bất kì điều gì thì bên phía Thiên Minh - anh trai nuôi của cô gái đó đã tìm ra rồi. Nhưng mà…
- Tiếp tục nói!
- Ngài không thấy lạ sao? Người như Thiên Minh sao có thể để vụ việc này trôi qua êm đềm như vậy. Tôi e là vẫn còn nhiều điều chúng ta chưa biết hoặc cũng có thể là chỉ có một người biết.
- Lái xe! Đưa tôi tới Thiên toạ
Chiếc xe lăn bánh tới trước một toà lâu đài nguy nga tráng lệ với những hoa văn cổ kính được trạm khắc tinh xảo, nhìn qua cũng có thể thấy đây là một gia đình quý tộc lâu đời. Trước tòa lâu đài ấy vườn hoa tử đằng đang nở rộ khung cảnh ấy khiến hắn nhớ tới hình ảnh bé gái đứng dưới bóng cây, hình bóng ấy mờ phai rồi biến mất cùng làn gió nhẹ. Chàng trai bước xuống xe, tiến vào lâu đài nọ. Nhìn vẻ ngoài đẹp đẽ yên ả ấy ai mà ngờ được đây lại là nơi ở của một ông trùm máu lạnh - Thiên Minh
Chương 2:
- Cậu muốn gì nói nhanh rồi rời khỏi đây.
- Cô ấy đâu?
Trong phòng hai chàng trai đang trò chuyện với nhau. một người mang dáng vẻ ngông cuồng, càn rỡ với mái tóc đỏ rực luôn nở nụ cười trên môi nhưng đôi mắt lại không hề biểu hiện ý cười. Cậu ta tựa đầu vào ghế ngửa mặt lên, tỏ vẻ lạnh nhạt với người đối diện, một chàng trai lạnh lùng, u ám, mái tóc màu bạch kim có chút rối bời, đôi mắt hiện rõ sự mệt mỏi với quầng thâm như thể đã có những đêm dài không ngủ. Tuy vẻ ngoài lạnh nhạt nhưng vẫn hiện hữu phảng phất sự lo lắng, giọng điệu mang chút khẩn trương nhưng không ngông cuồng mà đâu đó có thể tìm thấy sự tôn trọng đối phương trong giọng điệu.
- Chẳng phải đã chết rồi sao?
- Không đúng, đấy là tin giả phải không, tôi không tin cậu lại để yên nếu như cô ấy đã chết.
- Người chết là hết còn có thể làm được gì nữa?
- Cậu thật sự sẽ không nói cho tôi biết sao? Cậu đưa em ấy đi đâu rồi?
- Nếu cậu cứ làm ầm lên như thế này chúng sẽ lại tiếp tục làm hại người đấy, cậu không biết chuyện này?
- Tôi biết, nhưng bây giờ tôi có thể bảo vệ cô ấy rồi, những người đã làm hại cô ấy tôi sẽ giết từng người một.
Người đối diện im lặng, cậu châm một điếu thuốc, lim rim đôi mắt trong làn khói. Căn phòng rơi vào yên lặng, không ai nói một lời nào.
- Thật là vẫn ngốc y như trước, tôi tưởng để ngồi lên được vị trí đó cậu phải thông minh hơn rồi chứ. - Chàng trai cất lời phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
- Nếu cậu tự tin như thế vậy thì đi tìm em ấy đi, biết đâu Nhiên Nhiên lại đồng ý nhớ lại và trở về. Tôi cũng chưa từng mong con bé rời xa mình. Có lẽ mẹ tôi cũng không muốn con bé bị tổn thương thành ra thế này. Những gì cậu muốn nằm ở đây, nhớ kỹ nếu con bé xảy ra chuyện gì vậy thì chúng ta cứ sẵn sàng đối đầu đi.Tôi nể mặt cậu bởi trước đây con bé thích cậu. Xong việc rồi thì rời khỏi đây đi. - Vừa nói hắn vừa đẩy ra một sấp tài liệu. Chàng trai kia nhận lấy, cúi đầu và quay người rời khỏi.
Ai có thể ngờ được hai con người trẻ tuổi này lại là người mà không phải ai cũng có thể động vào, thế lực mà họ nắm trong tay, tiền tài mà họ tạo ra có thể đủ gây dựng nên một quốc gia độc lập, một người là ông trùm xã hội đen, một người là gia chủ gia tộc đã từng giết hết những người anh em để có thể nắm được quyền lực trong tay.
Trong căn phòng chỉ còn lại một người, hắn ta ngồi yên lặng tựa vào thành ghế, đầu cúi về phía trước. Bỗng hắn đưa tay ra hiệu, từ góc khuất 3 người đàn ông bước ra bọn họ đều đeo mặt nạ che đi nửa khuôn mặt nhưng cũng không giấu nổi sự áp bức khó tả. Đó là ba cánh tay đắc lực của Thiên Minh bọn họ luôn hoàn thành tốt những nhiệm vụ được giao dù có là nhiệm vụ khó khăn nhất. Người ngoài cũng chỉ được nghe danh tiếng của họ nhưng chưa từng có ai biết mặt.
- Nhị Hoa nhiệm vụ lần này giao cho cậu, theo sát Tuấn Phong đừng để cậu ta làm ra việc ngu ngốc gì gây hại tới An Nhiên, nếu con bé không muốn trở lại tốt nhất lôi cậu ta về càng sớm càng tốt. Và bảo vệ cả sự an toàn của cậu ta nữa.
- Đã rõ. - Một chàng trai mang vẻ đẹp như một người phụ nữ, mái tóc xanh than dài tới eo được buộc đuôi ngựa, dáng người cao mảnh mai, đôi mắt giống màu tóc sắc sảo, con người ấy toát lên dáng vẻ lạnh lùng kiêu sa khó tiếp cận.
\*\*\*
- Phù! Phù! Phù!…
Chạy được một quãng khá xa ngoảnh lại không thấy lũ người kia đuổi theo tôi bèn dừng lại thở hổn hển, mệt vãi *beep*. Tôi đứng dựa vào tường ôm ngực thở không ra hơi, sống ngần ấy tuổi đây là lần đầu tôi chạy mệt tới vậy. Nhìn sang Tư Hạ, trời má, đậu xanh, mỗi tôi thấy mệt thôi hả!!!! Thể quái nào mà Tư Hạ nó chẳng hề hấn gì còn chả rơi lấy một giọt mồ hôi quá lắm chỉ là cậu ta ngồi xuống dựa lưng vào bức tường ngẩng mặt nhìn tôi đang thở như chó. Nhưng mà phải công nhận tên này đẹp mã thật đó. Mái tóc nâu nhạt, ánh mắt lúc nào cũng sâu thẳm, âm trầm khó đoán, được cái gen tốt mũi cao
- Nhìn đủ chưa?- Tôi đang mải ngắm vẻ đẹp “thiên nhiên ban tặng “ thì bỗng bị lời nói của cậu ta chen ngang.
- Uống nước không? - Cậu ta lôi từ cặp sách ra một chai nước.
- Uống.- Uống chứ tội gì không uống, cứu cậu ta mà tôi mệt muốn chớt rồi nè. Mặc dù trông mặt cậu ta như kiểu tôi vừa làm việc thừa thãi vậy.
- Vậy, uống nước thì bỏ tay tôi ra được chưa?
Hic, có cái hố nào cho tui chui xuống không trời ơi, mải nghĩ linh tinh mà quên mất tôi vẫn còn đang nắm tay cậu ấy. Ừm, nhưng mà phải nói tôi mê đôi bàn tay này quáaaa, bàn tay trắng, ngón tay dài những khớp tay lộ rõ, móng tay hồng hồng được cắt gọn gàng. Nhìn chỉ muốn ngắm, muốn cầm mãi thôi \~.
- Tay đẹp quá không nỡ bỏ ra hihi. - Vừa buông tay cậu ta tôi không nhịn được trêu trọc vài câu ai bảo cái gương mặt này thật muốn làm bồ tát cũng không được.
Cô cứ tự nhiên đùa giỡn mà không hề phát giác ra khuôn mặt lạnh như băng, nơi mà cô chưa từng thấy cậu ta bộc lộ chút cảm xúc nào ấy bất giác nhoẻn miệng cười, một nụ cười nhạt, chỉ lướt qua như chưa hề xuất hiện.
Không biết phải nhìn nhầm không hình như tai cậu ta hơi ửng đỏ à nha. Nhưng mà còn chuyện quan trọng hơn cần giải quyết đó là tôi phải quay lại tìm Minh Nguyệt. Mải mê với nhan sắc này suýt chút nữa tôi quên mất cô ấy. Đang tính chạy quay lại, bỗng tay tôi lại bị nắm kéo lại.
- Cậu định đi đâu?
- Minh Nguyệt, cậu ấy đi tìm người giúp cậu, chúng ta bỏ cậu ấy ở lại đó rồi, tôi phải quay lại tìm cậu ấy.
- Điện thoại cậu để làm cảnh à? Gọi là được rồi, định quay lại để bọn người kia đánh chết cậu à?
- Ừm ừ ờ… quên!
Đang định lấy điện thoại gọi cho Minh Nguyệt thì cậu ấy đã gọi trước:
- Nè. Có sao không? Các cậu đi đâu hết rồi? Tớ tìm được người tới mà chẳng thấy ai? Cậu đang ở đâu? Thế nào rồi? Ổn không? Trả lời tớ đi!
Chưa kịp nói gì đã bị một tràng dài câu hỏi tới tấp khiến tôi muốn ù một bên tai.
- Chúng tớ ổn, nhưng mà lạ lắm tớ không thấy tụi kia đuổi theo. Tớ đang ở gần quán cá viên chúng mình tới đây ăn đi rồi nói tiếp.
- Được rồi đợi chút mệt muốn xỉu rồi đấy.
- Tư Hạ, hay là vào quán kia đợi Minh Nguyệt nhé…!
- ….!
Ủa ?? Người đâu rồi. Chậc, người gì đâu mà kì quặc. Mà thôi kệ đi, nhìn vậy chắc cậu ta không sao đâu. Không nên quá tò mò chuyện của người khác thì hơn.
- Nè! Tiêu Tiêu, mau vào quán thôi tớ đói muốn xỉu rồi. Ủa mà tên kia đâu?
- Tớ cũng không biết vừa nghe điện thoại với cậu xong quay lại đã không thấy cậu ta đâu rồi. Mà kệ cậu ta đi chắc ổn thôi, mau mau đi ăn.
Cái bụng réo khiến tôi chẳng quan tâm mấy chuyện khác. Chúng tôi rẽ vào quán ăn từ lúc chiều tà tới khi ánh đèn đường được thắp lên mới chịu rời quán quên luôn cả tình huống xảy ra lúc chiều. Chẳng ai để ý, trong một góc quán có chàng trai cũng tới cùng lúc với hai cô gái nọ và rời đi ngay sau họ.
Trong một căn nhà sang trọng nọ.
- Tư Hạ, trả lời cho ba biết tại sao con lại đánh anh con thành ra thế này. Chẳng phải trước đây con là đứa ngoan hiền không thích gây sự sao?
- Ông xem đấy con trai ngoan của ông thì hay rồi, nhận được chút cổ phần của công ty thì tài giỏi lắm sao còn dám ra tay đánh anh nó thành ra thế này. Huhu số tôi khổ quá mà, tôi biết, tôi biết tôi là vợ hai nhưng con trai cũng là con ông mà ông không thương nó hay sao?
Tư Hạ hừ lạnh một tiếng:
- Đi ra ngoài gây sự với loại chó mèo gì rồi bị đánh không bắt nạt được về đổ lỗi lên đầu ông đây. Không có bằng chứng mà dám nói hươu nói vượn cẩn thận lại bị tố cáo tội vu khống. Sau này đừng bảo thằng em này không nhắc nhở trước. À mà chắc gì đã là anh tôi phải không dì Kiều?
- Đấy ông xem, tôi lúc nào cũng muốn đối xử công bằng với nó như con đẻ, vậy mà giờ nó nói tôi nói anh nó như thế. Ông có dạy được nó hay không?
- Im lặng! - Ông lão khoảng chừng 70 tuổi từ trên lầu bước xuống gõ mạnh cây gậy gỗ xuống nền ra lệnh. - Lúc nào cũng chỉ biết bù lu bù loa nên bắt nạt thằng bé. Tư Hạ mau nói cho ông nội biết chuyện là thế nào?
- Dạ thưa ông, hôm nay là buổi đầu nhận lớp con chỉ vừa đi từ trường về tới nhà đã bị mắng như thế ạ. À còn có khi nãy trên đường về con nghe có người xì xào nói nhóm nam sinh trường B gây gổ đánh nhau thật sự không biết liệu có phải..
Vừa nói cậu vừa đưa mắt liếc nhìn sang phía Tư Thiêm đang đứng đằng sau mẹ mình với vẻ mặt nơm nớp lo sợ, trên trán là chiếc băng đầu vẫn còn vết máu tươi rỉ ra, có lẽ là một vết thương khá sâu. Phải rồi, hắn chọn chỗ đánh anh ở một nơi không có camera để khỏi bị phát hiện nên giờ đâu có bằng chứng. Hắn giả nai được thì anh diễn được.
- Hỗn xược, chuyện con trai tập đoàn Tư Mã đánh nhau đến tai dư luận thì cái nhà này biết giấu mặt vào đâu nữa. Học hành đã không ra thể thống gì vào trường cấp 3 kém nhất thành phố ta đã không thèm nói đằng này còn gây gổ đánh nhau rồi vu khống người nhà. Về phòng tự kiểm điểm, 3 ngày tới không cho thiếu gia rời khỏi nhà. Nếu vẫn không hối lỗi, ngu xuẩn gây ảnh hưởng tới gia tài lão gia này gây dựng nên thì trong gia đình này không còn tên ngươi nữa. Còn không mau xin lỗi Tư Hạ.
- Gì chứ, sao tôi phải xin lỗi tên này, tôi mới là đại thiếu gia, mới là người xứng đáng được thừa kế công ty.
- Mau xin lỗi đi con định để hai mẹ con ta bị tống cổ khỏi nhà mới vừa lòng sao. - Dì Kiều vội véo vào người Tư Thiêm nói khẽ.
- Tư Hạ, oan ức cho con rồi. Vào được ngôi trường ấy cũng là nở mày nở mặt gia đình ta, tiếp theo con cứ cố gắng học tập và làm việc tại công ty. Nếu con làm tốt ta sẽ cân nhắc việc giao lại công ty cho con.
- Dạ vâng, con xin nghe lời ông chỉ dạy.
- Được rồi, tất cả về phòng chuyện này dừng lại ở đây. - Ông nội nói.
- Quản gia Lý đưa tôi tới công ty. - Ông quay lại nói với quản gia rồi rời khỏi nhà.
Sau khi ông nội rời đi ba và dì cũng theo sau bằng xe riêng. Chỉ còn lại Tư Hạ và Tư Thiêm với vẻ mặt không mấy thoải mái. Tư Thiêm đứng lên định trở về phòng. Tư Hạ đi tới sát bên ghé vào tai anh ta nói:
- Anh thấy sao, muốn đấu với tôi? Thứ ngu xuẩn như anh cũng xứng sao? Sớm muộn gì tôi cũng tìm được bằng chứng tống anh khỏi nơi này. Mà - cậu nở một nụ cười tà mị - không cũng chẳng sao, một người coi trọng công ty như ông cũng sẽ biết nên giao tài sản cho người nào thôi. - Vừa nói cậu vừa bước đi tiến tới phía cầu thang trở về phòng. - Chúc anh trai của em may mắn!
Bỏ lại phía sau là Tư Thiêm vẫn đứng yên như trời trồng, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, hắn nắm chặt tay thành quyền nhưng cũng chẳng thể làm gì, đến một câu phản bác cũng không nói lên lời. Cục tức này sao hắn có thể nhịn, dựa vào đâu tên này là người được ông nội xem trọng, là người có đầu óc, lại thật sự là cháu ruột của lão già đó. Còn hắn, hắn chả là gì cũng không có gì, mang tiếng xấu là con ngoài giá thú, thực chất lại chẳng biết cha mình là ai. Dựa vào đâu từ khi sinh ra cậu ta đã có cuộc sống tốt hơn hắn? Hắn không cam lòng, mọi thứ của cậu ta hắn phải cướp đi bằng được!
***
Trong căn phòng nhỏ không có ánh đèn được chiếu sáng chỉ có ánh trăng vàng rọi qua cửa sổ chiếu sáng một góc phòng nơi Thanh Tiêu đang ngồi. Cô nhẹ nhàng mở chiếc hộp gỗ tinh sảo, trong chiếc hộp gỗ ấy đựng một chiếc vòng ngọc bích đã trở nên quá nhỏ so với tay cô. Cầm chiếc vòng lên, Thanh Tiêu rơi vào trầm tư. Đã rời khỏi nơi đó được 5 năm cho dù cô có cố gắng quên đi thì những kí ức kinh hoàng đó vẫn luôn là điều khiến cô mất ngủ mỗi đêm. Vì điều gì mà một nữ sinh trung học lại có vẻ mặt của một người trưởng thành đến thế? Cô chìm đắm vào dòng suy nghĩ riêng của mình, dòng chảy ký ức đưa cô trở lại những năm tháng ấy.
Năm cô 5 tuổi, đáng ra phải là độ tuổi được hưởng sự nâng niu, yêu quý của mọi người thì cô đã hiểu được ánh mắt ghen ghét của những người xung quanh. Cô là con riêng của ba nên đã luôn là cái gai trong mắt của gia tộc dòng họ An, nhưng vì khi ấy mẹ cô còn là tiểu thư Thiên gia có tiếng được người người kính nể nên họ không dám động đến hay cũng có thể là họ chưa thèm động đến. Sau sinh nhật 5 tuổi, không biết vì điều gì Thiên gia phá sản, rất nhiều người trong gia tộc bị bắt đi hoặc bị gi.ết ch.ết. Mẹ cô tự s.át trước mắt cô, người yêu thương cô nhất rời bỏ cô đi. Số người còn lại trong gia tộc hoặc là không biết tới sự tồn tại của cô, hoặc là quay lưng lại trở thành kẻ thù của cô. Ngày tang lễ của mẹ, không một ai để ý tới cô, khi ấy cô thấy họ giống như những con cáo xấu xa đến vì địa vị của ba cô, đến để thăm dò, cợt nhả vị tiểu thư của một gia tộc hết thời đã không còn nữa, đến để móc nối quan hệ…. Không chịu nổi bầu không khí ấy, cô đi tới vườn hoa tử đinh hương mà mẹ cô thích nhất khi còn sống, cô ngồi dưới gốc cây mà khóc cho tới khi mệt quá ngủ thiếp đi.
- Này nhóc con, mau thức dậy đi. Sao em lại ngủ ở đây thế. - Một giọng nói đánh thức cô dậy. Trước mặt là một cậu bé với mái tóc bạch kim đang nhìn cô.
Mãi sau này cô mới biết, anh ấy là con trai của em trai gia chủ Tạ gia. Cha anh là một người tham lam, ích kỷ. Con người trong mắt ông ta cũng chỉ là một loại công cụ. Ngoài anh và mẹ ra ông ta còn có rất nhiều con riêng khác, ông sẽ chẳng để mắt tới người mà ông coi là vô dụng. Mẹ anh lại mù quáng yêu ông ta, cho rằng bản thân chưa đủ tốt. Vì muốn có được thứ tình cảm ấy mà bà luôn bắt anh phải tranh giành thứ quyền lực mà anh không muốn. Nhưng anh ấy lại không muốn làm con robot vô cảm kia, luôn tỏ ra không biết, không giỏi, không mưu mô tính toán và đúng như dự đoán, cha anh dần chán ghét anh và xem trọng người anh ba của anh hơn. Mẹ anh như phát điên bởi cho rằng vì anh nên ông ta mới không yêu mình nữa. Bà ta đánh đập, làm đủ mọi cách hành hạ anh - một cậu bé 12 tuổi đã phải trải qua đủ mọi chuyện như thế.
- Em là.. Con gái của Thiên tiểu thư sao? Thật đáng yêu. Hân hạnh được gặp em.
Không hiểu sao khi nghe nhắc tới mẹ, khi có người biết đến sự tồn tại của cô trong khoảnh khắc ấy cô lại bất giác rơi lệ. Có lẽ cô cảm nhận được rằng cậu bé đang đứng trước mặt cô khi ấy không hề tồn tại chút ác ý nào đối với cô.
Thấy cô bé bỗng nhiên oà khóc nức nở. Cậu bé bối rối, luống cuống không biết làm sao để dỗ cho cô bé nín khóc. Khi cậu đang dùng cách vụng về non nớt của mình để dỗ dành cô bé, một cậu thiếu niên bước tới gần nhẹ nhàng đón cô bé ấy từ tay cậu bế lên
- Tiểu Nhiên ngoan, em có muốn về nhà với anh không? - đó là Thiên Minh - 17 tuổi - con trai nuôi của Thiên tiểu thư, có rất ít người biết tới anh bởi anh được nuôi dạy ở một căn nhà riêng tại vùng ngoại ô hẻo lánh, tài sản riêng của tiểu thư Thiên gia.
Cô bé ngẩng mặt lên nhìn thấy anh trai mình, người duy nhất cô còn có thể tin tưởng trên thế gian này. Cô bé khẽ gật đầu.
Lúc này chàng thiếu niên mới chú ý tới cậu bé lúc nãy.
- Cậu nhóc này em là Tạ Tuấn Phong sao? Cảm ơn em đã chăm sóc Nhiên Nhiên nhé.
- Ca, em muốn chơi cùng anh ấy có được không ạ? - có lẽ được gặp anh trai mình đã khiến tâm trạng cô bé tốt hơn.
- Tài thật đó, sao em ấy lại quấn em hơn anh rồi! - Thiên Minh nở nụ cười khi thấy An Nhiên không còn khóc nữa. Anh bèn đặt cô bé xuống.
- Chào anh, em tên là An Nhiên! - nụ cười tươi như đoá hoa nở rộ trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt của bé gái nọ. Hình ảnh ấy đã hằn sâu vào kí ức chàng trai đối diện từ lúc đó.
- Cho em kẹo nè. Mỗi lúc buồn, ăn một viên kẹo ngọt sẽ giúp tâm trạng trở nên tốt hơn đó. Anh cũng rất vui khi được gặp em. Anh là Tuấn Phong. - Cậu lấy trong túi áo ra vài viên kẹo đưa cho cô bé.
Ba người với ba câu chuyện, ba cuộc đời khác nhau đã gắn kết với nhau từ khoảnh khắc ấy. Phải chăng là bởi họ thương cảm lẫn nhau?
Thế nhưng ông trời dường như lại không thương cảm họ, những tưởng rằng cuộc sống sẽ dần tươi sáng với họ hơn lại chính là lúc những bi kịch ập đến. Phải chăng ngay từ đầu chúng ta đã không nên quen biết?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play