[DuongKieu] Lấy Vợ Miền Tây !!
#1 "Về Quê"
Âm nhạc điện tử sôi động hòa cùng ánh đèn nhấp nháy liên tục, tạo nên bầu không khí hỗn loạn nhưng đầy mê hoặc trong một quán bar cao cấp giữa lòng Sài Gòn. Khu vực VIP nằm trên tầng lửng là chỗ quen thuộc của ba anh em Hải Đăng,Đăng Dương và Quang Anh – những chàng trai trẻ trung, nổi bật và luôn biết cách giữ hình ảnh dù là trong không khí ăn chơi.
Hải Đăng – anh cả – ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm ly whisky đắt tiền, ánh mắt sắc sảo lướt qua đám đông. Là thực tập sinh tại phòng Marketing của tập đoàn gia đình, Hải Đăng lúc nào cũng toát ra khí chất điềm đạm và tự tin.
Bên cạnh anh, Đăng Dương – anh ba – tựa người vào ghế.Là sinh viên năm cuối ĐH Âm Nhạc,một tay xoay nhẹ ly cocktail, một tay gõ nhịp theo nhạc. Với phong thái nghệ sĩ và gương mặt “diễn viên điện ảnh”, không ít cô gái đã liếc nhìn anh say đắm từ sàn nhảy phía dưới.
Ngồi vắt chân trên ghế salon, cầm lon nước tăng lực, là Quang Anh – cậu út – nổi bật bởi vẻ trẻ trung và nghịch ngợm.Vừa tốt nghiệp lớp 12,cậu liên tục nhìn điện thoại, tranh thủ chơi vài ván game giữa lúc nhạc nổi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu cười toe khi nhận được tin nhắn thắng cuộc.
Đăng Dương
Ê,Quang Anh.//gọi//
Đăng Dương
Tới bar mà cũng không rời cái game ra nữa hả ? //cười//
Quang Anh
Chơi tí,chơi xong là có tiền bao mấy ông luôn á ! //cười//
Cậu nói chuyện nhưng mắt vẫn không rời màn hình.
Bất ngờ, ba cô gái ăn mặc gợi cảm tiến đến bàn họ. Cô đầu tiên – tóc uốn sóng vàng óng – ngồi cạnh Hải Đăng, hơi nghiêng người như vô tình khoe đường cong chết người. Cô thứ hai mặc váy đỏ ôm sát, vòng một như muốn tràn ra khỏi cổ áo, cố tình làm đổ ly rượu để kéo sự chú ý của Đăng Dương. Còn cô gái cuối cùng – váy đen ngắn, môi đỏ chót – bước đến ngồi sát Quang Anh, cố tình liếc nhìn vào màn hình điện thoại.
? ? ?
Em cũng thích chơi game đó,nhưng mà...trò của em nguy hiểm hơn nhiều.//cười//
Quang Anh lập tức giật nhẹ người, đỏ mặt, rồi rụt vai né sang một bên, nói lắp.
Quang Anh
Tui... tui chơi game đàng hoàng nha chị...//lắp bắp//
Hải Đăng bật cười, khẽ lắc đầu.
Hải Đăng
Mấy đứa này còn nhỏ, em đừng hù nó.//cười//
Đăng Dương
Thôi uống xong rồi về,mẹ mà biết lại nhức đầu nữa.//nhấc ly//
Đăng Dương vừa nói vừa nhấc ly cụng nhẹ với Hải Đăng và Quang Anh.
Chẳng ai trong số họ ngờ được...lời cảnh báo đó trở thành sự thật nhanh đến vậy.
Sáng hôm sau – Tại bàn ăn sáng.
Căn bếp thơm mùi trứng chiên, bánh mì nướng và cà phê sữa. Nhưng không khí thì đặc quánh vì… căng thẳng.
Bà Lài
Mấy đứa biết bây giờ là mấy giờ không ? //gằn giọng//
Giọng mẹ Lài đanh thép vang lên, từng chữ như đập vào trán ba ông con đang ngồi cúi gằm mặt.
Ba anh em lặng như tờ. Quần áo xộc xệch, mắt thâm quầng, chỉ mới đặt lưng được vài tiếng đã bị gọi dậy ăn sáng.
Bà Lài
Đi bar tới gần sáng mới về! Nhà có ai không dạy tụi con hả? Ở cái tuổi này mà cứ ăn chơi kiểu đó thì rồi ra sao?!
Bà Lài chống nạnh, quay sang ông Trí.
Bà Lài
Ông coi đó! Ba cái thằng con trai nhà này, không có đứa nào chịu về quê 6 năm trời, giờ lớn thì đua đòi!
Ông Trí khẽ nhấp ngụm trà, thở ra nhè nhẹ.
Ông Trí
Ờ thì… tụi nó lớn rồi. Nhưng anh thấy bà nói đúng đó.
Bà Lài
Mẹ nói rồi.Lần này cả nhà về Vĩnh Long! Không ai được trốn!
Quang Anh
Khoan mẹ ơi! //giơ tay//
Quang Anh
Tháng này con có giải game online, con...
Bà Lài
Cắt wifi nguyên tháng nha cưng.
Quang Anh
...//cứng họng//
Quang Anh méo mặt, quay sang anh hai, cầu cứu.
Hải Đăng
Mẹ à, con đang thực tập, về quê bất tiện lắm…
Bà Lài
Bỏ hết! Về quê là về quê!Nhà bác Tư Giỗ lớn. Mấy đứa không về, khỏi nhận tiền tiêu vặt tháng sau!
Đăng Dương cười gượng, đặt đũa xuống bàn.
Đăng Dương
Thôi... nghe mẹ đi. Có về một bữa đâu mà làm căng.//cam chịu//
Ba anh em nhìn nhau như thể sắp bị đày về vùng đất khổ sai. Cái viễn cảnh internet yếu, không máy lạnh, không tiệm trà sữa, không bar...như sét đánh ngang tai.
Nhưng chính cái “không mong đợi” đó… lại là điểm khởi đầu cho những chuyện tình không ai ngờ tới.
phlinhh
có gìi góp ý choo tuii nhaa,bộ nàyy Kiều,Gem với Duyy là nữ 🙆♀️
#2 "Gặp Lại Dưới Tán Cau Xưa "
Buổi trưa, ba chiếc vali gọn gàng được đặt vào cốp xe.
Quang Anh vẫn cắm mặt vào điện thoại, than thở trong group game. Hải Đăng gọi điện xin nghỉ thực tập mấy ngày. Còn Đăng Dương… đứng bên ban công, mắt nhìn xa xăm.
Đăng Dương
“Lạ thiệt, hồi nhỏ mình còn hứa làm rể bác Tư mà… Giờ về, không biết có ai nhớ chuyện đó không…”
Chiếc SUV lăn bánh, rời khỏi thành phố.Qua từng cây cầu, từng cánh đồng, những ký ức cũ bắt đầu gõ cửa. Vùng quê không còn là nơi xa lạ - mà là một phần tuổi thơ chưa kịp lớn.
Hải Đăng
Tụi mình từng chơi rượt bắt dưới giàn mướp nhà bác Tư.//cười mỉm//
Quang Anh
Còn nhớ Pháp Kiều hay méc anh hai là em giành đồ chơi của bả không?//vừa nói vừa cười//
Quang Anh cười khúc khích.
Đăng Dương
Ừ… Bả khóc dai cực…//cười//
Dương khẽ đáp, tim không hiểu sao bỗng đập khẽ hơn một nhịp.
Người ta nói, không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Nhưng có những vùng quê – chỉ cần quay lại, là lòng mình như chưa từng rời xa.
Chiếc SUV vừa rẽ vào con đường đá dẫn vào xóm, gió miền quê đã kịp ùa vào cửa sổ xe. Mùi ruộng đồng, mùi hoa cau đầu mùa, cả tiếng chim trên những mái nhà thấp nhỏ… gợi về ký ức ba anh em từng nghĩ là đã quên.
Quang Anh
Sao thấy… quen ghê vậy trời.//cười mỉm//
Quang Anh ghé đầu ra cửa sổ.
Đăng Dương
Chỗ này hồi nhỏ mình từng chơi đá dế mà.
Hải Đăng
Còn chỗ kia… là giàn mướp nơi ai đó té xuống mương vì giành trái dưa leo.//liếc sang Quang Anh + cười//
Sân nhà bác Tư rộng và vẫn rợp bóng cau như xưa.Xe vừa dừng lại, một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Hùng Huỳnh
Ủa trời, ai tới vậy ba? //chạy ra//
Một bóng dáng quen thuộc từ trong nhà chạy ra, mái tóc dài cột cao, quần lửng, áo thun in hoa sặc sỡ. Là Hùng Huỳnh. Cô đứng khựng lại vài giây khi thấy ba chàng trai bước xuống xe.
Hùng Huỳnh
Trời đất… mấy anh em nhà chú Trí hả? Trời ơi… lớn thấy ghê luôn á! //cười//
Phía sau, Pháp Kiều bước ra. Cô mặc áo bà ba màu lam nhạt, tay còn đang gọt trái mít, gương mặt tròn tròn trắng hồng như hồi nhỏ, nhưng ánh mắt… đã có nét thiếu nữ rõ ràng. Cô nhìn Đăng Dương, một thoáng ngỡ ngàng hiện lên.
Pháp Kiều
Anh Dương…//cười//
Đăng Dương cũng chết lặng. Anh không ngờ người con gái hay khóc nhè, luôn bám đuôi Quang Anh, giờ lại trở thành một cô gái dịu dàng đến nao lòng.
Một tiếng gọi khác vang lên.
Đức Duy
Anh Quang Anh!! //cười//
Từ sau vườn, Đức Duy chạy ra, tóc còn rối, quần dính bùn. Cậu nhào đến ôm Quang Anh cái rụp.
Đức Duy
Nhớ muốn chết luôn á! Anh còn nhớ tụi mình từng lập "biệt đội bắt ve sầu" không?
Quang Anh
Nhớ chớ… nhớ quá trời luôn á! //cười tươi//
Quang Anh cười toe, hai má đỏ ửng vì ôm bất ngờ.
Bữa cơm trưa đó, cả nhà ngồi đầy bàn gỗ dài giữa sân.
Bác Tư vui như Tết, rót rượu lia lịa, kể lại mấy chuyện xưa tới giờ vẫn còn bị hàng xóm trêu. Bà Lài cũng nhắc chuyện Pháp Kiều từng nắm tay Đăng Dương tuyên bố rằng khi lớn sẽ lấy anh.
Bà Lài
Ông nhớ không ? Lúc nhỏ Kiều từng nắm tay Đăng Dương tuyên bố rằng " Sau này lớn lên con lấy ảnh! " //cười//
Mọi người cười rần rần. Chỉ có Đăng Dương và Kiều là nhìn nhau im lặng.
Trong ánh cười rộn ràng, có vài ánh mắt đã bắt đầu né tránh. Và vài trái tim...đã bắt đầu lỡ nhịp.
Có những cuộc hội ngộ không cần nhiều lời. Vì ánh mắt đã đủ kể hết “Là em đó – người trong ký ức của anh… và cũng là người sắp khiến anh không còn muốn rời đi nữa.”
#3 "Bờ Sông Cũ"
Buổi chiều quê lặng lẽ trôi như khúc đờn ca tài tử. Mặt trời vừa xuống khỏi lũy tre đầu xóm, ráng đỏ quét một lớp mỏng lên dòng sông.
Trong sân, cả nhà đang chuẩn bị đồ ăn tối. Hải Đăng bị bác Tư kéo vào bếp phụ xắt thịt, Quang Anh thì bị Đức Duy rủ vô coi game cũ trên điện thoại.
Chỉ có Đăng Dương lẻ bước ra phía sau vườn, nơi có con đường đất dẫn thẳng xuống bờ sông – một nơi đã từng rất thân quen.
Cây bần già đứng lặng như người gác cổng ký ức. Bên dưới, những bậc đất dẫn xuống mép nước đã mòn, nhưng vết chân ai đó còn in mờ.
Dương khẽ ngồi xuống một phiến đá. Anh lấy trong túi áo ra một cây sáo gỗ nhỏ – là món anh luôn mang theo từ hồi học nhạc.
Tiếng sáo cất lên, nhẹ và trôi như làn nước.
Pháp Kiều
Vẫn còn thổi được ha?
Giọng nữ vang lên sau lưng.
Pháp Kiều đang đứng cách vài bước. Cô mặc áo bà ba tím nhạt, tóc cột thấp, tay cầm rổ rau. Cô cười, nhưng mắt ánh lên ngập ngừng.
Pháp Kiều
Hồi nhỏ em ghét cái tiếng đó lắm. Cứ ré lên là em nhức đầu.
Đăng Dương
Giờ còn ghét không?
Dương hỏi, mắt không rời cây sáo.
Pháp Kiều
Không. Giờ thấy nó… dịu. Giống như… giọng người cũ vậy.//cười mỉm//
Nghe cô nói vậy Dương mím môi cười.
Cả hai cùng ngồi bên nhau, nhìn mặt nước phản chiếu những cụm mây chiều. Không ai nói gì nhiều, nhưng giữa họ có một sự tĩnh lặng lạ lùng – kiểu tĩnh lặng chỉ có giữa những người đã từng thân thiết hơn cả lời nói.
Pháp Kiều
Anh còn nhớ lời hứa năm em bảy tuổi không?
Dương quay sang. Cô đang nhìn thẳng vào mắt anh, không cười, không né tránh.
Pháp Kiều
Lúc đó em đeo búp bê lên cổ anh rồi nói "Anh làm chồng em nha!" Anh cũng gật đầu luôn.
Đăng Dương
Lúc đó anh còn tưởng em chỉ nói đại để được thêm trái ổi.
Pháp Kiều
Không có! //lườm//
Pháp Kiều
Em nhớ hoài á. Em chờ hoài…
Một cơn gió thổi qua. Lá bần rụng nhẹ lên mặt sông. Cả hai im lặng.
Rồi bất ngờ, Kiều đứng lên.
Pháp Kiều
Thôi, em vô… má kêu rửa rau.//bước chậm//
Cô nói, nhưng bước chậm hẳn.
Dương không ngăn lại. Anh chỉ khẽ gọi.
Đăng Dương
Nếu lúc đó là lời hứa thật… thì bây giờ, có thể thực hiện lại không?//cười mỉm//
Pháp Kiều
Còn tùy… anh có dám giữ lời hứa nữa không.
Có những điều tưởng là lời nói chơi hồi nhỏ – hóa ra, lại là mầm của một tình yêu sâu đậm mà hai người chẳng hề hay biết. Cho đến khi gặp lại, và tim lặng lẽ xác nhận đó là định mệnh.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play