[Miqi] Chạm Vào Bóng Tối Tình Yêu
Chương 1: Lời Thú Nhận Và Một Lời Nguyền
Tiếng chuông gió leng keng nơi cửa sổ khẽ vang lên, hòa cùng mùi đàn hương lặng lẽ quẩn quanh căn phòng. Giữa ánh đèn mờ ảo, Triệu Mỹ Duyên tựa người vào khung cửa sổ, ánh mắt dõi theo dáng người quen thuộc bên dưới vẫn là bóng hình ấy, vẫn là dáng đi thong thả, mái tóc dài nhẹ lay trong gió chiều, khiến lòng cô nghẹn lại.
Cô đã thích Tống Vũ Kỳ ba năm.
Thích một cách âm thầm, điên dại và không thể dừng lại.
Mỹ Duyên thì thầm, như gọi tên một giấc mộng xa vời không bao giờ tỉnh.
Hôm nay, Vũ Kỳ hẹn cô đi dạo. Một buổi chiều êm đềm nơi con phố cổ, với ánh nắng cuối ngày trải dài trên từng viên gạch lát cũ kỹ. Cả hai sóng bước bên nhau như những người bạn cũ và chỉ là bạn.
Vũ Kỳ quay sang, đôi mắt ánh lên nét bối rối
Tống Vũ Kỳ
tớ… có chuyện muốn nói
Mỹ Duyên gật đầu, trái tim vô thức siết lại
Tống Vũ Kỳ
…tớ thích một người
Vũ Kỳ mỉm cười, nụ cười ngây thơ như bao lần
Tống Vũ Kỳ
là một chàng trai. anh ấy lớn hơn tớ vài tuổi, dịu dàng và thông minh lắm…tớ nghĩ…tớ đang rung động thật sự rồi
Thế giới xung quanh Triệu Mỹ Duyên bỗng chốc trở nên vô thanh. Nụ cười trên môi cô vẫn giữ, đôi mắt vẫn dịu dàng như mọi khi nhưng trong lồng ngực, thứ gì đó như vỡ vụn thành trăm mảnh.
Đêm hôm đó, sau khi tiễn Vũ Kỳ về, cô bước vào căn phòng khóa kín phía sau hiệu trà cũ nơi không ai được bén mảng tới.
Trên bàn gỗ là một chiếc gương đồng xưa cũ, vài sợi tóc được cuộn kỹ trong khăn đỏ, và một cuốn sổ tay đã sờn gáy, ố vàng theo năm tháng.
Triệu Mỹ Duyên
ta đã chờ đủ lâu rồi. nếu duyên không đến tự nhiên…thì ta sẽ tự kéo nó lại
Ánh nến chập chờn phản chiếu đôi mắt đen thẳm không đáy của Triệu Mỹ Duyên. Đôi môi đỏ khẽ mấp máy đọc những câu chú bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa, từng chữ như rơi vào hư không, thấm dần vào từng sợi tóc, từng mảnh giấy.
Một bức ảnh được đặt xuống. Là nụ cười vô tư của Vũ Kỳ.
Triệu Mỹ Duyên
…Tống Vũ Kỳ, từ giờ trở đi…trái tim cậu chỉ được phép nhớ đến tôi
Nguỵt..
hi vọng mn sẽ thích bộ này..
Chương 2: Mộng Đỏ
Tống Vũ Kỳ ngủ không yên.
Nàng trở mình nhiều lần, trán lấm tấm mồ hôi giữa cái đêm đầu hạ không nóng cũng chẳng lạnh. Đêm ấy, như có bàn tay ai đó đặt lên ngực nàng, chầm chậm đè xuống, vừa nhẹ vừa nặng, khiến nàng không thể mở mắt, không thể tỉnh dậy.
Và trong giấc mơ đó…nàng thấy một người.
Một người khoác áo đỏ đứng giữa làn sương trắng xóa.
Chỉ là dáng người mảnh mai, mái tóc dài buông xõa, thân hình như lơ lửng giữa trời đất, vừa gần vừa xa. Không nói, không bước đến, chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào nàng.
Vũ Kỳ thở dốc, cố quay đầu bỏ chạy, nhưng chân như bị trói chặt. Nàng ngã nhào xuống nền đất lạnh ngắt, và khi ngẩng lên lần nữa—
Người mặc áo đỏ đã ở ngay trước mặt.
Còn mặt… vẫn là một khoảng trống tối đen.
Vũ Kỳ run rẩy, lùi lại. Nhưng người kia đưa tay ra, một bàn tay trắng muốt, móng tay sơn đỏ như máu và khẽ chạm vào má nàng.
Giọng nói vang lên, thì thầm như gió thoảng
Trời đã sáng. Tim đập thình thịch. Tay nàng vẫn lạnh như băng, còn má trái nơi bị chạm trong mơ… lại nóng rực
Một cảm giác là lạ len vào lòng ngực, như bị níu lại bởi điều gì đó vô hình.
Hôm ấy, khi gặp lại Triệu Mỹ Duyên, Vũ Kỳ không dám kể về giấc mơ.
Dù là Mỹ Duyên vẫn như mọi ngày dịu dàng, trầm lặng, nụ cười nhẹ như sương sớm nhưng chẳng hiểu sao, nàng lại thấy… ánh mắt Duyên như sâu hơn, như biết nhiều hơn những gì cô nói.
Triệu Mỹ Duyên
hôm nay cậu có vẻ mệt ?
Duyên hỏi, tay đưa ly trà hoa nhài tới.
Vũ Kỳ khẽ cười, gượng gạo
Tống Vũ Kỳ
tớ… ngủ không ngon. có lẽ do mơ linh tinh thôi
Triệu Mỹ Duyên
mơ thấy gì ?
Giọng Duyên thấp hẳn xuống, gần như thì thầm
Tống Vũ Kỳ
…một người mặc áo đỏ. không rõ mặt. đứng rất gần tớ
Lúc ấy, chỉ có một khoảnh khắc rất nhỏ thôi ánh mắt Mỹ Duyên thoáng qua một nụ cười nhẹ đến đáng sợ. Nhưng rồi cô khẽ nghiêng đầu, dịu dàng như trước
Triệu Mỹ Duyên
chắc là ai đó… rất muốn gặp cậu rồi
Chương 3: Một Bên Là Nắng, Một Bên Là Bóng Tối
Buổi chiều ở quán cà phê nhỏ ven hồ, ánh nắng xiên qua khung kính loang loáng tạo thành vệt sáng dịu dàng trên mặt bàn. Triệu Mỹ Duyên ngồi đối diện, lặng lẽ khuấy ly trà đào bằng muỗng bạc, trong khi Vũ Kỳ chống cằm, thả hồn nhìn ra ngoài cửa kính.
Triệu Mỹ Duyên
cậu đang nghĩ gì ?
Tống Vũ Kỳ
tớ đang nghĩ…nếu nói thích ai đó quá lâu mà không được đáp lại, liệu có nên từ bỏ không
Triệu Mỹ Duyên dừng tay, ly trà lặng lẽ ngừng xoay. Nhưng cô không nói gì, chỉ nhìn Vũ Kỳ bằng ánh mắt trầm lặng đến mức khiến người ta không thể đoán được bên trong đang dậy sóng hay chết lặng.
Ngay lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau
Cố Tử Minh
Vũ Kỳ ? trùng hợp ghê, em cũng ở đây à ?
Giọng nam nhẹ, ấm và rất đỗi thân thiện.
Vũ Kỳ lập tức quay đầu lại, như phản xạ.
Chàng trai đứng đó..Cố Tử Minh áo sơ mi trắng, tóc hơi rối, nụ cười luôn dịu dàng như gió mùa thu. Anh bước tới bàn, liếc nhẹ qua Mỹ Duyên như chào hỏi, rồi dừng ánh nhìn lại trên Vũ Kỳ.
Cố Tử Minh
anh vừa họp xong gần đây, không ngờ lại gặp em ở đây. có thể… ngồi một lát được không ?
Vũ Kỳ mỉm cười, vội gật đầu. Tim nàng đập nhanh giống như những lần trước kia, nhưng… cũng không hoàn toàn giống.
Không hiểu vì sao, từ lúc sáng, từ lúc nhìn thấy Mỹ Duyên bước vào quán trong chiếc váy trắng lặng lẽ ấy… tim nàng cũng đã đập y như vậy.
Tủ Minh ngồi xuống, kể vài câu chuyện vui, không khí bỗng trở nên sáng hẳn khác hoàn toàn với sự tĩnh lặng lạ lẫm khi chỉ có Mỹ Duyên và nàng. Vũ Kỳ cười nhiều hơn, nhưng đôi mắt lại liên tục… liếc về phía bên kia bàn.
Triệu Mỹ Duyên không nói gì suốt cả cuộc trò chuyện, chỉ gật nhẹ đầu khi được hỏi, và mỉm cười đúng mức. Nhưng mỗi khi ánh mắt cô ấy lướt qua Vũ Kỳ, Vũ Kỳ lại cảm thấy có gì đó như luồng hơi lạnh len qua gáy.
Đến khi Tử Minh đứng dậy ra về, anh có nói
Cố Tử Minh
em rảnh thì cứ nhắn anh nhé. lần tới mời em ăn bánh ngọt
Tống Vũ Kỳ
" cười tươi " vâng
Chỉ khi anh rời khỏi, Vũ Kỳ mới thở ra nhẹ nhõm, tay còn chưa kịp buông tách trà thì chợt giật mình bởi Mỹ Duyên vẫn đang nhìn nàng chăm chú.
Tống Vũ Kỳ
anh ấy… dễ thương quá ha ? ” cười "
Mỹ Duyên đáp. Nhưng nụ cười không còn nữa.
Rồi rất khẽ, Duyên nói, như đùa
Triệu Mỹ Duyên
nếu một ngày… người đó đột nhiên không còn thích cậu nữa, cậu sẽ chọn ai ?
Tống Vũ Kỳ
hả ? gì cơ ? ”bật cười "
Tống Vũ Kỳ
tớ còn chưa biết anh ấy có thích tớ hay không mà
Triệu Mỹ Duyên
ừ, nhưng… nếu không còn ai bên cạnh, cậu sẽ quay về tìm ai ?
Nàng chỉ cảm thấy… trong thoáng chốc, không khí dường như trĩu nặng.
Nhưng khi nàng quay đầu bỏ chạy, người đó không đứng yên nữa.
Người đó… đuổi theo nàng..
Và từ phía sau, tiếng nói thì thầm như rắn rít bò trong tai
? ? ?
em là của ta. mãi mãi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play