Tình Trôi Như Mộng
Phần I. Yêu là bí mật duy nhất của em
Ruinn🤩
Đây là lần đầu tiên tui viết truyện nên có gì mn góp ý trong phần bình luận để tui rút kn nhaa
Giai Kỳ không hề nghĩ rằng kiếp này có thể được gặp lại Mạnh Hòa Bình, nhưng lại không phải là người thật mà là trên bìa tạp chí. Cô cầm quyển tạp chí nhìn ngang nhìn dọc, trong lòng thầm nghĩ, chắc là đã qua photoshop rồi, ánh mắt này, sống mũi này, làn da này...sao khác với hình ảnh Hòa Bình trong trí nhớ của cô đến vậy?
Lúc ăn cơm trưa tại nhà ăn công ty, cuối cùng cô cũng không kìm được hỏi Châu Tịnh An
Vưu Giai Kỳ
Cậu nói xem, nhìn thấy hình của người yêu đầu tiên đã lâu năm không gặp trên bìa tạp chí, liệu có giống với phim truyền hình lúc 8h tối không?
Miệng Châu Tịnh An đã nhét đầy món cá thơm lọc xương, lại tiếp tục dùng thìa đút vào miệng một miếng cơm trắng to đùng , ăn rất ngon miệng.
Châu Tịnh An
/Gật đầu liên tục/ Giống, mà còn giống phim truyền hình thần tượng dành cho giới trẻ - Mối tình đầu của cậu là ai hả?
Châu Tịnh An
Không phải mấy người trong chương trình "Cố lên! những chàng trai tốt" chứ?
Châu Tịnh An
Bồ Ba Giáp hay là Tống Hiểu Ba, đừng nói với tớ đó là Ngô Kiến Phi nhé.
Vưu Giai Kỳ
Xì, mấy người trong Cố lên! những chàng trai tốt đó làm sao có thể được lên bìa tạp chí nhanh như vậy.
Châu Tịnh An lúc đó mới trợn tròn mắt,giống như bị mắc nghẹn, đôi đũa cùng cái thìa trong tay rơi xuống.
Châu Tịnh An
/Ồn ào hỏi/ Vưu Giai Kỳ, mối tình đầu của cậu là ai hả?
Châu Tịnh An
Không ngờ lại còn được lên bìa tạp chí nữa, mau nói đi, Huỳnh Hiểu Minh hay là Trần Khôn?
Câu nói cuối cùng âm lượng khá lớn, làm cho mấy đồng nghiệp ngồi bàn bên cạnh cũng phải quay lại nhìn.
Vưu Giai Kỳ
/Bực mình đáp/ Lương Triều Vỹ.
Châu Tịnh An
À, già thế cơ à. /Thất vọng/
Buổi chiều khi làm việc, tâm hồn Giai Kỳ rõ ràng là treo ngược cành cây, lúc thì nhìn ngoại cảnh trường quay từ Munich thành Praha, tiếp đó lại làm hỏng mô hình, cuối cùng thở dài một tiếng, quyết định dừng công việc đang làm lại, đi pha một cốc trà.
Trà cô pha là Tích Lan hồng trà, nếu nói ra thì lại thấy mình là tiểu tư bản. Kỳ thực năm đó lúc còn học đại học, cô chỉ cần cầm một chiếc cốc inox giữ nhiệt thả vài lá trà xanh vào là được, xa xỉ hơn một chút cũng chỉ uống Nestle cafe. Lần đầu tiên vào quán cà phê cũng là sau khi chia tay với Mạnh Hòa Bình, một mình đi từ đường Tây Hoàn đến đường Giải Phóng, cứ đi cứ đi, cũng không biết là đi bao lâu, cuối cùng nhìn thấy ánh đèn của một quán cà phê bên cạnh đường, liền đi vào trong.
Hôm đó cô gọi một tách cà phê Blue Mountain), nhấp từng ngụm từng ngụm. Quán rất vắng khách, cách ánh nến ảm đạm trên bàn, trong một góc khuất có đôi tình nhân đang thì thầm tâm sự. Bản thân mình cũng không biết có khóc hay không, chỉ nhớ rằng giá tiền là sáu mươi tệ. Sau này vẫn cứ xót ruột, đắt như thế thà mua ngay hai bình rượu Nhị Cô Đầu Bắc Kinh còn hơn, ngửa cổ lên uống hết một hơi, còn có thể mượn rượu giả điên.
Hồng trà tỏa hơi nóng phảng phất, cô lại lôi quyền tạp chí từ trong ngăn bàn ra, xem đi xem lai, nghi ngo hay là mình nhân nhầm người, có khi chỉ là cùng tên cùng họ thôi. Nhưng rõ ràng là anh, trưởng thành và chín chắn hơn, nhưng về cơ bản vẫn như thế, ngay đến cái nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt cũng vẫn còn. Bìa tạp chícó nền màu đen nhờ hiệu ứng của bộ đèn chiếu nhiếp ảnh đã làm nổi bật khuôn mặt, ánh mắt và đôi lông mày sáng một cách chân thật.
Trước đây quả thật không thấy Hòa Bình đẹp trai, mặc dù cao nhưng gầy, cha mẹ anh thường không ở nhà, dì lại không quản lý được anh, lúc nào cũng bữa no bữa đói. Lần đầu tiên Giai Kỳ làm cơm rang trứng cho anh ăn, anh ăn liền một lúc ba bát, cô đau lòng, cảm thấy dường như anh chưa từng được ăn no bao giờ vậy.
Đột nhiên một bàn tay thò ra, nhanh như chớp cướp mất cuốn tạp chí trên tay cô, cô chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy tiếng hít thở liên tục của Châu Tịnh An, chỉ vào cô, miệng há to đến mức có thể nuốt gọn một quả trứng. Cuối cùng vì kiêng dè trong căn phòng còn có hơn mười đồng nghiệp, cô ấy cố gắng kìm giọng thấp xuống, nói như một tên ăn trộm
Châu Tịnh An
Đây là mối tình đầu của cậu sao?
Châu Tịnh An
Trời đất oii!
Châu Tịnh An
Còn đáng kinh ngạc hơn cả Lương Triều Vỹ ấy chứ.
Vưu Giai Kỳ
/Cười ngớ ngẩn/ Cậu đoán mò gì chứ, đương nhiên là không phải rồi.
Châu Tịnh An
/Nghĩ một lát rồi lại gật gật đầu/ Cũng đúng, nếu cậu thật sự là người yêu cũ của anh ta, thì còn ngồi đây làm cái gì, đã sớm đi tìm anh ta mà nối lại tình xưa rồi.
Tịnh An cầm quyển tạp chí lên đếm mấy số 0 phía sau tài sản, vừa đếm vừa bùi ngùi nói
Châu Tịnh An
Trẻ thế này, mà có nhiều tiền như vậy, có phải là người không hả?
Ruinn🤩
Tính vt nữa mà muộn ròi nên mai tui up tiếp nhaa
.2
Vưu Giai Kỳ
/Vẫn cười ngây ngô/
Câu cửa miệng của cô là "Đợi sau này chúng ta có tiền", về sau Mạnh Hoà Bình nghe đến phát chán, liền phản bác lại cô.
Vưu Giai Kỳ
Đợi sau này chúng ta có tiền, chúng ta sẽ mua một căn nhà lớn.
Mạnh Hoà Bình
Đợi sau này chúng ta có tiền, chúng ta sẽ chuyên đi xây những ngôi nhà lớn.
Vưu Giai Kỳ
Đợi sau này chúng ta có tiền, chúng ta sẽ mua chạn bát của Đức.
Mạnh Hoà Bình
Đợi sau này chúng ta có tiền, chúng ta sẽ xây một cái bếp lò Trung Quốc thật lớn ở trong nhà bếp.
Vưu Giai Kỳ
/Vênh mặt lên trừng mắt nhìn anh/
Mạnh Hoà Bình
/Trừng mắt nhìn lại cô/
Vưu Giai Kỳ
/Phì cười/ Ha ha
Mạnh Hoà Bình
/Dịu dàng ôm lấy cô/ Đợi sau này chúng ta có tiền, anh sẽ xây một căn nhà thật lớn, xây một bếp lò Trung Quốc, ngày ngày bắt em nấu cơm cho anh ăn.
Vưu Giai Kỳ
/Dùng chân đá anh/ Anh là heo à, đừng có nằm mơ.
Khả năng buôn chuyện tích cực của Châu Tịnh An được huy động hết mức.
Châu Tịnh An
/Hào hứng/ Nè, cái anh chàng Mạnh Hoà Bình này chuyển từ hệ thống mạng Tân Quý sang nhà đất Tân Quý, cái toà nhà mà công ty anh ta mới xây dựng đó, giá thành đắt muốn chết.
Châu Tịnh An
Vậy mà bao người vẫn tranh giành nhau mua.
Giai Kỳ bỗng nhiên thấy đau đầu, mắt cũng mở to ra, đưa tách trà lên miệng uống 1 ngụm, nóng quá, bỏng cả đầu lưỡi, lúng túng không biết vì sao cứ như là trúng tà.
Cô nhớ lần đầu tiên gặp Mạnh Hòa Bình là vì Học viện Ngoại ngữ và Học viện Điện tử cùng nhau tổ chức vũ hội, cô bị bạn cùng phòng lôi đi, nhưng không biết khiêu vũ, đành ngồi 1 góc uống nước ngọt. Mạnh Hòa Bình ngồi bên cạnh cô, cô uống nước ngọt, anh hút thuốc. Tư thế hút thuốc của anh rất đẹp, không hề giống một số nam sinh khác chỉ ra vẻ làm bộ làm tịch.
Sau đó trên sàn khiêu vũ có người gọi anh.
NV Phụ
1: Hoà Bình, Hoà Bình!
Mạnh Hoà Bình
/Không đáp lại/
Mạnh Hoà Bình
/Cúi đầu châm thêm một điếu thuốc nữa/
Anh dùng diêm quẹt, nhiều năm rồi Giai Kỳ không thấy có người dùng diêm quẹt. Một que diêm nhỏ dài trắng tinh, nhẹ nhẹ quẹt qua thành hộp, nổi lên một đốm lửa nhỏ xanh âm u. Anh dùng tay che đốm lửa đó, giữa những ngón tay lộ ra ánh sáng đỏ lờ mờ, giống như ánh bình minh nhàn nhạt lúc mặt trời mọc. Giai Kỳ cảm thấy rất hiếu kỳ, không tránh khỏi nhìn thêm một cái, anh ngẩng đầu lên cười với cô, để lộ hàm răng đều đặn trắng tinh.
Thấy cô nhìn chăm chăm vào tay mình, anh lấy ra hút thuốc lá đưa cô.
Mạnh Hoà Bình
Hút thuốc không?
Vưu Giai Kỳ
/Lắc đầu quầy quậy, lấy dũng khí hỏi/ Có thể cho tôi xem hộp diêm của bạn một lát được không?
Mạnh Hoà Bình
/Sững lại một lát, liền đưa cho cô cả hộp/
.3
Không hiểu vì sao nhiều năm sau đó Giai Kỳ đều có thói quen sưu tầm hộp diêm quẹt, cho dù là ở khách sạn hay là đi dự tiệc, lúc nào cũng đem về nhà hộp diêm quẹt. Nhiều năm như vậy, cô đã sưu tầm được hơn một nghìn hộp diêm quẹt đủ kiểu dáng và màu sắc, đựng vào trong hộp giấy xếp gọn gàng dưới gầm giường. Không ai biết rằng ngày ngày cô đều ngủ trên một đống thuốc nổ lớn.
Nhưng đã nhiều năm như thế, cô vẫn không tìm thấy hộp diêm quẹt nào giống như hộp mà Mạnh Hòa Bình đã từng dùng. Cô cũng biết rõ là không thể tìm thấy.
Bởi vì hộp diêm đó là hàng đặc biệt, bên ngoài vốn dĩ không hề có.
Trước khi tan ca, cô được biết sẽ phải đi ăn cơm cùng 1 khách hàng quan trọng. Sự cạnh tranh trong ngành quảng cáo càng ngày càng quyết liệt, công ty cô cũng có thể coi là 1 công ty hàng đầu trong ngành, cũng không thể không gắng hết sức để lập thành tích. Cấp trên còn gọi bằng một cái tên mỹ miều đó là "tăng cường giao tiếp".
Châu Tịnh An rất phản cảm với việc này.
Châu Tịnh An
Đúng là coi chúng ta như người phục vụ.
Nhưng là kẻ làm công ăn lương, làm sao mà có thể không cúi đầu được chứ!
Đi ăn cơm Thái Lan, thứ Giai Kỳ không chịu được nhất chính là mùi vị của cá, miễn cưỡng nút món canh Đông Âm Công mà nhìn giống như là đang uống thuốc bắc, sau đó còn phải giả vờ khen khách hàng đưa ra yêu cầu "rất có sáng tạo".
Sau ba tuần rượu ăn uống no say, nhìn thấy cấp trên và khách hàng đang bàn bạc vui vẻ, lúc đó cô mới dám mượn cớ vào phòng vệ sinh trang điểm lại và nhân cơ hội trốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Nhà hàng được bố trí theo phong cách Đông Nam Á, hành lang vừa rộng vừa dài một mặt giáp với nước một mặt là cánh cửa của những phòng ăn. Ở góc rẽ của hành lang có một cô gái khóc nức nở, Giai Kỳ bình thường rất tò mò, Châu Tịnh An từng trêu cô rằng sớm muộn gì cũng có ngày cô sẽ bị chết bởi sự tò mò của mình.
Kết quả là tính hiếu kỳ đó đã khiến cô nhìn thấy một vở kịch tình yêu đau khổ, nhân vật nữ chính khóc như mưa, nghiến răng nghiến lợi nói.
NV Phụ
Nguyễn Chính Đông, anh sẽ không được chết một cách dễ dàng đâu. /Sau đó che mặt loạng choạng bước đi/
Theo lý mà nói những trường hợp kiểu tình yêu bi lụy suốt mướt như thế này nhân vật nam chính sẽ lập tức đuổi theo, nhưng Nguyễn Chính Đông đó lại chỉ cười, đôi mắt phượng sâu thẳm, trong nụ cười dường như lộ tà khí, anh ta chỉ đứng đó hơi cúi đầu, quẹt một que diêm cho bốc cháy rồi châm một điếu thuốc.
Que diêm nhỏ dài trắng tinh nhẹ nhàng quét qua thành hộp, nổi lên một đốm lửa nhỏ màu xanh âm u. Anh ta dùng tay che đốm lửa đó, giữa những ngón tay lộ ra ánh sáng đỏ lờ mờ tựa như ánh bình minh nhàn nhạt lúc mặt trời mọc.
Hộp diêm quẹt đó màu xanh nước biển đậm, chỉ có một ký hiệu hẹp nhỏ ở một mặt, màu xanh đậm như hoà vào cạnh màu đen của ký hiệu, bỗng nhiên sáng lên dưới ánh đèn, giống như tạo ra 1 bột nhũ bạc. Giai Kỳ không kìm được nhìn chằm chằm vào hộp quẹt đó, cho đến khi Nguyễn Chính Đông đặt nó vào lòng bàn tay cô, cô mới mơ hồ nhìn người đàn ông đó một lần nữa.
Nguyễn Chính Đông
Hút thuốc không?
Giọng nói rất hay, hành lang có treo những chiếc đèn giấy ánh sáng màu vàng cam ấm áp, khuôn mặt anh ở trong bóng tối dường như mập mờ không rõ ràng.
Vưu Giai Kỳ
/Không ngờ anh lại hỏi câu đó, bất giác đờ đẫn/
Nguyễn Chính Đông
Sở trường của cô là đờ đẫn.
Vưu Giai Kỳ
/Nghe thấy quen quen/
Sau đó Giai Kỳ mới lờ mờ nghĩ ra giống câu nói của Phạm Liễu Nguyên về Bạch Lưu Tô, nói rằng sở trường của cô ấy là cúi đầu, khi cúi xuống để lộ chiếc gáy trắng ngần, nghe thấy tình cảm dạt dào, nhẹ nhàng. Còn cô lại đờ đẫn như con gà gỗ, nhìn thấy làm mất hết hứng thú.
Trước đây Mạnh Hoà Bình cũng nói cô ngốc, gọi cô là nha đầu ngốc.
Lúc đó Giai Kỳ không hề biết Nguyễn Chính Đông làm nghề gì và sau đó cô vô cùng kinh ngạc khi Nguyễn Chính Đông đặt cửa hàng hoa gửi tặng cô một bó hoa hồng màu trắng ngà lớn đến công ty.
Làm sao mà anh ấy biết được tên họ và nghề nghiệp của cô?
Châu Tịnh An nhìn mấy bông hoa hồng trắng nhập khẩu từ Hà Lan qua đường hàng không, rít lên ầm ầm, không kiềm chế được chạy như bay sang giật lấy cái danh thiếp được nhét bên trong bó hoa.
Châu Tịnh An
Nguyễn Chính Đông? Người này là ai vậy?
Giai Kỳ bỗng chốc nghĩ đến hộp diêm quẹt đó, chỉ thấy vô cùng kinh ngạc vì con người này lại "thần thông quảng đại" đến thế, nhưng lại nhìn bó hoa với một dáng vẻ thờ ơ.
Châu Tịnh An
/Lải nhải/ Tiểu thư, cậu có biết loại hoa hồng này bao nhiêu tiền một bông không? Cậu còn không đi hỏi thăm xem, bây giờ làm gì có người đàn ông nào tùy tiện mua loại hoa này tặng người khác chứ?
Vưu Giai Kỳ
Nhiều tiền thì vậy thôi.
Châu Tịnh An
Cuối cùng cậu cũng đã hiểu, người có tiền như thế, cố gắng nắm lấy nhé.
Vưu Giai Kỳ
Nắm lấy cái đầu cậu ấy, người này không phải người tốt.
Châu Tịnh An
Xì, dù thế nào người đó cũng còn mạnh hơn "Tiến ca ca".
Download MangaToon APP on App Store and Google Play