Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Giới Hạn?

#1: ° ⋆.ೃ࿔*:・° ⋆.ೃ࿔*:・

đại ca chợ Bến Thành
đại ca chợ Bến Thành
Không biết viết lại còn ai đọc hong nựa 💔
đại ca chợ Bến Thành
đại ca chợ Bến Thành
Mới vô nên nhiều lời bộc bạch, mn gáng đọc nha 😞
NovelToon
LOVE EVERYONE SO MUCH 💗
________________________
Hoàng Đức Duy sinh ra trong một gia đình nhỏ ở miền quê lặng lẽ
NovelToon
Nơi ấy không có gì nổi bật, chỉ có con đường đất quanh co, vài mái nhà ngói cũ, và những thửa ruộng xanh ươm, vài cây dừa cao nối liền nhau
Nhưng với em, nơi đó từng là cả một thế giới..nơi có ba, có mẹ, có tiếng cười của gia đình
𓆝 𓆟
Cho đến cái ngày trời chuyển mưa, mây xám kéo về kín bầu trời như điềm báo chẳng lành
Ba em mất trong một tai nạn bất ngờ. Duy khi ấy chỉ mới lên sáu tuổi, còn quá nhỏ để hiểu rõ cái chết là gì, chỉ biết từ hôm ấy, em không còn được ba bế bổng lên trời, không còn ai kể chuyện mỗi tối
_
_
Ngoài trời, từng hạt mưa bụi lặng lẽ rơi đều trên mái ngói đã cũ, thấm lạnh vào từng phiến gỗ, từng khe cửa
Trời không mưa lớn, nhưng âm u nặng nề như đè xuống cả gian nhà nhỏ. Gió thổi se se, mang theo mùi đất ẩm, mùi hương trầm len lỏi qua từng khung cửa mở he hé
Bên trong, gian chính được trải chiếu, giữa là linh cữu đặt ngay ngắn, khói hương nghi ngút
Trong gian nhà giữa, chiếc quan tài gỗ nằm lặng lẽ, bên trên là bức di ảnh của ba em..khuôn mặt cười hiền mà em vẫn quen nhìn mỗi tối trước khi ngủ
Nhưng giờ, ba nằm trong đó rồi. Không còn cõng em trên vai chạy vòng vòng sân, không còn ôm em vào lòng mỗi khi em mếu máo vì ngã
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
//nhẹ nhàng ngồi kế bên mẹ//
Duy ngồi thụp dưới chân mẹ, hai tay nắm chặt vạt áo tang, mắt em mở to nhìn về phía khung hình mà chẳng hiểu rõ, chỉ thấy tim mình nhói lên kỳ lạ
Em không khóc, không la hét, chỉ lặng im tựa như con mèo nhỏ bị lạc, đang cố gắng tìm xem chuyện gì đang xảy ra trước mắt
Mẹ ngồi kế bên, mắt sưng đỏ, ôm lấy em vào lòng mà tay vẫn run run.Bà nội ngồi sau lưng, tay lần chuỗi tràng hạt, môi mấp máy đọc kinh, đôi mắt nhìn vô định
Không ai nói gì, không ai dỗ dành em. Mọi người đều đang bận…đau buồn!
Tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên, từng giọt gõ lên mái ngói cũ nghe não lòng
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
//ôm mẹ trong lòng mắt nhìn lên linh cữu//
Một cơn gió lạnh lùa qua, em rúc sâu hơn vào lòng mẹ, miệng nhỏ hỏi khẽ
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Mẹ ơi..sao ba không dậy ạ?
Mẹ em cắn môi, ôm chặt lấy em, nước mắt lại trào ra
Mẹ Hoàng Đức Duy
Mẹ Hoàng Đức Duy
Ba..đi xa rồi con... không về nữa..đâu //giọng nghẹn đứt quãng//
Em ngẩng lên nhìn mẹ, đôi mắt tròn xoe long lanh đến não lòng
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Xa..là xa đến đâu ạ?
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Sao ba không mang theo Duy vậy mẹ?
Em muốn chạy lại gọi ba, muốn leo lên lòng ba như mọi khi, nhưng ba chẳng còn mở mắt nhìn em nữa
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
//dụi mặt vào áo mẹ giọng lí nhí//
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Vậy...tối nay ba có về ru con ngủ không mẹ?
Mẹ Hoàng Đức Duy
Mẹ Hoàng Đức Duy
....
Mẹ im lặng. Một thoáng sau, chị bật khóc, đầu cúi thấp xuống vai con. Cái ôm của mẹ siết chặt hơn, như muốn giữ em lại khỏi cái mất mát quá lớn đang phủ lên hai mẹ con
Em vẫn chưa hiểu hết. Mới mấy hôm trước, ba còn dắt tay em đi chợ, còn cười nói với em, còn nâng em lên cao vút và bảo
“Con trai ba nay nặng ghê ha”
Giờ ba nằm đó, lạnh ngắt
Mùi nhang càng lúc càng nồng, khiến em chóng mặt. Em dụi mắt, thấy cay xè, rồi bất giác nước mắt trào ra
Không hiểu vì sao mình khóc, chỉ thấy trong lòng rối rắm như một cuộn len bị ai đó làm rối tung
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
// Quay đầu nhìn về phía quan tài, nhỏ xíu giọng gọi//
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Ba ơi..ba ơi..Duy ngoan rồi nè...ba về chơi với Duy đi ba..hức..
Không ai trả lời. Chỉ có tiếng gió rít khe khẽ bên ngoài cửa, lạnh tới tận xương sống
Em bắt đầu thấy sợ
Sợ cái không gian im ắng ấy, sợ gương mặt ba trong ảnh cười mãi mà không nói lời nào, sợ cảnh mọi người buồn bã nhưng chẳng ai ôm em dỗ dành như mọi khi. Em sợ ba giận, sợ ba đi thiệt rồi không về nữa
Và thế là em òa lên khóc nức nở. Không còn kìm nữa.Tiếng khóc vỡ òa giữa căn nhà nhỏ, xen lẫn tiếng tụng kinh đều đều và tiếng thở dài từ ai đó ở gần
Mẹ ôm em vào lòng, bà nội cúi xuống lau nước mắt cho em, giọng run run dỗ
Bà Hoàng Đức Duy
Bà Hoàng Đức Duy
Thôi em..em ngoan nghe..ba em đi xa rồi... đừng gọi nữa..kẻo ba xót
Bà Hoàng Đức Duy
Bà Hoàng Đức Duy
//lau nước mắt cho em//
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hức..ba bỏ..Duy..hức..
Duy vẫn khóc, nấc lên từng hồi. Trong tim em vừa lạnh, vừa trống, vừa như muốn chạy đi thật xa...tìm ba giữa trời mưa
Bên ngoài, một chiếc lá rơi xuống vũng nước lạnh. Trong lòng em cũng có cái gì đó rơi xuống, nhẹ nhưng rất đau…!
────୨ৎ────
đại ca chợ Bến Thành
đại ca chợ Bến Thành
hơi dài mấy nàng thông cảm ạ 💗
đại ca chợ Bến Thành
đại ca chợ Bến Thành
Chỉ muốn khai thác chi tiết thuii, cỡ 2chap là hết ruii
đại ca chợ Bến Thành
đại ca chợ Bến Thành
Ổn hong ổn hong

#2: ° ⋆.ೃ࿔*:・° ⋆.ೃ࿔*:・

Tang lễ ba em qua đi vội vã như một giấc mơ dở dang.
Người tới viếng lác đác, rồi cũng rời đi. Trong căn nhà nhỏ, chỉ còn bà nội ngồi thẫn thờ bên chén trà nguội, mẹ thì im lặng thu dọn những bát nhang tàn và vài mảnh khăn tang còn rơi rớt
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
//ngồi im mắt rưng rưng nhìn dòng người qua lại//
Đức Duy mới sáu tuổi đầu, chẳng hiểu sao mọi người bỗng lặng lẽ đến thế. Mọi thứ vốn đã từng ấm áp, giờ như nguội lạnh hoàn toàn
𓆞 𓆝
Mấy hôm nay mẹ không còn ôm em ngủ, cũng chẳng hát ru em như trước
Mẹ thường ngồi một mình trước cửa, mắt nhìn xa xăm, lâu lâu lại lau nước mắt. Có lúc, mẹ ôm Duy thật chặt, như thể sắp mất em nữa. Nhưng ngay sau đó, mẹ lại quay đi..chẳng nói gì thêm
_
_
Rồi một chiều, trời cũng âm u như hôm ba mất, mẹ em gói ghém hành lý vào một chiếc túi cũ. Chẳng nhiều, chỉ vài bộ đồ, ít tiền lẻ và tấm ảnh cưới của ba mẹ nhét trong một cuốn sổ
Em đứng ở cửa, tay bấu vào vạt áo ngủ, nhìn mẹ cúi đầu xếp đồ
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Mẹ...đi đâu vậy ạ?
Em không hiểu chuyện gì, nhưng trong lòng thấy hoảng sợ. Linh cảm trẻ con mách bảo rằng…có điều gì sắp mất thêm nữa
Mẹ Hoàng Đức Duy
Mẹ Hoàng Đức Duy
Mẹ...
Mẹ khựng lại. Lưng khom xuống, đôi tay nắm chặt quai túi đến trắng bệch. Một lúc sau, mẹ quay lại, gương mặt tiều tụy cố gượng cười
Mẹ Hoàng Đức Duy
Mẹ Hoàng Đức Duy
Mẹ..mẹ đi làm xa, vài hôm nữa mẹ về với Duy nhé //cười//
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Con đi với mẹ được không ạ?
Câu hỏi ấy như nhát dao đâm thẳng vào ngực chị
Mẹ Hoàng Đức Duy
Mẹ Hoàng Đức Duy
//ngồi xuống ôm lấy em cố nén nước mắt//
Lần này là cái ôm rất lâu, rất chặt. Mùi tóc con vẫn còn thơm mùi nắng
Nhưng chị biết…chị không đủ can đảm để ở lại đây, càng không đủ khả năng để nuôi con giữa những ngày trắng tay
Mẹ Hoàng Đức Duy
Mẹ Hoàng Đức Duy
Duy à..ở lại với bà, nghe chưa? Bà thương con nhất mà phải không?
Mẹ Hoàng Đức Duy
Mẹ Hoàng Đức Duy
Mẹ..mẹ không bỏ Duy, mẹ chỉ đi kiếm tiền, kiếm chỗ ở, khi nào mẹ ổn mẹ đón con lên
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
//siết chặt tay áo mẹ mắt đỏ hoe//
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Mẹ nói dối..Ba cũng đi mà không về nữa..Mẹ đi rồi con ở với ai? //mím môi//
Mẹ Hoàng Đức Duy
Mẹ Hoàng Đức Duy
//nghẹn giọng, ôm mặt khóc nức nở//
Bà nội từ phía sau đi lại, bế em vào lòng dỗ
Bà Hoàng Đức Duy
Bà Hoàng Đức Duy
Duy ngoan..ở với bà nha con
Bà Hoàng Đức Duy
Bà Hoàng Đức Duy
Mẹ đi rồi sẽ về với Duy..Bà sẽ nấu đồ ăn con thích, mỗi tối bà sẽ kể chuyện cho con
Duy vùi mặt vào ngực bà, nức nở
Còn mẹ thì đứng lặng rất lâu nơi ngưỡng cửa.Đôi mắt nhìn con trai lần cuối, rồi quay bước.Bóng dáng gầy guộc khuất dần sau màn mưa bụi giăng mờ ngõ nhỏ
Mẹ Hoàng Đức Duy
Mẹ Hoàng Đức Duy
//nhìn em lần cuối rồi bỏ đi//
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Mẹ..hức..mẹ..đừng bỏ Duy mà..hức //giọt nước mắt cứ thế tuôn//
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Hoàng Đức Duy -6tuổi
Mẹ..không..hức..thương Duy nữa hả..hức..Mẹ bỏ Duy..hức
Bà Hoàng Đức Duy
Bà Hoàng Đức Duy
//đau lòng ôm em thật chặt vỗ về//
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
Từ hôm đó, em không còn nghe tiếng mẹ ru mỗi tối. Không còn giọng cười dịu dàng, không còn bàn tay ấm xoa đầu em trước giờ ngủ
Chỉ còn bà và căn nhà trống hoác gió lùa lạnh ngắt mỗi chiều
Trong giấc mơ non dại của một đứa bé lên sáu, em cứ ngỡ mẹ chỉ ra chợ mua cá, sẽ về ngay. Nhưng ngày qua ngày, mẹ không về..!
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
Thời gian đầu, em cứ ngồi trước cổng nhà mỗi chiều, chờ mẹ về
Có hôm trời mưa, em vẫn ngồi dưới mái hiên, tay ôm cừu bông cũ, mắt không rời con đường làng
Em tin mẹ sẽ quay lại..
Nhưng rồi năm này qua năm khác, mẹ không trở về
Và Duy bắt đầu học cách im lặng, học cách tự mặc đồ, tự ăn cơm, tự nuốt nước mắt vào lòng, và tự hiểu rằng
"Có những người ra đi không vì không thương mình..mà vì họ quá đau để ở lại"
────୨ৎ────
đại ca chợ Bến Thành
đại ca chợ Bến Thành
Cảm thấy nhiều lời bộc bạch sợ mn lười đọc 😞
đại ca chợ Bến Thành
đại ca chợ Bến Thành
Luv 💗

#3: ° ⋆.ೃ࿔*:・° ⋆.ೃ࿔*:・

___________
Thấm thoát trôi qua em đã lên mười hai tuổi
Mưa rơi lách tách bên mái tôn cũ. Trong góc nhà có một cục bông nhỏ ngồi bó gối bên cạnh bà nội thì thầm khẽ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao mẹ chưa về vậy ạ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ hứa ổn rồi mẹ về với Duy mà bà?
Bà im lặng một lúc rồi thở dài
Bà Hoàng Đức Duy
Bà Hoàng Đức Duy
Mẹ con..có lẽ không còn nhớ đường về nữa rồi..cục cưng à
Em im lặng. Đôi mắt long lanh ngước lên, trong trẻo nhưng sâu bên trong là giấu kín muôn vàn hụt hẫng không thể thốt ra..
Dù thiếu thốn tình cảm, nhưng em chưa bao giờ cô độc. Bên cạnh em còn có hai người bạn là Thành An và Pháp Kiều
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Duy ớii, tao có bánh tráng mẹ làm cho nèee
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ra ăn với tụi taoo, hú hú bé Duy ớii
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ra liền..ra liền
Hai đứa bạn thân lớn lên cùng nhau từ thuở bé. Cả ba thường rủ nhau đi thả diều, ra sông bắt chuồn chuồn, chiều tối về nhà bà em chơi
Pháp Kiều thường hay mang đồ ăn mẹ làm sang chia cho em, còn An thì lúc nào cũng lém lỉnh chọc em mỗi khi em buồn
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Má Duy y như em bé vậy á cưng ghê
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dễ thương hongg //cười//
Nhờ có tụi nó mà tuổi thơ em đỡ buồn hơn một chút, dù trong lòng vẫn luôn thiếu đi một vòng tay ôm ấm áp
Mỗi năm lớn thêm một tuổi, Duy càng hiểu rõ hơn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Mẹ sẽ không quay lại nữa!"
Nhưng em vẫn luôn tin, nếu mình sống thật tốt, học thật giỏi..Thì một ngày nào đó mẹ sẽ biết mà quay về
𓆝
𓆟
Thời gian qua nhanh. Duy giờ đã mười sáu
Em giờ đã là học sinh lớp 10 của một trường cấp 3 nhỏ trong huyện
Vẫn sống cùng bà trong căn nhà mái ngói cũ, vẫn con đường đất quanh co, vẫn những trưa nắng vàng loang lổ qua kẽ lá… nhưng em đã lớn
Những vết thương năm ấy không còn chảy máu, nhưng vẫn hằn lại từng vệt thâm trong tim
Em rất ngoan, học rất giỏi, lễ phép..Em không nói nhiều nhưng sống tình cảm
Càng lớn em càng đẹp..không phải kiểu đẹp đại trà mà là đẹp theo cách riêng. Không chỉ có nét mặt thanh tú mà còn nằm ở đôi mắt trong veo như nước suối đầu nguồn..ánh nhìn luôn dịu dàng, long lanh như có thứ gì đó tinh khôi len lỏi trong từng tia sáng
NovelToon
Mỗi khi em cười, gương mặt như sáng lên dưới nắng chiều, khiến ai nhìn cũng lỡ dừng lại một chút
Không ai dạy em cách làm người đẹp, nhưng em lại đẹp theo cách khiến người ta muốn yêu thương bằng cả trái tim
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
Sài Gòn buổi sáng vẫn đông đúc như thường
Ánh nắng len qua những toà cao ốc, phản chiếu xuống mặt đường ươn ướt sương đêm, khiến mọi thứ long lanh như một giấc mơ còn dang dở
NovelToon
Trường Quốc tế xx
Tiếng xe máy, tiếng còi inh ỏi, tiếng người gọi nhau lẫn trong tiếng bước chân gấp gáp của học sinh
Nhưng rồi, giữa tất cả những âm thanh hỗn độn ấy, một tiếng thì thầm nhỏ vang lên từ nhóm nữ sinh đứng trước cổng trường
nhân vật phụ
nhân vật phụ
1: Ê ê..tới rồi kìa, Quang Anh tới rồi kìa!
nhân vật phụ
nhân vật phụ
2: Cái kiểu bước xuống xe như trong phim á má..đẹp thiệt chứ không đùa
Chiếc xe thể thao đen bóng dừng lại sát lề, cửa mở ra chậm rãi. Một bóng dáng chàng trai bước xuống, động tác đơn giản nhưng đầy khí chất
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Trường nào cũng vậy.. cứ thấy là bàn tán *
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//chán nản bước đi//
Hắn là Nguyễn Quang Anh, con nhà khá giả. Là con một trong nhà nên được dạy dỗ rất kỹ, không quá nghiêm khắc đủ để hắn không bị áp lực..
Hắn không cười, cũng chẳng nói lời nào. Chỉ nhét một tay vào túi quần, tay kia đeo balo chéo, bước thẳng vào sảnh lớp học như thể mọi ánh nhìn xung quanh chẳng liên quan gì đến mình
nhân vật phụ
nhân vật phụ
1: Mày thấy không? Ổng chẳng cần làm gì cũng khiến người ta nhìn theo..
nhân vật phụ
nhân vật phụ
2: Đẹp mà lạnh lùng quá trời. Đúng kiểu thiếu gia học đường!
Còn hắn thì chỉ khẽ nhíu mày khi nghe những lời xì xào quen thuộc
Quang Anh ghét ồn ào. Nhưng dường như, hắn không thể tránh khỏi việc trở thành tâm điểm giữa chốn đông người này
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//tay đút túi im lặng bước lên lớp//
────୨ৎ────
đại ca chợ Bến Thành
đại ca chợ Bến Thành
ngủ ngonnn

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play