TƠ HỒNG NGƯỢC DÒNG [Capgav][Captain Boy × Negav]
CHƯƠNG 1: CÂU HÒ GẶP GIỌNG QUAN HỌ
Chiều xuân ngoài ga Hà Nội, tàu vừa đến, Đặng Thành An bước xuống, tay xách cây đàn cò, lưng đeo balô, lòng thì rộn rã như bài lý mới tập.
Từ miền Tây ra tới đây, anh như mang theo cả nắng ruộng, hương lúa và giọng ca bập bùng sóng nước.
An năm nay 25 tuổi, cao ráo, dáng thư sinh. Da anh trắng hồng, môi đỏ nói quá chút thì như son, không có má lúm đồng tiền, nhưng mỗi lần cười – trời ơi – ai cũng phải dừng một nhịp tim.
Nụ cười đó, dịu dàng như ánh nắng giữa đồng, ấm áp như chén trà sớm mai.
Buổi giao lưu văn nghệ được tổ chức tại Nhà Văn hóa cổ giữa lòng Hà Nội.
Người người tụ về, áo tứ thân, áo bà ba, nón quai thao, khăn rằn... đủ cả.
An chọn chỗ ngồi nơi góc sân khấu, mở hộp đàn, thử mấy câu lý “Chiều lên bản Thượng” cho đỡ tay.
Giọng hát vừa vang lên, một làn âm thanh khác cất lên từ phía sau, trầm hơn, sâu hơn – như nước ao làng mùa thu đọng.
Không phải để lấn át, mà là để nâng đỡ. Không phải để tranh tài, mà là... chạm vào hồn người.
An quay đầu lại, chạm ngay ánh mắt một chàng trai trẻ.
Hoàng Đức Duy – 23 tuổi, chủ nhiệm đội quan họ Bắc Ninh.
Dáng cao, tóc cắt gọn, mắt sâu – lạnh lùng như trăng soi mặt nước. Người ta đồn Duy nghiêm khắc, ít nói, không dễ gần.
Nhưng lúc đó, ánh mắt anh nhìn An – như một làn gió lướt nhẹ trên mặt nước đang yên.
Duy không cười. Chỉ khẽ gật đầu, rồi quay đi.
Bạn trong đoàn của An thì thầm:
???
Ủa, em không biết hả? Duy cứng ngắt lắm. Nhưng hát một câu là ai cũng say.
Đặng Thành An
Vậy để coi... tuii có say hông à nghen /cười nhẹ/
Tối hôm đó, buổi giao lưu bắt đầu.
Khi MC đề nghị chọn hai đại diện giao lưu dân ca hai miền, Duy được mời mà không phản đối – An cũng vậy.
Hai người đứng bên nhau trên sân khấu.
An mặc áo bà ba xanh ngọc, quấn khăn rằn – vừa mộc mạc vừa thanh tú.
Duy trong áo tứ thân đen – đứng thẳng, tay chắp sau lưng.
Đặng Thành An
“Lý chiêu quân... thương người ra ải...”🎼
Duy đỡ bằng một làn quan họ nhẹ như gió:
Hoàng Đức Duy
“Người đi... ta nhớ mấy bờ ao xưa…” 🎼
Hai chất giọng, hai miền đất, không ngờ hòa quyện đến nao lòng.
Khán phòng yên ắng – không ai dám thở mạnh.
Một bài giao lưu thành khúc tình ca ngọt như rượu nếp quê.
Khi bài hát kết thúc, cả khán phòng vỗ tay như sấm.
An cúi đầu, cười nhẹ, còn Duy – chẳng vỗ tay, chẳng cười – chỉ lặng lẽ nhìn người hát lý đứng cạnh.
Sau buổi diễn, Duy về, không nói lời nào. Nhưng trong tim – lời hát của An còn văng vẳng.
Đặng Thành An
“Thương nhau cởi áo cho nhau
Về nhà mẹ hỏi... qua cầu gió bay…”🎼
Đặng Thành An
Không biết là ai cởi áo cho ai.
Đặng Thành An
Chỉ biết Duy bắt đầu mộng mị vì một người miền Tây cười như nắng tháng ba.
???
Chủ yếu chương 1 là lời dẫn truyện mới đóa:)))
CHƯƠNG 2: TƠ HỒNG TRÊN ĐẤT BẮC
Buổi tổng duyệt văn nghệ cho chương trình giao lưu Nam – Bắc diễn ra ở hội trường cũ của Nhà Văn hóa tỉnh.
Sân khấu lặng yên, đèn vàng hắt bóng xuống sàn gạch xỉn màu, chiếc micro đứng giữa như chờ một lời tỏ tình chưa dám thốt.
An bước ra từ phía sau cánh gà, áo bà ba trắng thẳng thớm, quần đen gọn gàng, chiếc khăn rằn nâu nhạt vắt hờ qua vai.
Anh vẫn giữ nét điềm đạm đặc trưng, nhưng không ai trong hội trường có thể rời mắt khỏi làn da trắng hồng và nụ cười dịu như ánh chiều.
Duy đã đứng sẵn phía bên kia sân khấu, hôm nay mặc áo dài cách tân màu xanh rêu, tà áo có thêu dòng chữ “Tơ hồng” nhỏ nhắn ngay chỗ ngực trái.
Tiếng đàn tranh dạo đầu ngân lên. Ca khúc mở màn: “Thương nhau lý tơ hồng” của NSND Cẩm Ly.
Đặng Thành An
Từ miền Nam anh ngược ra Bắc
Mang theo câu hò điệu lý chín dòng sông...🎼
Giọng An cất lên đầu tiên, mộc mạc, ấm và mềm như nước dừa xiêm. Từng chữ, từng hơi thở anh hát ra đều khiến khán phòng lặng thinh. Đến câu thứ ba, Duy mới cất giọng hoà theo:
Hoàng Đức Duy
Mang theo tấm lòng con trai miệt vườn
Em ra đón chàng với cả yêu thương..🎼
Không khí hội trường như lặng đi một nhịp. Mọi người không rõ đây là biểu diễn hay là... một chuyện tình đang thành hình trên sân khấu.
Hoàng Đức Duy
Này ngựa ô, kiệu vàng ăn khớp
Xôn xao câu hò điệu lý bớ nàng ơi...🎼
Duy nhìn sang An, ánh mắt sáng long lanh. Còn An, giữa ánh đèn sân khấu, khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong cong—nụ cười không má lúm mà lại làm tim người ta ngẩn ngơ.
Cả hai: Quan họ người ơi tương tư mà chim sáo
Se chỉ luồn kim tiếc thương chàng từ lâu...
Duy bất ngờ bước lại gần, nắm lấy tay An. Không ai bảo anh làm vậy. Cũng không ai phản đối.
An thoáng khựng lại. Nhưng rồi anh siết nhẹ tay Duy, tiếp tục hát, ánh mắt vẫn không rời người bên cạnh.
Đặng Thành An
Gió đưa bông lúa trên đồng
Thương nhau, thương nhau lý tơ hồng... 🎼
Họ hát như thể không có ai trong khán phòng. Như thể chỉ có hai người đang kể lại một chuyện tình bằng giai điệu.
Cuối bài, cả sân khấu tắt đèn.
Nhưng khán phòng vẫn vỡ òa trong tiếng vỗ tay rào rào. Có người bật khóc.
Có người lén chụp ảnh, gửi cho bạn bè:
???
Tụi này là thiệt nha mày, tình thiệt luôn á!
Sau cánh gà, chị tổ đạo cụ cười mím chi:
???
Trời ơi, bài này mà tụi nó hát nữa là đám cưới tới liền hà!
Còn An và Duy? Họ chỉ nghe thấy tiếng tim mình. Đập cùng một nhịp. Nhẹ như gió... mà chắc như lời hứa hẹn.
Tơ hồng – từ câu hò miền Nam – nay đã quấn lên đất Bắc.
Yurin đẹp trai🐰🩵
wéo weo wèo
Yurin đẹp trai🐰🩵
toy sợ mơi làm biến nên lên chap truớc🥰
Yurin đẹp trai🐰🩵
góp ý dì cho anh khum dợ iu oi
Yurin đẹp trai🐰🩵
kiểu truyện soạn hết ròi nhưng mà vẫn muốn nhận ý kiến để sửa theo ý người đọc đồ đó:]]
Yurin đẹp trai🐰🩵
moazz ngủ ngoann nhóo các xinhhh iuuu🩷
Yurin đẹp trai🐰🩵
một số thông tin về nhân vật bị sửa cho phù hợp với cốt truyện ý
Yurin đẹp trai🐰🩵
nên là thoảiii máiii iii nghennn dii duuu cho Rinn nhoaaa
CHƯƠNG 3: THƯ GỞI NGƯỜI THƯƠNG
An không phải kiểu người hay nói lời ngọt ngào. Anh thường thể hiện tình cảm bằng những cử chỉ nhỏ: nấu món Duy thích, xách giùm balô mỗi khi ra về, hoặc đôi khi chỉ đơn giản là nhìn Duy cười đến ngẩn ngơ mà không nói một lời.
Nhưng từ sau buổi song ca đó, tim An không còn chịu yên. Cứ mỗi lần nhớ lại ánh mắt Duy nhìn mình dưới ánh đèn sân khấu, An lại nghe trái tim gõ từng nhịp loạn xạ, như gọi tên ai đó giữa đêm thinh lặng.
Và thế là, anh quyết định viết thư. Không phải tin nhắn, không phải email. Là thư tay. Chữ nắn nót, giấy còn thơm mùi bút mới.
An gấp thư lại, lồng vào bì thư màu nâu nhạt, dán kín. Ngoài bìa anh viết: “Gửi Duy – riêng.”
Buổi chiều hôm đó, anh đưa thư cho Quốc Toàn – người mà anh nghĩ là thân tín của Duy – và dặn khẽ:
Đặng Thành An
Anh làm ơn đưa tận tay dùm tui nha. Đừng mở ra đọc đó, kỳ lắm!
Quốc Toàn
Ừ, để đó tao đưa.
Nhưng ngay khi An quay lưng, nụ cười trên môi Toàn tắt lịm.
Trong căn phòng trọ của Toàn đêm đó, lá thư được mở ra một cách chậm rãi, tàn nhẫn. Dòng chữ chân phương của An trải dài như đang vạch trần một điều đáng khinh trong mắt Toàn.
Toàn ghét An. Không vì An làm gì sai, mà vì Duy… quá quan tâm đến An.
Trong mắt Toàn, Duy là bạn thân, là người mà cậu luôn ở cạnh suốt những năm tháng học trò, là kỷ niệm thanh xuân không thể chia sẻ.
Vậy mà giờ, chỉ vì một “thằng con trai miền Tây cười dễ thương”, mọi thứ có nguy cơ thay đổi.
Toàn vò lá thư, rồi ép phẳng nó lại. Kế hoạch manh nha trong đầu. Không phải phá bằng cách ồn ào.
Mà phải âm thầm – như một vết rạn trong ly thủy tinh, không ai thấy cho đến khi nó vỡ toang.
Toàn không đưa thư cho Duy. Cậu giữ nó. Và từ hôm sau, Toàn bắt đầu để ý mọi lần An – Duy đi cùng nhau. Cậu chêm vài lời khi Duy kể chuyện:
Quốc Toàn
An nhìn vậy chớ cũng thân thiết với nhiều người dữ ha.
Quốc Toàn
Bữa tao thấy An đi ăn với người khác, hình như học sinh Nhạc viện, thân lắm luôn.
Quốc Toàn
Tụi mày đừng tưởng anh chàng đó ngoan hiền nha, coi vậy chớ…
Duy chỉ cười, lúc đầu không để tâm. Nhưng vài hạt nghi ngờ được gieo, và Toàn – một cách kiên nhẫn – đang tưới nước cho nó lớn lên mỗi ngày.
Ở phía kia, An vẫn đợi. Mỗi lần thấy Duy, anh lại nhìn một cách bối rối. Mỗi lần thấy Duy nói chuyện với Toàn, anh lại thoáng lo lắng.
Đặng Thành An
"Chắc thư tới tay rồi... Nhưng sao Duy không nói gì hết?”
Tối hôm đó, An ngồi một mình trước hiên phòng trọ, nhìn trời không trăng.
Gió thổi nhè nhẹ. Nhưng trong lòng, có cái gì đó lạnh hơn cả gió.
Yurin đẹp trai🐰🩵
trongg cuộc sống khonggg ai đáng ghétt cảaa
Yurin đẹp trai🐰🩵
các em iuuu đừng vội trách Toànn ngaa
Yurin đẹp trai🐰🩵
có khó chịuuu cứ nóiiii
Yurin đẹp trai🐰🩵
anh mua thùng acid choo các em quậyyy😝
Download MangaToon APP on App Store and Google Play