Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Cực Hàng] Hối Hận Muộn Màng

Chapter 1:

...
Tả Hàng mất ở năm 19 tuổi..
Không ai hay, không ai khóc.Không một đám tang, không một nén nhang, không một tấm ảnh được đặt trang trọng trên bàn thờ..
X.á.c cậu được tìm thấy sau ba ngày, được hàng xóm nhìn thấy..
Trong biên bản kết luận chỉ có 3 chữ ngắn ngủi:"Chet vì bệnh"
Chẳng ai biết rằng trước đó một tháng, cậu đã đến bệnh viện, nhận về kết quả xét nghiệm với hàng loạt thuật ngữ y học dài dằng dặc, và ánh mắt né tránh của bác sĩ.
NVP-NAM
NVP-NAM
Nếu có người thân thì hãy báo cho họ biết sớm
NVP-NAM
NVP-NAM
Cậu nên chuẩn bị tinh thần, bệnh này đã ở giai đoạn cuối rồi.
Nhưng Tả Hàng không có người thân. Mẹ cậu bỏ đi từ năm cậu lên bốn. Ba là một gã đàn ông nát rượu, vô tích sự và đầy bạo lực, coi cậu như một cái gánh nặng không thể vứt bỏ. Khi nghe tin con mình sắp chết, ông ta chỉ cười khẩy,đáp lại:“Chết sớm bớt nợ.”
Tả Hàng chẳng khóc.Cậu chỉ về phòng, khóa cửa lại. Rồi sống tiếp như chưa hề có gì thay đổi.Ngày đi học, đêm về nhà, uống thuốc giảm đau thay nước. Không than vãn. Không cầu xin. Không trách móc.
Và rồi vài ngày sau Cậu mất..
Một cái chet âm thầm và lạnh lẽo.
...
Nhưng khi Tả Hàng tỉnh dậy, thứ đầu tiên cậu thấy là một trần nhà màu kem
Không phải căn phòng cũ nát,đầy vết ẩm mốc của cậu
Không phải chiếc giường kim loại ọp ẹp,cũ kỹ từng phát ra tiếng muỗi mỗi khi trở mình
Mà là một căn phòng xa lạ, sạch sẽ, thơm mùi tinh dầu
Bên ngoài của sổ, nắng rọi nhẹ vào trong,trên đầu giường có một bình sữa ấm
Và giọng nói quen thuộc nhưng..không thuộc về quá khứ.
Chu Nghi
Chu Nghi
Con dậy rồi, có thấy không khỏe chỗ nào không?
người người phụ nữ có ánh mắt dịu dàng như nắng xuân, cuối người chạm vào chán cậu
người đàn ông phía sau bà mỉm cười, tay cầm một chiếc khăn bông nhỏ
Tô Hứa
Tô Hứa
Con mơ thấy ác mộng sao?,ba đây,ba đây rồi
Tả Hàng nhìn họ, ánh mắt Cậu vô hồn như một mặt hồ phẳng lặng, không hoảng hốt, không bối rối, cũng chẳng có cảm xúc gì
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Con khỏe
đó là câu đầu tiên cậu nói sau khi "Trùng Sinh"
cũng là câu duy nhất cậu nói trong ba ngày tiếp theo
Những ngày tiếp theo cậu vẫn sống như bình thường
Không nói chuyện với ai, cũng không kết bạn.
mỗi sáng dậy sớm đọc sách, mỗi trưa ngồi một mình trong góc phòng, mỗi tối tắt đèn lúc 10h đúng
ba mẹ yêu thương cậu bằng tất cả những gì họ có
như vậy chẳng mở lòng, không ôm, không cười, cũng chẳng nhõng nhẽo
...
Chu Nghi
Chu Nghi
Con có thấy vui không?//cười nhẹ//
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Dạ có
Tô Hứa
Tô Hứa
Thấy món ba làm ngon không?
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Dạ ngon
Chỉ 2 chữ
giống như một con chim nhỏ từng bị đốt cánh,dù được sống lại nhưng nó vẫn run rẩy trước bầu trời rộng lớn.

Chapter 2:

...
Tả Hàng tỉnh dậy vào sáng sớm, như mọi ngày
Tấm rèm cửa được kéo gọn sang một bên,ánh nắng xuyên qua ô kính,gọi lên trang sách cậu đọc bên gối hôm qua
Cậu lặng lẽ ngồi dậy, thay áo, gấp chăn.Không có thói quen soi gương. Không có thói quen ngáp ngủ.Mọi thứ đều gọn gàng, lạnh lẽo, như một cỗ máy đã được lập trình.
Chu Nghi
Chu Nghi
Con dậy rồi à? buổi sáng vui vẻ//cười nhẹ//
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Dạ
Khi xuống tới phòng ăn, cậu nhận thấy có gì đó khác
Ba và mẹ đều nghiêm túc hơn thường ngày.Mẹ nhìn cậu, cười hơi ngượng
Chu Nghi
Chu Nghi
Con ăn sáng đi,hôm nay ba mẹ có chuyện muốn nói
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
//Kéo ghế ngồi xuống//
Chu Nghi
Chu Nghi
Ờm..Hôm qua mẹ đi mua đồ về,mẹ thấy một đứa bé..À không, một cậu thiếu niên khoảng tuổi con, nằm co ro ở góc phố gần khu chợ
Tô Hứa
Tô Hứa
Cậu ấy bị thương nhẹ, nhưng điều khiến ba mẹ không yên tâm là không ai nhận ra nó, không giấy tờ ,không nói chuyện, cậu bé đó...bị câm
Tả Hàng vẫn không nói gì, thì sao chứ? Đó chẳng phải là chuyện của cậu
Ba mẹ nhìn nhau, rồi lại nhìn cậu
Chu Nghi
Chu Nghi
M..Mẹ đã đưa cậu ấy về nhà, bác sĩ nói cậu ấy chỉ thiếu dinh dưỡng và vết bầm ở tay có thể là do bị đánh.
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
...
Tô Hứa
Tô Hứa
Ba mẹ đã làm thủ tục bảo lãnh, và từ hôm nay.. Cậu ấy sẽ là em trai nuôi của con!
Chiếc thìa trong tay cậu khựng lại một giây
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
//Ngẩng đầu//
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Con không cần em trai.
Chu Nghi
Chu Nghi
Không phải vì con cần, mà là nó cần..một mái nhà//hơi khựng lại rồi cười nhẹ//
Cậu không nói gì thêm, chỉ đứng dậy,gạt bát cháo còn hơn nữa
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Con no rồi
Phòng khách lúc cậu đi ngang, có một người đang ngồi ở ghế sofa.Gầy gò, tóc hơi dài, mặc một chiếc áo len cũ. Trên trán còn dán một miếng băng nhỏ.Cậu ta ngẩng đầu lên khi nghe tiếng bước chân,là một đôi mắt đen sâu thẳm, u tối như vực sâu.
Giống cậu trước đây..
Nhưng Tả Hàng chẳng hề chạm mắt lâu.Cậu nhìn thoáng qua, không chút biểu cảm
Chu Nghi
Chu Nghi
//Bước ra//
Chu Nghi
Chu Nghi
Tả Hàng,đây là Trương Cực..Em trai mới của con.
Người kia khẽ cuối đầu, không một tiếng chào anh, cũng không một lời nói nào khác
Thay vào đó là vài động tác tay nhanh gọn, như đang múa
Chu Nghi
Chu Nghi
Cậu ấy đang nói chào con đó, nó không nói được nên dùng ngôn ngữ ký hiệu
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
..//không trả lời,xoay người bước thẳng lên phòng//
Mấy ngày sau đó, Trương Cực sống rất im lặng.Không quấy rầy ai, không đi lang thang.Anh luôn dậy sớm hơn tất cả, giúp dọn bàn ăn, lau cửa kính, rửa chén. Rồi lại lặng lẽ ngồi ở góc nhà, ghi chép vào cuốn sổ nhỏ..
Tả Hàng không nói chuyện với Trương Cực.Không chào, không hỏi han, không nhìn đến.Thậm chí còn tỏ ra khó chịu khi mẹ cậu đề nghị cậu giúp Trương Cực học lại chương trình lớp 11
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Con không rảnh//mắt vẫn nhìn vào sách//
Chu Nghi
Chu Nghi
//Thở dài//
Chu Nghi
Chu Nghi
Chỉ một tiếng mỗi tối thôi, Hàng Nhi à
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Con không thích người lạ chạm vào sách con!//khẽ nhăn mặt//
Chu Nghi
Chu Nghi
Haz..
...
Đêm đó, khi đi xuống nhà lấy nước, Tả Hàng bắt gặp Trương Cực đang ngồi co người trong phòng khách tối om.
Cậu bước qua, không nói gì.Nhưng ánh mắt Trương Cực vẫn dõi theo bóng lưng cậu, âm thầm, như một con sói nhỏ bị bỏ lại trong rừng.
Trước khi lên lầu, Tả Hàng dừng lại.
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Nếu không thích ở đây, thì đi
Trương Cực không phản ứng
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Ba mẹ tôi tốt, nhưng tôi không phải người tốt.
Một lúc sau, một tiết soạt khẽ vang lên.Trương Cực mở cuốn sổ, rồi cậu ta viết dòng chữ nghiêng ngả, đưa về phía ánh đèn
Trương Cực-Anh
Trương Cực-Anh
📝:Tôi biết
Trương Cực-Anh
Trương Cực-Anh
📝: Và tôi không mong cậu thương tôi.
Tả Hàng nhìn dòng chữ một lúc,đôi mắt không có chút gợn sóng nào
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Tốt.
Rồi cậu quay người đi thẳng lên lầu.
Không ai thấy, sau lưng cậu, Trương Cực ngồi co người, run nhẹ.Cổ họng như bị hàng trăm chiếc gai đâm vào mỗi khi cố phát ra âm thanh.
Và giấc mơ anh có mỗi đêm…Là một bàn tay ai đó bóp chặt cổ mình, giữa tiếng cười đùa cay độc của bọn bạn học:
NVP-NAM
NVP-NAM
Thằng câm như mày sống làm gì nữa?
NVP-NAM
NVP-NAM
Bố mẹ mày vứt mày là đúng rồi!
NVP-NAM
NVP-NAM
Hahaha
Tả Hàng không biết.Cậu không biết rằng, lần đầu tiên Trương Cực mơ thấy ánh nắng… là ở trong căn nhà này.
Và lần đầu tiên cậu mong một người… nhìn mình lâu hơn một chút.Dù là bằng ánh mắt lạnh lùng đến nhói buốt như Tả Hàng.

Chapter 3:

...
Cửa kính tự động mở ra, gió đêm thổi một làn hơi lạnh vào trong cửa hàng tiện lợi.
Tả Hàng cúi đầu kiểm tra lại sổ ca, giọng nói nhạt vang lên:
NVP-NỮ
NVP-NỮ
Chào buổi tối, cần giúp gì không?
Người bước vào là một cô gái trẻ, tay cầm ô, vẻ mặt mệt mỏi. Cô chỉ mua một hộp sữa và gói bánh
NVP-NỮ
NVP-NỮ
Cảm ơn
NVP-NỮ
NVP-NỮ
Làm ca đêm mệt không em?
Tả Hàng gật đầu thay cho lời, ánh mắt vẫn bình thản quét mã vạch.
Không ai biết rằng cậu mới chỉ mười chín tuổi, nhưng đã làm việc như một người trưởng thành.
Không còn trường lớp, không còn bàn ghế, không còn tiếng trống hay giờ ra chơi. Chỉ có đồng hồ điểm từng tiếng, và ánh đèn trắng rọi xuống mái đầu gầy gò của cậu.
Mười giờ đêm.Cửa hàng vắng khách. Tả Hàng rửa tay, thay ca, khoác áo rồi về nhà.
...
Căn nhà nhỏ nằm ở rìa thị trấn, ánh đèn trong phòng khách vẫn còn sáng.Cậu vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng mẹ gọi:
Chu Nghi
Chu Nghi
Hàng Nhi,con về rồi hả?, chờ mẹ một chút !
Tả Hàng thay giày, chưa kịp phản hồi thì mẹ cậu đã từ phòng bếp bước ra, tay cầm một đĩa hoa quả.
Chu Nghi
Chu Nghi
Con ăn chút đi rồi ngủ. Con làm ca tối mấy ngày nay trông gầy quá.
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Con không đói.
Chu Nghi
Chu Nghi
À,đúng rồi !//chợt nhớ ra gì đó//
Chu Nghi
Chu Nghi
Trương Cực,ra đây một chút !!
Tả Hàng nhíu mày, tháo khẩu trang.
Người kia chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, vẫn dáng vẻ quen thuộc ấy,lặng lẽ, gầy yếu, mặc chiếc áo len bạc màu mẹ cậu may cho, ánh mắt không nhìn thẳng vào ai.
Chu Nghi
Chu Nghi
//Mỉm cười nhìn cả hai//
Chu Nghi
Chu Nghi
Hai đứa đều không đi học, mà Hàng thì từng học rất giỏi. Từ mai, con giúp Trương Cực học mấy thứ cơ bản được không? Dạy nó đọc, viết, tính toán cũng được.
Tả Hàng liếc nhìn Trương Cực một cái.Ánh mắt hai người chạm nhau chưa đến nửa giây.
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Con không rảnh
Chu Nghi
Chu Nghi
Dù một tiếng mỗi tối thôi cũng không được sao?//dịu giọng//
Chu Nghi
Chu Nghi
Nó ở nhà cả ngày, không ai trò chuyện, không có gì làm… Chỉ học một chút thôi mà.
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Con không thích dạy người khác.
Chu Nghi
Chu Nghi
Vậy coi như là giúp mẹ đi, được không?
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
//Im lặng mắt rũ xuống//
Một lúc sau cậu mới thở ra thật khẽ
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Chỉ một tiếng.
...
Phòng khách nhỏ được dọn gọn.Tả Hàng đặt một cuốn tập trắng, bút và vài tờ giấy lên bàn.
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Ngồi.//ra lệnh//
Trương Cực làm theo, ánh mắt như con thú nhỏ đang nghe tiếng bước chân săn đuổi sau lưng.
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Biết chữ không?
Anh gật đầu rồi giơ tay ký hiệu
Trương Cực-Anh
Trương Cực-Anh
(Chữ in thì biết, viết không thạo)
(...): ký hiệu
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Được, đọc trước.
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
//Lật sách, đặt ngón tay lên dòng đầu tiên//
Trương Cực hơi cúi đầu, đọc thầm theo khẩu hình.
Chỉ một từ đơn giản: "Tôi là…".Nhưng cậu mất đến mười giây mới phát âm không thành tiếng được ba chữ ấy.
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
//Cau mày//
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Đừng nhìn tôi, nhìn chữ !
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Haz..
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Tôi viết cậu chép?
Trương Cực-Anh
Trương Cực-Anh
//Gật gật//
Cậu viết một dòng:'Tôi tên là Trương Cực' rồi đẩy vở qua
Trương Cực run tay cầm bút, nét chữ loạng choạng, xiêu vẹo.Mực nhòe vì tay cậu ướt mồ hôi.
Cậu chỉ nhìn, không nói gì
Đến khi hết nửa trang, cậu đột nhiên đứng dậy
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Dừng
Trương Cực giật mình, rụt tay lại.Ánh mắt như thể đang chờ bị mắng.
Tả Hàng lặng lẽ lấy chai nước, rót vào ly, rồi đẩy sang phía anh.
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Uống đi.//ra lệnh//
Trương Cực nhìn ly nước. Rồi nhìn Tả Hàng.Khó hiểu,Ngỡ ngàng.
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Đừng run,tôi không đánh cậu
Trương Cực vẫn không cử động.Tả Hàng thở khẽ, ngồi xuống lại
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Cậu từng bị ai đó đánh khi học sai sao?
Trương Cực-Anh
Trương Cực-Anh
//Gật đầu//
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Là ba mẹ cậu?
Lại một cái gật đầu rất khẽ nữa
Tả Hàng cụp mắt xuống, mím môi
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
..Tôi cũng vậy
Trương Cực giật mình, mắt mở to.Cậu chưa từng nghĩ… Tả Hàng cũng từng bị như mình.
Nhưng khi định viết ra giấy một câu gì đó, Tả Hàng lại nói trước..
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Không cần thương hại nhau.
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
//đứng dậy//
Tả Hàng-Cậu
Tả Hàng-Cậu
Hết một tiếng. Tắt đèn trước mười một giờ. Mẹ tôi dặn ngủ sớm.
Trương Cực-Anh
Trương Cực-Anh
//Gật đầu//
Khi anh đứng dậy, vô tình làm rơi cuốn vở. Tờ giấy cuối rơi ra, một dòng chữ rất nhỏ bị gạch đi nhưng vẫn còn có thể đọc
📖:Không nên ở đây 📖:Cậu ấy ghét mình.
Tả Hàng cúi người, nhặt giấy lên, nhìn thoáng dòng chữ ấy.Không nói gì. Không trả lại.
Chỉ lặng lẽ bỏ tờ giấy vào túi, rồi bước về phòng.Cánh cửa phòng đóng lại, im lặng như chưa từng có người khác trong căn nhà ấy.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play