[Cực Hàng] " Đã Từng Yêu "
Bạn thân?
Hai chàng trai nắm tay nhau đi dưới con cầu nhỏ trong trời mưa tầm tã đang kéo đến
Cả hai người im lặng , không ai nói bất cứ câu gì. Mỗi người đều đang mang trong mình một suy nghĩ , một quyết định riêng
Họ là Trương Cực và Tả Hàng , hai người hiện tại đã yêu nhau được 6 năm rồi
Tả Hàng
Khi ở bên em , anh có thể ngừng nghĩ đến cô ấy được không? *dừng chân lại*
Cậu dừng bước chân lại , đưa đôi mắt đã trũng xuống vài phần nhìn hắn
Trương Cực im lặng , hắn không nhìn cậu , cũng dừng bước chân lại
Đôi mắt Tả Hàng có chút thất vọng nhưng rồi rất nhanh lại dấu cảm xúc ấy đi , cậu lại tiếp tục bước chân của mình
Đột nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan không gian tĩnh lặng đó. Hắn cầm chiếc điện thoại , đôi mắt dịu đi khi nhìn thấy cái tên hiển thị
Nhưng rồi lại rất nhanh quay sang nhìn Tả Hàng. Cậu thấy hành động ấy của hắn , cậu cũng biết người gọi đến là ai
Cậu cười rồi buông tay hắn , tiếp tục bước đi không chờ hắn nữa
Đôi bàn tay hắn buông ra rơi thõng xuống , hắn đưa đôi mắt ngước nhìn cậu đã bước đi xa , không nhanh không chậm bắt máy
Ninh Nguyệt
Anh ơi.. *giọng nói cô vui vẻ cất lên*
Trương Cực
Anh nghe đây *cười , nhìn cô say đắm*
Ninh Nguyệt
Hôm nay anh bận không?
Trương Cực
Anh khôn..- *khựng lại*
Tả Hàng
Hôm nay là kỉ niệm tròn 7 năm yêu nhau , anh nhớ về nhà sớm nha *vui vẻ cười*
Trương Cực
Ừ , nếu không tăng ca anh sẽ về sớm với em *xoa đầu cậu*
Trương Cực
À , anh có chút việc rồi *cười gượng*
Ninh Nguyệt
Vậy sao , buồn ghê , hôm nay em làm quá trời món anh thích luôn *vẻ mặt thoáng hiện lên sự buồn bã*
Trương Cực
Anh xin lỗi , vậy hôm nay anh sẽ đến *vội nói*
Ninh Nguyệt
Vậy được , em sẽ chờ anh , nhớ tới sớm nha! *cười tươi*
Trương Cực
Được được , nghe em hết
Cuộc gọi giữa hai người đã kết thúc , lúc này cậu cũng đã về tới nhà , lòng cậu không chút gợn sóng bình thản nấu ăn
Tả Hàng đưa đôi mắt nhìn cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại , đôi mắt khẽ dịu đi rồi bắt máy
Trương Cực
Hàng Nhi , hôm nay anh đi gặp khách hàng , có lẽ sẽ về muộn , em không cần chờ cơm anh đâu. *nói nhanh rồi tắt máy*
Khuôn mặt hắn biến mất , dòng chữ "cuộc gọi đã kết thúc" hiện lên
Cậu sớm đã đoán được cái kết này , nhưng trong lòng không khỏi nở nụ cười chua sót
Tả Hàng
" Là điều hiển nhiên sẽ sảy ra , biết rồi sao vẫn buồn nhỉ? " *cười chua sót*
Cậu bước đến , nhẹ nhàng mở hộp bánh kem bản thân đã mất gần 4 tiếng để làm khuôn mặt lại trũng thêm vài phần
Tả Hàng
*thắp những cây nến đầy đủ sắc màu lên*
Tả Hàng
" Chúc mừng 7 năm chúng ta bên nhau.!! " *chụp một bức ảnh rồi thổi nến*
Tả Hàng
*cắt một miếng bánh nhỏ , múc một ít kem lên ăn*
Chiếc bánh kem được cậu làm một cách tỉ mỉ đến từng chi tiết , vốn cảm thấy nó sẽ rất ngon nhưng giờ đây vị kem tan trong miệng lại thật đắng chát
Cậu không ăn nổi nữa , ném thẳng miếng bánh vào thùng rác , dọn dẹp qua mọi thứ rồi bước nhanh chân lên phòng
Như một thói quen cũ , cậu lại máy móc mở điện thoại lên , vào đoạn chat của Trương Cực và cậu , chờ đợi một tin nhắn nào đó từ hắn
Nhưng thay vào đó , thứ hiện lên trước mắt cậu lại là thông báo bài đăng mới của Ninh Nguyệt
Cậu chậm rãi mở nó lên , đập vào mắt cậu là một bức ảnh một bàn thức ăn cùng dòng caption
" Mùa đông có anh tay không lạnh "
Tả Hàng
" Quả thật , tay anh ấy rất ấm "
Trong lúc cậu còn đang chìm trong đống tiêu cực do bản thân tạo ra , một dòng thông báo tin nhắn đã ngắt quãng đống suy nghĩ của cậu
Ninh Nguyệt
Hàng Hàng , hôm nay cậu bận à , sao không trả lời tin nhắn của tớ thế?
Tả Hàng
Không có , chỉ là điện thoại tớ hết pin nên không để ý thôi
Ninh Nguyệt
Ừm , cậu không trả lời làm tớ lo lắm đó
Tả Hàng
Mà cậu có chuyện gì tìm tớ à?
Ninh Nguyệt
À không , chỉ là muốn gọi cậu sang nhà ăn cơm tân gia với tớ thôi
Ninh Nguyệt
Tại hôm nay tớ trổ tài nấu toàn món cậu thích đó
Tả Hàng
Haha , tiếc ghê , tớ không có số hưởng đồ ngon do cậu làm rồi
Ninh Nguyệt
Bậy bậy , lần sau cậu sang tớ sẽ nấu nhiều hơn luôn
Tả Hàng
Ừm ừm , tớ có chút việc rồi , lát nói sau nha
Đúng vậy , mối quan hệ giữa ba người là bạn thân từ nhỏ , và chuyện hắn và cậu yêu nhau Ninh Nguyệt hoàn toàn không hề hay biết
Cô vẫn ngây thơ nghĩ rằng họ chỉ là bản , và cô đã có tình cảm với hắn từ rất lâu
Hắn cũng thích cô , thậm chí là từ trước khi quen cậu , nhưng chỉ vì cô phải đi du học mà họ cắt đứt liên lạc , hắn lại bắt đầu mối quan hệ yêu đương với cậu
Lời Nói Dối
Đồng hồ reo lên điểm đúng 12h , màn đêm tĩnh lặng trong căn nhà bị phá vỡ bởi tiếng mở cửa của hắn
Trương Cực
Hàng Nhi , anh về rồi đây
Đáp lại hắn chỉ là tiếng gió lạnh thổi qua khiến người ta có chút rùng mình nhẹ
Căn nhà phủ lên một màu đen của bóng đêm , chẳng còn ánh đèn nào thắp lên chờ hắn , cũng chẳng còn bóng hình người con trai ngủ quên trên sofa đợi người
Trương Cực
" Cũng muộn rồi , chắc là đang ngủ " *kéo theo cơ thể có chút mệt mỏi đi về phòng*
Căn phòng được mở ra , cậu khẽ ngước mắt lên nhìn người trước mắt , cảm xúc chẳng chút gợn sóng
Hành động của Trương Cực có chút khựng lại khi nhìn thấy cậu , nhưng rất nhanh hắn lại nở một nụ cười nhẹ đi vào phòng
Trương Cực
Muộn rồi , sao em vẫn chưa ngủ à? *đi đến , lấy quyển sách từ tay cậu*
Tả Hàng
Do em mải đọc sách quá nên không đề ý thời gian thôi *cười nhẹ*
Trương Cực
Ừm , làm gì thì làm , cũng phải chú ý đến sức khoẻ của bản thân nghe chưa *xoa nhẹ đầu cậu*
Tả Hàng
*gật nhẹ đầu , tỏ ý đã hiểu*
Tả Hàng
Mà dạo này trên công ty có nhiều việc lắm hả anh? *như vô tình nhưng cũng cố ý hỏi , ánh mắt hiện lên sự mong chờ*
Trương Cực
À..- ừm quả thật có một số vấn đề *có chút khựng lại rồi nhanh chóng đáp lời*
Tả Hàng
Vậy chắc anh mệt lắm , anh nghỉ ngơi đi , em không làm phiền nữa *ánh mắt thoáng hiện lên sự thất vọng chẳng thế che dấu*
Trương Cực
Em bé ngủ ngoan *nằm xuống*
Tả Hàng
Anh cũng vậy *cười nhẹ , nằm xuống*
Hắn và cậu cùng nằm trên một chiếc giường , cả hai đều mang những suy nghĩ phức tạp riêng chẳng muốn đối phương biết đến
Khi nãy cậu cố tình hỏi hắn như vậy là muốn cho hắn một cơ hội để thú thật với cậu , cũng coi như tự cho bản thân được giải thoát khỏi sự ràng buộc này
Tả Hàng vốn là một cô nhi , vì những tổn thương đã phải chịu trong quá khứ nên có lẽ cậu rất nhạy cảm khi bị lừa dối hoặc bỏ rơi , nhưng cậu lại là một người rất dễ mềm lòng tha thứ cho người khác
Còn Trương Cực lại là một người từ nhỏ đã thiếu đi tình thương của mẹ nên tính cách hắn cũng có phần khô khan , không thấu hiểu được cảm xúc và chẳng biết cách an ủi một người là như thế nào
Hai người cứ như vậy ở bên nhau suốt 7 năm qua , chẳng với danh phận gì cả
Ngày hôm ấy đứng dưới trời mưa tầm tã cậu đã tỏ tình hắn , hắn không trả lời , cũng không từ chối , chỉ ôm chặt cậu và hành động ấy đã khiến cậu nghĩ rằng hắn đồng ý
Suốt thời gian qua khi bên nhau hắn chưa từng nói những lời mật ngọt với cậu , nhưng cách cư xử lại thân mật vô cùng , hai người có nắm tay , có chạm môi , thi thoảng cũng có những hành động khó nói
Hắn chưa từng nhắc đến mối quan hệ giữa hai người là gì , cậu cũng không nhắc đến nó , họ chỉ âm thầm ở bên nhau và cũng chẳng ai biết điều này cả.
Có lẽ lời tỏ tình ngày ấy cũng chỉ nên cuốn trôi theo làn nước mưa lạnh lẽo , không nên có lời hồi đáp nào cả.
Phải Bình Tĩnh!!
Đa Nhân Vật
Tả Hàng , mau tỉnh lại , tỉnh lại đi , mau lên!! *lay mạnh cậu*
Đa Nhân Vật
Mau lên , sắp không kịp nữa , bọn họ đuổi tới nơi rồi *cõng cậu chạy nhanh*
Tả Hàng
" Bọn họ? " *cảm thấy cơ thể rã rời , toàn thân chợt ớn lạnh khi nhắc đến họ*
Tả Hàng
Bọn họ? *chợt bất tỉnh hoàn toàn*
Đa Nhân Vật
Tả Hàng! TẢ HÀNG!! *lo lắng*
Tả Hàng
*chợt tỉnh khỏi cơn mê man*
Dạo gần đây Tả Hàng rất hay mơ về những giấc mơ kỳ lạ , luôn có một người con trai bí ẩn xuất hiện trong giấc mơ của cậu , làm những cử chỉ rất thân mật đối với cậu , nhưng khi cậu cố gắng nhìn người ấy cậu lại chợt tỉnh giấc không rõ lý do
Tả Hàng
Đây..? *nhìn xung quanh*
Tả Hàng
Vẫn là nhà mình *thở hắt ra một hơi*
Tả Hàng
" Bọn họ là ai? Người cõng mình là ai? Giấc mơ này đang ám chỉ điều gì? " *suy tư*
Tả Hàng
*chợt cảm thấy toàn thân lạnh buốt*
Trương Cực
Em dậy rồi à? *bưng tô cháo bước vào*
Tả Hàng
Hôm nay anh không cần đi làm à? *đi ra khỏi giường , vệ sinh cá nhân*
Trương Cực
Do sáng nay anh thấy em có vẻ không ổn nên ở nhà chăm em *cười*
Tả Hàng
Không nhất thiết là phải vậy , em không còn nhỏ *cười nhẹ*
Trương Cực
Nào , ăn cháo đã *thổi từng thìa đút cho cậu*
Ánh nắng buổi sớm chiếu nhẹ qua khung cửa sổ , rọi lên người hai chàng thiếu niên , dáng vẻ ân cần trìu mến chăm sóc đối phương
Một khung cảnh ngọt ngào khiến biết bao trái tim tan chảy , nếu chuyện ấy không sảy ra có lẽ câu chuyện tình yêu của họ sẽ thật nhẹ nhàng biết bao
Tả Hàng
" Anh cứ như vậy , làm sao để em buông bỏ được anh đây? " *nhìn dáng vẻ ân cần của hắn , lòng nặng trĩu*
Tả Hàng
" Anh và cô ấy thật xứng đôi "
Tả Hàng
" Sự ân cần này là của cô ấy , còn tình cảm của anh là do em trộm "
Tả Hàng
" Có lẽ cũng sắp đến lúc em phải trả lại rồi " *cười nhẹ*
Tả Hàng
" Coi như là em tham lam đi , em vẫn muốn anh là của em lâu thêm một chút nữa " *ánh mắt chợt thay đổi*
Tả Hàng
Chỉ một chút thôi. *âm điệu trong giọng nói chợt trở nên ma mị*
Trương Cực
Hàng Nhi , em gọi anh à? *không nghe rõ cậu nói gì*
Trương Cực
Anh có điện thoại , chờ anh chút *vội ra khỏi phòng*
Tả Hàng
*nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng hắn , cảm xúc đầy phức tạp*
Tả Hàng
" Phải bình tĩnh. " *ánh mắt trở lại như cũ*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play