Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Cậu Ấy Không Còn Ở Đây Nữa...!

1

📝
📝
Fic này có yếu tố Kinh Dị
📝
📝
Ai yếu tim
📝
📝
Thì lưu ý trước khi đọc
📝
📝
Đọc xong sợ quá khóc là tui kh chịu trách nhiệm đâu đó //chống hông//
📝
//.... // hành động
Còn j cần bổ sung Wow sẽ cho thêm vào:))
.
Hoàng Đức Duy - Cậu / Đức Duy
Nguyễn Quang Anh - Hắn / Quang Anh
Còn các nhân vật khác thì sẽ xưng tên nhé!
.
Trời mưa lâm râm. Những hạt mưa đọng trên ô kính xe phản chiếu gương mặt lạnh lùng và đôi mắt trầm buồn của cậu
Chiếc xe dừng lại trước cổng một ngôi trường cũ kỹ với bảng tên đã mờ nhạt vì thời gian. Đức Duy kéo vali bước xuống, chiếc áo sơ mi dính mưa nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể gầy gò của cậu
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng hiệu cũ kỹ, khẽ lẩm bẩm// Vẫn là nơi này… Trường Trung học Phổ thông ATSH…
Cổng sắt khẽ kêu “két” khi Đức Duy đẩy nó ra. Một làn gió lạnh lướt qua gáy, khiến cậu phải rùng mình.
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//siết nhẹ quai balo, bước chầm chậm qua sân trường vắng vẻ//
Tiếng bước chân của cậu vang vọng giữa không gian ẩm ướt, như vọng lại từ quá khứ.
Những chiếc lá vàng rơi lác đác, tiếng chuông báo tiết vang lên xa xa. Cậu dừng lại trước cửa lớp 11B11
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa lớp// Em xin phép vào ạ
GVCN
GVCN
//đẩy kính lên mũi, giọng nghiêm nghị nhưng ôn hòa// À, em là học sinh chuyển trường mới đúng không? Em giới thiệu với cả lớp đi
Đức Duy đứng trước bảng, ánh đèn huỳnh quang rọi lên khuôn mặt cậu, tạo thành những vệt sáng lạ lẫm.
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//giọng trầm thấp, ngắn gọn// Em là Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
Em từng học ở đây… và giờ quay lại
Cả lớp xì xào. Một vài ánh mắt tò mò, một vài ánh mắt lạnh nhạt, nhưng không ai nói gì.
GVCN
GVCN
Em ngồi bàn cuối bên cửa sổ nhé, bàn đó trống rồi
Đức Duy cúi đầu nhẹ, khẽ “vâng”, rồi chậm rãi đi về phía chỗ ngồi được chỉ định. Khi cậu đặt balo xuống bàn, chợt phát hiện trên mặt bàn có một đường khắc nhỏ – một cái tên đã bị cào mờ: "Quang... Anh..."
Cậu đưa tay chạm nhẹ lên dòng chữ mờ ấy, ánh mắt thoáng hiện nét bối rối. Cảm giác như tim mình khẽ run lên một nhịp.
Một cơn gió lạnh bất ngờ lùa vào từ cửa sổ dù không ai mở. Mành rèm lay nhẹ, như có ai đó vừa lướt qua.
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ – sân trường vắng tanh, siết nhẹ tay, khẽ thở dài//
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//thì thầm//…Quang Anh…
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ học bắt đầu. Giáo viên bắt đầu bài giảng. Cậu mở vở, nhưng ánh mắt vẫn lơ đễnh nhìn ra cửa sổ – nơi cơn gió vừa lướt qua, mang theo cảm giác lành lạnh và một nỗi hoài niệm không tên.
Ở góc phòng, một chiếc đồng hồ treo tường khẽ lệch. Kim giây khựng lại đúng lúc cậu ngẩng lên – rồi tiếp tục quay chậm rãi, như chưa từng có gì xảy ra.

2

Ở góc phòng, một chiếc đồng hồ treo tường khẽ lệch. Kim giây khựng lại đúng lúc cậu ngẩng lên – rồi tiếp tục quay chậm rãi, như chưa từng có gì xảy ra
.
Giờ học trôi qua trong sự tĩnh lặng đến kỳ lạ. Tiếng phấn chạm bảng cộc cộc, nhưng cậu chỉ chăm chăm nhìn ra cửa sổ, nơi rèm vẫn lay nhẹ như có ai đó thở vào.
Tan học
Cả lớp ùa ra ngoài, nhưng cậu vẫn ngồi yên tại chỗ.
Đức Duy đưa tay mở ngăn bàn – trống rỗng. Nhưng khi định đóng lại, một mảnh giấy nhỏ rơi ra, cũ kỹ, góc giấy đã ố vàng.
Đức Duy nhặt lên, đôi mày khẽ nhíu lại khi thấy những dòng chữ viết tay nguệch ngoạc: “Nếu ai ngồi chỗ này mà nhớ tôi... đừng tìm tôi. Tôi không còn ở đây nữa.”
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//thì thầm//...Quang Anh?
Bỗng nhiên, đèn trong lớp chớp tắt. Không có tiếng cười nói ồn ào, không ai xung quanh. Trường đột nhiên yên ắng đến mức cậu có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.
Chiếc bảng đen phía trên phát ra âm thanh "cạch... cạch...", như có ai đang viết phấn, dù không hề có người.
Cậu quay phắt lại. Trên bảng, từng nét chữ trắng dần hiện lên: "Cậu nhớ tôi sao?"
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//sững sờ, môi mấp máy không thành tiếng//
Tiếng gió rít lên, cánh cửa sổ tự động sập lại “rầm”. Ngăn bàn rung nhẹ. Mảnh giấy cậu vừa đặt lên bàn bỗng cháy thành tro trước mắt – không có lửa cũng không có khói.
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//đứng bật dậy, ghế ngã ra sau, ánh mắt hoảng loạn nhìn quanh lớp học giờ trống rỗng//
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//nói lớn, giọng run run// Ai... Ai ở đây?
Không có tiếng trả lời.
Nhưng sau lưng Đức Duy– phản chiếu trong kính cửa sổ – là một bóng người. Một dáng người mặc đồng phục trường, tóc hơi rối, nhưng mờ nhòe như khói.
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//quay phắt lại nhưng lại không có ai//
Một tiếng cười nhỏ, khe khẽ vang lên sát tai, nhưng không thể xác định phương hướng. Cậu lùi lại, đụng vào bàn. Một quyển vở trong ngăn tự động rơi ra, lật đúng trang cuối cùng.
Trên trang vở chỉ có một dòng duy nhất: “Chúng ta từng hứa sẽ không quên nhau mà… Duy.”
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//hét lên, ném vở xuống sàn, hơi thở gấp gáp//
Cửa lớp bỗng mở toang, một học sinh thò đầu vào – là Pháp Kiều, bạn cùng lớp với cậu
Pháp Kiều | cô
Pháp Kiều | cô
//ngạc nhiên// Ơ? Mày còn trong lớp à? Sao mặt tái thế kia?
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//cố gắng trấn tĩnh, cúi xuống nhặt vở, giọng nhỏ// Không… Không có gì… Chắc tại tao hơi mệt…
Pháp Kiều | cô
Pháp Kiều | cô
//nhíu mày, nhìn quanh lớp – hoàn toàn bình thường, không một dấu vết kỳ lạ nào cả//.Nếu mày cần gì thì cứ nói nhé
Pháp Kiều | cô
Pháp Kiều | cô
Ở lớp này… đôi khi, một số người cũng… gặp chuyện

3

Gió lại thổi qua khe cửa… nhưng lần này, cùng với một tiếng thì thầm: “Tôi vẫn ở đây, Đức Duy…”
.
Sáng hôm sau, bầu trời âm u, mây xám phủ kín, như báo hiệu điều chẳng lành. Cậu đến lớp sớm, vẫn là gương mặt lạnh lùng và dáng người lặng lẽ.
Hành lang trống rỗng, chỉ vang vọng tiếng bước chân của chính cậu. Khi đi ngang qua bảng tin lớp – một tấm ảnh chụp tập thể được ghim giữa trung tâm bỗng thu hút ánh mắt cậu.
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//khựng lại, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cũ//
Là ảnh lớp 10B11 – chụp cách đây một năm. Cậu nhớ rất rõ buổi chụp hôm ấy… vì cậu chính là người vắng mặt.
Nhưng điều khiến cậu rùng mình không phải là sự vắng mặt của bản thân – mà là một gương mặt trong ảnh đã bị… cắt bỏ. Không phải che đi. Là bị cắt ra từng mảnh – bằng tay.
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//thầm thì// Là… ai…?
Cậu đưa tay chạm nhẹ vào phần bị khoét. Phía sau tấm ảnh có dán một lớp giấy bạc, như ai đó cố tình che lấp điều gì đó phía sau.
Cậu lật nhẹ lớp giấy bạc – phía sau bức ảnh, một dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút đỏ hiện ra: “Đừng tìm cậu ấy. Đừng nhắc tên cậu ấy. Quang Anh không tồn tại.”
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//giật tay lại, tim đập thình thịch//
Ngay lúc ấy – tấm ảnh rơi xuống đất. Nhưng khi cậu cúi xuống nhặt – ảnh đã thay đổi. Toàn bộ lớp trong ảnh… không còn mắt. Tất cả đều có khuôn mặt bình thường, nhưng đôi mắt đã bị xóa trắng như búp bê lỗi.
Riêng một người đứng cuối – vị trí Quang Anh từng đứng – đang mờ mờ hiện hình. Mắt người đó đen kịt, chảy máu từ hai hốc mắt. Nhưng khi cậu nhìn kỹ – ảnh lại trở về bình thường, chỉ thiếu một gương mặt bị cắt.
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//lùi lại, đụng vào bảng tin, bàn tay nắm chặt tấm ảnh run run//
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//thầm nghĩ// Quang Anh… Cậu… là gì ở đây? Là người… hay là thứ gì đó không nên tồn tại nữa?
Tiếng giày bước trên sàn gạch vọng tới – là thầy giám thị.
Thầy Giám Thị
Thầy Giám Thị
Em làm gì ở đây vậy? Đứng nhìn cái ảnh này cả buổi sáng làm gì?
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//nhanh chóng giấu tấm ảnh vào balo, trấn tĩnh// Dạ… chỉ là… nhìn thử ảnh lớp cũ…
Thầy Giám Thị
Thầy Giám Thị
//nhìn cậu một lúc, rồi nói nhỏ, giọng trầm trầm// Nếu thấy gì khác thường… thì đừng hỏi
Thầy Giám Thị
Thầy Giám Thị
Có những chuyện, càng biết càng dễ bị kéo theo
Thầy Giám Thị
Thầy Giám Thị
Đừng giống ‘nó’
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//nhíu mày, giọng thấp đi một nhịp// ‘Nó’… là ai ạ?
Thầy Giám Thị
Thầy Giám Thị
//khựng lại vài giây rồi bỏ đi, chỉ để lại một câu ngắn ngủi// Người từng ngồi chỗ em
Tim cậu đập mạnh.
Cậu quay về lớp, ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc – chỗ ngồi của Hắn. Tấm ảnh trong balo tự nhiên ấm lên, như có thứ gì đang thở phía sau lớp giấy.
@hdd_Hoàng Đức Duy
@hdd_Hoàng Đức Duy
//thì thầm// …Tớ vẫn nhớ cậu, Quang Anh…
Ngay lập tức – từ trong ngăn bàn – một tờ giấy trắng trượt ra. Tờ giấy rỗng, không chữ. Nhưng khi cậu đưa tay chạm vào – một dòng chữ hiện lên bằng máu:
“Thì đừng quên cách tớ rời đi.”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play