[ CapRhy ] Giá Như..
chap 1
Holmes đã từng nói :
trên đời này , tình yêu là 1 thứ rất cảm tính . Cho nên tôi sẽ không bao giờ tán dương hay ca ngợi gì về nó hết . Bởi vì khi đem nó đặt cạnh suy luận thực tế thì nó hoàn toàn đối lập . Giống như quần vợt vậy .
" tình yêu chính là con số 0 "
câu nói ấy rất giống mối tình của em và anh..!
em và anh là vợ chồng trên danh nghĩa , đúng vậy anh hoàn toàn không có tình cảm với em nhưng em thì ngược lại , em yêu anh , rất rất nhiều . cuối cùng đổi lại được gì ? những tháng ngày tồi tệ trong bóng tối... , anh có người tình bên ngoài , bỏ mặc em ở nhà cô đơn , 3 tháng trước anh dắt cô ta về nhà , cô ta làm mọi cách vu oan em ăn hiếp cô ta , anh không suy nghĩ gì nhốt em xuống hầm tối , mùi máu tanh , mùi chuột ch*t , mùi ẩm mốc bóc lên , căn hầm không 1 ánh đèn , tối đen như mựt , em chịu đựng những sự tra tấn từ anh
ĐỨC DUY
// quất roi vào người em //
ĐỨC DUY
djt me , mày dám hại em ấy à
QUANG ANH
hức hức e-em không có mà hức
ĐỨC DUY
// đổ cồn lên vết thương rỉ máu của em //
QUANG ANH
aaa // đau đớn //
3 tháng sau , thân thể em tàn tạ , trên người chi chít vết thương rỉ máu , vốn dĩ em cũng chẳng còn tình yêu cho anh nữa rồi ! anh làm em tổn thương quá nhiều , thân xác lẫn tinh thần.. , giờ đây đôi mắt em vô hôn không còn sức sống
THU TRANG
// hôn má anh //
QUANG ANH
// thấy cũng chẳng nói gì //
THU TRANG
Q.anh nhìn kìa , đừng vậy nữa
ĐỨC DUY
kệ m*ẹ nó chứ , thằng gay còn lâu anh mới yêu nó
QUANG ANH
// cuối gầm mặt //
QUANG ANH
" ha , thật ngu ngốc khi yêu anh ta , mày ngu lắm quang anh ạ "
QUANG ANH
" mày vô dụng thật , chả làm được gì , ch*ết đi cho rồi "
QUANG ANH
// lặng lẽ đi lên phòng //
ĐỨC DUY
lấy cho trang cốc nước❄️
QUANG ANH
// không nói gì mà đi lấy nước //
QUANG ANH
// đưa cốc nước //
ĐỨC DUY
sao vậy bé // hốt hoảng //
QUANG ANH
// theo lực đánh mà quay mặt sang 1 bên //
QUANG ANH
// không nói gì //
môi em chảy máu nhưng em chẳng muốn nói gì thêm , quá quen
QUANG ANH
// dùng lưỡi d*ao gạch tay //
QUANG ANH
// gạch 3 đường trên tay //
QUANG ANH
// nhỏ 🩸 vào 1 lọ nhỏ //
QUANG ANH
ha , lọ thứ 67 rồi
QUANG ANH
đủ 100 lọ , mình sẽ rời khỏi thế giới này // cười lạnh //
QUANG ANH
anh ta sẽ bớt 1 gánh nặng
QUANG ANH
// cất lọ 🩸 vào 1 chiếc hộp //
QUANG ANH
// băng vết thương lại sơ sài //
QUANG ANH
// đi vào bếp //
THU TRANG
// lấy d*ao cứa vào tay //
QUANG ANH
" nữa à " // cười nhạt //
ĐỨC DUY
// chạy xuống // em sao vậy , có chuyện gì
THU TRANG
quang anh hức cứa vào tay em
ĐỨC DUY
// dìu trang lên phòng băng bó //
ĐỨC DUY
// xuống nhà // thằng QUANG ANH ĐÂU💢💢
ĐỨC DUY
// nắm đầu em đập xuống đất //
ĐỨC DUY
má , mày giở chứng à 💢
ĐỨC DUY
// đạp mạnh vào bụng em //
ĐỨC DUY
má , máu của mày dính giày tao rồi này // lấy d*ao đ*@m thẳng vào chân em //
ĐỨC DUY
ra ngoài quỳ gối cho tao💢
em không khóc , không van xin , không đau như mọi lần nữa , em lặng lẽ ra sân quỳ gối , em chẳng còn cha mẹ người duy nhất em tin tưởng sẽ cho em cuộc sống tươi đẹp nhưng không đó là nổi ám ảnh khó phai của em , nó lấn áp tâm trí của em . em quỳ gối trên nền đất lạnh lẽo , gió đầu mùa thổi vào người em , lạnh buốt , vốn dĩ em chẳng còn cảm xúc nữa , em như 1 con búp bê vô cảm , chỉ biết nghe lời chủ nhân..
nước mưa dội xuống thân hình bé nhỏ yếu ớt chi chít vết thương chưa lạnh , có cả vết thương trong lòng , 1 vết thương sâu , khó phai..
mặt em không cảm xúc , quỳ gối chịu trận , ông trời thật trớ trêu , nước mưa lạnh ôm lấy em , cứ thế , 1 lúc sau người em ướt sủng , lạnh run , nhưng chẳng dám bước vào nhà dù chỉ 1 bước , em sợ , không phải vì anh đánh nhốt em mà sợ anh buông lời cay độc , mỉa mai , chửi rủa , nó khiến em ám ảnh tâm trí suốt thời gian qua , nó khiến em cho rằng bản thân mình rất vô dụng , ch*ết đi cho rồi
QUANG ANH
// run cầm cặp // k-không sao , rồi sẽ qua thôi // giọng mệt mõi //
QUANG ANH
mày làm được mà quang anh
QUANG ANH
đừng suốt ngày yếu đuối thế kia // tự trách bản thân //
QUANG ANH
// ngước mặt lên nhìn trời //
QUANG ANH
ha , ông trời chẳng cho con thứ gì mà lại lấy đi tất cả của con... // cười nhạt //
máu từ chân em chảy ra hòa vào nước mưa , chảy dài trên nền gạch , máu chảy ngày càng nhiều , sức lực không còn , tâm trí em mơ hồ , mắt mờ dần , cuối cùng em ngất đi , thân thể nằm trên nền gạch lạnh lẽo . người ướt như chuột lột , khóe miệng chảy máu , đôi chân cũng không ngoại lệ , chảy rất nhiều !
em ngất đi , 1 giọng nói vang vảng trong đầu em
chap 2
anh trong nhà thản nhiên ôm hôn cô ta , không hoảng , anh ngồi đợi tạnh mưa hẳn rồi ra ngoài tạt cho em 1 gáu nước lạnh
QUANG ANH
ừm.. // mơ màng tỉnh dậy //
QUANG ANH
// khập khiển đi vào nhà //
THU TRANG
anh ~ // đi lại //
ĐỨC DUY
hửm ~ // ôm cô ta vào lòng //
QUANG ANH
// nhìn thấy nhưng không nói gì //
THU TRANG
KẺ - THUA - CUỘC // khẩu hình miệng //
QUANG ANH
// cười nhạt // " cô thắng rồi , trang ạ "
QUANG ANH
// đi lên phòng //
QUANG ANH
// băng bó vết thương //
không rửa , không sát trùng , băng bó đơn giản , em không bận tâm đến nó
2 người họ đã đi ăn rồi , bỏ mặt em ở nhà
QUANG ANH
haizz , không ngủ được
QUANG ANH
// với lấy lọ thuốc ngủ //
QUANG ANH
// dần chìm vào giấc ngủ //
em lại uống rồi , rất nhiều ! nó ảnh hưởng đến sức khỏe em nhiều lắm , ngày 1 yếu đi cộng với việc em bị bạo lực đánh đập lâu dài và bị mắc bệnh trầm cảm , rối loạn tâm trí
QUANG ANH
// cầm lấy 1 tờ giấy //
đó là 1 hồ sợ bệnh án :
chuẩn đoán bệnh nhân Nguyễn Quang Anh mắc bệnh ung thư máu gia đoạn 2
không còn gì để mất , cơ thể giờ đây bệnh hoạn , trầm cảm , rối loạn thần kinh , ung thư máu , rồi sẽ tới gì nữa đây ?
hằng ngày bị đánh đập không thương tiếc , bị áp lực do lời nói xung quanh , đầu em không nghĩ gì ngoài hai từ " ch*ết đi " , sống không bằng ch*ết
thiên thần này đã chịu đựng những gì đây ?
QUANG ANH
dù gì cũng sẽ ch*ết thôi thì hãy chọn 1 cái ch*ết thật nhẹ nhàng // cười //
QUANG ANH
sẽ không ai làm phiền mình nữa , chỉ mình ta
ĐỨC DUY
// ôm cô ta vào lòng //
QUANG ANH
// không cảm xúc //
THU TRANG
em muốn mua túi xách mới ~
ĐỨC DUY
được , anh chuyển tiền rồi đó
+ 100.000.000 triệu vào tài khoản
THU TRANG
ui , yêu anh nhất
ĐỨC DUY
// cười nuông chiều //
QUANG ANH
" hạnh phúc nhỉ.. "
QUANG ANH
// đi lấy nước //
THU TRANG
anh , em muốn ăn vặt
ĐỨC DUY
thằng kia // nói em //
ĐỨC DUY
mua hộ ít đồ ăn vặt
QUANG ANH
// không nói gì //
QUANG ANH
// lặng lẽ rời đi //
QUANG ANH
// đi vào trong //
sau khi mua xong , em xách vài túi đồ ăn về nhà , khác gì con ở ?
QUANG ANH
// đưa túi đồ ăn cho anh //
ĐỨC DUY
// cầm lấy // đồ của bé đây
THU TRANG
nhưng em đâu thích ăn cái này đâu
THU TRANG
bộ anh không biết em thích ăn gì à
THU TRANG
không nói chuyện với anh nữa đâu
THU TRANG
// đi lên phòng //
ĐỨC DUY
tại mày mà bé giận tao rồi
QUANG ANH
// bị trói 2 tay lên đỉnh đầu //
ĐỨC DUY
// liên tục quất roi da vào người em //
vốn từ lâu em đã không còn cảm xúc nữa rồi , khi em bị đánh
ĐỨC DUY
tất cả là tại mày 💢
anh đánh em không thương xót
làn da trắng mịn của em từ lâu đã chằng chịt vết thương , sẹo . vết thương cũ chưa lành mà đã thêm vết mới rồi , màu rỉ ra ngày càng nhiều , thấm đẫm cảm chiếc áo em đang mặc , mùi máu tanh nòng sọc lên mũi , khiến anh khó chịu mà thốt ra
ĐỨC DUY
djt , mày ch*ết đi 💢
QUANG ANH
" mình đáng ch*ết lắm sao .. "
ĐỨC DUY
// bỏ roi xuống //
ĐỨC DUY
cho tụi bây // nói vệ sĩ xung quanh //
chap 3
đa nhân vật
vệ sĩ // tiến lại gần em //
QUANG ANH
d-đừng đừng // sợ hãi //
đa nhân vật
// cởi trói cho em //
đa nhân vật
phục vụ tôi nhé ~
kí ức quá khứ thi nhau ùa về , nó lấn áp tâm trí em , cả người em sợ hãi run rãy
năm 16 tuổi em từng bị 2 người đàn ông xâm hại tinhduc , họ nhân lúc em đi học về , bắt cóc mà làm nhục em
em sợ lắm nhưng không dám nói ai , im lặng chịu đựng , nhẫn nhịn , em cố quên nó đi nhưng rồi , tin đó lộ ra ngoài , bạn bè , mọi người xung quanh né tránh , kì thị em , khi đi học thì bị bạn bè bôi nhọ , bắt nạt , họ bảo em " mồ côi , không cha không mẹ " " không trong sạch , dơ bẩn , lên giường với đàn ông để kím tiền " họ hàng thì dè bỉu , chê bai . Em từng ám ảnh tâm lí vì nó , cố quên nó đi , không nghĩ đến nó nữa nhưng chỉ vì mỗi câu của anh " tùy " làm em gợi nhớ về quá khứ địa ngục này
1 lần nữa , cơ thể em dần chìm vào bóng tối , bắt đầu chuỗi ngày kinh hoàng
đa nhân vật
vệ sĩ // mặc đồ rời đi //
em nằm im không nói gì , nước mắt cứ thế tuôn rơi , em vẫn còn ám ảnh về quá khứ , cơ thể em trần trụi , phải chịu đựng nổi đau thể xác lẫn tinh thần mà còn phải chịu nổi nhục này...
có phải ông trời đã quá bất công với em không , cuộc đời em bao trùm bởi bóng tối , tâm trí em chứa đựng tiêu cực , tim em đau do tình yêu mù quáng , cơ thể em tàn tạ vì anh ta
QUANG ANH
mình lại nhớ về nó rồi
ĐỨC DUY
// xuống hầm // lên nhà❄️
QUANG ANH
// không nói gì + lên nhà //
QUANG ANH
// đi thẳng vào phòng //
QUANG ANH
// tắm thay đồ //
QUANG ANH
// băng bó vết thương //
QUANG ANH
// dùng d*ao gạch 1 đường trên tay //
QUANG ANH
// cho m*áu vào lọ nhỏ //
đột nhiên cửa phòng em mở toang
ĐỨC DUY
tôi hỏi cậu LÀM GÌ ĐẤY // nhấn mạnh từng chữ //
QUANG ANH
không liên quan đến cậu đâu
ĐỨC DUY
má // mở chiếc hộp của em ra //
ĐỨC DUY
M*áu nhiều thế này
QUANG ANH
đừng để tâm // giựt chiếc hộp lại //
ĐỨC DUY
có keo cá nhân không ?
QUANG ANH
// đưa keo cá nhân cho anh //
ĐỨC DUY
// đi ra khỏi phòng //
QUANG ANH
xém thì đổ lọ m*@u rồi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play