Những Mảnh Ghép Không Tên [ TF ]
1[ Văn Hàm ] Tôi Trở Về Giấc Mơ Năm Ấy. Có Bình Yên. Có Thanh Xuân. Và... Có Cậu
🕊: Tôi trở về giấc mơ năm ấy. Có bình yên. Có trường học. Có thanh xuân. Và... có cậu. ( tên đầy đủ )
Tôi trở về giấc mơ năm ấy
Có một khoảng sân ngập nắng. Có tiếng chuông trường văng vẳng cuối hành lang
Và có cậu — vẫn ngồi ở bàn cuối, đầu tựa vào khung cửa sổ cũ kỹ, ánh mắt lơ đãng nhìn bầu trời mùa xuân
Cậu ấy quay lại. Ánh mắt ấy... dịu dàng đến tàn nhẫn
Dương Bác Văn
Lâu rồi không gặp. Cậu vẫn còn biết đường quay lại à?
Dương Bác Văn
Thì tôi vẫn ở đây mà. Chưa từng rời đi
Tả Kỳ Hàm
Cậu biết không... Tôi nhớ cậu đến phát điên rồi
Cậu ấy không nói gì, chỉ đưa tay ra. Tôi bước tới, ngồi cạnh
Chúng tôi im lặng một lúc. Gió lùa qua cửa lớp, đưa theo mùi phấn bảng quen thuộc
Tả Kỳ Hàm
Tôi vẫn còn giữ cái áo sơ mi lần cuối cậu mặc
Dương Bác Văn
Giữ làm gì, người chết rồi, còn đâu mà mặc nữa
Tả Kỳ Hàm
Tôi giữ để nhớ. Không phải để quên
Cậu nhìn tôi, như muốn trách, như muốn cười:
Dương Bác Văn
Cậu vẫn ương bướng như ngày nào
Tả Kỳ Hàm
Và cậu thì vẫn thích bắt nạt tôi bằng ánh mắt đó
Tôi siết nhẹ tay cậu. Cảm giác ấy... mơ hồ nhưng vẫn còn ấm
Tả Kỳ Hàm
Tôi thành công rồi. Làm ăn tốt lắm
Tả Kỳ Hàm
Mọi người nói tôi lạnh lùng, khó gần, kiêu ngạo… Nhưng họ đâu biết...
Dương Bác Văn
Biết cậu từng yêu một tên mọt sách đến mức mất cả thanh xuân?
Tả Kỳ Hàm
Không. Biết tôi chưa từng yêu ai khác ngoài cậu.
Gió ngừng thổi. Nắng cũng dừng chiếu. Không gian như ngưng đọng
Dương Bác Văn
Nếu ngày đó tôi không rời đi, liệu chúng ta sẽ thế nào nhỉ?
Tôi nuốt nghẹn, không trả lời. Chỉ ngước nhìn ánh sáng lấp lánh ngoài ô cửa, thì thầm:
Tả Kỳ Hàm
Tôi vẫn sẽ chọn cậu. Một lần. Mười lần. Hay một trăm lần. Dù phải đau đến tận cùng
Cậu đứng dậy, bước đi dọc hành lang
Dương Bác Văn
Tôi phải quay lại rồi. Giấc mơ này không dài đâu
Tôi lao đến, ôm lấy bóng lưng ấy.
Dương Bác Văn
Không được. Cậu phải sống tiếp. Phải yêu tiếp. Phải tha thứ cho chính mình
Tả Kỳ Hàm
Tôi không thể. Tôi chỉ có cậu thôi!
Cậu ấy xoay người lại, đặt một nụ hôn lên trán tôi
Dương Bác Văn
Chỉ cần cậu còn nhớ, tôi chưa bao giờ thật sự rời đi
Tôi bật dậy. Thức giấc. Mồ hôi lạnh thấm lưng áo
Bên ngoài trời đã sáng. Một ngày nữa bắt đầu. Tôi lại trở về cuộc sống đầy tiếng người nhưng trống rỗng trong tim
Trên bàn, tấm ảnh cũ mờ màu vẫn đặt ngay ngắn. Trong ảnh, cậu mỉm cười rạng rỡ bên tôi — dưới sân trường năm ấy
Thanh xuân tôi chỉ có một bông hoa
Mà bông hoa ấy... đã theo gió bay đi
2[ Văn Hàm ] Tôi Trở Về Giấc Mơ Năm Ấy. Có Bình Yên. Có Thanh Xuân. Và.. Có Cậu
🌙 “Chúng ta gặp lại nhau… trong những điều dang dở ”
Không phải mưa to, mà là kiểu mưa lất phất, rơi đủ để lòng người thấy nhòe đi tất cả
Tôi dừng xe trước tiệm bánh cũ. Nơi cậu từng kéo tôi đến vào năm mười tám tuổi chỉ để mua một cái bánh gato rẻ tiền, nói:
Dương Bác Văn
Tặng sinh nhật cậu, nghèo nên tặng bằng tấm lòng
Hồi đó tôi còn giả vờ chê bai:
Tả Kỳ Hàm
Cái bánh này không bằng nửa suất cơm gà tôi ăn mỗi ngày
Dương Bác Văn
Ừ, nhưng nó có tôi
Tôi bật cười. Đứng giữa mưa. Lời cậu vẫn cứ ở đâu đó trong đầu tôi, vang lại từng đoạn như cuộn băng cũ
Công việc thuận lợi. Đời sống ổn định. Người thân thì cứ giục tôi yêu ai đó đi, đừng cô đơn nữa
Nhưng làm sao yêu ai khác được?
Khi mà... mọi ngóc ngách trong tim tôi, đều có cậu nằm lại
Thử cười với ai đó như cách cậu từng khiến tôi cười
Nhưng rồi tôi nhận ra, tôi không cần người thay thế. Tôi cần chính cậu
Tôi đến nghĩa trang chiều nay. Mang theo một bó cúc trắng
Tôi lau bia mộ cậu thật nhẹ, đặt bánh kem nhỏ trước bia, thì thầm:
Tả Kỳ Hàm
Hôm nay là sinh nhật tôi đấy
Gió nhẹ lay tán cây. Tôi thấy mình nghe được câu trả lời:
Chúc mừng. Vẫn là bằng tấm lòng nhé?
Không phải vì tôi yếu đuối
Mạnh mẽ để sống tiếp. Mạnh mẽ để không buông xuôi. Mạnh mẽ để giữ một ký ức đã tàn mà vẫn chưa chịu để nó ngủ yên
Cậu đứng ở phía cuối hành lang
Tay đút túi quần, dáng vẻ vẫn là Dương Bác Văn của những ngày cũ
Tả Kỳ Hàm
Chờ tôi với! Sao lần nào cũng bỏ tôi đi trước vậy?
Dương Bác Văn
Vì tôi tin cậu sẽ đến. Mà Kỳ Hàm này, lần sau đừng đến muộn nữa, tôi đợi mỏi chân rồi
Tôi lao vào ôm cậu thật chặt. Trong giấc mơ, mùi hương ấy vẫn còn nguyên
Và tôi muốn ở lại đó mãi mãi
Nhưng sáng hôm sau tôi vẫn phải tỉnh
Cậu vẫn nằm im lìm dưới lớp đất lạnh
Chỉ có tôi, với vạn điều chưa kịp nói
Tả Kỳ Hàm
Chúng ta gặp lại nhau… trong những điều dang dở
Và tôi – vẫn đang sống… để giữ cho cậu sống tiếp trong ký ức này
3[ Văn Hàm ] Tôi Trở Về Giấc Mơ Năm Ấy. Có Bình Yên. Có Thanh Xuân. Và.. Có Cậu
🌧️ Chương cuối: Người không còn, nhưng tình còn…
Người ta nói thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ. Nhưng họ không biết… có những người, một lần khắc sâu vào tim, thì mãi mãi là vết sẹo không lành
Cái tên ấy tôi không gọi ra nữa. Tôi giữ nó trong tim. Mỗi lần nhớ đến, tim tôi vẫn siết lại như thuở nhận được cuộc gọi báo tin cậu… không còn
Tôi đi qua hàng cây cũ nơi ta từng đạp xe
Gió vẫn thổi, lá vẫn rơi, ánh nắng vẫn xuyên qua kẽ lá như ngày nào
Chỉ có điều... người đi bên cạnh tôi, không còn là cậu
Tôi ngồi xuống ghế đá, tay cầm ly cà phê cậu từng thích, ngước lên trời và hỏi:
Tả Kỳ Hàm
Cậu đang ở đâu vậy, Bác Văn?
Tả Kỳ Hàm
Có thấy tôi không? Có nghe tôi không?
Chỉ có tiếng gió xào xạc, như tiếng áo sơ mi cậu từng mặc, khẽ lay trong chiều
Tôi mơ thấy cậu, không biết là lần thứ bao nhiêu
Cậu vẫn mặc áo trắng, đứng trước cổng trường
Nụ cười nhàn nhạt. Tay đút túi quần
Cậu quay lại, nhưng không tiến về phía tôi
Dương Bác Văn
Tôi chưa bao giờ đi hết, Kỳ Hàm à.
Dương Bác Văn
Chỉ là... cậu không còn thấy tôi bằng mắt nữa
Tôi òa khóc trong mơ. Khóc như đứa trẻ
Tôi không khóc trong đời thực lâu rồi… Nhưng trong mơ, tôi chẳng thể giấu mình
Tôi mua hai cái bánh. Một lớn, một nhỏ. Cái nhỏ đặt trước mộ cậu
Tôi ngồi bệt xuống đất, nhìn di ảnh cậu, mỉm cười:
Tả Kỳ Hàm
Bác Văn này, tôi già rồi đấy
Tả Kỳ Hàm
Cậu mà còn sống chắc cũng mọc tóc bạc, rồi bị tôi trêu suốt
Tôi dừng một lúc, rồi nghẹn ngào:
Tả Kỳ Hàm
Sao cậu không đợi tôi thêm chút nữa thôi?
Chỉ có bông hoa duy nhất trên mộ khẽ nghiêng theo gió
Tôi rút một tờ giấy gấp nhỏ, đặt vào kẽ bia:
“Kiếp sau, nếu còn gặp lại… xin cậu đừng yêu tôi sớm như vậy”
“Để tôi có thể giữ cậu lâu hơn”
Trong mơ, tôi thấy cậu ngồi ở bậc thềm nhà cũ, quay sang cười:
Dương Bác Văn
Chúng ta có thể bắt đầu lại không, Hàm Hàm?
Tôi ngập ngừng, rồi gật đầu
Tả Kỳ Hàm
Nhưng lần này, cậu phải để tôi đi trước
Cậu nhéo má tôi, nhẹ nhàng nói:
Dương Bác Văn
Không. Lần này tôi sẽ đi cùng cậu
Dương Bác Văn
Đến cùng. Không ai rời bỏ ai nữa
Trời vẫn còn tối. Tim tôi vẫn đập thổn thức
Vì tôi biết, dù chẳng còn thấy cậu ở hiện thực.
Dù có sống đến hết đời, cô độc và âm thầm…
Tôi vẫn đang sống cùng cậu. Trong một giấc mơ không bao giờ tắt
Tả Kỳ Hàm
Người không còn, nhưng tình còn
Cậu là thanh xuân của tôi, là bình yên của tôi, là bông hoa duy nhất…mãi mãi không nở lại lần hai
Download MangaToon APP on App Store and Google Play