[ Nguyên Thụy ] Trọng Sinh Giữa Ánh Sao Lạnh
Chapter 1
Buổi tối, quán café sân vườn vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng. Ánh đèn vàng ấm áp hắt xuống gương mặt mỗi người. Họ cười nói, cụng ly, nhắc lại những kỷ niệm ngây ngô của thời trung học.
Trương Hàm Thụy ngồi ở góc bàn, tay mân mê tách trà còn bốc khói. Cậu mỉm cười, ánh mắt khẽ lướt qua từng khuôn mặt đã lâu không gặp. Nhưng trong lòng, cậu chỉ chờ một người.
Dương Bác Văn
Ê, Hàm Thụy, lâu rồi mới gặp nha! /cười/
Dương Bác Văn
Dạo này nhìn cậu khác ghê, trưởng thành hơn hẳn.
Trương Hàm Thụy
Cảm ơn, cậu cũng vậy mà.
Cậu đáp lại nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thì không ngừng liếc về phía cửa.
Đến khi cánh cửa bật mở lần nữa, bóng người cao lớn bước vào, mọi âm thanh như bị hút sạch
Người ấy – Trương Quế Nguyên.
Vẫn là vóc dáng ấy, ánh mắt ấy, nhưng lạnh lùng hơn. Trong bộ vest đen, anh chẳng khác gì một ngôi sao bước ra từ màn ảnh. Mọi người đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ về phía anh.
Hàm Thụy khẽ siết chặt tay, hít một hơi sâu.
Cậu gọi khẽ, như thể tự trấn an mình.
Trương Hàm Thụy
Quế Nguyên...
Trương Quế Nguyên nhìn cậu. Một giây. Rồi quay sang người khác như chưa từng quen biết.
Trương Quế Nguyên
…Xin hỏi, bạn là…?
Câu nói khiến mọi thứ trong cậu như sụp đổ.
Không khí lạnh buốt bỗng len vào trong tim. Cậu cười gượng.
Trương Hàm Thụy
Không có gì, tôi nhận nhầm người.
Mọi người không để ý, nhưng Dương Bác Văn cau mày nhìn theo Hàm Thụy – người đang lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi bàn tiệc.
Quế Nguyên ngồi một mình, cầm ly rượu, ánh mắt vô định. Dương Bác Văn tiến tới, giọng khàn khàn
Dương Bác Văn
Cậu làm vậy với Hàm Thụy, cậu không thấy quá đáng à?
Dương Bác Văn
Hai người từng thân thiết như thế mà cậu lại giả vờ không quen cậu ấy?
Anh nhìn ra ngoài trời, mưa bắt đầu rơi. Đầu óc quay cuồng bởi những ký ức cũ kỹ tưởng đã bị chôn vùi.
Quế Nguyên mím môi, không đáp.
“Along, việc thầm thích cậu thật sự rất mệt mỏi, mình không muốn thích cậu nữa.”
Ở góc cuối trang thư năm nào, vẫn là dòng chữ nhỏ:
[Thôi bỏ đi, lừa cậu thôi.]
Tên thật của cậu ấy là Trương Quế Nguyên… nhưng năm đó trong thư, lại luôn gọi anh là Along – một biệt danh chỉ có hai người biết.
Đêm đó.
Một cái tên leo lên top tìm kiếm: Trương Hàm Thụy – qua đời trong tai nạn giao thông.
Còn Quế Nguyên, vừa lái xe vừa khóc. Xe mất lái.
Mọi thứ chìm trong bóng tối.
Chapter 2
Trương Quế Nguyên giật mình bật dậy, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo. Anh thở dốc, mắt hoang mang nhìn quanh căn phòng quen thuộc... một cách kỳ lạ.
Bàn học bừa bộn, sách giáo khoa lớp 12. Lịch treo tường ghi rõ: Tháng 3 năm ấy.
Anh ngồi thẫn thờ rất lâu mới dám bước xuống giường, mở điện thoại. Màn hình hiện lên ứng dụng thời đó, không có một dòng tin tức nào về tai nạn hay cái chết của Trương Hàm Thụy.
Trương Quế Nguyên
Mình… trọng sinh rồi sao?
Không thể nhầm được. Là khoảng thời gian trước kỳ thi tốt nghiệp, khi anh còn là lớp phó học tập lạnh lùng nhất khối 12A2, và Hàm Thụy – cậu bạn nhỏ nhắn hay cười ngồi bàn cuối, luôn lặng lẽ nhìn anh từ xa.
Quế Nguyên siết chặt điện thoại. Lần này, anh sẽ không để mất cậu ấy nữa.
Tại lớp học – buổi sáng hôm sau
Tả Kỳ Hàm
Trương Quế Nguyên! Mau đưa bài tập Toán cho tôi!
Tả Kỳ Hàm la lên, cau có khi thấy Quế Nguyên đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trương Quế Nguyên
Không làm
Anh đáp gọn, rồi lại quay ra cửa. Tả Kỳ Hàm trừng mắt.
Tả Kỳ Hàm
Ủa alo? Cái gì vậy trời? Cậu hôm nay ăn nhầm thuốc à?
Chưa kịp tiếp lời, thì từ ngoài cửa sổ, một người bước vào lớp.
Vẫn là cậu – gầy gò, áo sơ mi trắng tinh, ôm một chồng sách trước ngực. Cậu khẽ gật đầu với giáo viên rồi lặng lẽ đi về chỗ.
Ánh mắt cậu lướt nhẹ qua Quế Nguyên. Không quá lâu. Không có cảm xúc đặc biệt.
Nhưng với Quế Nguyên, khoảnh khắc ấy giống như toàn bộ thế giới bừng sáng.
Ra chơi. Quế Nguyên chủ động bước tới chỗ Hàm Thụy – điều mà ở kiếp trước anh chưa từng làm
Hàm Thụy hơi ngạc nhiên, ánh mắt cảnh giác như con mèo nhỏ bị quấy rầy
Trương Hàm Thụy
Cậu cần gì à? /nhỏ giọng/
Trương Quế Nguyên
Không. Chỉ là… muốn hỏi cậu bài Toán sáng nay.
Trương Hàm Thụy
Ơ?/mở to mắt/
Trương Hàm Thụy
Trương Quế Nguyên mà cũng cần hỏi bài người khác sao?
Trương Quế Nguyên
Cũng có lúc không hiểu. /nhún vai/
Trương Hàm Thụy
À… ừm… được. Để tớ giảng.
Cậu cúi đầu, giở vở. Tay run nhè nhẹ.
Quế Nguyên im lặng nhìn cậu – gương mặt này, nụ cười này… anh đã từng vĩnh viễn mất đi.
Một góc khác, Dương Bác Văn đang nhìn cả hai từ xa, tay khoanh trước ngực.
Tả Kỳ Hàm
Lạ nha. Sao nay Quế Nguyên bỗng dưng bám dính Hàm Thụy vậy?
Dương Bác Văn
Không biết /ánh mắt sâu thẳm/
Dương Bác Văn
Nhưng lần này, có vẻ thú vị rồi.
Chapter 3
Trưa hôm đó, sân trường vắng vẻ, gió tháng ba thổi nhẹ, mang theo hương thơm nhè nhẹ của hoa sữa còn sót lại.
Trương Hàm Thụy ngồi một mình ở khu ghế đá sau phòng thiết bị. Cậu không thích đông người, cũng không hay tụ tập. Đó là nơi yên tĩnh nhất để ăn trưa và tranh thủ đọc vài trang sách.
Cậu đang mở hộp cơm mẹ chuẩn bị, chưa kịp gắp thì một chiếc bóng quen thuộc che khuất ánh nắng.
Cậu ngẩng đầu lên — là Trương Quế Nguyên.
Trương Hàm Thụy
Lại là cậu? /nhíu mày/
Trương Hàm Thụy
Cậu định đi ngang rồi ‘tình cờ’ thấy tôi lần nữa à?
Trương Quế Nguyên
Không. Tôi cố tình đến
Quế Nguyên thẳng thắn, ngồi xuống bên cạnh không đợi cậu đồng ý.
Trương Hàm Thụy
Cậu bị sao vậy? Cả buổi sáng cứ nhìn tôi hoài. Trước giờ cậu đâu thèm nói chuyện với tôi. /hơi mất bình tĩnh/
Quế Nguyên im lặng một lúc, rồi đột ngột hỏi
Trương Quế Nguyên
Cậu vẫn thích uống sữa đậu nành không đường?
Trương Hàm Thụy
Làm sao… cậu biết?
Anh không trả lời. Thay vào đó, anh lấy từ balo ra một hộp sữa đậu nành, đặt lên bàn.
Trương Quế Nguyên
Cậu hay quên mang, hôm nay cũng vậy.
Hàm Thụy càng hoang mang hơn.
Ánh mắt Quế Nguyên lúc này không còn sự lạnh lùng như mọi khi mà mang theo sự nuối tiếc, trìu mến đến lạ lùng.
Trương Quế Nguyên
Cậu từng rất thích cười. Nhưng dạo này… ít cười hơn rồi /nói khẽ/
Trương Hàm Thụy
Cậu theo dõi tôi à? /căng thẳng, giọng hơi cao lên/
Trương Quế Nguyên
Không. Chỉ là… tôi bắt đầu để ý.
Một khoảng im lặng bao trùm.
Hàm Thụy bối rối cúi đầu, không biết nên phản ứng thế nào. Tim đập nhanh hơn một nhịp.
Trương Hàm Thụy
Cậu muốn gì? /lắp bắp/
Trương Hàm Thụy
Muốn chọc tôi hay cá cược gì với bạn bè?
Quế Nguyên bật cười, lần đầu tiên trong ngày.
Trương Quế Nguyên
Không. Chỉ là lần này… tôi không muốn để lỡ nữa.
Trương Hàm Thụy
Lỡ... gì cơ?
Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, nói rõ ràng
Trương Quế Nguyên
Lỡ mất cậu
Ở góc hành lang lầu hai, Trần Dịch Hằng đứng cạnh Vương Lỗ Kiệt, nhìn xuống phía hai người đang ngồi dưới sân.
Trần Dịch Hằng
Cậu thấy gì không?/nheo mắt/
Trần Dịch Hằng
Có biến rồi.
Vương Lỗ Kiệt
Ừ. Trương Quế Nguyên dạo này là lạ. Bình thường toàn lạnh tanh, giờ lại đi thả thính người khác.
Vương Lỗ Kiệt cười nhạt, cánh tay gác hờ lên lan can.
Trần Dịch Hằng
Nhưng người đó là Trương Hàm Thụy.
Lỗ Kiệt nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên sự hứng thú.
Vương Lỗ Kiệt
Cậu nhóc đó… lại làm rung chuyển trái tim lạnh như băng của Quế Nguyên rồi sao?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play