Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Vết Máu Không Bao Giờ Khô [ DooGem ]

Chương 1

Hoàng Hùng = Em.
Hải Đăng = Hắn
Mưa trút xuống thành phố như thể trời muốn gột rửa một điều gì đó. Nhưng hắn biết, có những vết dơ không thể xóa bằng nước mưa. Giống như những vết máu cũ — dù đã khô lại từ lâu, vẫn cứ in sâu trong ký ức người còn sống.
Anh kéo cao cổ áo khoác, bước qua vạch phong tỏa màu vàng loang lổ, nơi ánh đèn nhấp nháy của xe tuần tra chỉ đủ soi rõ những vệt nước đọng và bãi cỏ bị dẫm nát. Một người đàn ông nằm gọn trong túi đựng thi thể, được che sơ sài dưới mái hiên bằng tôn của khu công viên gần ga tàu điện.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nam, khoảng hơn bốn mươi. Không có giấy tờ tùy thân, tình trạng thi thể mới chết khoảng ba tiếng. Người phát hiện là bảo vệ khu ga đối diện. Anh ta nghĩ đây là người vô gia cư thường trú ở khu này.
Đăng Dương bước tới nói nhanh thông tin của người ch*t cho Đăng, gương mặt hơi tái dưới ánh đèn vàng mờ.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Dấu hiệu chết thế nào?
Hắn hỏi, mắt vẫn dán chặt vào thi thể.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không rõ. Không có vết thương chí mạng ngoài da. Nhưng…”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng có một dấu hiệu lạ ở trước ngực.
Hắn bước lại gần, cúi xuống.
Hắn lật nhẹ lớp áo rách rưới của nạn nhân, nhìn thấy vết khắc mờ hiện ra dưới làn da trắng bệch vì lạnh.
Một đường cong nhẹ, kéo dài như một nét của chữ cái.
Trái tim hắn đập nhanh một nhịp.
Anh đã từng thấy ký hiệu này.
Là mười một năm trước.
Trong một vụ cháy nhà được xếp vào dạng “tai nạn không rõ nguyên nhân”. Nhưng Dương biết, nó không hề là tai nạn. Trên ngực của người phụ nữ đã chết trong căn nhà ấy cũng có một ký hiệu giống hệt – bị ghi chú trong báo cáo pháp y cũ như một “dấu lạ không liên quan đến nguyên nhân tử vong.”
Không ai đào sâu. Không ai nghi ngờ.
Ngoài anh.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Pháp y đâu rồi? // Trầm giọng //
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đang đến. Là người mới chuyển từ Trung tâm pháp y thành phố về.
Dương vừa dứt lời thì có tiếng bước chân sau lưng.
Một người đàn ông khoác áo blouse trắng bước đến, hộp dụng cụ giải phẫu trong tay.
Ánh đèn đường phản chiếu vào chiếc kính trong suốt không gọng. Tóc đen, dáng gầy, sắc mặt bình tĩnh đến lạnh lùng. Dáng đi không vội vã, không né tránh nước mưa. Như thể sự sống và cái chết đều không làm cậu ta bận tâm.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi là Hoàng Hùng. Pháp y được phân đến đây.
Giọng anh không to. Đủ để mọi người nghe.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// Quay lại //
Và trong tích tắc, mọi thứ xung quanh như chậm lại một nhịp.
Gương mặt ấy…
Không phải anh đã từng gặp ngoài đời.
là trong một bức ảnh cũ — hồ sơ của cậu bé sống sót duy nhất trong vụ cháy nhà hơn một thập kỷ trước. Đôi mắt ấy, màu đen sâu, ánh nhìn vô cảm nhưng không trống rỗng — từng in sâu trong ký ức Dương. Bức ảnh nhỏ, kẹp trong góc của tập hồ sơ bị đóng lại vì thiếu chứng cứ, thiếu nhân chứng, thiếu người để đòi công lý.
Chỉ còn đứa trẻ ấy.
Anh quỳ xuống. Tay cậu ta không run, không chậm, thao tác chính xác đến lạnh lùng. Nhưng khi lật phần áo nạn nhân lên và ánh sáng đèn soi vào vết khắc nhỏ trên ngực, đôi tay ấy khựng lại chưa đến nửa giây.
Chỉ nửa giây. Nhưng với hắn, thế là đủ.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cậu nhận ra thứ đó? // Hỏi khẽ //
anh hỏi, khẽ thôi, nhưng đủ để Minh nghe thấy.
Anh im lặng. Vẫn cúi xuống, tiếp tục thao tác.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cậu đã từng thấy nó rồi, đúng không?
Anh đứng dậy, tháo găng tay, đặt vào túi đựng rác y tế.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Đây là dấu hiệu không phổ biến. Có thể là chữ ký của hung thủ hoặc tín hiệu nhận diện nạn nhân. Nhưng tôi sẽ cần báo cáo kỹ hơn sau khi đưa thi thể về phòng pháp y. // Bình thản //
Cậu nói bình thản, như thể đang đọc một đoạn báo cáo.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Còn cá nhân cậu?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Không phải pháp y. Mà là con người. Cậu… nhớ chứ?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// Ngước lên //
Anh ngước lên nhìn anh lần đầu tiên. Thẳng, sâu, không né tránh.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Có những thứ, ngay cả máu sau mười một năm cũng không rửa sạch được.
Hắn không nói thêm gì nữa.
Mưa vẫn rơi. Nhưng trong anh, một dòng máu cũ vừa chảy lại, mang theo mùi của khói, của da cháy khét, và của một ký ức mà anh đã mang theo từ khi còn là một cảnh sát tập sự.
Và bây giờ, vụ án ấy… đã trở lại.
Cùng với người sống sót cuối cùng, giờ đã khoác lên mình chiếc áo blouse trắng.

Chương 2: Vết máu chưa bao giờ khô

Phòng pháp y nằm trong tầng hầm của Trung tâm pháp y quận. Không cửa sổ. Không ánh sáng tự nhiên. Chỉ có những bóng đèn huỳnh quang trắng lạnh chạy dọc trần nhà và tiếng rè rè đều đặn từ hệ thống thông gió.
Em đứng một mình bên chiếc bàn thép không gỉ, đèn phẫu thuật chiếu rọi xuống thi thể đã được rửa sạch và đặt đúng tư thế. Găng tay đã mang, dao mổ đã sẵn sàng.
Cậu không gọi phụ tá. Không cần. Cậu quen làm việc một mình. Quen với mùi máu, mùi hóa chất, và cả… mùi của những cái chết cũ — thứ ám ảnh không nằm trong tài liệu giảng dạy, nhưng bám chặt vào tâm trí một pháp y biết quá khứ.
Em nhẹ tay cắt lớp da ở ngực nạn nhân, lật từng lớp mô.
Tĩnh mạch. Cơ. Xương sườn. Tim.
Và rồi… ánh đèn chạm vào một vết rạch rất nhỏ ở màng tim — như thể ai đó từng thực hiện một thao tác cực kỳ chính xác bên trong thi thể, nhưng không để lại vết mổ rõ rệt bên ngoài.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Không phải giết người vì thù ghét. Cũng không phải bốc đồng. // Khẽ lẩm bẩm //
Cậu nghiêng đầu, nhìn vết khắc trên da thêm lần nữa. Nó không phải là một ký hiệu ngẫu nhiên. Không phải chỉ để làm đau hay đe dọa.
Nó… giống hệt.
Một đường cong dài, hơi nghiêng, hằn trên da của mẹ cậu.
Cảnh tượng ùa về: tiếng hét. Khói. Ngọn lửa. Bàn tay kéo cậu lùi vào góc tủ. Và ánh mắt của anh trai cậu — hoảng sợ, đỏ hoe, nhưng cố gắng mạnh mẽ để giữ cậu bình tĩnh.
Nhưng cậu đã nhìn lại.
Và từ giây phút đó, thế giới không còn là nhà nữa.
Tiếng cửa mở khiến Hùng sực tỉnh.
Đăng bước vào. Anh để áo khoác ngoài lên ghế, vẫn mặc đồng phục, nhưng đã tháo phù hiệu bảng tên. Giọng anh hơi khàn, có lẽ vì đã hút thuốc trên đường tới.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Em có phát hiện gì không?
Hắn hỏi, gọi “em” rất tự nhiên, không phải để thân thiết mà như thể… không biết gọi sao cho vừa đủ khoảng cách.
Em không trả lời ngay. Cậu chỉ nghiêng đầu, ra hiệu cho Đăng đến gần.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Nhìn vào vết rạch ở đây
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Có dấu hiệu mở màng tim bằng kỹ thuật. Nhát rạch rất sạch, không lệch. Đây không phải tội phạm nghiệp dư.
Dương nghiêng xuống, nhìn kỹ.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Giống như từng thấy trong hồ sơ vụ cũ…
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Vụ của gia đình anh?
Hùng hỏi, mắt không nhìn lên, nhưng giọng rõ ràng.
Đăng khựng lại.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cậu biết?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Không nhiều. Nhưng…
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// Ngẩng mặt lên //
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
…Tôi còn giữ lại một bản sao hồ sơ đó.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Vì sao cậu giữ?
Em gỡ găng tay ra. Cậu tháo khẩu trang, để lộ hoàn toàn gương mặt trắng xanh vì ánh đèn.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Vì đó là hồ sơ duy nhất còn ghi lại hình ảnh mẹ tôi.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tên cậu… trong hồ sơ là gì? // Lùi lại một bước //
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Cái tên mà anh đã từng gạch dưới hàng chục lần trong sổ ghi chú của mình. Đứa trẻ mười tuổi sống sót trong đám cháy. Bị sang chấn nặng, không khai gì được. Sau đó mất dấu — “được họ hàng xa nhận nuôi”, hồ sơ ghi như vậy.
Và giờ… đang đứng trước mặt anh, với chiếc dao mổ trên tay và đôi mắt đã nhìn quá nhiều cái chết.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cậu tìm lại vụ án đó bao lâu rồi?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Đủ lâu để biết mình không phải người duy nhất sống sót, và cũng đủ lâu để hiểu… vụ cháy nhà năm xưa là một phần trong chuỗi.
Hắn im lặng
Tựa như lần đầu tiên trong suốt 11 năm, anh không còn đứng một mình giữa cơn ác mộng ấy nữa.
Một vụ án tưởng nhỏ. Một vết khắc tưởng cũ. Một cậu bé tưởng đã quên. Một cảnh sát tưởng đã buông tay.
Tất cả đang sống lại. Trong chính bàn tay họ.

Chương 3: Những hồ sơ không có ngày đóng lại

Căn phòng lưu trữ hồ sơ cũ nằm cuối hành lang Trung tâm điều tra. Không mấy ai lui tới. Không mấy ai muốn.
Anh đứng trước cánh cửa sắt bạc, tay cầm thẻ mã hóa. Anh đã từng vào đây trước kia, một lần, rồi dừng lại. Không phải vì không muốn tìm nữa. Mà vì anh không biết phải bắt đầu từ đâu khi cả hệ thống đều cố chôn vùi sự thật.
Cánh cửa mở ra kêu cạch một tiếng khô khốc. Bên trong, ánh đèn vàng yếu ớt. Mùi ẩm mốc từ giấy cũ, từ hồ sơ bị bỏ quên nhiều năm, từ những cuộc đời từng được viết lại bằng mực xanh, đỏ, đen — nhưng chưa từng có hồi kết.
Em bước vào sau, im lặng như mọi khi. Trên tay cậu là một cuốn sổ nhỏ — gáy sách cũ kỹ, giấy đã ngả vàng. Ghi chép tay. Không có mã số. Không có mã truy cập.
Đây là bản sao tôi giữ lại từ khi còn ở trại tạm nuôi
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Một y tá cũ từng cho tôi xem. Tôi đã… ghi lại mọi thứ tôi nhớ được từ lúc đó.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// Đặt cuốn sổ lên giữa mặt bàn //
Hắn cẩn thận lật từng trang. Nét chữ của một cậu bé — xiêu vẹo, nhưng đầy quyết tâm. Có vẽ sơ đồ ngôi nhà, có mô tả lại cảnh tượng, có cả những từ ngữ mà một đứa trẻ không nên biết: “thi thể”, “đốt trước khi giết”, “chất lỏng mùi hăng”.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Anh trai cậu thì sao?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
// Ngẩng lên, ánh mắt thoáng run //
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Anh ấy là người đưa tôi trốn khỏi ngôi nhà lúc nó bốc cháy. Bảo tôi nhắm mắt, bịt tai, không được mở miệng. Tôi làm theo.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Nhưng sáng hôm sau, anh ấy biến mất. Không xác, không hồ sơ tử vong, không ai tìm thấy.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cậu tin anh mình còn sống?
Em không đáp. Chỉ lặng lẽ lật tiếp đến một trang sổ cuối — nơi có dán một mảnh giấy nhỏ. Là một dòng chữ viết nguệch ngoạc bằng bút đỏ:
Nếu mày còn sống, đừng tin bất kỳ ai có huy hiệu.”
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// Cứng người //
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Anh cậu… từng nghi ngờ cảnh sát?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Không. Anh ấy… biết có người trong lực lượng bảo kê cho cái chết của bố mẹ tôi.
Câu nói ấy như một nhát dao cắm xuống giữa đống hồ sơ. Không phải mới, không phải lạ, nhưng vẫn đau.
Hắn cúi đầu. Im lặng một lúc lâu.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cậu có từng điều tra về những cái chết khác có dấu hiệu tương tự?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Có. Bảy vụ. Rải rác trong suốt mười một năm. Mỗi vụ đều có một chi tiết bị lờ đi: dấu vết mổ tim nhỏ – hoặc ký hiệu lạ – hoặc nạn nhân không rõ thân thế.
Em lấy ra một xấp ảnh in trắng đen, trải trên bàn.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Cảnh sát đóng vụ nhanh vì ‘không có thân nhân’, ‘nghiện’, ‘tự tử’. Nhưng tất cả đều chết trong điều kiện không để lại phản kháng. Như bị gây mê. Hoặc chấp nhận.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Thí nghiệm?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// Khẽ hỏi //
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Có thể. Hoặc… loại bỏ mục tiêu theo danh sách. Nhưng danh sách đó là gì thì tôi chưa biết.
Một thoáng im lặng kéo dài. Tiếng điều hòa thổi nhẹ như tiếng thì thầm của quá khứ.
Hắn nhìn em, lần đầu không còn thấy cậu là đứa trẻ sống sót, mà là một người lớn đang lần theo vết máu của gia đình mình bằng chính đôi tay giải phẫu xác chết.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tôi sẽ xin cấp lại hồ sơ vụ nhà cậu
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Chính thức.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
// Dứt khoát //
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Và nếu họ từ chối?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi vẫn sẽ mở lại.
Em nhìn anh, ánh mắt chùng xuống. Một thoáng gì đó giống như… tin tưởng. Dù rất nhỏ.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Cảm ơn
Nhưng trước khi anh kịp trả lời, điện thoại anh rung lên. Tin nhắn từ đơn vị trực ban.
[Đã phát hiện thêm một thi thể tại nhà ga cũ, có dấu hiệu giống vụ Park Lane.]
Hắn và em nhìn nhau
Không cần nói gì thêm.
Vết máu cũ chưa khô. Và kẻ giết người vẫn đang làm việc.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play