It Was The Dark That Led Me To You
Chap 1 : Giới thiệu
Tác giả : Roline
Xin chào các bạn! Mình là Caroline ( bút danh của mình là Roline )
Tác giả : Roline
Đây là lần đầu tiên mình viết truyện. Hi vọng sẽ được các bạn yêu thích và ủng hộ. Mình không giỏi sáng tác, chỉ là dựa theo một vài tình tiết trong cốt truyện From dream to freedom của tác giả Lee Jong Beom ngoài ra là những gì mình đã trải qua , cùng với kết hợp một chút sáng tạo để kể về một câu chuyện riêng của mình. Mình cũng đã tham khảo về phần hình tượng của hai nhân vật chính trong bộ truyện nhắc trên, cũng chính nhờ tác phẩm đó khiến mình có động lực để sáng tác ra tác phẩm này. Trong đó có điều sẽ là thật nhưng có điều là giả tưởng. Mong các bạn hoan hỉ đón nhận tác phẩm của mình nhé 🤗

Tác giả : Roline
Nội dung chính : Câu chuyện kể về Ah Rin – một cô gái từng mang ước mơ làm ca sĩ, nhưng sau cái chết của mẹ và sự ghẻ lạnh từ người bố ruột, cô rơi vào vực thẳm của tổn thương và quyết định từ bỏ tất cả ước mơ của bản thân, ngày ngày sống như một cái xác không hồn, không có lí trí bước tiếp. Vì tính chất công việc của bố cô, sau khi mẹ cô mất một năm cô đã chuyển tới nhà mới và bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng lần chuyển nhà này đã chính thức dẫn Ah Rin tới cánh cửa địa ngục mà cô chưa từng nghĩ tới. Một tai nạn bất ngờ khiến cô hôn mê , thời điểm lần đầu Ah Rin đi lạc vào Lucid Dream , nơi cô sẽ gặp nam chính Jae Hyun và gặp được nhân cách thật sự của mình. Sau đó bức màn bí mật dần được hé mở khi cô vô tình biết được sự thật về cái chết của mẹ cô.
Trong những giấc mơ, cô liên tục gặp một chàng trai bí ẩn tên Jae Hyun – người đang hôn mê trong thế giới thực và có khả năng can thiệp vào giấc mơ của bản thân và của riêng Ah Rin. Anh ta vô tình gặp Ah Rin khi cô đi lạc qua giấc mơ của anh và anh đã đi theo để có thể bước chân được vào giấc mơ của cô ấy. Từ đó anh đã kẹt lại trong giấc mơ của riêng Ah Rin. Đó là lí do cô ấy thường xuyên gặp được anh trong mơ. Anh tiết lộ rằng cả hai có chung một kẻ thù: mẹ kế của anh, người đứng sau cái chết của mẹ Ah Rin và ông nội Jae Hyun.
Jae Hyun và Ah Rin quyết định bắt tay nhau trả thù. Trong hành trình ấy, cô từng bước lột xác, từ một cô gái yếu đuối trở nên lạnh lùng và nguy hiểm. Cả hai sẽ cùng bóc trần sự thật, khiến kẻ phản diện phải trả giá, và cuối cùng tìm thấy ánh sáng trong bóng tối của nhau.
Tác giả : Roline
Liệu Ah Rin và Jae Hyun sẽ thành công trả thù hay tiếp tục là nạn nhân của những kẻ ham tài danh vọng . Hãy cùng đón xem diễn biến tiếp theo cùng mình nhé!!
Cho Ah Rin
Xin Chào! Tôi là Ah Rin.. Nếu như phải trở thành quái vật để trả thù thì tôi sẽ trở thành thứ đáng sợ nhất.
Tôi không muốn được yêu thương nữa.
Tôi chỉ muốn tất cả những kẻ đó cùng tôi xuống địa ngục.
Park Jae Hyun
Tôi mắc kẹt trong một giấc dài giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Trong thế giới giấc mơ, tôi gặp một cô gái mang ánh mắt giống tôi , vừa muốn sống, vừa muốn biến mất khỏi thế giới này.
Họ nghĩ tôi đã chết. Nhưng tôi đang chờ.
Chờ để trở lại, lấy lại tất cả những gì bị cướp đi.
Tôi và cô ấy có chung một kẻ thù. Và giờ, chúng tôi có chung một lý do để tồn tại.
Lee Jun Ho
Nhưng từ khoảnh khắc tôi gặp cô ấy tôi đã trong mình một cảm xúc không thể tả.
Tôi không thể thay đổi quá khứ của cô ấy
Nhưng nếu cô ấy cho phép… tôi muốn bảo vệ cô ấy bằng tất cả phần còn lại của cuộc đời mình
Park Seo Ah
Hãy thử sống trong một gia đình nơi giá trị con người được tính bằng tiền đi, rồi sẽ hiểu tại sao tôi trở thành con quỷ trong mắt các người
Tôi không thích Ah Rin
Vì ngay cả khi bị vùi dập, nó vẫn có ánh mắt như thể đang coi thường tôi.
Từ gặp nó mọi thứ bắt đầu thay đổi dần và tôi ghét điều đó nó người sẽ đá tôi khỏi vị trí hiện tại.
Nếu ai đó phải bị kéo xuống bùn, thì người đó nên là nó không phải tôi. Chỉ có tôi mới được toả sáng ở nơi đây. Nó chỉ là cái gai trong mắt tụi này, nhổ đi , dẫm nát nó không để nó ngóc đầu dậy là được.
Cha Yoon Hee ( mẹ kế Jae Hyun )
Mẹ của con nhỏ Ah Rin chết rồi. Nhưng con bé đó ,con bé đó là tàn dư cuối cùng của bà ta.
Mỗi khi nhìn vào ánh mắt nó… tôi lại thấy như mình lại thua cuộc .
Và tôi không bao giờ, không bao giờ chấp nhận thất bại. Đợi đi khi tôi có được tiền bạc, danh lợi, đàn ông các người ai rồi cũng sẽ phải theo tôi thôi. Nếu như có một ai dám cản đường tôi sẽ loại bỏ tất cả. Chỉ cần em có được anh, có quyền lực và danh vọng anh sẽ không thoát khỏi em đâu Cho Sung Min.
Joon Jae ( con trai Cha Yoon Hee )
Tôi rất tài giỏi ..
Mọi người nói vậy. Tôi giỏi đến mức khiến một người biến mất mà không để lại dấu vết cũng chẳng cần đến 24 tiếng.
Từ nhỏ, mẹ tôi đã dạy: “Không cần yêu, chỉ cần thắng là đủ” . Chỉ cần mẹ muốn tôi sẽ làm mọi thứ. Tôi có tiền mà làm gì chẳng được .
Chap 2: " Tại vì mày...."
Một đêm lạnh đầu đông lúc 0h27 sáng,
trong căn nhà nhỏ nằm lọt thỏm trong một con hẻm tối. Cánh cửa bật mở rầm một cái, hơi men nồng nặc tràn vào theo người đàn ông lảo đảo bước vào. Ah Rin giật mình quay lại cửa ra vào nơi phát ra tiếng rầm . Đôi mắt cô ánh lên một chút lo lắng, nhưng vẫn cố nở một nụ cười gượng gạo
Cho Ah Rin
Bố… bố về rồi ạ? Bố đã ăn gì chưa để con nấu nha!
Người đàn ông không đáp. Ông ta ném mạnh chiếc áo khoác lên ghế, mắt lướt qua phòng rồi dừng lại ở chiếc váy trắng lộng lẫy Ah Rin đang mặc thử. Đó là chiếc váy của mẹ để lại cho cô, đây là lần đầu cô mặc thử nó để chuẩn bị cho buổi thi văn nghệ của lớp. Ngày mai sẽ là buổi tập văn nghệ đầu tiên sau khi cô vắng mặt nửa năm trời trong mọi hoạt động của lớp. Cô chỉ muốn… thử lại một lần nữa. Sống lại như người bình thường. Như những đứa trẻ khác.
Cho Sung Min (Bố Ah Rin)
Mày có thể ăn mặc giống con người được không? Đừng làm tao mất mặt thêm nữa con dở người này
Cho Ah Rin
Không đây là con đang thử đồ thôi.. con sắp tham gia thi văn nghệ ở trườ..
Trong tích tắc, cánh tay ông ta đã vung lên.
“Chát!”
Ah Rin ngã nhào về phía sau làm chiếc gương đổ rầm xuống vỡ tan từng mảnh. Âm thanh này có lẽ cũng đã làm ảnh hưởng đến căn hộ khác nhưng cảnh này đã quá quen thuộc với những người sống ở xung quanh nơi này.
Cho Sung Min (Bố Ah Rin)
Mày còn định bày trò cái gì nữa hả? Tập văn nghệ? Ăn diện? Nó có thay tao kiếm tiền lo cho mày ăn học không ? Con vô dụng
Cho Ah Rin
Con… con không có ý đó. Con xin lỗi!! Con sẽ thay nó ra ngay
Ông bước đến, cố giật chiếc váy khỏi người cô. Gương đã rơi vỡ, những mảnh kính cắt ngang da thịt cô, nhưng cô không thấy đau. Cô chỉ thấy… ông ấy đang xé chiếc váy là kỉ vật duy nhất mẹ còn để lại trên đời này cho cô. Những thứ khác bố cô đã đốt hết từ lâu vì vậy mà chiếc váy này đối với cô quan trọng hơn bất kì thứ gì cô đang có.
Cho Ah Rin
Đừng! Đừng làm rách nó… làm ơn… con xin lỗi ! Con sẽ không mặc nó nữa
Đây là… đồ của mẹ… là thứ duy nhất còn lại của mẹ…bố dừng lại đi con xin đó!!
Ah Rin cố giằng lại đuôi chiếc váy trong tuyệt vọng, chân cô bị mảnh kính cứa ra từng vết. Nhưng bố chẳng quan tâm còn gầm lên rồi đẩy cô ra
Cho Sung Min (Bố Ah Rin)
Mày vẫn còn tiếc thương mẹ mày cơ à? Mẹ mày chết là vì mày đấy! Nếu không vì đẻ mày, bà ta đâu có chết
Câu nói đó đánh vào tim cô mạnh hơn bất kỳ cú tát nào. Cô im lặng. Từng giọt nước mắt không còn rơi nữa. Ánh mắt cô trống rỗng như thể… một thứ gì đó trong cô vừa chết đi. Đôi môi mấp máy, không phát ra tiếng. Đối diện với sự im lặng của cô , ông ta bỏ vào phòng làm việc, trước khi đi còn không quên mắng mỏ
Cho Sung Min (Bố Ah Rin)
Đừng để tao thấy đống bầy nhầy đấy vào sáng mai. Nếu mày muốn ăn đòn thêm thì cứ để đó
Cô ôm đầu, quỳ xuống sàn lạnh.
Gương rạn nứt trước mặt, phản chiếu một hình ảnh vừa giống cô ,vừa không còn là cô nữa. Một dòng suy nghĩ chạy quanh đầu cô lúc này
Cho Ah Rin
Tại mình sao…?
Phải rồi… tại vì mình được sinh ra đời mà mẹ đã luôn phải ốm yếu như vậy…
Nếu như mình không được sinh ra thì có lẽ… mẹ vẫn đang sống khoẻ mạnh…Mình cũng muốn vậy mà…nếu được mình cũng ước rằng mình là người chết chứ không phải mẹ.
Tay cô nắm chặt mảnh vỡ của gương như chẳng hề thấy đau. Cô hận vì mình không thể thay đổi kết quả này. Cô đã quá mệt mỏi với cuộc sống này, liệu cô sinh ra vốn dĩ đã là sai lầm?
Cho Ah Rin
Nhưng đây đâu phải lỗi của mình … đúng không? Mình đâu được lựa chọn việc bản thân được sinh ra hay không..
Liệu mẹ… có hối hận khi sinh ra mình không? Hay chỉ có ba , người chưa từng yêu thương mẹ con mình… mới nghĩ như vậy?
A… đau đầu quá… đau quá… Mình muốn… được gặp mẹ… chỉ một lần thôi cũng được…
Dòng ký ức chợt ùa về trong đầu Ah Rin. Ngày hôm đó…Mẹ cô đang điều trị, đã khỏe hơn rất nhiều sau nhiều tháng ở lại bệnh viện, hôm đó bà mỉm cười xoa đầu cô nói:
Mẹ Ah Rin
Ah Rin à… Mẹ sắp khỏe rồi. Lần này mẹ hứa sẽ cùng con đi biển nhé!
Cho Ah Rin
Đợi mẹ xuất viện chúng ta đi luôn nhé ! Lâu lắm rồi con chưa được đi biển . Hè rồi mà không được đi biển chắc con sẽ ở nhà khóc rưng rức mất
Mẹ Ah Rin
Chỉ mẹ với con thôi nhé.. bố con chắc ông ấy không thích đi mấy nơi như vậy đâu. Nhưng con cũng đừng nói với bố nhé, bố sẽ không cho đi đâu
Cho Ah Rin
Con biết rồi mà hihi
Nhưng chỉ một đêm sau, bác sĩ gọi báo mẹ đã qua đời vì nhồi máu cơ tim. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức cô còn chưa kịp nói lời tạm biệt.
Và rồi… bố cũng không cho ai khám nghiệm tử thi. Bệnh viện cũng không đề cập gì thêm về vấn đề này. Cô ấy thì còn quá nhỏ để có thể can thiệp vào chuyện này.
Cho Sung Min (Bố Ah Rin)
Không cần khám nghiệm gì hết. Cứ để bà ấy đi cho yên. Bà ấy nói sợ lạnh lắm, phải đem bà ấy đi thiêu sớm .. cứ làm theo ý bà ấy đi
Lúc đó Ah Rin còn nhỏ. Cô chỉ biết khóc, rồi ôm tro cốt mẹ về nhà tang lễ.
Nhưng giờ đây…
Cho Ah Rin
Tại sao một người đang dần hồi phục lại chết bất ngờ như vậy? Tại sao bố lại ngăn không cho khám nghiệm? Chỉ có một đêm tôi không ở lại bệnh viện chăm mẹ mà chuyện đó lại xảy ra. Lúc ấy chắc chắn mẹ đã cô đơn lắm.. tại sao lại như vậy chứ??
Không lẽ… cô chỉ đang suy diễn?
Có lẽ bố chỉ muốn mẹ sớm được yên nghỉ. Mẹ từng nói… nếu có chết, hãy thiêu bà thật nhanh. Bà sợ lạnh… sợ bị bỏ lại trong bóng tối.
Cho Ah Rin
Dù gì thì điều này xảy ra chẳng tự nhiên một chút nào ..
Ah Rin siết chặt mảnh váy rách trong tay. Nước mắt cô không còn rơi vì nỗi buồn.
Mà vì một thứ khác mơ hồ…đang dần hình thành trong tim..
Chap 3: Sự ảo tưởng
Đã một năm sau khi mẹ Ah Rin mất, cô đã theo bố đến một thành phố khác bắt đầu quay lại với cuộc sống vốn có ban đầu. Ah Rin chuyển đến trường đại học mới , trường đại học HwaYeon nơi cô đã khó khăn lắm mới có thể đặt chân đến.
Tiếng chuông vang lên giữa sân trường đại học Hwayeon – một ngôi trường danh giá bậc nhất thành phố. Sinh viên tấp nập đi lại, không khí đầu học kỳ mới đầy năng lượng, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi. Nhưng giữa tất cả… Chỉ có một người lặng lẽ giữa sân trường gương mặt ủ rũ không cảm xúc , đôi mắt cụp xuống như sợ những ánh mắt sẽ nhìn thấy vết thương chưa kịp lành trên cơ thể cô và đánh giá hay soi mói.
Cho Ah Rin
Đến rồi.. nơi này sẽ không ai biết mình là ai. Và thực ra chẳng cần ai biết đến, tốt nhất là đừng để ý đến người như mình là được.
Cô bước lặng lẽ qua hành lang khu B3, tay cầm theo lịch học vừa được nhận tại phòng giáo vụ. Tờ giấy in mờ:
Cho Ah Rin
Lớp: Năm nhất – Lớp 1-3
Giảng đường: B3-206… là ở đây phải không nhỉ??
Trong lớp giáo viên đã đứng sẵn trên bục giảng, ánh mắt hướng về phía cô. Cô hít một hơi sâu rồi khẽ mở cửa bước vào trong căn phòng , mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Lúc này là lúc cô lo lắng, hồi hộp hơn bất kì thời khắc nào trước đây.
Giáo viên chủ nhiệm
Ồ, em là sinh viên chuyển đến đúng không? Hôm nay lớp chúng ta có thêm bạn mới. Mời em giới thiệu bản thân với cả lớp!
Ah Rin đứng trước gần 40 bạn mới đang nhìn chằm chằm. Mồ hôi đổ từng giọt, giọng cô hơi run nhưng vẫn cố để nói thật rõ ràng cho các bạn cùng nghe.
Cho Ah Rin
Tôi là Cho Ah Rin. Chuyển từ trường Daehan. Thời gian tới mong được mọi người giúp đỡ!!
Tiếng xì xào bắt đầu vang lên khiến cô càng thêm lo lắng
Đám đông trong lớp
Tưởng thế nào cơ
Đám đông trong lớp
Trông bình thường ghê
Đám đông trong lớp
Ê mày trông nó cứ quê quê thế nào ấy nhỉ
Đám đông trong lớp
Ngồi đâu né né chỗ tao ra nhé con kia
Đám đông trong lớp
…/ ồn ào ồn ào/
Cho Ah Rin
/ cúi đầu đi thẳng xuống góc lớp nơi có hai bàn trống cạnh cửa sổ /
Cho Ah Rin
*Mình đã thật sự bắt đầu lại rồi sao… mẹ ơi con sợ quá*
Giờ nghỉ trưa tới, suốt khoảng thời gian trong lớp cô cảm thấy thật là ngột ngạt nên đã ra ngoài hóng gió một chút. Cô đứng lặng lẽ gần góc sân trường, tay siết chặt chân váy. Bộ đồng phục trên người hơi nhàu, giày càng khiến cô dễ dàng trở thành người ngoài cuộc giữa những sinh viên khác trong trường.
Cho Ah Rin
Giờ có nên mở lời làm quen với các bạn không nhỉ? Nhưng mình sợ họ sẽ làm ngơ mình .. như vậy thì thà chẳng làm gì thì hơn.
Park Seo Ah
/ nở nụ cười , một tay xoắn lấy lọn tóc toả nắng giữa đám đông nhẹ nhàng bước tới cùng với đám bạn thân của cô ta /
Park Seo Ah
Chào Ah Ri ? Ah không Ah Rin nhỉ?
Park Seo Ah
Mình gọi đúng tên cậu chưa? Nếu chưa thì cho mình xin lỗi nhé!!
Cho Ah Rin
/ gật đầu , nhỏ giọng nói/
Cho Ah Rin
Ừm… Mình tên là Ah Rin. Mình mới chuyển đến hôm nay.. cậu tên là?
Park Seo Ah
/ vẻ ngạc nhiên pha chút thích thú /
Park Seo Ah
Ồ, dễ thương ghê! Lần đầu mình nghe cái tên này đó.. Mình là Seo Ah rất vui được gặp cậu nhé!
Cô đưa tay ra, mắt long lanh như phát sáng dưới nắng. Nhưng trong ánh nhìn ấy có một điều gì đó khó nắm bắt. Thứ gì đó khiến Ah Rin vô thức lùi lại một chút rồi mới đưa tay ra bắt nhẹ.
Park Seo Ah
/Liếc nhanh xuống chiếc váy cũ dài quá đầu gối của Ah Rin, giọng vẫn dịu dàng/
Park Seo Ah
Để mình giới thiệu cậu với mọi người trong lớp. Họ đều là những người đặc biệt cả đó. Cậu sẽ không bị bỏ lại phía sau đâu đừng lo!!
Cho Ah Rin
/bối rối, tay khẽ vuốt nhẹ tóc/
Cho Ah Rin
Cảm ơn… Mình hơi lo vì… đây là môi trường mới. Nếu có thể thì đành nhờ cậu vậy .
Park Seo Ah
/ khoác vai Ah Rin đầy thân mật /
Park Seo Ah
Đừng lo. Có mình ở đây Ah Rin sẽ ổn thôi. À, sau giờ học, nếu rảnh mình có thể giúp cậu trang điểm nhẹ một chút không? Vẻ đẹp này mà để tự nhiên hơi uổng. Phải thật xinh đẹp thì mới kết được nhiều bạn mới đúng không nè!!
Cậu chắc chắn sẽ thích thôi yên tâm đi!
Cho Ah Rin
/ ánh mắt cô có chút bối rối vì tự nhiên lại nhiệt tình như vậy có chút ngượng/
Cho Ah Rin
Mình… không rành mấy cái đó… Nhưng nếu cậu không phiền…
Park Seo Ah
Tuyệt vời! Vậy hẹn gặp sau giờ học nha~
Cô quay đi, cùng hai cô bạn bước về phía lớp học. Một trong hai cô bạn liếc nhìn Ah Rin rồi cười mỉa, nhưng khi Ah Rin nhìn lên, nụ cười ấy biến mất như chưa từng tồn tại.
Cuối buổi học đầu tiên,Ah Rin thu dọn sách vở, lòng vẫn còn vui vì cảm giác lạ lẫm nhưng ấm áp từ cuộc trò chuyện với Seo Ah. Cô gái đó cười tươi, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Ah Rin như một người chị
Park Seo Ah
Ah Rin à~ Chuẩn bị dọn sách rồi lên phòng nhạc đợi tớ một chút nhé!!
Cho Ah Rin
Tớ.. tớ biết rồi . Tớ sẽ đến đó ngay .
Cho Ah Rin
* Cậu ấy nhớ tên mình ?? Thật sự luôn?*
/ Nhanh chóng dọn dẹp rồi chạy vội đến cửa hàng mua hai hộp sữa dâu , một hộp cho mình một hộp cho Seo Ah /
Cho Ah Rin
Hình như cậu ấy thích sữa dâu, một hộp cho cậu ấy cũng được nhỉ ..
Cô bước nhanh đến phòng nhạc tầng 3 nơi Seo Ah đã hẹn sẽ giúp cô “trông rạng rỡ hơn” chút.
Lần đầu tiên…Có người nhớ tên cô. Có người cười với cô.. thật hạnh phúc
Cho Ah Rin
/ Đứng nép phía cửa sổ chờ Seo Ah đến /
5 phút… 10 phút… 1 tiếng qua rồi.
Thời gian trôi đi trong im lặng, chỉ còn tiếng nhỏ nước tí tách và ánh nắng của hoàng hôn nhợt nhạt phản chiếu khuôn mặt Ah Rin qua tấm kính cửa sổ.
Cô đứng đó, hai tay siết chặt quai cặp, môi khẽ mím lại. Vẫn không có ai đến..
Cho Ah Rin
.. Gì thế này? 1 tiếng rồi sao không có ai đến? Mình không có số cậu ấy.. nhưng có thì mình cũng đâu dám gọi cho cậu ấy để hỏi đâu.
Cho Ah Rin
Bức bối thật, mình bị cho leo cây à?
Điện thoại rung lên bất ngờ khiến Ah Rin giật mình suýt chút nữa làm rớt mất điện thoại từ tầng 3 xuống.
Park Seo Ah
Ah Rin ơi, xin lỗi cậu nhiều lắm… Tớ vừa có việc đột xuất, phải về gấp .. Sáng mai tớ đến lớp sớm nhé, tớ sẽ trang điểm cho cậu xinh thật xinh luôn!
Ah Rin quên mất mình có thể tìm thấy tài khoản Kakaotalk của Seo Ah qua nhóm lớp.
Cho Ah Rin
Tớ… tớ không sao!
Cho Ah Rin
Cậu không cần phải xin lỗi tớ đâu..
Cho Ah Rin
Vậy hẹn cậu sáng mai ở lớp nhé!!!
Park Seo Ah
Ah Rin của chúng ta dễ thương quá đi ~~
Park Seo Ah
Tớ tưởng cậu sẽ giận tớ mất cơ T . T
Cho Ah Rin
Tớ không có vậy đâu
Cho Ah Rin
Tớ.. không sao mà
Cho Ah Rin
Cậu cứ làm việc của cậu đi . Tớ cũng ohair về nhà rồi
Park Seo Ah
Sáng mai ở trên lớp nhé tớ sẽ đợi!!
Cho Ah Rin
Umm.. tớ biết rồi!!
Ngay lúc đó, ở lan can tầng thượng, Seo Ah đang cười khẩy cùng nhóm bạn thân. Một đứa nhìn xuống dưới sân, thấy Arin bước chậm ra khỏi tòa nhà, vai hơi rung như đang cố nuốt nước mắt vào trong.
Yoo Ra
Trời ơi nó chờ thật kìa? Vãi
So Jin
Không, nhìn kiểu đó là vẫn tin thiệt đó.
Na Yin
Haha lại còn mua cả sữa dâu cho Seo Ah, nó định làm thân với mày luôn kìa
Yoo Ra
Tao cứ nghĩ con này sẽ tự biết thân phận của mình chứ nhỉ ? Haha ngu vãi
So Jin
Cứ để nó ảo tưởng thêm đi
Seo Ah nhún vai, giọng điệu lười biếng
Park Seo Ah
Cuối giờ học rồi, có ai đâu mà làm trò vui. Tao chỉ muốn xem thử cảm giác thất vọng về ảo tưởng của nó như thế nào thôi
Park Seo Ah
/Cười nhếch, ngón tay lướt nhanh trên điện thoại rồi đưa cho bạn xem/
Park Seo Ah
Tao còn tử tế xin lỗi nó cơ
Park Seo Ah
Để mai có trò vui thì cứ diễn một chút cũng không tồi
So Jin
Haha tao biết mày quá mà
Na Yin
Mày không giỏi diễn kịch thì còn ai nữa haha
Yoo Ra
Mày định dùng đống đồ make up xịn xò của mày để makeup cho nó á?
Park Seo Ah
Đầu tư một chút cũng không sao mà ~
Park Seo Ah
Thứ tao cần là kịch hay cơ
Còn Ah Rin..
Cô rảo bước qua sân trường, bóng mình kéo dài dưới nắng chiều. Tin nhắn của Seo Ah vẫn còn sáng trên màn hình điện thoại, dù cho lý trí bảo cô nên nghi ngờ… nhưng trái tim cô vẫn thấy đau như thể mất đi một điều gì đó mà chưa từng thực sự có.
Cho Ah Rin
Chắc là cậu ấy không làm vậy đâu nhỉ?
Cho Ah Rin
Mình cũng đâu đả động đến ai
Cho Ah Rin
Chắc mình sẽ không tự nhiên bị ghét đâu nhỉ
Một đống suy nghĩ trong đầu cô trên cả đoạn đường về nhà. Trời đã tối lúc nào không hay
Download MangaToon APP on App Store and Google Play