Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ánh Sáng Cuộc Đời?

Văn án

Tôi còn nhớ hôm ấy năm tôi 8 tuổi, tuyết bắt đầu rơi từ chiều, nhưng đến đêm thì không còn là tuyết nữa – nó là cả một bầu trời trắng xoá đang đổ sụp xuống thế giới này. Tôi ngồi đó, co ro như một kẻ tàng hình giữa phố. Lưng tựa vào cột điện lạnh toát, mặt thì dán vào đầu gối. Tôi không còn cảm giác gì – chân tê rần, tay không nhấc nổi, và tim thì… hình như cũng thôi đập vì chẳng có lý do gì để nó tiếp tục.Tối ấy tôi bị đuổi ra khỏi nhà. Vì dám cãi mẹ kế – ờ thì… bà ta làm vỡ chiếc đồng hồ duy nhất mẹ ruột để lại cho tôi, rồi còn bảo chỉ là "món đồ cũ nát".Tôi đã không nhịn được. Tôi đã gào lên. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm cắn chặt môi, tôi bật ra từng câu như thể nếu không nói, tôi sẽ nổ tung mất.Và rồi… cái tát giáng xuống. Không phải từ bà ta.Mà từ bố tôi. "Ra khỏi nhà đi. Đêm nay không có cơm, cũng không có chỗ ngủ cho thằng mất dạy như mày."Tôi đứng sững. Tai ù đi. Nhưng vẫn kịp thấy bà ta đứng phía sau, tay đặt nhẹ lên vai bố, miệng thì bảo 'thôi anh, đừng đánh con nó nữa' – giọng nhẹ hều, êm như vuốt ve, nhưng mắt thì long lanh niềm vui. Bà ta cười. Cười thầm. Cười như thể vừa vứt được một món đồ thừa.Và tôi đi. Đi như một cái xác. Tôi lang thang đến khi đôi chân không chịu nổi nữa, rồi ngồi bệt xuống một góc cửa hàng đóng cửa sớm. Đèn đường mờ nhòe phía trên đầu. Xe cộ thưa dần. Mọi người đi qua, không ai dừng lại.Tôi… cũng không trông đợi.Tôi nghĩ, chắc lần này mình chết thật. Nhưng ít ra… không ai thấy cảnh mình khóc.
Tôi đang gục xuống, lạnh đến mức không thể run nữa, thì…Tôi nghe tiếng bước chân.Chậm rãi, nhẹ nhàng. Và rồi, có một dáng người xuất hiện qua làn tuyết mờ. Mái tóc cậu ấy như ánh nắng giữa đêm – màu vàng nhạt, lấp lánh dưới đèn. Ánh mắt cậu sáng đến khó tin, kiểu như... như thể nhìn xuyên được vào ngực tôi, thẳng tới cái nơi mềm yếu nhất mà tôi đã cố chôn giấu.Cậu ấy cười. Trời ơi cái nụ cười đó… không biết có phải vì quá lạnh hay không, mà má tôi nóng rực lên.Cậu không nói gì, chỉ từ tốn cởi chiếc áo bông đang mặc, rồi khoác lên vai tôi. Áo cũ, bạc màu, có vài chỗ vá… nhưng lúc ấy, với tôi, nó đẹp hơn bất kỳ thứ gì trên đời. Vì nó ấm. Vì nó có hơi người. Vì nó là lần đầu tiên sau nhiều năm tôi cảm nhận được: mình không bị lãng quên.Tiếp đó, cậu chìa ra một củ khoai nướng – còn bốc khói. Mùi thơm vừa lan ra là bụng tôi đau quặn vì đói. Tôi run quá, suýt làm rơi. Nhưng cậu nhanh tay giữ lại cho tôi, rồi nói nhỏ: "
Trần Minh Dương (9 tuổi)
Trần Minh Dương (9 tuổi)
[Đưa củ khoai còn nóng hổi cho Thiên]
Trần Minh Dương (9 tuổi)
Trần Minh Dương (9 tuổi)
Cầm đi. Không ăn là lạnh gấp đôi đấy
Giọng cậu ấm. Nhẹ như chạm vào tai. Tôi không biết vì sao, nhưng nước mắt tôi rơi. Không phải vì đói, cũng không phải vì lạnh.Vì trong khoảnh khắc đó… tôi biết mình được nhìn thấy. Tôi nhìn cậu, và không kìm được câu hỏi bật ra khỏi môi run rẩy:
Hoàng Kỳ Thiên (8 tuổi)
Hoàng Kỳ Thiên (8 tuổi)
Cậu là… thiên sứ à?
Cậu không trả lời. Chỉ ngước lên bầu trời trắng xóa tuyết, rồi nói:
Trần Minh Dương (9 tuổi)
Trần Minh Dương (9 tuổi)
Ha thiên sứ gì chứ
Trần Minh Dương (9 tuổi)
Trần Minh Dương (9 tuổi)
Tớ chỉ là người không chịu nổi khi thấy ai đó lạnh và buồn như thế.
Tôi gật đầu, cố gắng khắc vào tim từng từ một.Tôi biết mình tiêu rồi.Cậu lớn hơn tôi – chắc chỉ một tuổi thôi, nhưng ánh mắt ấy, giọng nói ấy… khiến tôi như thằng bé lớp dưới lần đầu được đàn anh che mưa. Tôi biết từ khoảnh khắc ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy, củ khoai nóng và cái áo bạc màu ấy – tất cả đã dính chặt vào tim tôi rồi.Như thể… tôi vừa được kéo khỏi vực sâu.Mà người kéo tôi lên – lại là cậu.

Chap 1

" Đã 7 năm kể từ ngày tôi gặp anh ấy - người tôi cho là ánh sáng cuộc đời mình "
“Đôi khi tôi tự hỏi…môi trường mới này sẽ là thiên đường hay địa ngục? Ở trường cũ, tôi là người được yêu quý, thành tích lúc nào cũng trong top đầu, thầy cô khen, bạn bè ngưỡng mộ. Nhưng chuông tan học vừa vang lên, mọi ánh hào quang cũng tắt. Tôi trở lại với thực tại – một đứa học sinh phải tất tả đi làm thêm để tự trả tiền học phí, lo từng bữa ăn, từng cái áo mặc.Tôi cũng không biết cuộc sống hồi c2 có quay trở lại không và tôi có cha. Nhưng đôi khi… tôi tự hỏi liệu có thật là có? Một người luôn vắng mặt, không một tin nhắn hỏi han, không một cái ôm, không một cái nhìn ấm áp. Sống trong một mái nhà với ông ấy cũng không khác gì sống một mình "
Thư viện chiều thứ sáu hôm nay đông bất thường.Thiên ôm chồng sách dày bước vội qua dãy kệ. Mắt cậu vẫn đang đọc quyển sách giáo viên cho cậu mượn để ôn thi học sinh giỏi , nên chẳng để ý phía trước có người vừa quay lưng lại…
"Bộp!"
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
[Đâm trúng ai đó]
"Rầm"
Sách từ tay cả hai rơi xuống nền gạch lạnh, tiếng va chạm vang lên khá to trong không gian tĩnh lặng.
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
[Lùi lại theo phản xạ, khẽ kêu] Xin lỗi! Tôi không—
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
[Ngẩng đầu lên]
Đôi mắt ấy. Cái ánh mắt từng nhìn cậu qua làn khói bốc lên từ củ khoai nóng giữa đêm đông lạnh buốt. Giọng nói ấy… dù đã qua nhiều năm nhưng được cậu khắc sâu vào trí nhớ. Mái tóc vàng đứng dưới ánh trăng khiến nó đã sáng càng thêm sáng Tất cả mọi thứ làm tôi không thể nhầm lẫn được
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
Là anh sao…
Người con trai kia hơi nhíu mày, rồi cúi xuống nhặt sách. Giọng nói nhẹ nhàng, gần như không mang chút cảm xúc:
Trần Minh Dương
Trần Minh Dương
Không sao. Lần sau cẩn thận một chút.
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
Anh… từng—
Trần Minh Dương
Trần Minh Dương
Cậu quen tôi à?
Chỉ bốn từ thôi, như gáo nước lạnh dội vào tim cậu.
Trần Minh Dương
Trần Minh Dương
[Nhặt quyển sách đưa cho Thiên]
Trần Minh Dương
Trần Minh Dương
Tôi không nghĩ chúng ta từng gặp.
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
[Siết chặt tay] Xin lỗi em nhầm người rồi
Nhưng lòng cậu thì gào lên: Không. Là anh. Chính là anh năm đó. Tại sao anh lại không nhớ?
Trần Minh Dương
Trần Minh Dương
[Đi qua vỗ vai Thiên] Ồ vậy tôi đi trước đây
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
*Đau nhói* Sau cùng thì anh vẫn không nhận ra em

Chap 2

Một lúc sau - Lớp 10A1
Cô giáo bước vào với một bạn học sinh mới đi theo sau – dáng người cao gầy, gương mặt sáng, cười hiền.
Trịnh Hà Liên
Trịnh Hà Liên
Lớp mình hôm nay có học sinh chuyển đến. Em giới thiệu chút nhé.
Trần Hoàng Duy
Trần Hoàng Duy
Tôi là Trần Hoàng Duy mong mọi người giúp đỡ ạ
Trong lúc đó đầu óc Thiên vẫn nghĩ về Dương, cậu đặt hàng ngàn câu hỏi tại sao anh lại không nhớ cậu, tại sao anh lại không còn nụ cười ấm áp đấy
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
[Nằm dài ra bàn] Anh không nhớ mình…
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
Vậy mấy năm qua… người nhớ là một mình mình thôi sao?
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
Ha..đau lòng thật đó
Trịnh Hà Liên
Trịnh Hà Liên
Ừm
Trịnh Hà Liên
Trịnh Hà Liên
Duy ngồi bàn cạnh Thiên nha. Thiên, em giúp bạn làm quen với lớp nhé.
Duy đi xuống xuống, quay sang cười nhẹ.
Trần Hoàng Duy
Trần Hoàng Duy
Mình mới chuyển trường, mong được cậu chỉ bảo nhiều.
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
Tôi là Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
[Gật đầu] Nếu trong khả năng của tôi
Một lúc sau khi xong tiết toán
Trịnh Hà Liên
Trịnh Hà Liên
Được rồi
Trịnh Hà Liên
Trịnh Hà Liên
Bây giờ là tiết tự học
Trịnh Hà Liên
Trịnh Hà Liên
Bài tập tôi cho trên bảng cả lớp làm rồi mai nộp vở cho tôi
Trịnh Hà Liên
Trịnh Hà Liên
Thiên mai em thu vở các bạn giúp cô nha [Ra khỏi lớp]
Trong khi cả lớp ngồi làm bài tập thì ai đó lại bắt đầu suy nghĩ vởn vơ về ánh sáng đời mình
Trần Hoàng Duy
Trần Hoàng Duy
Ủa cậu ta không làm hả ta [Nhìn sang Thiên]
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
[Đang gục xuống bàn suy nghĩ về cuộc đời]
Trần Hoàng Duy
Trần Hoàng Duy
"Bài này khó quá có nên hỏi cậu ta không nhỉ"
Trần Hoàng Duy
Trần Hoàng Duy
"Thôi đánh liều vậy"
Trần Hoàng Duy
Trần Hoàng Duy
Thiên
Trần Hoàng Duy
Trần Hoàng Duy
Cậu chỉ giúp tôi câu này với [Đưa vở ra cho Thiên]
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
Đâu
.....
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
Đã hiểu chưa
Trần Hoàng Duy
Trần Hoàng Duy
Oa đỉnh thật nha
Trần Hoàng Duy
Trần Hoàng Duy
Sao cậu không nghe giảng mà vẫn biết làm vậy
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
Ăn may thôi
Trần Hoàng Duy
Trần Hoàng Duy
Ăn may gì chứ cái tên nhóc này
Trần Hoàng Duy
Trần Hoàng Duy
Sau này tôi có cậu bên cạnh tôi sẽ không sợ toán nữa [Cười khúc khích]
Trần Hoàng Duy
Trần Hoàng Duy
Cậu giúp tôi kéo điểm toán tôi sẽ đãi cậu 1 bữa hậu hĩnh
Hoàng Kỳ Thiên
Hoàng Kỳ Thiên
Nhớ mồm đấy
Trần Hoàng Duy
Trần Hoàng Duy
Tôi nhớ mà, cứ tin tôi

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play