[RhyCap]Ngày 29 Tháng 13
˚ ༘ ⋆。Tro Tàn Của Một Đế Chế ˚ ༘ ⋆。
𝘽𝙤̂́𝙣𝙜 🐟
Ở tuổi 21 , cậu thật rực rỡ , mãi như vậy nhé !
22 tuổi , vẫn mãi giữ nụ cười trên môi , thật hạnh phúc trước khi bước sang độ tuổi đẹp nhất của đời mình-25
Có khó khăn thì thì gia đình và Cừu Có Cánh vẫn luôn support và ủng hộ cậu !
Happy Birthday Captain Boy !🐑🎇
Khi mọi điều từng được tôn sùng như vĩnh cửu cuối cùng cũng chỉ còn là bụi mờ… Có những đế chế không sụp đổ trong tiếng súng, mà lặng lẽ tan biến giữa những trang báo sáng hôm sau.
Là một trong những tập đoàn bất động sản – tài chính quyền lực nhất châu Á, CTRD Holdings không chỉ là cái tên quen thuộc trên bảng xếp hạng Fortune 500, mà còn là một thế lực ngầm điều phối thị trường nhà đất, cổ phiếu và đấu giá quốc tế. Tập đoàn này liên tục góp mặt trong nhóm "Blue-Chip" và là mục tiêu săn đón của mọi nhà đầu tư – từ cá mập đến cá con.
Một ngày cuối thu, bầu trời trong vắt nhưng lại mang theo cái u buồn nhẹ tênh, như điềm báo cho cơn bão sắp đến.
Phòng chủ tịch – nơi chiếc ghế quyền lực nằm ở vị trí cao nhất – hiện hữu bóng dáng một người: Hoàng Đức Duy.
Ở tuổi 22, Duy là cái tên nổi bật nhất giới kinh doanh châu Á. Sở hữu khối tài sản khổng lồ, đầu óc siêu phàm và nhan sắc khiến báo chí phải trích riêng chuyên mục "Visual of the Year" để tôn vinh cậu. Mái tóc nâu điểm vài sợi xám bạc như tuyết đầu mùa, đôi mắt trầm lặng, sống mũi cao, đường nét gương mặt như được chạm khắc từ băng đá và lửa. Từng chuyển động của cậu đều mang theo khí chất áp đảo, lạnh lùng nhưng mê hoặc.
Duy sinh ra trong gia đình danh giá: cha là người thao túng ngành tài chính, mẹ là cố vấn chính phủ. Cậu học được tất cả những gì cần để trở thành một con sói đầu đàn: thông minh, quyết đoán, và vô cùng nguy hiểm
Thế nhưng hôm nay, cậu sắp sửa phải đối mặt với cú ngã lớn nhất đời mình.
...
Hoàng… tổng… cổ phần tụt dốc 30%… nhiều nhãn hàng và đối tác rút lui đột ngột…
Thư ký thân cận báo cáo với giọng run rẩy. Cậu không nói gì. Chỉ ngồi đó, tay bóp nhẹ thái dương, ánh mắt lạnh như cắt.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Chuyển hết hồ sơ xuống trưởng phòng khu A. Nói cậu ta nộp doanh thu và toàn bộ lô hàng xuất từ tháng 2. Hai tiếng nữa họp. Cuối tuần tổ chức họp báo, kêu gọi đầu tư.
Giọng nói bình tĩnh đến kỳ lạ. Nhưng chỉ có Duy biết tim mình đang đập loạn đến mức nào
Mail mới gửi đến. Duy liếc nhìn. 12% cổ phần – đã bị mua lại bởi công ty đối thủ
Hai giờ sau, cuộc họp khẩn diễn ra. Không ai tìm được giải pháp ,
Mọi người rời đi, còn cậu vẫn ngồi đó, bất động. Từ hôm ấy, chuỗi ngày “tồn tại để cầm cự” chính thức bắt đầu: họp báo, hội thảo, kêu gọi đầu tư, thức trắng đêm, những bữa ăn trễ lạnh ngắt. Gương mặt từng xuất hiện trên tạp chí Forbes giờ xanh xao, hao gầy, ánh mắt trũng sâu, như thể linh hồn cậu cũng đang bị cuốn vào vòng xoáy tận diệt.,
Và rồi… có lẽ đã đến lúc kết thúc.
"CTRD Holdings tuyên bố phá sản vào rạng sáng hôm nay, sau chuỗi lao dốc thảm khốc của cổ phiếu và khủng hoảng thanh khoản kéo dài hơn 32 ngày."
Giọng phát thanh viên vang vọng giữa đại sảnh vắng tanh.
Tấm logo mạ vàng phản chiếu hình ảnh một người – không còn là “Chủ tịch” nữa.
Tài sản đóng băng. Đối tác quay lưng. Báo chí rình rập. Người từng gọi tên cậu bằng kính ngữ giờ không buồn nhắn một câu từ biệt.
Duy đứng đó, trơ trọi giữa đống hoang tàn. Một bản hợp đồng cuối cùng rơi khỏi tay. Nước mắt không biết chảy từ bao giờ.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Tôi đã từng nghĩ mình sẽ thất bại..
Cậu ngẩng đầu nhìn trần kính – nơi ánh sáng từng xuyên qua giờ chỉ toàn mây xám.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Nhưng hic khôn..g ngờ , nó lại đế.n sớm như này..
Cổng đóng. Khóa đổi. Những cây phong trong sân cũng rũ rượi như đang để tang.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//đưa tay nhập mật mã//
Tay cậu run run , bấm lên màn hình điện tử dãy số quen thuộc
Ánh mắt vốn trầm tĩnh giờ đây hoảng loạn. Cánh cổng ấy… từng mở ra mỗi chiều khi cậu tăng ca về trễ. Từng là nơi mẹ vẫn đứng chờ, tay cầm áo khoác. Từng là nơi cả nhà sum họp cuối tuần. Giờ thì sao?
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
/hoảng loạn quay đầu//
Là bác Tâm – quản gia hơn 20 năm. Ông né tránh ánh nhìn
...
Biệt thự… bị ông bà chủ bán rồi
Duy mở miệng, định hỏi điều gì đó – nhưng không thành lời. Ông Tâm lặng lẽ rút từ túi áo ra một chiếc chìa khóa cũ kỹ cùng một mảnh giấy nhỏ, dúi vào tay Duy
...
Cậu không còn ở đây nữa. Đi tạm đến địa chỉ này…
Cậu nhìn mảnh giấy. Một con hẻm nhỏ ở ngoại thành. Ký ức về ánh đèn chùm, phòng ngủ phủ nhung, bữa tối sáu món được phục vụ bởi dàn đầu bếp riêng… vụt tắt.
Không ai nói rõ chuyện gì. Chỉ là… mọi thứ bị xoá sổ, như thể chưa từng tồn tại.
cậu men theo vị trí mà bác tâm đưa , tìm đến một căn nhà cấp bốn , tuy không sang trọng như biệt thự trước kia của cậu những cũng chẳng đến nỗi tồi tàn . vách tường vẫn còn mùi sơn mới , nội thất các thứ cũng được gọi là ổn áp
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//nằm ườn ra sofa//
Cậu thả lỏng cơ thể , vứt bỏ chiếc áo vest và chiếc cà vạt vướng víu
Tay cởi hai nút áo ,mệt mỏi bẹp người xuống chiếc ghế như đang nghĩ ngợi sau chuỗi ngày ác mộng
Tiếng chuông điện thoại reo , cậu lười nhác nhấc lên , nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình mà cậu vui mừng khôn siết .. là bố .
Bắt máy , cậu chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng hối hả.
Ông Hoàng (bố Hoàng Đức Duy)
Duy..cố gắng lên , ba mẹ lo liệu xong rồi sẽ về
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Chờ ..? Chờ đến bao lâu chứ
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Aaaa. .. Hức..c ..
//run//
Cậu mở tủ - trống rỗng
Vơ lấy trai rượu còn sót lại khi giàu có , tu cạn một hơi như nước lọc
Rồi… cậu lên xe. Chiếc siêu xe sang trọng – thứ duy nhất chưa bị thu giữ – rú ga giữa màn đêm như con mãnh thú bị thương.
Chiếc xe lao đi như một mũi tên bạc xuyên qua màn đêm tĩnh mịch.
Dưới ánh đèn đường loang lổ, thân xe phủ lớp sơn đen ánh chrome lấp loáng như dòng thủy ngân sống động, phản chiếu từng mảng ánh sáng nhấp nháy của thành phố đang ngủ. Tiếng gầm động cơ vang lên trầm đục, đầy uy lựcXa xa, ánh đèn xanh nhấp nháy của một chốt giao thông hiện ra, nhưng chiếc xe không hề chậm lại.
Nó lướt qua như một bóng ma mang theo tốc độ, bí mật, và cơn giận đang sôi lên trong lòng ai đó phía sau lớp kính chống đạn.
Đêm vẫn dài, nhưng bánh xe vẫn không ngừng quay – như thể chính chiếc xe ấy cũng đang chạy trốn khỏi điều gì đó… không thể gọi tên
Có tiếng va chạm lớn. Kính chắn gió vỡ tan. Máu bắn đầy đầu xe.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//mở mắt//
Khô..ng khô-
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//chạy vội xuống//
Dưới gầm xe cậu là một người thanh niên , mái tóc nâu , dáng hơi cao , chiếc áo sơ mi trắng đã bị nhuộm đỏ
Cậu hét lên , vội mở của xe , túm lấy người kia mà lôi vào ghế phụ
Phóng gha lao thẳng đến bệnh viện
Nhưng có lẽ.. đã không kịp
Cậu run rẩy ôm lâý cơ thể đã không còn chút hơi ấm kia mà khóc nấc lên
Không giấy tờ tùy thân , không biết anh ta là ai , cũng chẳng ai nói cho cậu biết..
Đêm hôm đó, giữa cánh rừng vắng ngoại ô, Duy tự tay chôn người thanh niên xa lạ. Đó là tất cả những gì cậu có thể làm.
Chẳng ai hay biết. Không đèn. Không hoa. Không tiếng tiễn đưa.
Chỉ có ánh trăng và một cái tên… mà Duy không hề biết sẽ khắc sâu trong đời mình :
Sáng hôm sau , trong căn phòng ọp ẹp , cậu tỉnh dậy trong cơn mê man , đầu đau như búa bổ
"Chào buổi sáng , vợ chưa cưới của Anh~"
‧₊˚Người Chết Cũng Biết Nấu Ăn ⋆
Tưởng ma thì chỉ biết hù dọa? Có những hồn ma lại biết chiên trứng, pha sữa, và… tự nhận là chồng sắp cưới của bạn. Chết chưa chắc đã hết chuyện.
Ánh nắng sớm nghiêng nghiêng rọi qua lớp rèm trắng mỏng, phủ lên căn phòng một sắc vàng dịu êm. Trong căn nhà cấp bốn nhỏ gọn, tuy hơi bừa bộn nhưng cũng đủ ấm.
Duy tỉnh dậy sau một cơn say cùng cơn đau đầu như búa bổ. Mắt cậu lờ mờ đảo quanh căn phòng, lười biếng với lấy cốc nước trên kệ sách bên cạnh. Nhưng vừa kề miệng, ánh mắt cậu va phải một bóng trắng tòn ten trên cửa sổ.
Tóc trắng, da trắng, sơ mi trắng—tất cả đều nhấn nhá một vệt "siro đỏ" kéo dài từ thái dương xuống vạt áo, loang lổ như máu khô ..
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Chào vợ chưa cưới của .. Anh~
Nhìn thấy vật thể lạ trước mắt, mặt cậu tái hơn cả sữa đậu nành pha nước mưa. Đồng tử mở to, cổ họng nghẹn lại như có người bóp. Bản năng sinh tồn trỗi dậy
Tiếng hét của cậu còn hơn còi báo động , xé toạc không gian
Cậu xô cửa phòng, lao ra phòng khách, vấp chăn ngã cái "rụp". Cứ vậy, cậu và bóng ma kia như mèo với chó, đuổi nhau từ phòng ngủ ra bếp. Cái gì cầm được là ném, mà ném cũng vô ích—nó xuyên qua người ta!
Cậu mắt trước mắt sau , mò tay tìm điện thoại , chưa kịp gọi để cầu cứu thì đèn tắt cái "BỤP"
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//...//
"SOS chạy đến giải cứu ngay"
Đèn chớp tắt liên tục. Trong ánh sáng lập lòe, Cap run như cây sấy, co rúm người trước cửa, cố vặn tay nắm mà... không mở được.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Hức..uc , chư...a sốn..g được ba..o nh..iê..u mà hic đã c..hớt
//mếu máo//
Bóng đen kia dần dần đi đến gần cậu , ah không , cái bóng ấy lơ lửng , từng chút từng chút tiến đến
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Aa , lùi..I r-
//ngất //
Một cú ngã gọn ghẽ như cây chuối bị chặt ngang. Đầu đập nhẹ xuống sàn nhưng tay vẫn nắm chặt... chiếc điện thoại ốp con vịt
Một tia nắng xuyên khe rèm, chạm nhẹ lên mi mắt. Duy lờ mờ tỉnh dậy, đầu ong ong, thái dương nặng trĩu.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//từ từ ngồi dậy//
Cậu khẽ rùng mình , bấu tay mình 2-3 cái xác nhận
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Vẫn còn sống?
Giờ đây ,từng tiếng động nhỏ—rèm đung đưa, quạt quay—đều khiến Cậu giật mình. Tay cậu siết chặt góc chăn như nắm lấy chút “niềm tin nhân gian” cuối cùng.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Nó .. Vẫn còn ở đây ?
//ngó ngó nghiêng nghiêng//
Cậu mở điện thoại , 0 cuộc gọi. 0 tin nhắn. Nhưng màn hình phản chiếu một vệt trắng nhạt mờ sau lưng… hoặc là ánh sáng, hoặc không.
Câụ nấc nhẹ. Không dám quay lại.
Tiếng động chén đĩa va vào nhau ?
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Ai.. Trong bế..p vậy ?
Chân cậu lạnh như đạp băng. Sống lưng nổi gai.
Khi còn đang chìm đắm trong mớ "over thinking" thì một mùi hương sộc vào cánh mũi cậu
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Mùi trứng chiên ?
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Trộm ah ?
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Hay là ma?
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Mà chắc không phải ,
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Ma nào ... Lại biết nấu ăn ?
Cuối cùng, cái bụng thắng. Câụ mon men ra khỏi giường, rón rén bước tới bếp, từng bước như đeo đá.
Bên trong—vẫn là hắn. Vẫn mái tóc trắng, áo sơ mi trắng, vẫn những vệt đỏ trên áo. Hắn đang quay lưng lại, chiên trứng, như chưa từng rượt đuổi ai cả.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//mếu máo//
"Sao còn chưa đi nữa"
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Dậy rồi thì ra ăn đi , đứng dậy đồ ăn nguội hết đấy
Giọng nói trầm thấp mang chút ấm áp vang lên -nhẹ nhàng nhưng như là đang bóp nghẹt trái tim cậu
Cậu cứng đơ như tượng. Tay run rẩy chắp đôi đũa sắt thành hình chữ thập
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Vo..ng linh gì thì ma..u biến đi , khô..ng có đồ để cún..g đâu
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//để đĩa thức ăn xuống bàn//
//rót sữa//
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Nấu cho ăn rồi mà không ngồi xuống ăn đi còn đứng nói nhăng nói cuội gì nữa ?
Câụ nghe bụng “ọt ọt”, đỏ mặt, lén liếc trứng, lén liếc... “vong”. Thôi thì... có chết cũng phải no. Cap từ từ ngồi xuống , ánh mắt vẫn không rời hắn.
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//đẩy đĩa về phía cậu//
ăn đi
Cậu ăn hết sạch , đĩa sáng bóng , nếu hắn không ngăn lại thì có lẽ em đã cầm đĩa lên .. liếm
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Ê.. Này..y Định liếm ah
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
đói đến vậy thì tôi làm tiếp cho
Thì em đói thật mà , từ trưa hôm qua đến nay đã ăn gì đâu , mà sáng còn bị Anh đuổi quanh nhà thì không đói mới lạ
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Nấu .. Nhiều nhiều chút
//đỏ mặt //
Hắn bật cười. Rồi lại quay vào bếp.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//ngập ngừng//
Mà này... tôi không có gì để cúng đâu, nên là… nếu muốn được đền đáp thì tìm nhà khác đi nhé.
Hắn quay lại. Mỉm cười—nụ cười dịu dàng mà có chút bất lực.
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Không. Tôi ở đây… để chăm vợ chưa cưới của tôi
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
V… vợ chưa cưới ?
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Ừ
//lật trứng//
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Cậu nợ tôi một mạng mà
//nghiêng đầu//
˚ ༘ ⋆。Đêm Không Yên ˚ ༘ ⋆。
Khi sống chung với ma, giấc ngủ không còn là nơi an toàn. Vì có những đêm… không chỉ là tiếng gió, mà là tiếng trái tim đập loạn.
Câụ ngồi trên bàn ăn, trước mặt là ly sữa nóng thơm mùi vanilla. Trứng chiên trong bụng chưa kịp tiêu hoá, giờ lại thêm một đống câu hỏi lộn xộn như ổ bánh tráng trộn trong đầu.
Cậu liếc nhìn đối diện — người lạ mặt với mái tóc trắng, làn da trắng và... thái độ nhởn nhơ đến phát bực. Hắn ngồi chống cằm, nụ cười nhếch nhẹ như thể mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay.
Hai ánh mắt chạm nhau. Câụ rùng mình.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Rốt cuộc , cậu là cái gì ?
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Người
//tỉnh bơ//
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Người nào mà lơ lửng , biết đi xuyên tường , lại còn .. Máu me be bét như kia nữa ?
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Ờ.. Người từng bình thường
Cậu nghẹn họng , cầm ly sữa nóng lên uống vội nửa cốc , khó khăn nuốt xuống rồi nhìn chằm chằm vào cái người tự gọi mình là “vợ chưa cưới” của hắn.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Cậu... là cái người tôi .. đâm?
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//khẽ gật đầu//
Không trách móc , không thù oán , chỉ nhẹ nhàng đáp đáp lại.
Cậu không thốt lên được gì. Cậu ngoảnh mặt ra hướng khác,cầm ly sữa lên nhấp môi .
Cảm giác tội lỗi như một cơn sóng âm ỉ dâng lên, dù cậu chẳng nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra hôm ấy. Tất cả chỉ là một khoảng trắng chói loà – ánh đèn, tiếng còi, rồi bóng người vụt qua
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Không ai muốn thành hồn ma vả
Hắn cười , giọng vẫn nhẹ tênh
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Nhưng nếu được chọn nơi vất vưởng, thì anh chọn cạnh vợ~
Câu nói làm Câụ suýt nghẹn. Ho mấy tiếng mém nữa phun sửa bằng mũi
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Ờ thì… ở thì ở đi, nhưng đừng có mà gọi tôi là vợ chưa cưới nữa. Nghe sởn da gà
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Ừm, anh gọi là ‘người yêu trên giấy tờ âm phủ’ cũng được.
Hắn cười nhẹ một cái , đứng dậy dọn chén đĩa
Còn em thì bê mấy thùng carton vào nhà , từ hôm qua đến giờ đã kịp xếp đâu
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Cậu đang làm gì đấy?
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Xếp mấy đồ này vào nhà
Anh Ngó nghiêng rồi nghịch nghịch mấy đồ vận dụng cá nhân của cậu , nhìn cậu chật vật bê mấy thùng carton vào nhà mà bật cười
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Cười cái gì
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Nhìn cậu bê đồ buồn cười quá
ừ thì Buồn cười thật , cái dáng em lúc bê mấy đồ nặng trông hài lắm , ưỡn ngực về phía trước mà đỡ đồ , mông hơi chu ra đằng sau trông như mẹ bầu 6 tháng .
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Giỏi thì vào mà bê💢
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//chỉ tay vài cái//
mấy thùng đồ tự bay vào nhà gọn gàng. Câụ đứng hình mất vài giây.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
"Quên mất , hắn ta là ma mà"
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//vỗ mông cậu//
Xong rồi đấy
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Aa , biến thái💢
//xoa mông//
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Cần giúp gì nữa không ?
//tỉnh bơ//
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Xếp mấy đồ này lên kệ , quần áo bỏ vào tủ thôi
Hai phút sau, mọi thứ đã gọn gàng như căn hộ mẫu.
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//cầm quần áo đi tắm//
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Không nhìn thấy ah mà còn hỏi
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Thế để tôi tắm cho~
Cửa phòng tắm đóng sầm lại
Cởi bỏ quần áo , xả nước ấm rồi bước vào bồn tắm , hơi nước nóng tràn ngập , cảm giác thoải mái làm cậu thả lỏng người , chìm đắm vào làn nước ấm
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//hưởng thụ//
Câụ bắt đầu thả lỏng thì… cảm giác lạnh lạnh ở đùi khiến cậu rùng mình. Mở mắt ra — trước mặt là cái bóng trắng trắng lẩn khuất trong hơi nước. Lại là cái tên Quang Anh đấy
Cậu đạp mạnh , nước bắn tung tóe
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Aa , BIẾN THÁI 💢❗
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//vội vàng đứng dậy//
//lấy khăn tắm che người//
Hoảng loạn tột cùng vội đứng dậy vớ lấy chiếc khăn tắm mà cuốn quanh người . hắn thì từ từ đứng dậy , tiến lại gần cậu , chống một tay lên tường bình thản.
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Xem ra .. Trắng nhờ
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
IM MIỆNG LẠI
Co ro trong góc , mắt cậu đầy sợ hãi nhìn hắn , còn sợ hơn cả lúc bị hắn dọa nữa.
Vẫn là cái nhún vai bình thản
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Trắng thì khen trắng thôi
//sờ đùi cậu//
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Hứ..ức c..c-
Cậu nấc nhẹ khi bàn tay lành lạnh ấy chạm vào má đùi trong , tay giữ chặt chiếc khắn tắm , nước mắt rơi xuống , mặt mếu như mèo con ướt mưa .
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//rụt tay lại, đưa lên lau nước mắt cho cậu//
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Rồi rồi không sờ nữa
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Lùi..i r..a
Ôi cái giọng mềm xèo ấy làm hắn tan chảy mất , dễ thương chết đi được !
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//lùi lại//
Lùi đây
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Ra..a ngo..ài đi
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//xuyên tường//
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Đá..ng ghét
Một lúc sau , cậu cũng bước ra , áo phông đen trơn cùng quần trắng , trông cũng... hiphop . khắn lau đầu vắt trên cổ , mặt vẫn ấm ức nhìn hắn .
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//đi lại nhéo má cậu//
Sữa pha để trong ph-
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//hất tay hắn ra//
Không chơi với cậu nữa
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//Cười //bay theo//
Thôi , chin nhỗi
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Cũng.. Chưa thấy gì mà ..
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Chưa thấy gì ? Lừa trẻ con ah ?
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Chưa thấy thật mà .. Mới sờ thôi
Em tức phát khóc, đạp hắn một cái mạnh
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
đi tắm đi💢💢
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Không có đồ
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//lườm nhẹ//
Lườm thế thôi chứ cũng đứng lên , đi lại tủ lấy cho Anh bộ đồ
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//dơ lên//
Bộ này được không
áo sơ mi trắng - quần đùi trắng
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//luồn tay vào áo em//
Cái này~
//định cởi//
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//vọng ra//
Lấy giúp tôi bộ quần áo với
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Tch-Phiền
Vừa mở cửa , tay thò vào đưa bộ quần áo thì đã bị một lực kéo vào trong , cậu mất đà , ngã tựa vào người hắn .
Bốn mắt nhìn nhau . cậu ngượng chín mặt , tay bị giữ chặt , bên dưới , dươngvat hắn cứ cọ cọ vào em ..
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Khà khà.. thích như này ah
Cậu vả hắn một cú đau điến cho chừa tội biến thái rồi tốc biến ra ngoài .
Một lúc sau , hắn bước ra , công nhận lúc không máu me thì trông hắn đẹp trai thật , da trắng , mũi cao , môi hồng , còn cả dáo sơ mi trắng nữa .
Thấy em đang đứng ở ban công, cầm cốc sửa lại gần
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//vuốt eo em//
Uống sữa này vợ~
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//giật mình//
Không uống
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//để sữa cạnh miệng em//
Ngoan , uống đi
//một tay ôm trọn eo em //
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//Uống/
Ực..c
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
anh định ở đây đến bao giờ
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Khi nào em chế† , rồi bắt hồn em xuống âm phủ
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Làm vợ ~
//ôm chặt eo hơn//
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Khùng
//bỏ vào phòng//
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//nằm trên giường//
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//nằm theo/
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Ai cho Anh nằm đây , đi xuống
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Có sao đâu~
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
// đạp Anh //
nằm trên này để nửa đêm anh giở tính biến thái hả
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Nằm hay không thì vẫn làm được mà
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
Im đi , cấm Anh lên
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Vợ không thương Anh~
𝙃𝙤𝙖̀𝙣𝙜 Đ𝘂̛́𝙘 𝘿𝙪𝙮
//lườm//nằm xuống//
Được 15'p thì thấy lành lạnh , định tìm chăn đắp thì lúc nãy đạp hắn , hắn ôm luôn chăn xuống rồi còn đâu , thôi , nhịn nhục mà lọ mọ dậy lấy chăn .
Anh lén bò lên, nhét cái gối ôm con cừu vào tay em .
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Có ôm Anh đâu
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Ôm gối thôi mà
Cap mơ màng gác tay lên gối, miệng khẽ cong lên. Hắn nhẹ nhàng chui vào sát hơn
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
//Hôn nhẹ trán em//
𝙉𝙜𝙪𝙮𝙚̂̃𝙣 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝘼𝙣𝙝
Vợ ngủ ngoan~
𝘽𝙤̂́𝙣𝙜 🐟
3 chap rồi nhỉ , xin ý kiến của độc giả với
Download MangaToon APP on App Store and Google Play