"Chúng mày chia nhau ra tìm đi, tìm bằng được nó cho tao".
Một đám người khoảng bao mươi tên lùng sục tìm người. Lục Giang Bình sát khí hằm hằm, tay lăm le chiếc gậy sát ráo riết tìm người. Người gã tìm không ai khác là kẻ hại gã tiêu tan sự nghiệp, biến mất khỏi thương trường - Tống Quân Hạo. Lục Giang Bình thời đó từng đứng trên đỉnh cao thế nào, không ngờ lại có ngày rơi xuống vực thẳm thảm thương đến thế.
Lục Giang Bình bây giờ không khác gì loài chó điên cùng đường bí lối. Gã bây giờ chỉ muốn tìm ra kẻ đã hại mình là Tống Quân Hạo giết cho kì được.
Tống Quân Hạo một mình đối chọi với đám người hung hãn của Lục Giang Bình. Tuy học võ từ nhỏ nhưng không thể lấy một chọi ba mươi, càng không thể tránh được bất cẩn để bản thân bị thương. Hắn yên lặng trốn trong ở một góc tường, chờ viện binh đến tiếp ứng.
Con đường phố vắng tanh, đêm đen buông xuống tĩnh mịch, dù có giết người cũng không ai thấy ai hay. Dù người ta có nghe thấy tiếng người cũng sợ không dám ra ngoài tiếp ứng sợ rằng mình bị vạ lây, càng gặp chuyện xui xẻo chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.
Hà Đan Vy lúc này đi làm trở về, cô vươn vai vận động một chút cho khỏe người, không ngờ cô đi làm về lại muộn thế, lại ở lại tăng ca nữa. Bây giờ đường phố không còn bóng dáng một ai nữa rồi, có lẽ cô là người cuối cùng.
Cô bước đi đến gần góc tường nơi hắn nấp. Từ đằng xa Hà Đan Vy thấp thoáng thấy bóng dáng người đàn ông cao ráo trên người đang mang vết thương bầm dập, trên đầu rơm rớm máu chảy đang dựa vào tường phờ phạc. Hà Đan Vy nép vào một góc theo dõi từ xa xem xét tình hình.
"Tống Quân Hạo, tao xem mày chạy bao xa".
Một lên la lối quát tháo.
Năm, sáu tên đi theo đúng hướng Tống Quân Hạo đang nấp. Tống Quân Hạo cũng không thể chạy chỉ có thể dựa theo bản năng mà phản đòn, cầu vận may tìm đường thoát thân. Tay hắn cầm sẵn gậy sắt nắm thật chắc.
Năm sáu tên kia háo hức muốn tóm hắn về để lĩnh tiền mà trong phút giây đắc ý sung sướng thì viên gạch lớn từ đâu bay tới tiếp xúc vào đầu kẻ ban nãy lớn tiếng nhất.
Một tên nằm bất động ngay tức khắc. Mấy tên còn lại chưa kịp hoàn hồn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy loáng thoáng bóng dáng một đứa con gái lao tới tốc độ rất nhanh tung một cước đá văng thêm một tên nữa.
Người con gái cột tóc đuôi ngựa bịt kín mặt chỉ hở con mắt chống lại chúng. Tống Quân Hạo sững người nhìn cô ở khoảng cách xa.
Tất cả bọn chúng lao vào hội đồng cô, nhưng bắt cô quả không đơn giản. Hết tên này đến tên kia bị cô đả thương đau đớn. Bất cẩn cô bị đánh lén phía sau, Hà Đan Vy tung một cước phía sau đá bay hắn.
Tống Quân Hạo đưa con mắt yếu ớt nhìn chăm chú cô gái đang cùng bọn khốn kia ẩu đả một phen. Cơ thể yếu ớt vô lực của hắn giờ phó mặc hết vào bức tường lạnh phía sau, nhờ nó giúp mình chống đỡ cả khối nhục thể đang bị thương bầm tím tái.
Hà Đan Vy một mình đánh năm sáu kẻ côn đồ một đấm rồi một cước chúng nằm yên bất động trên đất. Cô quay sang nhìn người đàn ông bên đứng cạnh tường, thăm dò hắn ta, hắn bị thương khá yếu dường như không còn sức lực, cả khối cơ thể dần dần đổ xuống.
Cô chạy đến chỗ Tống Quân Hạo đỡ lấy hắn, đầu hắn gục trên vai cô. Cô cố gắng gọi hắn tỉnh lại nhưng Tống Quân Hạo chỉ thấy mơ hồ oang oang bên tai không rõ tiếng ai, cơ hồ nhắm mắt một cách mệt mỏi vô lực.
Hôm sau...
Hắn mơ màng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, nhưng vết thương trên người và trên đầu đã được băng bó cẩn thận kĩ càng. Hắn quét mắt nhìn một vòng quanh căn phòng mình nằm, căn phòng bài trí đơn giản, mọi thứ trong phòng đều cũ kĩ, chiếc giường nhỏ chỉ vừa mỗi cơ thể hắn, chiếc áo mangto dài của hắn để gọn bên cạnh giường cùng với chiếc điện thoại, còn không thấy cô gái cứu mình hôm qua đâu.
Tống Quân Hạo ngồi dậy, vết thương cử động nhẹ cũng đau điếng. Hắn ngồi trên giường đặt hai chân xuống đất lạnh, định đứng lên đi thì tiếng "ken két" cửa phòng đã cũ đẩy vào.
"Tỉnh rồi à ?".
Tiếng người con gái đó cất lên trên tay mang theo khay có bát cháo nóng cùng với bông băng gạt, thuốc đỏ. Dáng người nhỏ gầy, nước da không sáng nhưng lại khỏe mạnh rắn rỏi, khuôn mặt nét mắt hài hòa ưa nhìn, mái tóc dài cột đuôi ngựa cao đến đỉnh đầu cá tính.
Cô đặt chiếc khay lên trên bàn, chưa kịp làm gì, lực đạo mạnh mẽ kéo lấy cô đẩy cô vào tường, một tay cơ hồ đỡ đầu cô, một tay đã bóp chặt lấy cổ cô lực đạo siết mạnh khiến cổ Hà Đan Vy như sắp gãy ra.
Nhìn hắn hừng hực sát khí trong mắt, tay bóp cổ cô cứ vẫn siết lực đạo, cảm giác hắn không hề bị thương mà rất sung sức, muốn giết người ngay lập tức.
"Cô là ai ? Là người của Lục Giang Bình cử tới đúng không ?".
Hà Đan Vy vỗ vỗ vào tay đang siết cổ mình, khó khăn nói: "Lục Giang Bình nào ? Buông ra".
Hắn gằn giọng giận dữ hỏi tội cô hệt hỏi tội phạm nhân: "Còn giảo biện ? Nói. Hắn sai cô đến giết tôi phải không ?".
Vừa nói tay siết lực hơn, mặt cô bắt đầu chuyển tím tái nếu thêm chút nữa e là sẽ chết người thật. Hà Đan Vy cố gắng gỡ tay Tống Quân Hạo ra khỏi cổ mình, nhưng hiện giờ bộ dạng hắn hệt như con thú dữ vồ mồi nhất quyết không chút buông lỏng.
Thân hình hắn cao lớn hơn hẳn cô một cái đầu, che phủ hết tầm mắt cô, cô chỉ nhìn thấy khuôn mặt kia giận dữ đầy sát khí của hắn.
"Đồ điên". Hà Đan Vy cố gắng mắng hắn: "Nếu tôi muốn giết anh thì đêm qua tôi chẳng cứu anh làm quái gì, tôi để mặc cho chúng đánh chết anh rồi. Tên điên, buông tay".
Tống Quân Hạo nghĩ lại chuyện đêm qua mình bị truy sát, cô gái này đã cứu hắn, suy nghĩ một hồi cô ta nói cũng đúng. Nhìn vết bầm tím trên tay cô thì hắn ngợ ra cô vì cứu hắn mà bị thương. Hắn từ từ buông tay khỏi cổ Hà Đan Vy. Hà Đan Vy như tiếp nhận lại sự sống, cô ho khan một cách khó nhọc lấy lại hơi thở.
Nhìn cô gái vừa bị mình muốn giết hại, hoài nghi cô là đồng phạm với Lục Giang Bình mà cảm thấy có lỗi. Nhìn dấu tay mình hằn trên cổ cô Tống Quân Hạo nhận ra ban nãy mình dùng lực không hề nhỏ.
Tống Quân Hạo đang định mở miệng nhận lỗi thì không ngờ lại bị đối phương cướp lời trước. Hà Đan Vy tức giận mắng hắn: "Đồ điên hoang tưởng. Có đầu óc mà không hoạt động sao ? Đúng là làm ơn mắc oán. Biết thế hôm qua mặc xác anh cho rồi".
Tống Quân Hạo nhìn cô gái trước mặt mình im lặng không nói gì, cứ để cô mắng mình, coi như là để cô xả giận. Là hắn sai, lỗi của hắn.
Hắn bình tĩnh nhận lỗi: "Xin lỗi. Tôi không đúng".
Không nói nhiều, kiệm lời nhưng đủ ý thành thật nhận lỗi. Hà Đan Vy cũng không chấp với người đang bị thương mắc bệnh hoang tưởng là hắn. Nhưng cái miệng của cô không ngừng xì xèo nhỏ tiếng chửi mắng hắn: "Đồ không biết tốt xấu, đa nghi hơn Tào Tháo. Bị đánh là đáng lắm".
Hắn nhìn cô không biết là cô đang chửi mình. Tay cô chạm nên vùng cổ hằn đỏ, khó nhọc khều khào lấy giọng. Hắn đến gần cô xem xét tình hình vết thương mà hắn gây ra cho cô như thế nào, Hà Đan Vy ngăn lại giữ khoảng cách: "Đừng qua đây nữa. Anh còn định tra khảo cái gì thêm à ?".
"Tôi không có". - Hắn đáp lại.
Cô nói tiếp: "Dù sao cũng đừng qua đây". Chỉ tay vào bát cháo: "Ăn đi, rồi uống thuốc. Ban nãy sung sức bóp cổ tôi thì cho thấy tay chân anh không có vấn đề gì chắc có thể tự thay bông băng được nhỉ ? Đầu giường là áo khoác và điện thoại của anh tôi để gọn đó rồi. Anh mau gọi người đến đón đi, đừng ở đây làm phiền tôi. Tôi không muốn dây dưa thêm với mấy người tư bản như anh đâu".
Không cho Tống Quân Hạo một cơ hội mở lời, cô bước ra khỏi phòng dứt khoát, ngay cả một câu "cảm ơn" đơn giản hắn cũng chưa kịp nói với cô. Tống Quân Hạo nhìn cánh cửa đóng im lìm rồi nhìn sang khay cháo và bông băng thuốc đỏ cô đã chuẩn bị sẵn.
Bụng cồn cào réo lên vì đói chưa có gì bỏ vào, hắn bưng bát cháo khó khắn, sao ban nay sung sức dùng lực bóp cổ cô chẳng vấn đề gì giờ có tô cháo đang làm khó hắn, chắc vì để trả thù chăng. Tống Quân Hạo múc từng muỗi nhỏ bỏ vào miệng, hương vị này không tồi chút nào, cuối cùng là ăn hết.
Nhìn bông băng thuốc đỏ để bên cạnh rồi nhìn những vết thương rách trên người mà được cô băng cho trong lòng nảy sinh ý đồ không rõ.
Một tiếng "choang" trong phòng phát ra, Hà Đan Vy đẩy cửa vào thấy hắn đang nhặt nhạnh từng mảnh vỡ của bát cháo khó khăn. Hắn nhìn cô, nói: "Tôi không cố ý".
Hà Đan Vy tiến đến ngồi xuống nhặt nhanh những mảnh vỡ kia bỏ vào thùng rác gần đó, không nói gì. Tống Quân Hạo nhìn cô dọn dẹp đống lộn xộn, trong lòng có vẻ hối lỗi: "Xin lỗi về sự bất tiện này, cũng cảm ơn cô đêm qua đã cứu".
Hà Đan Vy chỉ "ừ" một tiếng cho qua chuyện không nói thêm câu nào rồi mang đống mảnh vỡ đó ra ngoài vứt. Tống Quân Hạo đưa tay cầm lấy lọ thuốc đỏ đúng lúc Hà Đan Vy trở vào. Hắn đưa lọ thuốc đỏ ra trước mặt cô, Hà Đan Vy nhíu mày nhìn hắn.
"Cô giúp tôi một chút đi ?". Tống Quân Hạo đưa ra thỉnh cầu. Âm trầm thấp trong giọng nói nam tính của hắn nhưng lại như kẻ bên trên ra lệnh cho cấp dưới.
Hà Đan Vy cười nửa miệng: "Đây là cách anh nhờ sự giúp đỡ của người khác à ?".
Tống Quân Hạo nghe những lời đôi phần mỉa mai câu từ của mình hắn cũng thẳng thắn thừa nhận: "Tôi không giỏi lắm về chuyện ăn nói nên đã làm cô mất lòng".
Người đàn ông ngay trước mắt mình, điển trai, gương mặt góc cạnh sắc nét, ngũ quan tinh tế đẹp đến mức ai nhìn cũng có thể rung động, nhưng đối với cô dù đẹp bao nhiêu cũng chỉ là để nhìn ngắm. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, bên khóe miệng bất giác cười: "Đúng là không biết ăn nói, anh sinh ra không phải để dỗ ngọt phụ nữ. Vậy cũng được. Đỡ đi một phần để các cô gái không phải đâm đầu lao tâm khổ tứ chạy theo những người tư bản như anh".
Tống Quân Hạo suy nghĩ những lời cô nói, nó có nghĩa là gì ? Hắn hiểu được đôi phần ý tứ trong lời nói mập mờ của Hà Đan Vy. Hắn đúng là không có thiên phú về việc dỗ dành hay lấy lòng phụ nữ, chỉ có kẻ khác lấy lòng hắn để được hắn ban ân huệ.
Còn việc lời ngon tiếng ngọt quả thật không phải phong cách làm việc của hắn. Ý cô muốn nói những người giàu có như hắn bớt đi dụ dỗ con gái nhà lành phải không.
Hà Đan Vy đi đến lấy lọ thuốc đỏ, gỡ bỏ băng gạt cũ đem bỏ đi, thấm nước muối sinh lý ra rồi từ từ lau sạch vết thương cho hắn. Cô làm rất nhẹ tay khiến hắn vô cùng thoải mái. Tống Quân Hạo để ý người con gái kia một mực chăm chú không rời mắt.
Tuy không phải kiều nữ hay tiểu thư khuê các, không xinh đẹp so với mấy bông hồng kiêu kì trước đây hắn gặp, cũng chẳng biết yếu đuối làm dáng, có lẽ đây là người con gái rất hiếm đối với hắn cũng là lần đầu gặp người con gái có tính cách như vậy, nét cá tính, mạnh mẽ, ngoan cường.
Tống Quân Hạo hắn trước kia ngoại trừ ba mẹ mình thì chưa ai dám nặng nhẹ to tiếng mắng nhiếc hắn nhưng cô lại có thể làm vậy. Hắn không nói cô lấy nửa lời, để cô mắng nhiếc cho chán thì thôi. Có lẽ đây là đặc cách đầu tiên hắn dành cho người con gái đặc biệt này sao ?
Ánh mắt hắn đỗi như tia ánh dương dịu dàng rơi trên gương mặt ngũ quan hài hòa của Hà Đan Vy, cô đã có ấn tượng với hắn ngay từ giây phút này.
Hắn nhìn vết bầm tím trên cổ Hà Đan Vy, định đưa tay chạm vào không ngờ cô lại phản ứng dữ dội né tránh: "Anh tính làm gì ?"
Tống Quân Hạo bình thản nói: "Không có ý gì. Tôi không hại cô. Tôi chỉ xem xem vết thương trên cổ cô có nghiêm trọng hay không, cô không cần phản ứng thái quá".
Hà Đan Vy đáp: "Không sao. Sẽ khỏi thôi. Tôi không chấp nhặt với anh".
"Xin lỗi".Tống Quân Hạo lặp lại tiếng nhận lỗi với cô.
Hà Đan Vy thở dài nói: "Mấy người tư bản như anh đúng là nhiều tiền cũng khổ thật. Gây thù chuốc oán không ít người để người ta truy đuổi ráo riết".
Đang định dọn dẹp cất gọn đi thì hắn gọi cô: "Khoan đã, cô ngồi nói chuyện với tôi một lát".
Hà Đan Vy cũng không từ chối mà ngồi lại với hắn: "Có chuyện gì à ?".
"Tôi chỉ muốn làm quen với người đã cứu mình thôi. Cô sống một mình à ?".
"Ừm, một mình".
"Như vậy đâu an toàn".
"Đối với tôi như vậy là an toàn, còn không bị người khác làm phiền".
"Tôi tên Quân Hạo". Hắn nói ra tên của hắn, cô cũng không ngần ngại đáp lại: "Hà Đan Vy".
Tống Quân Hạo suy ngẫm ý nghĩa tên của đối phương, hóa ra cái tên đã nói lên tính cách của người mang tên ấy. Hắn bật cười một tiếng, khen: "Tên đẹp lắm".
"Cảm ơn anh".
"Cô sao không sống với gia đình mình ? Như vậy sẽ tốt hơn".
Hà Đan Vy chỉ nói lấp lửng khi nghe đến hai chữ "gia đình" mà nghẹn thắt lại: "Gia đình ?".
Tống Quân Hạo nhìn biểu cảm của cô khi hắn nhắc tới việc sống với gia đình, gương mặt chuyển sắc sa sầm xuống, dường như vừa rồi hắn vô tình chạm đến nỗi đau của cô.
Cô cười khổ một tiếng: "Tôi quen sống một mình hơn. Sống với gia đình tôi cảm thấy không được thoải mái".
"Vậy à ? Vậy cô là cô gái không thích phụ thuộc. Nhưng mà như thế sẽ khiến cô rất áp lực".
"Không sao. Tôi đã quen rồi. Quen rồi sẽ không còn cảm thấy áp lực nữa".
Ánh mắt đong đầy ưu tư, buồn phiền của Hà Đan Vy đều bị Tống Quân Hạo thấy cả. Cô đang giấu hắn, không muốn nói thật, có lẽ là không thể nói, không muốn nói thì đúng hơn.
Hai chữ gia đình thiêng liêng đối với cô nó như gánh nặng cả cuộc đời cô, cô không còn muốn nghe muốn nhớ.
Bởi vì...cô không còn gia đình nữa.
Nhìn thái độ này của cô, cô không muốn nói hắn cũng không muốn hỏi, không muốn khơi lại nỗi đau của cô, là tôn trọng quyết định của đối phương.
"Ừm". Hắn nhẹ "ừ" một tiếng, để ý những vết thương bầm trên tay cô, nhớ rằng hôm qua trên lưng cô cũng bị chúng đánh trong lòng thương xót, lo lắng: "Đêm qua cô vì cứu tôi mà bị đánh, vết thương trên lưng của cô hẳn rất đau, hay là tôi đưa cô đi viện kiểm tra ?".
"Không cần đâu. Mấy vết thương cứ coi là đang luyện võ đi, không đáng là gì. Tôi khá hơn anh là được rồi".
Download MangaToon APP on App Store and Google Play