[Kỳ Hâm] Sai Ngày Từ Khoảnh Khắc Bắt Đầu
Cậu Bé Không Tên
Chiếc xe dừng lại trước cổng trại trẻ mồ côi. Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo vài chiếc lá vàng khô, xoay tròn trong không trung rồi rơi xuống bên chân cậu bé. Đôi mắt đen láy nhìn ra ngoài, không hề chớp – trống rỗng, như thể đã quen với sự chờ đợi mà không mong ai sẽ đến.
Cậu tên là Tiểu Hồ Ly là tên nhà. Ít nhất, đó là cái tên mà trại đặt cho, sau khi tìm thấy cậu trên đường vào một buổi tối mưa lạnh – không giấy tờ, không thân nhân, không ký ức.
Khi được hỏi “Con có nhớ tên mình không?”, cậu bé chỉ im lặng. Người ta tưởng cậu bị câm. Nhưng không phải, chỉ là chằng còn gi để nói
Hôm đó, một cặp vợ chồng bước vào khuôn viên trại, nắm tay nhau thật chặt. Họ không còn trẻ, nhưng ánh mắt lại dịu dàng như ánh mặt trời lúc hoàng hôn. Người phụ nữ khẽ cúi xuống nhìn Hâm – cậu bé đang ngồi lặng lẽ bên cửa sổ.
“Cháu tên gì?” – bà dịu dàng hỏi.
Hâm quay đi. Một thoáng bối rối hiện lên trong mắt. Cậu không biết. Không biết mình là ai, đến từ đâu, vì sao lại ở đây.
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng: “Cháu có muốn có một gia đình không?”
Hâm quay đi. Một thoáng bối rối hiện lên trong mắt. Cậu không biết. Không biết mình là ai, đến từ đâu, vì sao lại ở đây.
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng: “Cháu có muốn có một gia đình không?”
Lần đầu tiên sau bao tháng ngày, cậu bé ấy khẽ gật đầu.
Họ đặt tên cậu là Trình Hâm – giữ lại phần “Hâm” như một cách không làm cậu thấy xa lạ với chính mình. Căn nhà mới không quá lớn, nhưng ấm áp. Mỗi bữa cơm, có tiếng cười. Mỗi đêm, có tiếng ru êm dịu từ người mẹ mới.
Nhưng dù có cố gắng đến mấy, ánh mắt của Hâm vẫn luôn như có một lớp sương mỏng phủ lên – mờ mịt và xa xôi. Cậu là một đứa trẻ ngoan, lễ phép, học giỏi, biết nấu ăn, biết tự giặt đồ từ rất sớm. Nhưng… không bao giờ gọi họ là "ba mẹ".
Không phải vì không thương. Mà vì trong trái tim nhỏ bé ấy, vẫn có một cảm giác mơ hồ rằng: “Hình như… mình đã từng có một gia đình khác.”
Một năm sau, tai nạn ập đến.
Trên đường trở về từ một chuyến du lịch ngắn, chiếc xe mất lái giữa đêm mưa. Cậu bé tỉnh lại trong bệnh viện – chỉ còn lại một mình
Không còn đôi tay vỗ về. Không còn tiếng hát trước giờ ngủ. Không còn mái nhà mang hơi ấm.
Mười tuổi. Hâm lại trở về vạch xuất phát. Không người thân, không nơi nương tựa. Lần thứ hai mất đi tất cả.
Nhưng lần này, cậu không khóc.
Cậu chỉ ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ nơi những giọt mưa đang lặng lẽ trượt dài.
Mảnh sống còn lại
Căn phòng trọ chỉ rộng chưa đến mười mét vuông. Mái tôn mùa hè thì nóng hừng hực, mùa mưa thì dột từng giọt rơi ngay cạnh gối. Nhưng nó là nơi duy nhất Đinh Trình Hâm có thể gọi là “nhà” sau khi mọi thứ sụp đổ lần nữa.
Đinh Trình Hâm
Haizz đã 6 năm rồi sao nhanh thật *cười"
Cậu không còn ai bên cạnh. Sau vụ tai nạn, tiền bảo hiểm và chút tài sản ít ỏi của ba mẹ nuôi để lại đủ cho cậu sống thêm vài năm nếu chỉ dùng để ăn. Nhưng Hâm không chọn cách sống cầm cự. Cậu chọn tự lập.
Đinh Trình Hâm
Mình còn nhớ năm mình 13 tuổi còn bị người ta nói là Hâm lầm lì nữa kìa
Buổi sáng, cậu đi học ở một trường công gần đó nơi mà người ta gọi cậu là “thằng Hâm lầm lì”. Bạn bè không ai thân. Thầy cô thương, nhưng cũng chẳng hiểu được ánh mắt cậu thứ ánh mắt như người đã sống quá lâu trong yên lặng
Buổi chiều, Hâm làm thêm tại một tiệm sách cũ. Cậu không nói nhiều, chỉ lặng lẽ lau kệ, phân loại sách, thỉnh thoảng cúi xuống đọc vài trang còn sót mực lem. Chủ tiệm là một bà lão góa chồng, cũng chẳng hỏi han gì nhiều, chỉ thường để thừa lại hộp cơm trưa cho cậu mang về.
Đinh Trình Hâm
Dạ của quý khách đây ạ *đưa cuốn sách đã được gói cẩn thận*
Đa nhân vật
Um cảm ơn em *lấy*
Ban đêm, Hâm về phòng, bật đèn bàn, lấy sách ra học. Tiếng xe ngoài phố ồn ào, tiếng cãi vã từ căn phòng trọ bên cạnh, mùi ẩm mốc trộn với mùi giấy cũ. Nhưng giữa tất cả những hỗn loạn ấy, cậu vẫn chăm chú làm bài tập, từng nét bút chắc nịch như muốn khắc lại số phận
Cậu không cho phép mình dừng lại. Không có ai để tựa vào. Không có ai để gục đầu mà khóc. Chỉ có chính cậu
Đinh Trình Hâm
Mình không được khóc mình lớn rồi ba mẹ nói con trai khóc là xấu
Đinh Trình Hâm
*lau nước mắt*
Cậu cứ lau thì nước mắc càng chảy
Đôi khi, vào một đêm rất yên, Hâm mơ thấy một ngôi nhà khác. Không phải căn nhà của ba mẹ nuôi. Là một ngôi nhà xa lạ nơi có tiếng gọi dịu dàng
:Hâm ơi anh đợi em ở ngoài cổng nhé
Cậu giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh bám trên trán.
Đinh Trình Hâm
S-sao tim mình nhói quá *ôm tim*
Cậu giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh bám trên trán.
Đinh Trình Hâm
Ngày nào mình cũng mơ về người đó
Đinh Trình Hâm
Nhưng mỗi lần mình lại là người đó biến mất
Bốn năm trôi qua. Hâm thi đậu vào trường đại học nghệ thuật với học bổng toàn phần. Cậu chuyển đến một khu nhà trọ sinh viên gần trường – vẫn nhỏ, nhưng gọn gàng. Vẫn cô độc, nhưng không còn sợ.
Bàn học giờ đã có thêm giá vẽ, màu nước, và những bản phác thảo dang dở. Trên tường dán những bức tranh vẽ phong cảnh, một số chỉ là vệt màu lơ đãng – như thể Hâm đang cố vẽ ra thứ gì đó… đã từng ở trong ký ức.
Nhưng dù cố thế nào, cũng chẳng thể nhớ ra.
Đinh Trình Hâm
N-nó là cái gì? sao mình không nhớ ra được
Hâm uống một ngụm trà nguội, ngồi trước cửa sổ phòng trọ. Ngoài kia, ánh đèn vàng lặng lẽ rọi xuống con phố nhỏ – nơi định mệnh đang sắp sửa sắp đặt cho cậu một cuộc gặp gỡ quan trọng.
Với một người sẽ thay đổi cuộc đời cậu mãi mãi
Ê Hâm cậu không thấy cô đơn hả? Có chứ. Nhưng mà quen rồi
Chiều hôm ấy, bà chủ tiệm sách gọi cậu lại, dúi cho một ổ bánh mì.
Đa nhân vật
Hâm, ăn đi. Nhìn con như cái bóng lạc trong sách luôn rồi đó
Cậu ngước lên, nhận bánh bằng hai tay, khẽ gật đầu
Đinh Trình Hâm
Dạ con cảm ơn bà
Đa nhân vật
Cái mặt con cảm ơn nghe cũng buồn nữa, thiệt
Hâm không đáp, chỉ quay lại kệ sách, tiếp tục xếp từng cuốn cũ kỹ theo màu gáy. Bà lắc đầu thở dài, nhưng không nói gì thêm. Cũng chẳng ai biết phải nói gì với một đứa trẻ chưa từng gọi ai là "ba mẹ" lần nào nữa kể từ sau đám tang.
Ở trường, thầy giáo chủ nhiệm giữ cậu lại sau tiết học.
Đa nhân vật
Hâm, em ổn chứ?
Đa nhân vật
Có khó khăn gì thì nói với thầy. Em học giỏi, nhưng sức khỏe là quan trọng, đừng cố quá.
Đinh Trình Hâm
Em không sao, thầy đừng lo
Câu “em không sao” lặp đi lặp lại nhiều đến mức chính Hâm cũng không còn chắc… là mình thật sự ổn.
Ban đêm, Hâm nằm co người trên chiếc giường cũ kỹ. Trần nhà đầy vết nước loang, bóng đèn chớp chớp vì điện yếu. Tiếng gió rít qua khe cửa như một lời ru nghẹn ngào.
Có đêm cậu lẩm bẩm trong mơ
Đinh Trình Hâm
…Đừng đi… đừng bỏ con ở lại…
Và tỉnh dậy trong bóng tối.
Năm mười bảy tuổi, Hâm đã biết nấu ăn, sửa ống nước, làm sổ ngân hàng, xin học bổng, viết hồ sơ vay vốn sinh viên. Bạn bè trong lớp nói cậu “già như người ba mươi”. Nhưng cậu chỉ mỉm cười nhạt, không phản bác
Một người bạn cùng lớp từng hỏi
Đa nhân vật
Ê Hâm, cậu không thấy cô đơn hả?”
Hâm suy nghĩ một chút. Rồi đáp
Đinh Trình Hâm
Có chứ. Nhưng mà quen rồi.
Thứ duy nhất khiến cậu thấy còn sống, là tranh vẽ. Khi ngồi xuống với giấy trắng, cậu được im lặng theo cách không ai trách, không ai hỏi. Trong tranh, cậu có thể vẽ một mái nhà không đổ nát, một bữa cơm có tiếng cười. Dù chỉ là tưởng tượng
Một lần nọ, bà chủ tiệm sách lén nhìn qua vai cậu khi Hâm vẽ lúc chờ khách
Đa nhân vật
Ai vậy con? Người trong tranh...?
Đinh Trình Hâm
Con không biết
Đa nhân vật
Vậy sao vẽ buồn dữ vậy?
Đinh Trình Hâm
Vì không nhớ nổi mặt họ
Khi cậu nhận được thư báo trúng tuyển đại học nghệ thuật, bà chủ đưa cho cậu một túi quà
Đa nhân vật
Coi như quà tốt nghiệp. Trong đó là cái lò nướng mini, với ít trà túi lọc.
Đa nhân vật
Sống tiếp nha, Hâm. Đừng gãy giữa đường.
Tối đó, trong căn phòng trọ sinh viên mới thuê, Hâm tự pha một ly trà. Nhấp ngụm đầu tiên, vị nhạt chát. Nhưng có lẽ, đó là vị của tự do – dù không trọn vẹn
Ánh đèn đường ngoài cửa sổ vẫn vàng vọt như trước. Nhưng lần này, có cái gì đó khác
Cậu không còn là cậu bé mười tuổi mất tất cả.
Cậu là Trình Hâm, sinh viên ngành hội họa, người sẽ vô tình chạm vào một định mệnh mà chính cậu cũng không thể ngờ tớ
Download MangaToon APP on App Store and Google Play