Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(Genshin Impact X Conan) Tinh Linh Nhỏ, Bắt Được Em Rồi!

Chương 1: Ngọn gió lưu lạc

"Seelie bé bỏng, từ hôm nay con sẽ có tên là Sylphine"

Một giọng nói trong trẻo của một thiếu niên vang lên trong tâm trí tôi...

Sylphine...? Đó là tên tôi sao?

Mà chờ đã?! Tôi chỉ là một tinh linh gió bình thường thôi mà?! Sao tôi có thể suy nghĩ và phân biệt rõ giọng nói này tới như vậy được?!

Tạm gác chuyện đó qua một bên đã! Hình như tôi cảm thấy cả người tôi đang thay đổi! Tôi đang dần nhìn rõ được quang cảnh xung quanh... Nhưng điều này sao có xảy ra được chứ?!

"Oya? Có vẻ như con vẫn đang hoang mang lắm nhỉ?"

Giọng nói ấy tiếp tục được vang lên nhưng lần này tôi lại có thể thấy rõ được con người đang nhìn tôi với một ánh mắt tràn đầy ý cười và dịu dàng.

Là con người sao??

Tôi khẽ nghiêng đầu thắc mắc với con người lạ trước mặt này

Có vẻ như người này thấy được biểu cảm đáng yêu của tôi làm cho bật cười. Con người ấy cười lớn lên làm tôi không khỏi giật mình.

"Ehe, xin lỗi con nha. Biểu cảm của con cũng đáng yêu quá rồi đó" Người nọ vừa nói vừa chạm nhẹ tay vào tôi ngỏ ý trêu chọc

Sao người này lại dễ dàng trêu chọc tôi như vậy chứ? Lại còn trông rất là vui vẻ nữa..

Thấy tôi bắt đầu phụng phịu, con người ấy cũng dừng lại hành động của mình mà bắt đầu giới thiệu bản thân mình cho tôi biết

"Đừng giận nào Syl bé nhỏ, ta là Barbatos. Con là một đứa trẻ đặc biệt nên ta đã chuyền một lượng Phong nguyên tố thích hợp vào người con giúp con mở linh tính"

Nghe xong thì tôi đứng hình rồi! Barbatos không phải là tên của ngài Phong Thần đó sao?!! Là một tinh linh gió thì không ai không biết tới ngài ấy đâu?!! Vậy mà ngài ấy lại đang ở trước mặt tôi!! Còn giúp tôi mở linh tính nữa!!

Tôi thỏa mãn rồi! Giờ có chết tôi cũng mãn nguyện!

"Huh? Sao con lại đứng hình rồi, Syl?"

Nghe thấy tiếng gọi tôi liền nhanh chóng sực tỉnh rồi đáp liền lại ngài ấy *Baba gọi con ạ?*

Có vẻ dù được mở linh tính nhưng tôi vẫn chưa thể nói tiếng con người được... chỉ có thể nói tiếng tinh linh thôi.. Dù sao thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ biến thành người được thôi!

Tôi mải mê suy nghĩ xem làm cách nào để có thể biến thành người thật nhanh mà không để ý thấy biểu cảm của ngài Barbatos đang vui vẻ nở hoa khắp nơi khi vừa nghe thấy tôi lỡ gọi ngài là Baba trong vô thức.

"Syl bé bỏng của ta, con đúng là rất đáng yêu đó!"

...----------------...

Đó là lần đầu tiên Sylphine gặp được Baba Phong Thần của mình...

Từ sau lần đó, trong suốt mấy trăm năm, bên cạnh Phong Thần luôn có một hình bóng của một linh linh gió bé bỏng được ngài nâng niu và yêu chiều.

Lại qua một thời gian

Ánh sáng rực rỡ bao bọc lấy Sylphine, từng ngọn gió ôm trọn lấy người em tạo nên một lớp chắn gió tựa hình quả trứng

Barbatos bên cạnh vui vẻ mong chờ dáng vẻ của đứa con gái bé bỏng sau khi hóa hình người. Ngài tò mò không biết em sẽ trông như thế nào, nhưng điều chắc chắn là em sẽ là một cô gái xinh đẹp nhất.

Ánh sáng mờ dần, từng ngọn gió ấy bắt đầu tản ra, để lộ ra hình hài của một thiếu nữ xinh đẹp tầm 17, 18 tuổi. Mái tóc bạch kim pha chút sắc xanh ngọc của gió được tết nửa đầu gọn gàng ra hai bên cùng với chiếc kẹp tóc lông vũ. Đôi mắt ngọc bích tựa trời xanh, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, khoác trên mình bộ váy với tông màu trắng xanh làm chủ đạo, trên vai là chiếc áo choàng trắng nhỏ.

"Baba! Con biến thành người rồi này!!" Sylphine vừa mở mắt ra liền mừng rỡ chạy đến trước mặt Barbatos xoay một vòng ý muốn được khen

"Đúng vậy, thành một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu rồi" Barbatos vui vẻ thuận tay xoa xoa cái đầu nhỏ đó của em

Đứa con gái của ngài đã biến được thành người thì tất nhiên ngài sẽ là người vui vẻ và tự hào nhất rồi. Phải nói là vô cùng tự hào! Tới nỗi không chờ được mà đem Sylphine tới khoe khoang với các vị thần khác

Khoe bản thân có một đứa con gái tài giỏi tới cỡ nào, nhưng các vị thần khác không thèm để ý tới cái tên đó mà chỉ muốn cướp Sylphine về tay mà thôi! Một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy mà lại là con gái của cái tên Phong Thần đó sao?

Không thể chấp nhận được!

Dù có muốn thế nào đi chăng nữa thì việc Sylphine chỉ muốn Barbatos là cha của em là điều không thể thay đổi.

...----------------...

Từ sau lần hóa hình người

Người dân Mondstadt truyền tai nhau rằng bên cạnh ngài Phong Thần luôn có một chiếc đuôi nhỏ đó là đứa con gái cưng duy nhất mà ngài yêu quý.

Vị thần từ những nước khác cũng rất quý đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu này

Thời gian êm đẹp tưởng trừng sẽ kéo dài...

Nhưng đến một ngày

Bầu trời Khaenri'ah rực đỏ như máu.

Tàn tích của một nền văn minh huy hoàng giờ chỉ còn là những đống đổ nát, chìm trong tro bụi và những tiếng kêu gào xé tâm can. Đòn trừng phạt từ các vị thần giáng xuống, xé toạc mặt đất, nuốt chửng mọi thứ vào cơn cuồng phong hỗn loạn

Ở giữa chiến trường hoang tàn ấy, một thân ảnh gục xuống trên nền đất lạnh lẽo

Mái tóc bạch kim pha chút sắc xanh ấy giờ đây đã vương đầy bụi bẩn, tấm áo choàng trắng nhỏ ấy cũng rách nát nhuốm màu máu đỏ. Đôi mắt ngọc bích từng tựa trời xanh thanh thản giờ đã khép lại, không còn thấy ánh sáng

"Sylphine... "

Một giọng nói run rẩy vang lên giữa cơn gió. Barbatos - vị thần cai quản của Mondstadt - quỳ xuống bên cạnh thân thể bất động của con gái mình

Hàng loạt những ký ức về cô con gái bé bỏng của ngài vậy mà hiện lên như một thước phim chạy dài. Hơn ngàn năm qua, ngài vẫn luôn bảo vệ em, luôn dõi theo mọi bước chân tự do của em trên Teyvat...

Vậy mà giờ đây, trong vòng tay ngài, tại sao cơ thể em lại lạnh lẽo tới như vậy cơ chứ..?

Những ngón tay run rẩy của ngài nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc vương trên gương mặt Sylphine. Ngài thật sự không dám chấp nhận sự thật này

"Ta đã hứa sẽ bảo vệ con... Thế nhưng tại sao... tại sao lại như thế này..."

Barbatos ôm chặt cơ thể nhỏ bé của Sylphine vào lòng, cảm giác đau đớn xé nát tâm can. Gió rít gào quanh họ như đang khóc thương cho đứa con gái của Phong Thần. Ngài có thể nghe thấy tiếng gió đang kêu gào tuyệt vọng, có thể cảm nhận được sự tàn lụi của Khaenri'ah đang lan tràn

Vậy mà giờ đây... Tất cả với ngài chẳng còn quan trọng nữa.

Thế giới có thể sụp đổ, mọi thứ có thể bị chôn vùi, nhưng chỉ riêng có Sylphine, chỉ riêng có đứa con gái bé bỏng này là ngài muốn giữ lấy, chỉ muốn em mở mắt một lần nữa... Chỉ một lần thôi.

"Ta cầu xin tất cả các vị thần Celestia... Nếu có một phép màu nào đó, xin hãy cứu lấy con bé..."

Ngài thật sự đã không còn cách nào khác. Ngay cả khi ngài từng không thích gì khi nhắc tới các vị thần trên Celestia nhưng giờ lại vô lực cầu xin. Chỉ cầu rằng sẽ có một phép màu nào đó xuất hiện cứu lấy đứa con gái mà ngài yêu quý...

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Ngày hoàn thành: 23/03/2025

Chương 2: Ngọn gió định mệnh

Barbatos bất lực ôm lấy cơ thể đang lạnh dần của Sylphine mà cầu xin các vị thần trên Celestia, chỉ mong rằng sẽ có một phép màu nào đó xảy ra

Gió bắt đầu ngừng thổi

Trong không gian u ám của chiến trường, một làn gió nhỏ đột nhiên thổi qua, nhẹ như hơi thở của mùa xuân. Barbatos mở mắt, trước mặt ngài là một tia sáng lấp lánh

Một ngọn gió nhỏ đang nhảy múa, xoay tròn tựa như đang muốn chỉ lối. Nó không đến từ Mondstadt, cũng không thuộc về Teyvat. Bất chợt, giọng nói từ đâu vang vọng trong đầu ngài..

"Một mối duyên từ thế giới khác..."

Barbatos khẽ sững người, dưới vòng tay ngài, cơ thể Sylphine vẫn lạnh giá nhưng dường như có một luồng sức mạnh mơ hồ đang níu giữ em lại

Ngài lúc này bỗng nhớ đến những truyền thuyết từ xa xưa, về những linh hồn có thể vượt qua ranh giới của thế giới nhờ vào sợi dây định mệnh. Giờ đây, ngài đã hiểu ra

Sylphine... vẫn còn có cơ hội cứu sống!

Một thế giới khác đang vẫy gọi em. Một mối duyên đã kết nối em với một nơi xa lạ, với một người mà ngay cả ngài cũng không biết được đó là ai.

Nhưng đây có thể là cơ hội duy nhất để cứu lấy Sylphine

Barbatos chậm rãi nâng bàn tay lên, tập hợp sức mạnh của mình lại. Những cơn gió dịu dàng bắt đầu xoay quanh Sylphine, cuốn lấy em trong một vầng sáng xanh nhạt

Ngài ngước lên nhìn em lần cuối, khắc sâu hình ảnh đứa con gái bé bỏng của mình vào trái tim mình

"Hãy sống sót... Hãy tiếp tục bay tự do, dù cho con có ở bất cứ nơi nào... Hãy để gió bảo vệ cho con, Sylphine..."

Và rồi, Barbatos sử dụng quyền năng của một vị thần, giải phóng cơn gió mạnh nhất của mình, mở ra một con đường kết nối với thế giới khác

Ánh sáng bùng lên dữ dội, Sylphine biến mất trong ánh sáng ấy...

Chỉ còn lại một thần quỳ gục trên nền đất đẫm máu, ánh mắt không nỡ nhìn ánh sáng đưa em đi đang dần biến mất giữa bầu trời Khaenri'ah đang sụp đổ.

...****************...

Tại Nhật Bản - Trái Đất

Tokyo lúc này đã về khuya, đường xá vắng bóng người qua lại, chỉ còn những ánh đèn đường mờ nhạt phản chiếu trên mặt đường ướt sương. Gió nhẹ lướt qua, mang theo cái se lạnh của màn đêm

Amuro Tooru - hay Furuya Rei nới lỏng chiếc cà vạt khi đang đi trên con phố yên tĩnh. Sau một ngày dài làm việc, anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi. Những ngày gần đây, công việc của anh càng lúc càng bận rộn, cả ở quán cà phê lẫn nhiệm vụ của cục bảo an và của tổ chức.

Đột nhiên anh bỗng bước chân chậm lại khi cảm nhận được có gì đó lạ thường

Một cơn gió bất chợt thổi qua, nó không mạnh nhưng lại mang theo một cảm giác kỳ lạ. Gió lướt nhẹ qua mái tóc vàng của anh, để lại một thứ gì đó mơ hồ trong không khí

Rồi, một tia sáng hiện lên phía trước

Amuro khẽ nheo mắt khi ánh sáng trắng xanh bất ngờ hiện lên trước mặt mình. Nó không chói lóa giống như đèn pha nhưng lại tựa như ánh trăng bị khuếch đại, một ánh sáng dịu dàng bao trùm cả không gian

Anh theo phản xạ mà đưa tay che mắt lại, giữa tiếng gió rì rào, một giọng vang lên trong tâm trí anh

"Hãy bảo vệ cho Sylphine... đứa con gái bé bỏng ấy giúp ta"

Một giọng nói mang theo sự bất lực và đau đớn, một lời nhờ vả không còn cách nào khác

Sylphine... ?

Amuro thắc mắc về một cái lên xa lạ được nhắc đến, mở mắt ra, ánh sáng đã tắt. Không có bất cứ ai xung quanh, con phố vẫn tĩnh lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra

Ngoại trừ...

Trước mặt anh xuất hiện một cô gái nằm bất động trên đường ngay sau khi ánh sáng kỳ lạ kia biến mất.

Mái tóc bạch kim pha sắc xanh ngọc lòa xòa trên mặt đường, làn da tái nhợt phản chiếu ánh đèn đường mờ ảo. Trang phục rách nát và những vết thương chi chít trên người cô gái càng khiến hình ảnh ấy trở nên đau thương hơn.

Amuro chợt sững sờ trong vài giây

Dù cho có nhiều thắc mắc về lời nói vang vọng trong đầu, dù cho sự xuất hiện đột ngột của cô gái này là một điều khó hiểu. Nhưng hiện tại thì không phải là lúc để anh đặt câu hỏi.

Amuro nhanh chóng chạy tới quỳ một chân xuống bên cạnh, kiểm tra nhịp thở của cô gái. Mặc dù hơi yếu nhưng vẫn còn thở. Dù vậy, với tình trạng này thì không ổn chút nào. Nếu để cô gái này nằm ở đây lâu hơn thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Không chút do dự, Amuro cởi áo khoác ngoài của mình ra, nhẹ nhàng quấn quanh cơ thể cô gái để giữ ấm rồi nhanh chóng bế cô ấy lên. Cô gái ấy nhẹ hơn anh tưởng, nhưng cơ thể lại đang dần hạ nhiệt độ, điều này là không tốt chút nào

Ánh mắt của anh khẽ trầm xuống. Dù bản thân không biết cô gái này là ai, cũng không biết những lời nói kỳ lạ kia có nghĩa là gì... nhưng việc quan trọng lúc này là cứu người trước đã.

Với suy nghĩ đó, Amuro tăng tốc chạy đi, bắt được một chiếc Taxi để đi tới bệnh viện gần nhất.

...----------------...

Tại bệnh viện

Amuro đứng trước của phòng cấp cứu, anh bắt đầu sắp xếp lại những gì mà mình mới trải qua. Anh mở điện thoại, lần tới số điện thoại quen thuộc mà gọi cho cấp dưới của mình

Điện thoại đổ chuông một hồi lâu rồi cuối cùng cũng có dấu hiệu đầu dây bên kia đã bắt máy

"Furuya - san... Có chuyện gì mà anh lại gọi muộn vậy?" Một giọng nói ngái ngủ vang lại từ phía bên kia điện thoại

"Kazami, giúp tôi điều tra một người" Amuro với giọng nghiêm nghị, ánh mắt đầy suy tư hướng về phía phòng cấp cứu

......................

Thời gian trôi qua vài giờ đồng hồ

Ánh đèn sáng trước cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, bác sĩ đi ra ngoài báo thông tin cho người nhà bệnh nhân

"Bác sĩ, cô gái ấy sao rồi?" Amuro nhanh chóng đứng khỏi ghế chờ, đi lại hỏi bác sĩ mới bước ra

"Cậu là người nhà của bệnh nhân?"

"Không, tôi là người thấy cô ấy bị thương nên đã đưa tới đây" Anh nghe vậy liền nhanh chóng đáp lại lời bác sĩ

"Tôi không biết cô ấy đã trải qua những chuyện gì mà lại có nhiều vết thương trên người tới như vậy. Cũng may mắn là hiện tại đã vượt qua nguy hiểm"

Amuro đứng đó không tin vào tai mình khi nghe bác sĩ tường thuật lại những vết thương có trên người của cô gái trông nhỏ nhắn đó.

Chuyện này thật sự có thể sao? Hàng tá những vết thương từ nhẹ cho tới nặng do vật sắc chém vào, một số chỗ còn bị một vật nhọn đâm xuyên. Cô gái này đúng là đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về mà.

Amuro đứng đó nhìn chiếc giường bệnh được các y tá đẩy tới phòng hồi sức mà không khỏi tò mò về thân phận của cô gái lạ này cũng như lý do cô ấy phải chịu những vết thương nặng tới như vậy.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Ngày hoàn thành: 23/03/2025

Chương 3: Ngọn gió tại nơi mới

Chiều hôm sau, Kazami bước vào bệnh viện, trên tay là một tập hồ sơ mỏng. Amuro đứng bên cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn dòng người tấp nập phía dưới

"Furuya - san" Kazami lên tiếng, nghe giọng thì có vẻ rất nặng nề

Amuro quay đầu lại, nhận lấy tập hồ sơ, lật qua lật lại từng trang... Nhưng rồi ánh mắt anh trầm xuống.

Không có gì cả

Đúng vậy, là không có gì cả. Trên hồ sơ không có bất kỳ thông tin nào về cô gái đó cả

"Tôi không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào liên quan đến cô gái đó cả" Kazami chậm rãi nói tiếp

"Tôi đã kiểm tra dấu vân tay, ADN mà anh đã đưa cho. Thậm chí còn so sánh với dữ liệu của cả hệ thống trong nước lẫn quốc tế nhưng vẫn không có bất kỳ sự trùng khớp nào"

Amuro im lặng không nói gì sau khi nghe xong báo cáo điều tra

Điều này... Thật sự không bình thường

Bất cứ ai cũng đều có một dấu vết cho thấy sự tồn tại... Dù là một tội phạm nguy hiểm, kẻ bị truy nã hay là một công dân bình thường.

Nhưng cô gái này... Cứ như thể không tồn tại trên thế giới này vậy

Kazami quan sát Amuro một hồi rồi lên tiếng "Furuya - san, anh có biết tên cô ấy không? Hoặc bất kỳ thông tin gì có thể giúp tôi mở rộng điều tra?"

Amuro khẽ nhíu mày, theo bản năng mà liếc nhìn về phía căn phòng bệnh mà cô gái ấy đang nằm.

Sylphine... Cái tên đó đã vang vọng trong tâm trí anh kể từ khi cô gái đó xuất hiện. Một giọng nói bí ẩn không rõ từ đâu đến. Nhưng làm sao mà anh có thể nói điều đó ra được...

"Không có, tôi không biết gì về cô gái này" Nghĩ vậy, anh liền nhanh chóng lắc đầu phủ nhận

Kazami thấy vậy cũng không biết phải làm sao. Amuro thì đứng đó nhắm mắt trầm ngâm suy nghĩ

Rốt cuộc, cô gái này là ai?

...****************...

"Đây là đâu...?"

Sylphine mở mắt ra, thấy bản thân đang bước đi trên một con đường vô định và được bao chùm bởi bóng tối không có điểm dừng. Không gian xung quanh lặng thinh, vô cảm như thể bản thân em cũng dần tan biến vào hư không

Trong lúc chưa thể xác định được nơi này là đâu thì một tia sáng bỗng xuất hiện trước mặt em. Ánh sáng dịu dàng nhưng lại mạnh mẽ xuyên qua màn đêm và kéo Sylphine về phía trước.

Mở mắt ra một lần nữa, em đã thấy bản thân mình đang ở một nơi vô cùng ấm áp.

Bầu trời trong xanh, những chú chim nhẹ nhàng bay lượn, từng cơn gió nhẹ đưa hương hoa tỏa khắp không gian. Một vùng đất tuyệt đẹp hiện ra trước mắt Sylphine... Và ở đó, một bóng hình quen thuộc đang đứng đó chờ đợi em chạy tới

Em không thể tin được vào mắt mình. Đó là Baba của em! Phong Thần - Barbatos của Teyvat!

Sylphine nhanh chóng chạy tới ôm chầm lấy Barbatos mà khóc nấc lên trong vòng tay của ngài

"Oya? Sao hôm nay Syl của ta lại mít ướt như vậy nhỉ?" Ngài ôm Sylphine vào lòng, nhẹ giọng an ủi

"Hức.. Không biết tại sao... Con lại có cảm giác sau hôm nay sẽ không còn gặp lại Baba một cách dễ dàng nữa..." Em vùi đầu vào người Barbatos mà làm nũng

Ngài nghe vậy cũng im lặng một hồi rồi nghiêm túc nói "Nhiều lúc ta thật sự cảm thấy sợ linh cảm của con rồi đó, Syl... Mỗi lần con có linh cảm gì đó là y như rằng nó sẽ xảy ra...."

"Vậy có nghĩa là... "

Sylphine sững người ngước lên nhìn Barbatos, ngài vẫn dịu dàng nhìn em mà an ủi

"Đừng lo, con gái của ta. Dù cho con có ở thế giới nào đi chăng nữa thì gió vẫn sẽ luôn ở bên cạnh và bảo vệ cho con"

Ngài đưa tay lên xoa đầu đứa con gái bé bỏng của mình, ánh mắt nhìn em tràn đầy sự yêu thương và chiều chuộng

Lúc này, dòng ký ức đó bất chợt chạy qua... Sylphine nhận ra rằng... Em đã chết rồi... Đúng vậy, trong trận chiến đó em đã chết rồi...

"Baba ơi... Con đã chết rồi đúng không?"

Barbatos nghe thấy điều này liền nhéo nhẹ má em một cái rồi nói với giọng đầy bất mãn "Chết? Chết là chết thế nào? Con đâu có chết đâu, Syl bé bỏng của ta vẫn sống tốt lắm đó nha"

Sylphine ôm bên má mới bị ba mình nhéo mà ngơ ngác không hiểu gì

Ngài ta thấy bộ dạng đáng yêu đó của em mà không khỏi phì cười. Barbatos bắt đầu giải thích về lý do em còn sống là nhờ vào mối duyên của em được kết nối với thế giới khác. Chính vì thế mà ngài đã đưa Sylphine qua nơi đó nhằm giúp linh hồn em được củng cố mà tiếp tục sống tiếp

"Vậy là... Con không thể quay lại Teyvat được nữa, đúng không ạ?"

"Sao có thể chứ, Syl. Khi nào con muốn về thì ta sẽ giúp con! Chỉ có điều thời gian mà con ở Teyvat sẽ bị giới hạn, mà hiện tại thì linh hồn của con vẫn chưa hồi phục trở lại nên không thể về được"

Nghe Barbatos nói vậy thì Sylphine cũng yên tâm được phần nào. Vậy là em vẫn có cơ hội trở về lại Teyvat gặp Baba và mọi người

Suốt khoảng thời gian sau đó, hai cha con họ trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, ngài ấy rất là biết cách làm cho gương mặt con gái của mình luôn nở nụ cười. Khung cảnh này thật sự rất là đẹp...

Nhưng dù đẹp tới mấy thì cũng phải rời đi... Trước khi rời đi, Phong Thần thay mặt các vị thần khác gửi những lời chúc phúc tới cho Sylphine.

Sau khi nhận được những lời chúc phúc này thì em sẽ không gặp bất kỳ rào cản nào tại thế giới mới này. Em cũng sẽ không sợ sẽ có rào cản ngôn ngữ vì đã có lời chúc phúc từ vị thần trí tuệ....

...****************...

Vài ngày sau

Bên trong căn phòng bệnh, tiếng âm thanh tít tít của máy đo nhịp tim vang lên đều đặn. Sylphine nằm trên chiếc giường bệnh với cơ thể băng bó ở một vài nơi, một bên tay đang được cắm kim truyền dịch

Ngón tay em khẽ động, đôi mắt từ từ mở ra. Sau khi đã quen dần với ánh sáng, em khẽ đảo nhẹ một lượt quanh căn phòng

"Mình... đã không còn ở Teyvat nữa rồi... Cũng không biết nơi này như thế nào..."

Sylphine từ từ ngồi dậy, cố gắng sắp xếp lại những thông tin mà bản thân đang có. Nhưng suy nghĩ chưa được bao lâu thì cánh cửa phòng bệnh bỗng phát ra tiếng động nhẹ

"Cô tỉnh rồi à?" Giọng nói trầm ấm vang lên

Một bóng dáng lạ lẫm bước vào, ánh mắt sắc bén lướt qua em một cách đầy thăm dò. Người đàn ông với mái tóc vàng nhạt cùng với đôi mắt trầm tĩnh đang tiến lại gần hơn. Anh ta dừng lại ngay cạnh giường bệnh trong khi Sylphine vẫn đang ngồi đó hoang mang nhìn anh ta.

Em thắc mắc khó hiểu không biết người bước vào này là ai. Anh ta quen biết với em sao? Nhưng rõ ràng là em đâu có quen với anh ta đâu chứ!!

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Ngày hoàn thành: 24/03/2025

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play