Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Tân Sơn Nhất] Trăng Bán Tương Tư - Tân Binh Toàn Năng

Hội Xuân

Tác giảaa
Tác giảaa
Hin chào mọi ng
Tác giảaa
Tác giảaa
Gọi tui là han
Tác giảaa
Tác giảaa
Đây là lần đầu tui viết truyện
Tác giảaa
Tác giảaa
Nên cứ góp ý thoải mái nè
Tác giảaa
Tác giảaa
Tui làm chủ đề này để tui một nến, bạn một nến cho stage việt phục của các tbc nháa
Tác giảaa
Tác giảaa
Cảm ơn cả nhà nhée
'Người ta hội lớn vui cười
Ta ngồi nghe khúc ai người đàn ra"
Xưa, ở làng Sao Năng đã nổi tiếng với cậu út Tân, vốn là con cưng của quan Đỗ nhưng cậu lại thích sống ở làng này.
Cậu út Tân mười một tuổi đã tinh thông chữ nghĩa, mặt mày sáng dạ. Người trong làng thường bảo chữ cậu như mực nở hoa, đọc lên nghe thơm.
Cái ngày mà cậu út đến tuổi lấy vợ, mấy cô gái trong làng cứ hễ đi qua là lại rì rào, ai mà may mắn thấy được cậu út đang ngó đầu ngoài cửa để cho chim ăn thì lại ríu rít cười cả ngày. Chẳng biết cậu út phải lòng con gái nhà ai.
Nhưng cậu út chẳng phải lòng con gái nhà ai, ngày qua ngày cậu chỉ biết đọc sách, ngâm thơ. Nếu có ai hỏi thì lại cười cười rồi kêu đề năm sau, nhưng vẫn chẳng ai thấy cậu út thân thiết với ai để năm sau lấy vợ.
Làng Sao Năng rất hay mở hội, mỗi năm lại có hai, ba cái hội, nhỏ hay to vẫn có đủ. Đầu xuân năm ấy, làng Sao Năng mở hội mừng xuân. Năm nay cậu cả bận việc trên huyện, nên mợ cả phải kéo cậu út đi chung. Bao nhiêu năm cậu út cứ ngồi lì trong thư phòng đọc sách, chẳng chịu ra ngoài chút nào. Mợ cả hết kiến nhẫn rồi. Người gì đâu mà nhạt nhẽo, thế này ai mà thèm yêu?
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Sao chị cứ phải kéo em theo thế? Bình thường chị đi một mình cũng có sao đâu, tới hội chị cũng bỏ em mà đi theo cái hội con gái đó.
Mợ cả(chị cậu Tân)
Mợ cả(chị cậu Tân)
Chẳng lẽ mầy lại cứ ở trong thư phòng mà đọc sách, ra ngoài mới tìm vợ được, ít nhất thì cũng hít thở được không khí hội xuân
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Nhà mình có xa đình làng lắm đâu, em mở cửa sổ ra là hít đầy khí
Mợ cả(chị cậu Tân)
Mợ cả(chị cậu Tân)
Mày cứ coi như ra đó coi diễn tuồng đi
Mợ cả cười nhẹ, rồi cầm tay cậu út kéo đi.
Tháng Giêng về, trời chưa ấm hẳn, nhưng nắng đã kịp hong khô những vũng bùn xung quanh làng. Từ sáng sớm, cậu út đã nghe tiếng bọn trẻ con hò reo, đứa nào cũng có một cái đèn lồng bằng giấy, dùng màu vẽ hình mấy con cá chép, đứa nào khá giả thì được mua đèn ngoài chợ, trông đẹp hơn, to hơn nhiều.
Cậu út bị mợ cả bắt mặc áo ngũ thân tay thụng, đầu đội mấn, tay cầm quạt mơ của mẹ cậu.
Hội xuân được mở giữa sân đình, bên cạnh rặng cau già. Xung quanh là cờ được treo khắp nơi. Làng Sao Năng có một cái sân ngay sau đình, cạnh bờ sông, lũ trẻ con kéo hết ra đây thi thả diều, ở đây còn tổ chức ô ăn quan, bịt mắt đập niêu,.. Cậu út thích nhất là chợ xuân. Chợ xuân vẫn luôn ồn ào náo nhiệt, những gian hàng bán bánh trái, heo quay, tò he,... dải đầy khắp con đường đi tới đình thượng. Mợ út bỏ đi với hội con gái rồi, nên cậu út tấp vào một hàng tò he gần sân sau đình làng. Lâu rồi không được chơi tò he nên cậu nhìn mấy con tò he rất thích thú. Sau khi chen qua đám con nít, cậu quyết định mua con thiên nga, trông con thiên nga rất thuần khiết, trong sáng, và cậu thích nó.
Cậu nhìn con thiên nga rồi cười, đã lâu kể từ khi cậu được mẹ mua cho một con tò he. Cậu út đi ra sân sau đình làng, nơi có một nhóm người tụ tập ở đó. Cậu tò mò liếc nhìn vào bên trong, ở giữa nhóm người đó là một cậu trai đang ôm cây đàn nguyệt, ngồi dưới gốc cây đa. Tiếng hát của cậu trai đó rất hay, nó nhẹ nhàng chạm vào trái tim của cậu Tân.
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Cô ơi, không biết cậu này là ai?
Cậu vỗ nhẹ vai một cô bán bánh gần đó, nói với cái giọng nhỏ nhẹ, lịch sự của cậu
Dân làng
Dân làng
C-cậu út?
Tân thấy cô sắp hét lên, phải đưa tay lên miệng suỵt
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Cô bình tĩnh, con muốn hỏi cậu này là ai, là cái cậu ôm đàn kia kìa
Dân làng
Dân làng
Cậu ôm đàn đó là cậu Sơn, con nhà thầy lang đó cậu, cậu đó giỏi lắm!
Nếu trong làng, cậu Tân được mệnh danh là tinh thông chữ nghĩa, cầm kỳ thi hoạ thì cậu Sơn được mệnh danh là tinh thông âm luật, hoạ bằng lời ca.
Dân làng 2
Dân làng 2
Cậu Sơn đó giỏi lắm, làm nhạc tình rất hay, từ nhỏ cậu ta đã được mệnh danh là thần đồng âm nhạc của nhà họ Nguyễn
Dân làng
Dân làng
Từ nhỏ cậu Sơn đã được đi biểu diễn ở Đình thượng cùng cậu Vĩ và nhóc Nguyên rồi đó, ông thầy lang sinh được đứa con mát lòng mát dạ thật
Hai cô bán hàng ngồi xì xầm với nhau về cậu Sơn, chẳng để ý Cậu út đã đi ra đám đông đó. Chẳng hiểu sao lúc đó cậu cứ vô thức đi ra giữa đám đông mà chẳng để ý mình là ai. Hội làng lắm kẻ ngược xuôi, tiếng râm ran cười nói rất ồn ào, nhưng cậu út chỉ nghe thấy tiếng đàn du dương và tiếng hát đó. Đến lúc chen vào giữa đám đông đó, cậu út mới nhớ ra. Xung quanh dân làng đều xôn xao khi thấy cậu út.
Dân làng
Dân làng
Này, cậu út đó, gọi con gái bà ra đi
Dân làng 2
Dân làng 2
Cậu út nay ra ngoài rồi
Dân làng
Dân làng
Chuyện gì thế nhỉ, tại sao cậu út lại đi vào đây?
Dân làng
Dân làng
Cậu út mê tiếng đàn đó rồi
Tiếng xôn xao ồn ào làm cậu Sơn ngưng lại, ngước lên. Cậu bất ngờ khi nhìn thấy một cậu trai sáng sủa đừng trước mặt mình, trên tay cầm con tò he có hình thiên nga.
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Chào cậu , phải chăng cậu là cậu út nhà quan Đỗ, cậu vào đây có gì không?
Cậu Sơn nở nụ cười hiền dịu, cái nụ cười đó làm cậu út đỏ dựng mặt lên, cậu ngẩn ra một hồi
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
T-tui là Tân, cậu đàn hay quá
Sơn lại cười. Người gì đâu mà cười xinh thế, giọng lại còn ấm, làm cậu út ngẩn ra rồi.
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Tôi cảm ơn! Được cậu út khen, tôi vui lắm!
Cậu út cứ đứng ngây ra nhìn người ta cười mà chẳng biết làm gì. Cậu Sơn thấy vậy bèn đứng dậy, níu lấy tay áo của cậu Tân lay đi lay lại
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Con thiên nga của cậu trông đẹp nhỉ? Mua ở đâu thế, dẫn tôi đi được không?
Cậu Sơn phải lay một lúc cậu út mới giật mình
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
V-vậy để tui dẫn cậu đi
Cậu út dẫn cậu Sơn đến hàng tò he cậu mua lúc nãy. Đang xem thì mợ cả từ đâu xuất hiện, chạy ra vỗ đầu cậu út
Mợ cả(chị cậu Tân)
Mợ cả(chị cậu Tân)
Về thôi, tới giờ trưa rồi đó
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Sớm vậy chị, cho em ở lại chút nữa
Cậu Tân nhìn mợ cả với ánh mắt long lanh, mợ cả thấy khó coi vô cùng
Mợ cả(chị cậu Tân)
Mợ cả(chị cậu Tân)
Nãy hông chịu ra ngoài mà, giờ lại đòi chơi. Thôi, phải đi về
Cậu Tân mếu máo, đến lúc mợ quay đi thì lườm mợ cháy cả mắt. Cậu chạy ra chỗ cậu Sơn đang chọn tò he để báo cho cậu phải về
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Cậu Sơn ơi, tui phải về rồi
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Vậy cậu về đi, tôi tự chọn được
Cậu Sơn lại cười phát nữa. Ôi, cậu cứ cười như vậy sao Tân nỡ về?
Lúc cậu Tân chạy ra chỗ mợ cả. Cậu Sơn bất ngờ khi thấy con tò he thiên nga bị rơi xuống đất. Nãy thấy cậu út cầm trên tay, sao mà rơi được nhỉ?
Cậu Sơn không suy nghĩ nhiều, cầm con tò he lên, tính khi nào gặp lại sẽ mua đền cho cậu Tân
Trên đường đi về, cậu út vừa đi vừa huýt sáo, phong thái điềm đạm bình thường chẳng còn. Mợ cả lấy làm bất ngờ.
Mợ cả(chị cậu Tân)
Mợ cả(chị cậu Tân)
Sao hôm nay vui thế? Mê hội làng rồi, phải hông?
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Hì hì
Con cá thường ngày hay một mình bơi loanh quanh, nay đã có đôi ríu rít bơi cùng đàn

Câu đối treo hiên

Tác giảaa
Tác giảaa
Ha nhô
Tác giảaa
Tác giảaa
Lại là tui đơy
Tác giảaa
Tác giảaa
Thì chuyện là kbt mn có muốn thêm otp nào k nhợ
Tác giảaa
Tác giảaa
Tại tui ship lung ta lung tung
Tác giảaa
Tác giảaa
K có thống nhất
Tác giảaa
Tác giảaa
Trừ Tân Sơn nhất ra👉🏻👈🏻
Tác giảaa
Tác giảaa
Nên là mn gợi ý thử nhaa
NovelToon
Từ sau cái buổi hội xuân hôm đó, chẳng hiểu sau cậu út cứ thơ thơ thẩn thẩn nhìn ra cửa sổ, hướng cái gốc đa to tướng sau đình làng. Không biết người ta có nhặt được cái tò he cậu cố tình làm rơi không? Không biết người ta có ý định trả lại không hay quên luôn mình rồi? Mấy cái suy nghĩ luẩn quẩn đó cứ làm cậu út khó ngủ. Mấy cô giúp việc trong nhà nhìn cậu thắc mắc, đến mợ cả cũng chẳng biết. Bình thường thì cậu út với tập thơ đối của quan Đỗ soạn như hình với bóng, chán là lôi ra nhìn, đến mức thuộc làu làu. Người nào lần đầu tương tư cũng vậy à?
Mợ cả(chị cậu Tân)
Mợ cả(chị cậu Tân)
Nè...Tân, Tân à, em sao thế? chán hả? Chị với em đối thơ nha?
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
...
Mợ cả(chị cậu Tân)
Mợ cả(chị cậu Tân)
Mộc xuất thiên chi do hữu bản?
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Em muốn nghe lại cái bài đó
Mợ cả(chị cậu Tân)
Mợ cả(chị cậu Tân)
Tuyết ánh thu đài lan diệp mộng?
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Không biết cậu đó có nhớ em không?
Mợ cả(chị cậu Tân)
Mợ cả(chị cậu Tân)
Mày đối kiểu gì vậy Tân? Sảng rồi hả??.
Cậu út không nói gì, chỉ gục xuống cửa sổ, không thèm liếc mợ cả một cái.
Mợ cả(chị cậu Tân)
Mợ cả(chị cậu Tân)
Tao hết kiên nhẫn giờ, có chịu nói không ?
Cậu út vẫn chẳng nói gì. Mợ cả hết kiên nhẫn thật rồi, thôi chịu, mợ đặt đĩa bánh xuống bàn cái đùng rồi đi thẳng ra ngoài. Đúng lúc đó thì cô Liêm đi vào. Cô Liêm vốn là bạn của quan Đỗ, lại còn là bạn của hai thầy đồ giỏi nhất làng, nhưng cô lại có tài dọn nhà rất sạch, sạch nhất cái làng này luôn. Nên cô cứ hay ngứa ngáy tay chân, muốn được dọn nhà cho người ta, cô sang dọn nhiều quá nên mợ cả kêu cô dọn đồ sang ở chung, vì nhà này cũng rộng, có hai đứa ở cô đơn lắm.
Cô Liêm
Cô Liêm
Nay mày sao thế Tân, lười đi học quá hả? Hay tương tư thằng lào, cô mai cho?
Cô Liêm vào thì cậu út mới vác cái xác dậy nhìn cô
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Cô biết cậu Sơn, con nhà thầy lang không cô?
Cô Liêm
Cô Liêm
Biết chớ, thằng nhỏ giỏi quá chừng giỏi, thế mà chà hiểu sao nó vẫn chưa có vợ
Cô Liêm
Cô Liêm
Mà mầy hỏi nó làm gì? Khoái nó rồi phớ hôm?
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Nó rõ lắm hả cô?
Cô Liêm
Cô Liêm
Không rõ thì tau hỏi làm gì
Cậu út nhìn cô Liêm cười hì hì rồi lại gục xuống cửa sổ
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
À cô Liêm ơi
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Cô cầm bánh trên bàn về cho thằng Trung Anh đi ạ, con không muốn ăn
Cô Liêm
Cô Liêm
Nói rồi là cấm đổi ý nghe hôm
Trung Anh là con trai một của cô Liêm, thằng nhỏ này mặt trông như cục bông vậy, nhưng đừng có nghĩ nó hiền. Ai làm gì nó là nó chửi cho nát mặt. Nó không học chung lớp với cậu út, nó học lớp thầy Sơn
Rồi cậu út cứ nằm đó đến chiều tối. Thầy Khoa bấy giờ đi ngang qua, thấy học trò ngẩn ngơ mới hỏi
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Cậu út nhà quan nay lại chả buồn ngâm câu đối, lại đi mơ mộng gì đó thế?
Cậu út giật bắn mình, đỏ mặt vội cúi đầu
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Con đang nghĩ... à, thầy có việc gì chỉ bảo ạ?
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Hì hì, có đấy. Hôm qua thằng cháu ta là cậu ba nhà thầy lang nhận treo câu đối ở đình làng chuẩn bị cho rằm tháng Giêng, mà tính nó đoảng lắm, khéo lại dán lệch.
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Vậy thầy muốn con ra đó?
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Ờ, đi với nó một chuyến. Nhân tiện, xem hai đứa có được đôi câu đối nào không
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Mà.. thầy có cháu ạ, Là ai vậy thầy?
Trước giờ cậu út chưa nghe qua gia đình hay họ hàng của thầy Khoa
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Ta tưởng con gặp nó rồi, là thằng Sơn đó, thầy nhớ nó có kể hai trò gặp nhau rồi, ở sau sân đình làng
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
C-cậu Sơn ấy ạ?!
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Cậu gì mà cậu, người ta lớn hơn trò đó, phải gọi là anh, nghe hông?
Cậu út cúi xuống "dạ" một tiếng, không rõ là vì lỡ gọi sai vai vế nên cậu ngại, hay do cậu nghe thấy tên "Sơn" mà tim cậu đập nhanh hơn thường.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng nắng. Cậu út đã chạy ra đình làng. Cậu ba Sơn đang loay hoay buộc lại cuộn dây điều, tay lấm tấm keo, ngẩng lên bắt gắp ánh mắt quen quen.
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Trò Tân! Trò tới rồi đó hả
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
D-dạ, em chào thầy
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Hì, hai trò làm đi nha, ta tin tưởng hai trò, thầy đi chơi đây
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Ơ thầy?
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Thế nhé!
Thầy Khoa chạy vút ra khỏi đình làng không chút do dự, để lại hai khuôn mặt ngơ ngác nhìn nhau.
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
-chào em, em đến đây giúp cậu hả?
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
-"em" á?
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Thầy khoa nói với cậu là em nhỏ hơn cậu, cậu thích được gọi người ta là em lắm, hì hì
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Em cũng phải gọi cậu là "anh" nha!
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Nghe sượng trân lắm, tui thích gọi vầy hơn
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Mà em đến đây chi đó?
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Thầy Khoa nhờ tui đến giúp cậu treo câu đối. Đừng nói là từ chối sự giúp đỡ của người khác nha?
Cậu ba Sơn cười nhẹ
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
-không, tất nhiên rồi, có em giúp thì hay quá
Cậu út thấy cậu ba cười thì đỏ mặt, cậu đợi cái nụ cười này lâu rồi đó, Sơn biết không?
Ở gần đó, dưới tán cây sung rậm. Thầy Khoa và thầy Sơn đứng đó, nhìn theo hai bóng nhỏ đang loay hoay trước hiên đình.
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Cậu thấy thế nào? Cậu út Sơn?
Thầy Sơn khẽ lắc đầu
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Câu đối xuân thì có gì lạ đâu, chỉ là là người treo câu đố ấy, sao lại lúng túng đến thế?
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Giống cậu và tui á?
Thầy Sơn cúi xuống cười
Nguyễn Huỳnh Sơn
Nguyễn Huỳnh Sơn
Em nói nhảm rồi đó, Thầy Anh Khoa
Hai đứa nhóc vẫn đứng đó miệt mài căng câu đối lên cây. Đứa giơ, đứa buộc, đến khi xong thì hai đứa đã lấm tấm mồ hôi.
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Vẫn còn giấy.. nhưng hết dây buộc rồi, em muốn ra chợ chút không?
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Được đó, tui cũng muốn ra chợ
Muốn ra chợ để cậu út ghé hàng tò he
Hai người sóng vai đi dọc con đường đất dẫn ra khu chợ làng. Người qua lại đông vui, trẻ con chân đất chạy rộn ràng, còn các bà các chị thì rổ rá đầy tay. Lẫn trong đám đông, là một sạp tò he đủ sắc màu.
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Nè, cậu mua xong dây rồi, ta về đình chưa?
Cậu út cứ đứng đó ngây ra nhìn sạp tò he. Ông lão nặn tò he cười móm mém, tay thoăn thoắt uốn nặn từng con vật nhỏ xíu bằng bột. Cậu nhìn con tò he hình con thiên nga đang phơi khô bên cạnh, rồi liếc sang cậu út, như nhớ lại chuyện hôm trước.
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
A-à, cái con tò he thiên nga hôm bữa em làm rơi gần chỗ cậu, cậu nhặt lên rồi.
Cậu ba thò tay vào túi lấy ra con tò he thiên nga, nhưng do rơi, nó gãy rồi
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Cậu ba còn giữ nó á?
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Ừ, nó gãy, nhưng cậu vẫn giữ, cậu nghĩ em cần
Cậu ba nói nhẹ tênh, mà cậu út nghe xong như gió lùa qua tim
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
em chọn con mới đi, cậu mời
Cậu út thoáng bất ngờ, nhưng rồi cũng gật đầu.
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Khó chọn quá
Cậu út cau mày nhìn từng con một, trông con nào cũng đẹp hết
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Hay chọn cá chép? Cá chép vượt vũ môn, em chọn thi tốt
Cậu út nghe xong lại nhìn một loạt, thấy có con khỉ đã khô. Cậu chọn con khỉ
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Tui thích con khỉ, mẹ tui trước cũng bảo tui nghịch như khỉ. Chị tui cũng bảo mày nghịch như thế thì chỉ có khỉ yêu thôi
Cậu ba nghe xong cười khẽ, nhìn cậu út với vẻ trêu trọc
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Vậy đã có chú khỉ nào lọt mắt em chưa?
Cậu út không nói gì, mặt đỏ như quả gấc. Khều khều cái tay cậu ba kéo ra khỏi hàng tò he.
Trên đường trở về, khi trời đã lặng gió, hai cậu trai bước qua khúc rẽ bên lũy tre.
Minh Quân
Minh Quân
Thằng Sơn kìa, Sơn ơi!!
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Ơ anh Quân, Lâm Anh, Cường nữa
Lâm Anh
Lâm Anh
Cậu ba nay đi với anh nào thế?
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Cậu út nhà quan Đỗ đấy,
Hồng Cường
Hồng Cường
Dạo này không thấy ra gặp anh em, ra là có người mới à?
Cậu cường huých vào tay cậu ba trêu ghẹo, rồi nở nụ cười nham hiểm
Cậu út lại ngơ ra nhìn cậu ba nói chuyện với anh em của cậu, thì lại có tiếng gọi từ đằng xa.
Đông Quan
Đông Quan
Thằng Sơn!
Đông Quan
Đông Quan
Nay cô Tiên cho tan học sớm đấy, cô Tiên đang dạy bình thường thì tự nhiên có cái bà bán bánh đúc ngoài chợ chạy vào nói gì đó. Mặt cô biến sắc luôn, rồi kêu nay tụi anh tan sớm
Hữu Sơn thấy thế thì cười khúc khích
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Nãy em thấy thầy Khoa và thầy Sơn đi mua tò he, cái lúc cậu với em vừa đi khỏi. Chắc là đánh lẻ đi chơi mà không mua đồ cho cô Tiên
Lâm Anh
Lâm Anh
Bảo sao bữa nay thầy kêu không cần đến lớp
Cậu ba cười hì hì rồi tự nhiên bắt lấy tay cậu út
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Nói đến chuyện học hành, Lâm Anh qua xin học chữ của em Tân đi, em Tân viết thơ hay lắm đó
Hồng Cường
Hồng Cường
Lâm Anh nó bận cà khịa nhau với thằng Trung Anh rồi, nãy tao thấy hai đứa hẹn kèo đỗ thi Hương
Lâm Anh cười cười, một nụ cười nham hiểm rồi kéo Cường đi
Lâm Anh
Lâm Anh
Anh trai của em à, nay anh mệt rồi mà, về nhà em bóp vai cho anh nhá?
Minh Quân
Minh Quân
Chắc anh cũng về, Sơn về nhé
Hai người còn lại cũng đi về ngay sau đó, để lại hai bóng hình trơ trọi giữa chợ chiều đã gần dọn hết. Minh Tân nhìn qua Sơn, rồi nhìn mấy cậu trai, ánh mắt thoáng buồn mà cũng sáng lên một điều gì đó. Có lẽ là ước ao – rằng mình cũng có thể thân thuộc với một nơi nào đó, như cậu ba đối với lũ bạn này.

Mùa Lũ

Tác giảaa
Tác giảaa
Chào mấy chế
Tác giảaa
Tác giảaa
Không biết là mấy chế ship Cường Bạch với ai?
Tác giảaa
Tác giảaa
Lâm anh nữa nè
Tác giảaa
Tác giảaa
Cần biết để nckh
"Gốc đa còn gió hôm nào"
"Mà lời tơ kéo, lòng nao chẳng rời"
Mùa lũ kéo sớm hơn mọi năm. Mưa bão, con suối sau làng dâng lên, nước ngập ra đường, chợ. Đình làng đóng bớt một cửa. Từng phiến lá cụp xuống vì không chịu được giọt mưa nặng hạt.
Sáng hôm đó, mây xám kéo về dọc triền sông. Gió rít từng cơn, rơm rạ bay tứ tung theo cánh cò về tổ. Ngoài bãi, vài bác trai đang đắp lại để nhỏ, luôn miệng thì thào với nhau 'mùa nước năm nay tới sớm rồi'
Cậu út ngồi một mình trong hiên nhà, tay cầm con tò he, nhớ lại gương mặt dịu dàng của cậu ba khi mua cho mình con tò he.
Ánh mắt ấy...vừa gần, vừa xa như còn nước đầu nguồn.
Đến trưa, trời vẫn xám xịt, lặng lẽ như tấm áo bạc phai màu. Tiếng gà gáy muộn khiến con đường làng như cũng ngái ngủ. Cậu út nhà quan Đỗ cắp theo bọc sách nhỏ, men theo lối gạch bám rêu đến nhà thầy Khoa. Cậu đi chậm để tránh bùn bắn lên vạt áo. Những hạt mưa nhỏ lất phất bay, sương mù giăng ngang hàng cau sau rặng tre.
Cậu vừa kịp tới bậc thì cánh cửa nhà thầy Khoa mở ra
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Vào đi trò, trời dở mưa rồi
Cậu út cúi đầu chào lễ phép. Khi bước chân qua ngạch cửa, cậu thoáng thấy có người đang ngồi bên án thư. Là cậu ba nhà thầy lang, vẫn dáng vẻ thảnh thơi ấy, tay chống cằm, còn miệng thì khe khẽ ngân nga một khúc không lời.
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Bố cậu ba bận chuyện trên tỉnh rồi, nên để nó ở nhà ta. Trò không phiền chứ?
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Ơ.. dạ
Cậu út gật đầu nhẹ, quay mặt đi, nhưng vẫn liếc nhìn cậu ba qua ánh mắt nghiêng nghiêng. Cậu ba thấy, mỉm một nụ cười. Làm cậu út nóng hai tai. Giờ học diễn ra trong không khí trầm lặng của mưa. Tiếng bút sột soạt trên giấy, tiếng lật sách, và mùi mực tàu quyện vào hơi ấm trong căn phòng lợp mái gỗ.
Đến chiều, tưởng chừng cơn mưa sẽ tạnh, nhưng không. Mưa trút tiếng lộp độp xuống từng phiến lá. Ngoài hiên, nước bắt đầu chảy dọc theo từng rãnh mái ngói, róc rách tựa tiếng đàn run nhẹ.
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Thôi, không mấy trò ở lại đi Tân. Thằng Sơn cũng lười, hai đứa học chung cho tỉnh ra.
Cậu út đưa mắt nhìn ra sân gạch. Vũng nước loang ngoài sân chưa có dấu hiệu nhỏ lại. Phản chiếu bóng cây rũ rượi. Cậu gật đầu khẽ
Dân làng
Dân làng
Thầy Khoa, thầy có rảnh không, ra giúp mấy bác trai bê mấy chậu cây ngoài ruộng vào với
Tiếng mấy bác gái đang bồng con vọng vào. Thầy Khoa khoanh chân lâu quá bị tê chân, đứng lên một cách khổ sở.
Trần Anh Khoa
Trần Anh Khoa
Hai trò trong này đợi thầy, chút thầy về, nếu mưa to quá thầy trú nhờ nhà ông Ngạn. Sáng mai thầy về
Đêm đó, hai người học đến tận khi đèn dầu lụi bấc. Trong ánh sáng vàng vọt, cậu út viết nắn nót một đoạn thơ, còn cậu ba thì mài mực, thỉnh thoảng gẩy mấy khúc ngắn tựa tiếng lòng gió thổi qua rặng rau.
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Thơ à, em có câu thơ nào mới chưa?
Cậu ba bất ngờ hỏi làm cậu út suýt rơi mất cây bút
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Có chứ, nhưng để chi hả cậu?
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Khúc nhạc này cậu chưa có tên, em đặt cho cậu
Cậu út nghiêng nghiêng đầu, cười nhẹ
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Đáng cười lắm à?
Cậu út không đáp, tay vẫn viết, nhưng khoé môi vẫn cứ cong lên.
Mưa vẫn rơi lộp độp ngoài hiên, cậu ba gảy khẽ một khúc đàn, cậu út co chân lại, hai tay bấu chặt đầu gối, cằm tựa lên tay.
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Bài này hay thật, nhưng tui chưa nghe đàn bao giờ
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Là khúc cậu mới soạn, cậu nhìn em, tự nhiên cậu nghĩ ra
Cậu út vươn tay kéo cái bàn nhỏ có giấy và mực lại gần. Viết một đoạn thơ.
"Tiếng đàn hôm ấy ai ngân/ để ta mộng mị bao lần chớm thu"
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Câu nay như mang nỗi tương tư, em tương tư ai à?
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Ai à...có lẽ là người đó sẽ biết
Cậu út khẽ cong khoé môi rồi nhìn cậu ba. Cậu ba cười cười như hiểu ra gì đó, quay đầu nhìn ra ngoài hiên. Tiếng mưa lộp độp vẫn cứ rơi liên hồi. Cậu thấy bố cậu nói sai, bố bảo mấy người con nhà quan kiêu ngạo, cứng nhắc. Nhưng cậu út này sao mà dễ thương quá.
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Này..cậu hát đi
Cậu út nói nhỏ
Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Hát gì?
Đỗ Minh Tân
Đỗ Minh Tân
Bài hôm nọ dưới gốc đa
Cậu ba hát, nhỏ thôi. Nhưng cậu út nhìn mãi không rời mắt. Mưa vẫn cứ rơi không ngớt, gió thổi làm lật mất mấy chậu cây nhà thầy Khoa. Nhưng căn phòng như chỉ có tiếng đàn và tiếng hát của cậu ba. Cậu út nhích lại gần hơn, vừa đủ để chạm vào một vạt áo.
Hai con cá nhỏ núp dưới đám rong rêu tránh trời bão, không làm gì, chỉ nhìn nhau cũng đủ ấm

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play