[Cực Hàng] Cơn Mưa Ràng Buộc
Chap 1
Tả Phương
Tả Hàng, con lại dán mắt vào màn hình nữa rồi!
Giọng mẹ Tả Phương vang lên từ phòng bếp, kèm theo tiếng lạch cạch của bát đĩa.
Tả Hàng, 14 tuổi, đang nằm ườn trên sofa, chiếc điện thoại che gần hết khuôn mặt đáng yêu.
Tả Hàng
//lầm bầm đáp// Mẹ, con đang đến màn cuối mà. Sắp thắng rồi!
Tả Phương
Sắp thắng cái gì mà sắp thắng! Con mau vào giúp mẹ một tay, chiều nay nhà hàng xóm mới chuyển đến đó. Ba con bảo mình phải sang chào hỏi tử tế một chút.
Mẹ Tả Phương xuất hiện ở ngưỡng cửa, tay cầm chiếc tạp dề, ánh mắt hơi nheo lại.
Tả Hàng
//Thở dài thườn thượt, ngồi bật dậy, tóc mái rũ rượi.// Hàng xóm mới à? Lại là người già sao?
Tả Hàng
Con ghét mấy ông bà hàng xóm cứ thích véo má con. //bĩu môi, vẻ mặt đầy tinh nghịch.//
Tả Phương
Nói linh tinh gì đó! //cốc nhẹ vào đầu cậu.//
Tả Phương
Nghe nói là một cặp vợ chồng trẻ hơn mình một chút, và... họ có một đứa con trai bằng tuổi con đấy.
Tả Hàng
//Đôi mắt bỗng sáng bừng.//.Thật sao ạ? Con trai? Bằng tuổi con?
Cậu lập tức vứt điện thoại sang một bên, bật dậy chạy về phía mẹ.
Tả Hàng
Tuyệt vời quá! Vậy là con có bạn chơi rồi! Con cứ tưởng lại phải nghe mấy chuyện cây cảnh hay sức khỏe của người già chứ.
Tả Phương
//Mỉm cười bất đắc dĩ.// Đúng là cái đồ lắm chuyện.
Tả Phương
Mau vào rửa tay giúp mẹ bày đồ ăn ra đi. Để chút nữa sang đó, nhà mình còn mang quà qua nữa.
Tả Hàng hăng hái chạy vào bếp, khác hẳn với vẻ uể oải ban nãy. Cậu vừa rửa tay vừa lẩm nhẩm.
Tả Hàng
Bạn cùng tuổi, không biết cậu ấy có thích chơi game không nhỉ? Hay thích mô hình? Hay là...
Ba Tả An, vừa về đến nhà, cởi áo khoác vắt lên ghế.
Tả An
Hai mẹ con lại lầm bầm gì đó? //cười khi thấy vẻ mặt hớn hở của con trai.//
Tả Hàng
Ba! Nhà hàng xóm mới có bạn bằng tuổi con thật sao? //hào hứng hỏi.//
Tả An
Ừm, ba vừa gặp chú Thanh Điền và cô Trương Quỳnh. //Gật đầu, khuôn mặt phúc hậu.//
Tả An
Họ bảo con trai tên là Trương Cực, cũng 14 tuổi. Trông rất ngoan ngoãn và thông minh đấy.
Tả An
Mà này, con đừng có bày trò tinh nghịch gì với bạn nhé.
Tả Hàng
//Phồng má// Ba, con ngoan mà! Con chỉ muốn kết bạn thôi.
Nói vậy thôi nhưng trong lòng, cậu đã bắt đầu nghĩ ra hàng tá trò để thử thách người bạn mới này. Một sự tò mò mãnh liệt dâng lên trong lòng cậu.
Sau bữa cơm chiều ấm cúng, Tả Phương chuẩn bị một giỏ trái cây tươi ngon và một hộp bánh ngọt tự làm, món quà ra mắt hàng xóm.
Tả Phương
Tả Hàng, con cầm giúp mẹ hộp bánh này nhé. Đừng có ăn vụng đấy!
Tả Hàng
Mẹ, con lớn rồi mà! //bĩu môi, nhưng ánh mắt liếc qua hộp bánh vẫn lộ vẻ thèm thuồng.//
Tả Hàng
Bánh mẹ làm thì ngon khỏi nói rồi, chắc cô hàng xóm mới sẽ thích mê cho coi.
Tả An
//Bật cười// Con chỉ giỏi nịnh thôi. Nào, đi thôi.
Gia đình Tả Hàng bước ra khỏi nhà, đi bộ một đoạn ngắn đến ngôi nhà ngay cạnh. Ngôi nhà mới chuyển đến không quá lớn, nhưng có vẻ ngoài rất dễ chịu, được sơn màu kem nhẹ nhàng. Điều khiến Tả Hàng chú ý ngay lập tức là một bể cá lớn đặt cạnh lối đi, nước trong xanh lấp lánh với những chú cá vàng bơi lội ung dung. Xung quanh bể cá là một vườn hoa nhỏ với đủ màu sắc rực rỡ, dù không quá rộng nhưng được chăm sóc rất tỉ mỉ.
Tả Phương
Ồ, nhà họ có vẻ rất yêu thiên nhiên nhỉ? //nhận xét, ánh mắt ngắm nhìn vườn hoa.//
Ba Tả An nhấn chuông cửa. Tiếng chuông vang lên thanh thoát. Cánh cửa gỗ lim mở ra, một người phụ nữ với nụ cười hiền hậu xuất hiện. Cô Trương Quỳnh, mẹ của Trương Cực.
Trương Quỳnh
Ôi, anh chị Tả An, Tả Phương! Mời anh chị vào! Chào Tả Hàng nhé, thằng bé lớn thật đấy!
Cô Trương Quỳnh niềm nở đón tiếp, ánh mắt dừng lại trên Tả Hàng một chút, có vẻ ngạc nhiên.
Tả Hàng
Chào cô ạ! //nhanh nhẹn cúi đầu, chìa hộp bánh ra.// Mẹ cháu làm bánh ạ, mời cô nếm thử.
Trương Quỳnh
Ôi chao, cảm ơn Tả Hàng nhé! Bánh của mẹ con làm thì nổi tiếng rồi.
Cô Trương Quỳnh đón lấy hộp bánh, ánh mắt tràn đầy sự yêu thích. Họ cùng nhau bước vào nhà. Phòng khách không quá rộng nhưng ấm cúng, được trang trí đơn giản mà tinh tế. Tả Hàng đảo mắt tìm kiếm, cậu muốn nhìn thấy người bạn mới của mình.
Trương Quỳnh
Trương Cực! Con ra chào khách đi con! //gọi vọng vào phía trong.//
Từ một căn phòng nhỏ cuối hành lang, một thiếu niên chậm rãi bước ra. Cậu có mái tóc đen mềm mại rủ xuống trán, làn da trắng xanh, và đôi mắt đen láy ẩn chứa một nét buồn man mác. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản càng làm nổi bật vẻ thư sinh, yếu ớt của cậu. Trương Cực, 14 tuổi, xuất hiện trước mặt Tả Hàng, khiến Tả Hàng không khỏi sững sờ. Cậu ấy không giống bất kỳ người bạn nào Tả Hàng từng quen.
Ttương Cực
Chào chú, chào cô. Chào cậu.
Trương Cực nói khẽ, giọng hơi trầm, không khí quanh cậu như tĩnh lặng hơn một chút.
Tả Hàng bất giác nín thở. Trương Cực không có vẻ tinh nghịch hay hoạt bát như những cậu bạn cùng tuổi Tả Hàng hay chơi. Cậu ấy trầm tĩnh và có chút gì đó... mong manh. Nhưng chính điều đó lại khiến Tả Hàng cảm thấy một sự tò mò mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu muốn biết, ẩn sâu trong đôi mắt buồn ấy, điều gì đang hiện hữu.
Tả Hàng
Chào Trương Cực, mình là Tả Hàng, chúng ta bằng tuổi đó!
Tả Hàng phá vỡ sự im lặng, cố gắng tạo ra một không khí vui vẻ. Ánh mắt cậu dán chặt vào Trương Cực, một cảm giác lạ lẫm, nhẹ nhàng dâng lên trong lòng.
Đó là lần đầu tiên, Tả Hàng gặp Trương Cực. Và cũng là khoảnh khắc khởi đầu cho một câu chuyện tình yêu đầy những cơn mưa.
Chap 2
Trương Quỳnh
Ngồi đi, Tả Hàng, đừng đứng đó nữa con.//mỉm cười hiền hậu, chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện.//
Trương Quỳnh
Trương Cực, con pha trà đi con. Tả Hàng chắc thích uống trà trái cây.
Trương Cực khẽ gật đầu, đi vào bếp. Tả Hàng ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng gầy gò của Trương Cực. Cậu hơi thất vọng khi thấy Trương Cực không hề đáp lại câu chào hỏi nhiệt tình của mình, nhưng sự tò mò vẫn lớn hơn.
Trương Quỳnh
Trương Cực nhà cô hơi ít nói một chút. //như hiểu được suy nghĩ của Tả Hàng, nhẹ nhàng giải thích.//
Trương Quỳnh
Nhưng nó rất ngoan và hiếu thảo.
Tả Hàng
Dạ, cháu thấy vậy ạ.
Tả Hàng
"Không sao, ít nói cũng được, mình sẽ nói hộ cả phần của cậu ấy."
Ba Tả An và mẹ Tả Phương bắt đầu trò chuyện với cô Trương Quỳnh và chú Trương Thanh Điền về chuyện chuyển nhà, về công việc. Tả Hàng thì chỉ lắng nghe một tai, tai còn lại để ý tiếng lạch cạch từ phía bếp.
Chẳng mấy chốc, Trương Cực bưng ra một khay trà. Hương trà trái cây thơm lừng lan tỏa khắp phòng. Tả Hàng nhìn thấy đôi tay Trương Cực có vẻ hơi run nhẹ khi đặt khay xuống bàn, nhưng động tác lại rất cẩn thận và tỉ mỉ.
Tả Hàng
Cảm ơn Trương Cực nhé! //cười tươi rói, cầm lấy tách trà.//
Trương Cực chỉ khẽ gật đầu, rồi ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện, không nói thêm lời nào. Cậu lặng lẽ nhìn ra phía cửa sổ, nơi có ánh nắng chiều chiếu vào vườn hoa.
Tả Hàng cảm thấy hơi hụt hẫng. Cậu muốn trò chuyện với Trương Cực, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Những cậu bạn khác của Tả Hàng đều ồn ào, thích đùa nghịch. Trương Cực lại hoàn toàn khác biệt.
Tả Phương
Trương Cực, con với Tả Hàng bằng tuổi nhau, chắc sẽ có nhiều chuyện để nói đấy. Hai đứa có thể cùng nhau đi học sau này.
Mẹ Tả Phương đề nghị, muốn tạo cơ hội cho hai đứa trẻ.
Trương Cực khẽ quay đầu lại nhìn Tả Hàng, rồi lại quay đi.
Cậu chỉ đáp một tiếng duy nhất.
Tả Hàng hơi ngạc nhiên. Cậu chưa từng gặp ai lạnh lùng đến vậy. Nhưng rồi, ánh mắt cậu lại bị cuốn hút bởi một chồng sách dày cộp trên bàn trà gần Trương Cực. Toàn là những cuốn sách khoa học, kỹ thuật, và cả một cuốn sách hướng dẫn lắp ghép mô hình rất chi tiết.
Tả Hàng
Cậu thích lắp ghép mô hình à? //không kìm được sự tò mò, chỉ vào cuốn sách.//
Trương Cực hơi giật mình, ánh mắt nhìn theo ngón tay Tả Hàng, rồi khẽ gật đầu.
Tả Hàng
Oa! Mình cũng thích lắm! Nhưng mình chỉ giỏi phá thôi, chứ lắp thì toàn hỏng. //cười hì hì.//
Tả Hàng
Ba mình bảo mình không có gen kiên nhẫn. Cậu lắp được cái gì rồi? Có thể cho mình xem không?
Ánh mắt Trương Cực hơi dao động, một tia sáng vụt qua trong đáy mắt cậu. Cậu không nói gì, chỉ đứng dậy, đi vào căn phòng lúc nãy. Tả Hàng háo hức nhìn theo. Vài phút sau, Trương Cực quay lại, trên tay là một chiếc mô hình tàu thủy rất lớn, được lắp ghép vô cùng tinh xảo. Từ những chi tiết nhỏ nhất như cửa sổ, lan can, đến các ống khói đều được làm tỉ mỉ, không hề có một lỗi nhỏ nào.
Tả Hàng
Trời ơi! Đẹp quá vậy!
Tả Hàng reo lên, quên cả sự ngại ngùng ban nãy. Cậu chạy đến, trầm trồ ngắm nghía chiếc mô hình.
Tả Hàng
Cậu tự lắp hết sao? Khéo tay thật đó! Nhìn mấy cái mối nối này này, gần như không thấy luôn. Cậu học ở đâu vậy?
Trương Cực đứng cạnh Tả Hàng, nhìn cậu chăm chú ngắm chiếc mô hình. Khóe môi cậu khẽ cong lên một chút, một nụ cười rất nhẹ, gần như không thể nhận ra.
Ttương Cực
Mình... mình tự mày mò.
Đó là lần đầu tiên Tả Hàng thấy Trương Cực cười. Dù chỉ là một nụ cười rất nhỏ, nhưng nó lại khiến trái tim Tả Hàng khẽ rung lên. Một cảm giác ấm áp lan tỏa, xua tan đi sự lạnh lùng ban đầu.
Tả Hàng
Hay quá! Thế cậu có lắp cái gì nữa không? Máy bay? Robot? Hay là...
Tả Hàng vẫn còn đang say mê ngắm nhìn mô hình, đôi mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ.
Trương Thanh Điền
Trương Cực của chúng ta giỏi lắp ghép mô hình lắm đó Tả Hàng. //từ tốn nói, giọng nói pha lẫn một chút tự hào và cả sự xót xa không tên.//
Trương Thanh Điền
Nó có thể ngồi hàng giờ để lắp ghép những thứ đó.
Tả Hàng
Vậy thì tuyệt vời quá rồi! //quay sang Trương Cực.//
Tả Hàng
Sau này cậu dạy mình lắp ghép được không? Mình muốn làm một chiếc máy bay thật lớn!
Trương Cực nhìn vào đôi mắt đầy nhiệt huyết của Tả Hàng, không nói gì, nhưng khẽ gật đầu.
Buổi gặp mặt đầu tiên kết thúc. Khi gia đình Tả Hàng ra về, Tả Hàng vẫn còn quay đầu lại vẫy tay chào Trương Cực. Trương Cực chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn theo, khuôn mặt vẫn ẩn chứa nét trầm tư. Nhưng Tả Hàng tin rằng, một tia sáng đã được thắp lên trong đôi mắt cậu ấy.
Trên đường về nhà, Tả Hàng cứ líu lo mãi về Trương Cực.
Tả Hàng
Ba, mẹ, Trương Cực giỏi lắm! Cậu ấy lắp mô hình siêu đẹp luôn! Mai con sẽ sang rủ cậu ấy chơi!
Tả Phương
//mỉm cười// Được thôi, nhưng con phải lễ phép với ba mẹ Trương Cực đó.
Tả An
//vỗ vai con trai// Có bạn mới là tốt rồi, nhưng con nhớ đừng làm phiền bạn quá nhé. Trương Cực có vẻ trầm tính hơn con đấy.
Tả Hàng đáp, trong đầu đã lên kế hoạch cho vô số buổi "thăm hỏi" nhà hàng xóm mới. Cậu không thể chờ đợi để tìm hiểu thêm về Trương Cực, về thế giới bí ẩn của cậu ấy. Tả Hàng tin rằng, dù Trương Cực có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng sâu bên trong, cậu ấy cũng khao khát có một người bạn đồng hành.
Chap 3
Những ngày sau đó, Tả Hàng bỗng trở thành "khách quen" của nhà họ Trương. Cứ tan học về, hoặc cuối tuần rảnh rỗi, cậu lại tìm cớ sang nhà hàng xóm.
Tả Hàng
Mẹ ơi, con sang nhà Trương Cực chơi một lát nha!
Tả Hàng
Con sang xem Trương Cực có cần giúp đỡ gì không ạ!
Tả Hàng
Con muốn hỏi Trương Cực bài tập môn Vật lí!
Mẹ Tả Phương chỉ biết lắc đầu cười, biết thừa mấy cái cớ của con trai.
Tả Phương
Con qua đó thì phải lễ phép, đừng có làm ồn ào quá đấy. Ba mẹ Trương Cực còn làm việc nữa.
Tả Hàng đáp to, rồi nhanh chóng phóng vụt sang. Cậu biết thừa mình đang "làm phiền", nhưng cứ nghĩ đến việc được nhìn thấy Trương Cực là Tả Hàng lại không kìm được sự háo hức.
Cũng may, ba mẹ Trương Cực, chú Trương Thanh Điền và cô Trương Quỳnh, đều là những người rất hiền lành và dễ mến. Họ luôn chào đón Tả Hàng bằng những nụ cười ấm áp.
Trương Quỳnh
Ôi, Tả Hàng đấy à con? Vào đi con! //xuất hiện ở cửa với vẻ mặt rạng rỡ.//
Trương Quỳnh
Vừa hay cô mới làm xong mẻ bánh trứng, con vào nếm thử xem.
Mẹ Trương Cực làm bánh rất ngon, đó là điều mà Tả Hàng mê nhất mỗi khi ghé thăm. Hương thơm của bánh ngọt luôn phảng phất khắp căn bếp nhà họ Trương. Những chiếc bánh trứng vàng óng, bánh quy bơ thơm lừng, hay bánh nướng nhân đậu đỏ mềm mịn đều khiến Tả Hàng ăn mãi không chán. Mỗi lần như vậy, cậu lại líu lo khen ngợi, khiến cô Trương Quỳnh vui ra mặt.
Tả Hàng
Cô Trương Quỳnh, bánh cô làm là ngon nhất thế giới luôn đó! //vừa nhồm nhoàm miếng bánh trứng, vừa khen ngợi hết lời.//
Tả Hàng
Bánh của mẹ cháu cũng ngon, nhưng bánh của cô có vị gì đó rất đặc biệt!
Trương Quỳnh
Cái thằng bé này, chỉ giỏi nịnh thôi!//bật cười, lấy thêm một ly sữa cho Tả Hàng.//
Trương Quỳnh
Con cứ tự nhiên như ở nhà nhé.
Trong lúc Tả Hàng "chiến đấu" với đĩa bánh, Trương Cực thường ngồi ở một góc phòng khách, hoặc trong phòng riêng của mình. Anh thường đọc sách, hoặc chăm chú vào việc lắp ghép mô hình. Lúc đầu, Trương Cực vẫn kiệm lời, chỉ gật đầu hoặc khẽ ừ khi Tả Hàng nói chuyện. Nhưng Tả Hàng không nản. Cậu có cả kho chuyện để kể, từ chuyện trên lớp, chuyện game, đến những suy nghĩ vu vơ của bản thân.
Tả Hàng
Trương Cực này, cậu biết không? Hôm qua giáo viên Toán của mình giao bài khó lắm, mình nghĩ mãi không ra.
Tả Hàng
//kê ghế lại gần bàn của Trương Cực, đưa cuốn sách bài tập ra.// Cậu có thể giảng cho mình không?
Trương Cực ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn vào bài toán. Anh không nói gì, chỉ cầm lấy cây bút, bắt đầu giải thích từng bước một. Giọng anh trầm ấm, rõ ràng, dù vẫn nhỏ nhẹ nhưng đầy sức thuyết phục. Tả Hàng bất giác quên cả nghe giảng, chỉ mải mê ngắm nhìn vẻ mặt nghiêm túc, tập trung của Trương Cực. Anh thực sự rất thông minh.
Sau khi giải xong bài toán, Trương Cực lại quay về với cuốn sách mô hình của mình. Tả Hàng thấy Trương Cực đang nghiên cứu một mẫu mô hình máy bay chiến đấu rất phức tạp.
Tả Hàng
Oa, cái này khó lắm đúng không? //tò mò hỏi.// Trông nhiều chi tiết nhỏ xíu à.
Ttương Cực
//khẽ gật đầu.// Cần sự tỉ mỉ.
Tả Hàng
Thế cậu có mệt không? Ngồi lâu như vậy.
Tả Hàng chợt hỏi, ánh mắt vô thức dừng lại trên khuôn mặt hơi tái nhợt của Trương Cực.
Ttương Cực
//hơi khựng lại, rồi mỉm cười nhạt.// Không sao.
Đôi khi, Tả Hàng sẽ cùng Trương Cực ra vườn hoa hoặc ngắm bể cá. Cậu phát hiện ra Trương Cực có thể đứng rất lâu trước bể cá, lặng lẽ quan sát từng chú cá bơi lội. Ánh mắt anh lúc đó trở nên dịu dàng hơn. Hay khi ở vườn hoa, anh sẽ khẽ chạm vào những cánh hoa, như thể muốn cảm nhận từng nhịp đập của sự sống.
Tả Hàng
Mấy chú cá này đẹp thật đó! //nói, chỉ vào một chú cá vàng lớn.//
Tả Hàng
Cậu đặt tên cho chúng chưa?
Ttương Cực
//khẽ lắc đầu.// Không. Chúng cứ bơi lội vậy thôi.
Tả Hàng
Thế thì mình đặt tên cho nhé! //hào hứng.// Chú này mình gọi là "Đuôi Đỏ" nha! Còn chú kia là "Kim Cương"!
Cậu cứ thế líu lo đặt tên cho từng con cá, còn Trương Cực chỉ đứng đó, lắng nghe, đôi khi khẽ cong môi cười mỉm.
Có những lúc, Tả Hàng lại thấy Trương Cực ho nhẹ, hoặc thở dốc một chút sau khi làm việc gì đó hơi gắng sức. Những lúc như vậy, ba mẹ Trương Cực lại tỏ ra rất lo lắng, và bản thân Trương Cực cũng nhanh chóng tìm cách tránh mặt, như thể không muốn Tả Hàng nhìn thấy sự yếu ớt của mình. Tả Hàng không hiểu hết, nhưng cậu cảm nhận được một điều gì đó bất ổn ẩn sau vẻ ngoài trầm lặng của Trương Cực.
Một buổi chiều, Tả Hàng đang cùng Trương Cực ở trong phòng anh. Phòng của Trương Cực rất gọn gàng, sách vở và mô hình được sắp xếp ngăn nắp. Trên bàn học của anh, Tả Hàng thấy một tấm ảnh nhỏ, hơi cũ. Trong ảnh là Trương Cực lúc còn nhỏ, bên cạnh là một cô gái lớn hơn anh một chút, đang mỉm cười rạng rỡ.
Tả Hàng
Đây là ai vậy? //tò mò hỏi.//
Ánh mắt Trương Cực khẽ chùng xuống. Anh cầm tấm ảnh lên, nhẹ nhàng lau đi chút bụi bẩn.
Ttương Cực
Là... chị hàng xóm cũ của mình. //Giọng thoáng buồn.// Chị ấy rất tốt, luôn giúp đỡ mình.
Tả Hàng
Thế bây giờ chị ấy ở đâu?
Tả Hàng hỏi tiếp, không để ý đến sự thay đổi trong giọng điệu của Trương Cực.
Ttương Cực
//Im lặng một lúc, rồi khẽ đặt tấm ảnh xuống.// Chị ấy... không còn nữa.
Tả Hàng ngây người. Không còn nữa? Cậu cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ len lỏi trong lòng. Đó là lần đầu tiên Tả Hàng nhìn thấy một nỗi buồn sâu thẳm đến vậy trong đôi mắt Trương Cực, một nỗi buồn không phải vì mệt mỏi thể chất, mà là nỗi đau tinh thần.
Tả Hàng không hỏi thêm nữa. Cậu chỉ cảm thấy muốn ôm lấy Trương Cực, muốn xoa dịu nỗi đau đang ẩn chứa trong lòng anh. Dù chưa hiểu hết, nhưng Tả Hàng biết, Trương Cực có một nỗi buồn lớn, và cậu muốn là người xua đi nỗi buồn đó. Cậu muốn mang lại thật nhiều niềm vui cho anh, như cách anh đã từng được người chị kia mang lại. Cảm giác yêu mến Trương Cực trong Tả Hàng ngày càng lớn dần, như những cánh hoa trong vườn nhà anh, lặng lẽ hé nở.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play